Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tới kinh sư, đã là buổi chiều ngày thứ hai, rong ruổi lộ trình, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều mệt mỏi rã rời.
Càng tiếp cận kinh sư, tin tức báo lại càng làm bọn họ bất an.
Đủ loại tin, đủ cách nói, làm cho Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều không biết nên nghe ai.
Không biết nên nghe ai thì không nghe nữa —— chính mình nhìn vậy.
Bọn họ nhìn thấy, chính là Phương Ứng Khán ngồi ngay ngắn trên ghế thượng trong đại sảnh của Lục Phân Bán Đường.
Không phải Vương Tiểu Thạch, không phải Lôi Thuần, không phải Địch Phi Kinh —— quả nhiên là Phương Ứng Khán.
Vương Tiểu Thạch —— chung quy không phải Tô Mộng Chẩm.
Phương Ứng Khán lắp bắp kinh hãi —— “Các ngươi không chết.”
Cố Tích Triều gật đầu, “Không dễ dàng chết như vậy được.”
Phương Ứng Khán không nói, nhẹ nhàng vuốt má, thản nhiên thở dài, “Phế vật, tất cả đều là phế vật.”
Cố Tích Triều biết hắn đang mắng thuộc hạ hắn tốn công nuôi dưỡng bấy lâu.
Cố Tích Triều lắc đầu, nói với Thích Thiếu Thương, “Tin báo kia là do chính Phương Ứng Khán từ Lục Phân Bán Đường tung đi.”
Phương Ứng Khán gật gật đầu, “Không tồi.”
“Ngụy trang Kim Phong Tế Vũ Lâu tiến công, kỳ thật là ngươi.”
“Không tồi.”
“Địch Phi Kinh đâu?”
“Hình Bộ bắt giữ.”
“Lôi Thuần đâu?”
“Đang giam lỏng.”
“Lục Phân Bán Đường đâu?”
Cố Tích Triều gằn hỏi “Lục Phân Bán Đường đâu?”
Bọn họ đang đứng trong nội phủ của Lục Phân Bán Đường, Cố Tích Triều lại hỏi, “Lục Phân Bán Đường đâu?”
Thoạt nghe tựa hồ rất quái lạ —— nhưng Phương Ứng Khán nở nụ cười.
“Lục Phân Bán Đường đã đổi tên.”
Lục Phân Bán Đường từ nay về sau, đại khái sẽ đổi thành họ Phương.
Phương Ứng Khán cười như nắng tỏa —— hắn vẫn có thể nhẫn.
Hắn mất công lấy lòng người, luyện võ kỹ càng, có một gã phụ thân tai to mặt lớn.
Hắn khéo léo, dã tâm ngút trời, còn giỏi nắm chắc thời cơ, càng biết hợp tác cùng ai là có lợi nhất.
Thừa dịp Kim Phong Tế Vũ Lâu phái người đi cứu viện nghĩa quân Phương Tịch, nội bộ chẳng ai canh phòng, hắn đã giam lỏng Lôi Thuần, bức Địch Phi Kinh đi chặn giết Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều.
Khi hai bên sắp giao chiến, lại phái người giả truyền tin tức, dẫn Địch Phi Kinh tới cứu —— Địch Phi Kinh mặc dù biết mình đang từng bước tiêu sái tiến vào trận đồ bầy sẵn của Phương Ứng Khán, nhưng vẫn là không đi không được.
Bởi vì —— Phương Ứng Khán có con bài Lôi Thuần trong tay.
Địch Phi Kinh tựa hồ biến thành con rối gỗ.
“Ngươi làm sao lừa được Lôi Thuần tới Thần Thông Hầu Phủ?”
Cố Tích Triều hỏi trúng tim đen của hắn.
Phương Ứng Khán nhẹ cười, “Cố công tử thông minh.”
“A?” Cố Tích Triều cũng cười.
“Ta chỉ là nói với nàng rằng ta có thể cho nàng biết, người làm nhục nàng tại Phá Bản Môn Điếm thực ra là ai.”
“Không phải Bạch Sầu Phi…?” Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đồng thời lắp bắp kinh hãi.
“Ta không biết liệu có phải Bạch Sầu Phi hay không, cũng có thể là có người khác.” Phương Ứng Khán thoáng cười bình thản trong nháy mắt, “Nhưng ta biết Lôi Thuần nhất định sẽ đến, chỉ thế là đủ.”
“Hiện giờ loạn trong giặc ngoài, ngươi lại chỉ vì tư lợi bản thân, làm dấy sóng võ lâm kinh sư, thực ra ngươi muốn gì?” Thích Thiếu Thương thở dài một hơi, giận dữ quát.
Phương Ứng Khán đứng dậy, thản nhiên khoanh tay mà đứng, nhìn về khoảng không xa xa.
“Chuyện đó thì can dự gì đến ta?”
Hắn sẽ chờ nó loạn, giang sơn xã tắc này, thiên hạ võ lâm này — đều nên là của hắn.
Hắn thật vất vả đợi cho được thời cơ này —— hắn có thể nào buông tha?
“Nhưng các ngươi không chết, là thất sách của ta.” Phương Ứng Khán xoay người lại, nhìn về Cố Tích Triều, “Nhưng nếu đã vậy, Cố công tử có hứng thú hợp tác hay không?”
Thích Thiếu Thương đang muốn xen vào, Cố Tích Triều đè tay hắn lại, sau đó nói với Phương Ứng Khán, “Tiểu Hầu gia nói xem.”
Phương Ứng Khán nhẹ nhàng cười, “Chúng ta cùng nhau lật đổ Thái Kinh, thế nào?”
Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đều sửng sốt —— dã tâm của Phương Ứng Khán không chỉ gói gọn chốn giang hồ.
Cố Tích Triều trầm tư thật lâu sau, gật gật đầu, “Chúng ta hợp tác.”
“Hảo! Đúng là người rất sảng khoái, Phương mỗ thích nhất là hợp tác cùng người sảng khoái.” Phương Ứng Khán cười tao nhã, quý giới công tử một thân bạch y, âm ngoan cực độ, làm cho người khác hết đường miêu tả.
“Tiểu Hầu gia, không bằng cứ nhìn thẳng vào tình hình mà nói —— Cố mỗ không cho là tiểu Hầu gia có thể chứa chấp được chúng ta lúc này.”
Phương Ứng Khán lắc đầu, “Không, tạm thời nơi duy nhất các ngươi có thể dung thân—— chính là Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
“A? Cố mỗ không rõ, tiểu Hầu gia sao vẫn chưa thu phục nổi Lục Phân Bán Đường…”
Cố Tích Triều quả thật không rõ.
Phương Ứng Khán thu phục không nổi, phải là Kim Phong Tế Vũ Lâu mới đúng.
Phương Ứng Khán ánh mắt lóe tia quẫn hận, lại không thèm nhắc lại, “Ta không muốn nói nhiều —— chúng ta chỉ cần hợp tác, lật đổ Thái Kinh, đây là song phương đắc lợi, không phải sao?”
“Cũng không tồi.” Cố Tích Triều gật đầu.
“Cố công tử còn có cái gì muốn hỏi sao?” Phương Ứng Khán cười hì hì nói.
“Ta phải biết vì sao Thái Kinh nhất định phải giết ta.”
Cố Tích Triều luôn luôn tự vấn chuyện này —— nhưng hắn suy nghĩ thật lâu cũng chưa nghĩ ra nổi.
“Còn nữa, ta muốn biết, vì sao các ngươi đột ngột thay đổi chủ ý, không giết chúng ta, ngược lại muốn hợp tác.”
Phương Ứng Khán gật gật đầu, “Thái Kinh muốn giết ngươi, là bởi vì —— hắn nghĩ ngươi nắm nhược điểm của hắn.”
“Ngươi biết đó là nhược điểm gì không?” Cố Tích Triều hỏi.
Phương Ứng Khán lắc đầu, “Đây mới là nguyên nhân khiến ta dung hạ các ngươi —— bởi vì ta phải biết, rốt cuộc ngươi đã vô ý nắm giữ bí mật gì mà khiến Thái Kinh không thể không giết ngươi.”
Đi tới bên cửa sổ, Phương Ứng Khán thản nhiên nói, “Có lẽ, 137 gia đình cùng lên kinh phản đối, cũng không bằng bí mật này —— mà lật đổ Thái Kinh, bản thân ta cũng không nắm chắc được.”
Phương Ứng Khán dường như sắp hết kiên nhẫn—— hắn khó dằn nổi nữa.
Hắn đã hạ mình chịu cảm giác nhục nhã làm thủ hạ của Thái Kinh ——lão tặc kia, hắn đề phòng mình, chính mình cũng phòng bị hắn.
Nếu Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương không chết, rất khó chết, không chết được —— không bằng hợp tác trước đã.
Phương Ứng Khán là một người nắm hiểu thế thời.
Hắn bỗng nhiên cười giảo hoạt, “Cố công tử, Thích đại hiệp biết không, rất nhanh, sẽ có một đại sự xảy ra. A không, phải là hai đại sự.”
“A? Tiểu Hầu gia có thể nói rõ được không? Là loại đại sự gì?” Cố Tích Triều cũng ảm đạm cười.
“Tóm lại, một chuyện sẽ làm đại khoái nhân tâm, một chuyện khác…”
Tuyên Hoà nhị niên, tiết cuối thu, thời khắc giao mùa sang đông, vận mệnh võ lâm kinh sư đã xảy ra biến chuyển long trời lở đất.
Lục Phân Bán Đường hoàn toàn trở thành địa bàn của Phương Ứng Khán—— kinh sư giang hồ không còn là thế kiềng ba chân, mà là biến thành thế đối đầu giữa Kim Phong Tế Vũ Lâu và tập đoàn Kiều Thị.
Phương Ứng Khán rốt cuộc đã gia nhập giang hồ, cũng coi là nửa thân giang hồ.
Cố Tích Triều tạm thời còn chưa nghĩ ra nổi hai chuyện.
Phương Ứng Khán vì sao không đối phó với Kim Phong Tế Vũ Lâu, nhược điểm của Thái Kinh trong tay mình, rốt cuộc là gì?
Cuối cùng, đám thủ hạ mà Thái Kinh phái đi ám sát Phương Tịch phải đối đầu cùng hảo thủ của Lục Phiến Môn cùng Kim Phong Tế Vũ Lâu, hai phe cũng không phe nào chiếm được thế thượng phong.
Ra về tay trắng.
Nghĩa quân Phương Tịch và binh mã triều đình tranh đấu liên hồi, tạm thời chưa công tiến Biện Lương.
Mà nghĩa quân Tống Giang cũng bị triều đình dốc toàn quân đối phó, tạm thời rượt đuổi, thất thủ mất hết quyền khống chế ở Kinh Đông.
Vận mệnh, vẫn liên tục biến đổi.
Thái Kinh bị sự tình kiềm chế, hơn nữa Phương Ứng Khán vẫn luôn luôn chu toàn việc triều đình, lại còn phiền toái là chưa tìm được Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều trở về Kim Phong Tế Vũ Lâu ——là tạm thời tá túc, cũng không tái gia nhập.
Đến tận năm sau, bỗng nhiên xảy ra liên tiếp hai sự kiện, hai đại sự kinh thiên động địa —— Cố Tích Triều rốt cục biết Phương Ứng Khán nói đến hai sự kiện nào.
Thứ nhất, nghĩa quân Phương Tịch tiến công Hàng Châu, đào bới mồ tổ của Thái Kinh lên.
Thiên hạ dân chúng không cần nói cũng biết là khoái chí cỡ nào.
Thứ hai, Sơn Đông Tống Giang đổi tên “Tụ nghĩa sảnh” của Lương Sơn Bạc thành “Trung Nghĩa Đường”.
Tuy rằng đều là một chữ “Nghĩa”, nhưng khác biệt quá lớn —— Nhâm Lao từng nói, “Tống Giang nghĩa quân kia là người một nhà”.