Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cứu Vớt Vai Ác Kia
  3. Chương 121: 121: Búp Bê Vải Rách Pháo Hôi Con Vợ Cả 1
Trước /141 Sau

Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 121: 121: Búp Bê Vải Rách Pháo Hôi Con Vợ Cả 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Chủ tử chúng ta coi trọng ngươi là phúc khí ngươi tu luyện mấy đời.

Nếu làm cho chủ tử chúng ta vui vẻ, bảo đảm ngươi sau này ăn sung mặc sướng.

Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ." Người qua đường bên cạnh trốn rất xa, trong lòng tuy rằng đáng tiếc khó chịu, nhưng bởi vì sợ đắc tội Lâm gia, không ai dám đi lên ngăn cản.

Thật đúng là cưỡng đoạt dân nam! Lâm Uyên nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán, "Thả hắn ra." Sau đó đi vào quán trà bên cạnh.

Các gia đinh hai mặt nhìn nhau, chần chờ thả người, sau đó vội vàng đuổi theo Lâm Uyên.

Lâm Uyên nhắm mắt sửa sang lại trí nhớ, thế nhưng lại đến thế giới ca nhi.

Mà hắn là một thiếu gia bao cỏ ăn chơi trác tang, háo sắc thành tánh, khi nam bá ca nhi không chuyện ác nào không làm!

Dương Thành có tứ đại gia tộc, Lâm Uyên ở Lâm gia, nhân vật chính thụ ở Tễ gia cũng đều là một trong tứ đại gia tộc, thú vị chính là nhân vật chính này còn là trọng sinh.

Lâm Uyên còn chưa nghĩ ra phải làm sao gặp Tễ Nguyệt, liền nhận thấy bên người truyền đến một cỗ ánh mắt căm phẫn cừu hận.

Lâm Uyên nhìn qua, liền nhìn thấy một tiểu thiếu niên, ánh lửa trong mắt rực rỡ lấp lánh, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đến rực rỡ chói mắt.

Có chút ý tứ!

Con vợ lẽ Tễ gia, Tễ Ngôn, ở kiếp trước rất không nổi bật.

Tễ gia đích ca nhi Tễ Nguyệt dung mạo vô song, giàu tài tình, ở Tễ phủ nhận hết sủng ái.

Ở bên ngoài cũng có đông đảo người ái mộ, người cầu thân xua như xua vịt, Tễ gia thiên chọn vạn tuyển, đồng ý đích công tử Tề Thạc của Tề gia cầu thân.

Tễ Nguyệt vạn phần ghét bỏ, trăm phương nghìn kế không muốn, cùng gia chủ làm nũng không gả, còn cùng Tễ Ngôn oán giận.

Tề Thạc dung mạo tuấn lãng, ôn nhu nhiều vàng, văn võ song toàn, là đối tượng được rất nhiều ca nhi chưa gả mơ ước, cũng là người trong lòng của Tễ Ngôn.

Tễ Ngôn trong lòng chua xót, còn không thể không cố gắng cười vui vẻ khuyên nhủ Tễ Nguyệt đang mất hứng.

Tễ Nguyệt được sủng ái thập phần kiêu căng tùy hứng, chịu không nổi một tia ủy khuất.

Ngày thành thân, Tễ Nguyệt ý đồ đào hôn, tuy rằng không thành công, nhưng cũng náo loạn đến hai phủ gà chó không yên, trong hôn lễ người ngã ngựa đổ.

Tề Thạc đối với Tễ Nguyệt thập phần si tình, sau khi thành thân dù Tễ Nguyệt có các loại tùy hứng cáu kỉnh, Tề Thạc vẫn mọi cách sủng nịch, dung túng.

Bởi vì Tễ Ngôn tận lực lấy lòng, Tễ Nguyệt cùng Tễ Ngôn quan hệ không tồi, cho nên Tễ Nguyệt thường xuyên mời Tễ Ngôn đến Tề phủ chơi.

Mỗi lần nói chuyện lơ đãng nhìn thấy, trong lòng đều là ghen tị lại ảm đạm.

Gã cầu không được Tễ Nguyệt được hạnh phúc lại vứt bỏ như vậy, không chút quý trọng.

Nếu là gã, nếu là gã, khẳng định sẽ không giống như Tễ Nguyệt không biết tốt xấu.

Trong một lần Tề Thạc vì Tễ Nguyệt lãnh đạm nhụt chí mượn rượu giải sầu, bị Tễ Ngôn đụng phải.

Lý trí nói cho Tễ Ngôn, gã hiện tại nên rời đi, nhưng trong lòng tràn đầy ái mộ khiến gã không chịu nghe theo lý trí, chậm rãi tới gần Tề Thạc uống say.

Tề Thạc mơ mơ màng màng cho rằng là Tễ Nguyệt, mừng rỡ như điên, ôm Tễ Ngôn, mà Tễ Ngôn không có đẩy hắn ra, càng làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, nói năng lộn xộn bày tỏ tình yêu, lúc muốn hôn môi thì phát hiện ra không đúng, sau khi đẩy người ra chật vật chạy trối chết.

Sau đó Tề Thạc vạn phần chán ghét Tễ Ngôn, lại bởi vì Tễ Nguyệt, không cách nào đối với Tễ Ngôn làm cái gì, lại không thể nói việc này với Tễ Nguyệt, nếu không Tễ Nguyệt nhất định sẽ càng chán ghét hắn cũng sẽ không tin lời hắn nói.

Ở trong lòng Tễ Nguyệt, địa vị phu quân như hắn khẳng định không bằng thứ đệ Tễ Ngôn này.

Về sau Tễ Nguyệt bị Tề Thạc thâm tình đả động, dần dần động tâm, hai người cuối cùng hạnh phúc mỹ mãn sống cùng một chỗ, Tề Thạc đến già cũng không có vi phạm lời hứa lúc trước, chỉ cưới một mình Tễ Nguyệt, chuyên sủng cả đời.

Mà Tễ Ngôn lại bị gả cho một giá áo túi cơm hảo sắc thành tánh, chơi bời lêu lổng này làm phu hầu, hắn yêu thích mỹ nhân, thích nhanh đi cũng nhanh, thấy đẹp liền mạnh mẽ mang vào phủ, hậu viện không có danh phận đếm không hết.

Hậu viện tranh đấu không ngừng, tên ăn chơi trác tang này cũng mặc kệ âm mưu quỷ kế giữa các ca nhi, chỉ lo hưởng thụ, căn bản không trông cậy vào được.

Tễ Ngôn nói vài lần, chịu hết tra tấn, nhưng tâm cơ cùng tâm trí lại xưa đâu bằng nay.

Ở hậu viện cũng dần dần có một chỗ đứng, cùng cuộc sống nước sôi lửa bỏng của gã đối lập rõ ràng chính là Tễ Nguyệt, Tề Thạc lại vì Tễ Nguyệt làm chuyện chấn động gì, sủng phu sủng đến cơ hồ làm cho tất cả ca nhi hâm mộ đỏ mắt.

Tễ Ngôn trước khi chết thập phần không cam lòng, lại không nghĩ tới vừa mở mắt lại trở về thời niên thiếu.

Mà lần này, điển hình là chuyện xưa của con vợ lẽ trọng sinh nghịch tập.

Vạch trần bộ mặt âm u của con vợ cả ngụy bạch liên, làm cho ngụy bạch liên mất đi sủng ái của gia chủ, làm cho người hâm mộ kiếp trước đều chán ghét ghét bỏ, sau đó lại thiết kế đem người gả cho hố lửa kiếp trước, cái tên háo sắc ăn chơi trác táng Lâm Uyên.

Mà Tễ Ngôn một bên lấy tư thái cao lãnh thanh cao hoạt động trong giới quý thiếu gia, lãnh tâm lãnh tình, lại tỏ ra khinh thường và chán ghét Tề Thạc rất được hoan nghênh, điều này ngược lại khiến cho Tề Thạc chú ý, khiến Tề Thạc vì gã si mê, Tễ Ngôn lại nhớ rõ thù kiếp trước, muốn ngược Tề Thạc một phen, làm cho Tề Thạc nếm thử tư vị cầu mà không được, sau đó hai người ở cùng một chỗ.

Lâm Uyên nhìn Tễ Ngôn vài lần, trong lòng rất tò mò cái loại khí tức tang thương lại ngây ngô này rốt cuộc là khí tức gì.

Nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra nguyên nhân.

Ngược lại làm cho sắc mặt Tễ Ngôn trắng bệch, cố gắng chống đỡ trấn định, chọc cho nam nhân đồng hành đau lòng không thôi, hơi nghiêng người ngăn trở Tễ Ngôn, tàn khốc trừng mắt nhìn Lâm Uyên.

Hiển nhiên là cho rằng Lâm Uyên lại tái phát bệnh cũ, coi trọng mỹ sắc của Tễ Ngôn.

Chó săn bên cạnh Lâm Uyên rất phẫn hận, nịnh nọt cúi đầu hỏi: "Gia, có cần giáo huấn bọn họ hay không?"

"Không cần." Qua vài ngày chính là ngày đám thiếu gia công tử tụ hội, hắn muốn nhìn xem, Tễ Nguyệt bị người trọng sinh cướp đi số mệnh có bao nhiêu đáng thương.

Lâm Uyên cũng không sốt ruột, hiện giờ Tễ Ngôn vừa mới sống lại không lâu, thủ đoạn trả thù Tễ Nguyệt còn chưa dùng ra, bất quá là ngoài miệng châm ngòi vài câu, âm thầm tản mát một chút lời đồn đãi mà thôi, hắn cũng không cần lo lắng Tễ Nguyệt chịu thiệt.

Chỉ là lần này, phải theo đuổi thật tốt mới được!

Không đề cập tới Lâm Uyên đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để theo đuổi, phải từng bước theo đuổi người ta, Tễ Nguyệt, người sắp bị theo đuổi thật tốt hiện giờ đang nằm liệt trên giường của y, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Y cũng không có gây nghiệt gì, ở ven đường thấy có người rơi xuống nước, ỷ vào mình biết bơi nhảy xuống cứu người, nào ngờ người muốn tự sát nọ khí lực lại lớn như vậy, bám chặt vào người y không buông tay, hại y cứu người không được ngược lại khiến mình chết đuối, kết quả vừa mở mắt đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết vì tò mò mà y đã xem qua.

Là nam chính không đáng sợ, đáng sợ chính là y xuyên vào một quyển nhân vật chính trọng sinh nghịch tập vả mặt.

Nghĩ đến chuyện sau này gặp phải, Tễ Nguyệt run rẩy một chút, nguyên chủ đúng là mệnh tốt, thiên kiều vạn sủng, nâng ở lòng bàn tay che chở hưởng thụ xong rồi, liền để cho y đến chịu tội.

Nguyên nam phụ nghịch tập hiện là nhân vật chính Tễ Ngôn, trong trạch đấu giai đoạn trước thể hiện chỉ số IQ EQ cao, đem Tễ Nguyệt ngực lớn không não thiết kế không hề có lực phản thủ, đấu con vợ cả, đấu đích quân, thành công làm cho đích quân ngoan độc bất công bị gia chủ chán ghét, hưu phu đuổi ra khỏi Tễ gia, để cho cha ruột của mình được gia chủ sủng ái, lập làm chính quân.

Sự nghiệp của Tễ Ngôn ở bên ngoài cũng là hỗn loạn phong sinh thủy khởi, người hâm mộ nguyên nhân vật chính hiện giờ đều vây quanh nâng đỡ, che chở Tễ Ngôn, tra công kiếp trước chán ghét Tễ Ngôn giống như chó đuổi theo thịt quấn lấy bên người Tễ Ngôn, bị ngược một phen, dạy dỗ thành trung khuyển, cũng không phải là một thiên trọng sinh sảng văn.

Tễ Nguyệt lúc trước xem là do tò mò người khác nói cái gì nam nhân, ca nhi phân chia, lại phát hiện bên trong có nhân vật cùng tên với y, sau đó chửi bới liền xem xong.

Nếu biết y sẽ xuyên vào quyển tiểu thuyết này, lúc trước y khẳng định quản tốt lòng hiếu kỳ của mình.

Lúc này truyền đến vài tiếng gõ cửa, "Công tử, chủ quân đến thăm người."

Tễ Nguyệt hữu khí vô lực nói: "Vào đi."

Tiến vào là một nam tử nho nhã mặc thanh sam, dáng người nhu nhược, khuôn mặt tuấn tú, mà tuổi ba mươi lại càng làm cho hắn tăng thêm một phần ý vị, rất là đoan trang đại khí

Nhìn xem, đây rõ ràng là một nam nhân gầy yếu, có chút tinh xảo đến mức giống như nương pháo, lại hết lần này tới lần khác là một ca nhi, là mẫu thân đã sinh ra y, trời ạ, đây quả nhiên là một thế giới vừa khẩu vị nặng lại lạ mắt.

"Nguyệt nhi, thân thể ngươi thế nào rồi? Để đại phu lại nhìn xem có được không?" Cha nguyên thân lo lắng lại từ ái nhìn y.

"Ta không có việc gì, ngài đừng lo lắng." Không chỉ chiếm thân thể của người khác, còn chiếm sủng ái của người khác, trong lòng Tễ Nguyệt cực kỳ không được tự nhiên.

"Nguyệt nhi ngoan, cha biết ngươi thiện lương, Tễ Ngôn thân thể không có gì đáng ngại, nghe nói hôm nay còn đi ra ngoài du ngoạn, ngươi không cần áy náy ngày đó không có đi xuống cứu hắn.

Hơn nữa, bên cạnh nô bộc đông đảo, nếu còn cần một chủ tử như ngươi tự mình nhảy xuống cứu người, còn nuôi bọn họ làm gì? Đừng buồn bã, ngày mốt là hội hoa mẫu đơn, hãy thử quần áo mới, sau đó vui chơi một ngày."

Tễ Nguyệt nghe vậy tâm tình hạ xuống, vẻ mặt ủ rũ.

Y nhớ kỹ tình tiết quan trọng này, giai đoạn trước Tễ Ngôn chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, mua chuộc hạ nhân trong phủ truyền ra chút lời đồn của y mà thôi.

Nhưng trong hội hoa mẫu đơn, Tễ Ngôn mua chuộc tiểu thị bên cạnh y, hạ xuân dược vào rượu của y đưa y đến thiên phòng, Tễ Ngôn lại dẫn phu quân háo sắc lại ăn chơi trác táng kiếp trước kia đến, làm cho Tễ Nguyệt mất đi sự trong sạch bị mọi người bắt gian tại chỗ.

Tuy rằng Tễ gia đè xuống việc này, không đem tin tức lưu truyền ra bên ngoài, nhưng trong giới đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Nhắc tới công tử mỹ mạo rất nổi danh lúc trước, hiện giờ chỉ còn lại ánh mắt hèn mọn cùng ý vị thâm trường.

Tễ Nguyệt làm cho gia tộc xấu hổ nên địa vị không còn như trước, chỉ còn lại một mình cha y đau lòng yêu thương y, chỉ tiếc cảnh đẹp không dài.

Cha y nhiều lần chọc gia chủ không thích, còn có không biết tại sao ở Dương Thành bỗng nhiên truyền ra tin tức Tễ Nguyệt có thai ồn ào huyên náo, gia chủ liền đem Tễ Nguyệt gả cho cái tên ăn chơi trác táng kia.

Tễ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, trong nguyên bản nhắc tới Tễ Nguyệt hình dung nhiều nhất chính là Cả người y xanh tím, giống như búp bê rách bị ném trên mặt đất.

Lần đầu tiên tại hội hoa mẫu đơn Y như búp bê vải rách bị ném trên giường, bỗng nhiên cửa bị đá văng ra bắn vào ánh sáng chói mắt, chiếu sáng rõ ràng màu xanh tím trên người y, không có một khối da thịt hoàn hảo.

Những cái chỉ trỏ cùng ánh mắt hạ lưu như lợi kiếm đâm vào thân thể ngàn vạn vết thương của y.

Lúc sau, Tễ Ngôn sống hạnh phúc đắc ý, thỉnh thoảng đi nhìn hiện trạng của Tễ Nguyệt, đều viết là Y bị đùa bỡn một đêm, giống như búp bê rách bị vứt bỏ trên giường, nam nhân vẻ mặt sắc dục mỹ mãn rời đi, ngay cả đầu cũng không quay đầu lại một chút.

Bà nó chứ búp bê vải rách! Y gần như không biết bốn chữ lớn này.

Tễ Nguyệt xoa tay hầm hè, dám cưỡng bạo tiểu gia, tiểu gia không ngược khóc hắn ta liền không gọi Tễ Nguyệt..

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thu Tư

Copyright © 2022 - MTruyện.net