Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong bí cảnh lực lượng bị áp chế, Lâm Uyên không cách nào cảm ứng được vị trí của Tễ Nguyệt, chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi.
Những linh thảo cùng công pháp khiến người ta đỏ mắt xung quanh đều không khiến Lâm Uyên chú ý, thẳng đến lúc này, Lâm Uyên mới phát hiện Tễ Nguyệt so với cái gọi là cơ duyên kia quan trọng hơn nhiều.
Không chỉ trong bí cảnh trải rộng nguy hiểm, giữa các tu sĩ tranh đoạt càng là trí mạng, một đường nâng đỡ đồng bạn nói đao kiếm tương qua ngay cả một tia dấu hiệu cũng không có.
Lâm Uyên dọc theo đường đi cũng không có tham dự tranh đoạt linh bảo, bất quá đối với kẻ không có mắt đi lên chặn đường Lâm Uyên liền không khách khí xử lý, hắn cũng không muốn để những chuyện dư thừa này trì hoãn thời gian của hắn, thời gian Tễ Nguyệt rời khỏi hắn càng lâu càng nguy hiểm.
Lâm Uyên đến trung tâm bí cảnh, ở giữa là một cung điện lộng lẫy, bốn phía cầu nhỏ nước chảy, linh thảo tiên quả, từng cỏ một cây đều là trân phẩm, trang trí tinh xảo, giống như tiên cảnh.
Lâm Uyên cảm thấy có chút quen thuộc với nơi này, không hề trở ngại xuyên qua phong cảnh xung quanh đến cung điện, bên trong trống trải không có một chút hơi người.
Ma Vực Điện so với cung điện này còn lớn hơn, có lẽ chính là bởi vì thiếu Tễ Nguyệt, mới có vẻ trống trải tịch mịch.
Lâm Uyên không hiểu sao đối với bố cục cung điện rất quen thuộc, hắn biết bên nào là tẩm cung, bên nào là đan thất.
Nhìn ra ngoài qua cửa sổ, đó là một cây hạnh nhân, hoa hạnh trên cành cây chậm rì rì bay xuống, giống như mạn thiên hoa vũ.
Lâm Uyên phảng phất nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, đạp mưa hạnh hoa mà đến, bông hạnh trắng như tuyết sạch sẽ phiêu tán trên tóc và đầu vai người nọ, người nọ cách cửa sổ từ xa nhìn hắn, phảng phất cách muôn vàn thâm sâu, thanh âm thanh ninh như nước, lại tràn ngập ngọt ngào, gọi hắn, "Lâm Uyên."
Lâm Uyên hoảng hốt một trận, vô ý thức nỉ non: "Tễ Nguyệt", thoáng chốc một mảnh hắc ám đánh úp lại, Lâm Uyên thầm hận hắn ngàn vạn lần cẩn thận, nhưng vẫn mắc mưu, chống cự một lát, chung quy vẫn rơi vào giấc ngủ say, mặt mày ngủ say còn đang bất an nhíu chặt, vẻ mặt nôn nóng.
Lâm Uyên có thể cảm giác được hiện tại lực lượng của hắn tăng mạnh, thần hồn ngưng thật, trong lòng nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, rất sốt ruột đi làm, nhưng quên mất đó là chuyện gì.
Chung quanh hắc ám dần dần tan đi, tiểu quang cầu màu vàng ban đầu tiến vào thức hải Lâm Uyên dần dần thịnh, đối với Lâm Uyên tràn đầy thân mật cùng ỷ lại.
Ma Quân Lâm Uyên, người này hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn tâm ngoan, không hề có điểm mấu chốt cùng tiêu chuẩn gì đáng nói, giết người cũng không tìm được tiêu chuẩn cố định.
Cho dù ở trước mặt hắn làm chuyện tương tự, có khi không chút lưu tình bị giết, có khi lại bị mặc kệ, hết thảy đều dựa vào sở thích cùng cảm xúc lúc đó của hắn, làm cho người ta khó nắm bắt.
Nếu gặp phải Ma Quân còn chưa chết, chỉ có thể bị quy kết là may mắn, mệnh không nên tuyệt.
Ma Quân Lâm Uyên vẫn độc lai độc vãng, chưa bao giờ nghe nói qua hắn cùng người nào có quan hệ thân cận, kẻ thù ngầm vô số, nhưng bởi vì tu vi cao thâm, nên không ai có thể làm gì hắn.
Ma Vực Điện của Ma Quân nằm ở giao giới giữa chính đạo cùng ma đạo, tự thành một phương lĩnh vực, không ai dám bước vào trong đó, thành một cấm khu.
Có lần đi ngang qua một tòa Linh Sơn, trước mặt có một đám tu sĩ đang đánh nhau, Lâm Uyên chưa bao giờ đem những người này phân môn phân phái, cũng bất kể là ma đạo hay là chính đạo, đối với hắn mà nói, đều là người khác.
Hắn chưa bao giờ tự xưng mình là ma đạo, cũng không thuộc về chính đạo, hắn chỉ là Lâm Uyên.
Nhưng bởi vì hắn làm việc quỷ dị lãnh khốc, giết người như ma, lãnh đạm ngoan độc, được mọi người quy làm ma đạo khôi thủ.
Nhưng kỳ thật Lâm Uyên cho dù gặp được người trong ma đạo, chướng mắt vẫn sẽ giết, cho nên không chỉ chính đạo muốn giết hắn, ngay cả ma đạo cũng có kẻ thù vô số, chính ma lưỡng đạo đều muốn diệt trừ cho sảng khoái, hận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì được.
Cho nên gặp phải loại người chắn đường hắn, Lâm Uyên mắt cũng không nâng lên, phất tay thanh lý con đường hắn muốn đi.
Có mấy người xui xẻo vừa vặn ở trên con đường này, tứ chi phân tán bay về hai bên, Lâm Uyên nhìn không chớp mắt đi tới.
Tu sĩ đang đánh nhau bị biến cố này làm kinh hãi ngừng lại, có người nhận ra Lâm Uyên, kinh hô nói: "Ma Quân!" Lập tức sợ hãi che miệng lại, sợ bị Ma Quân giết.
Lâm Uyên cũng không phải thật sự lạm sát người vô tội như vậy, những người không ảnh hưởng đến hắn như thế nào cũng không liên quan đến hắn, không thèm liếc mắt nhìn những tu sĩ còn lại đang run rẩy, Lâm Uyên liền hướng phương hướng của hắn rời đi.
Có một thanh niên một thân áo choàng trắng chống kiếm thở dốc, mở to hai mắt nhìn bóng lưng Lâm Uyên, y vừa rồi không ngăn cản được sát chiêu của đối thủ, cho rằng sắp chết, người kia đã bị Ma Quân giết chết.
Lâm Uyên phải đi lấy một linh thảo sắp thành thục, hắn trong lúc vô tình gặp phải, lúc ấy còn chưa thành thục, vì thế liền thiết lập cấm chế, chờ sau khi thành thục lại lấy.
Sau khi trở lại Ma Vực Điện, Lâm Uyên liền bế quan tu luyện, thế nhưng lãnh địa của hắn lại có khách đến.
Ma Vực Điện cũng không phải không có tu sĩ đến, cũng có tu sĩ muốn trừ ma vệ đạo tới thảo phạt hắn, không có ngoại lệ đều chết ở bên ngoài Ma Vực Điện, vì thế nơi này liền có truyền thuyết về ma điện quỷ mị.
Tễ Nguyệt thật vất vả thông qua mảnh đất rừng quỷ dị kia, bước vào phạm vi Ma Vực Điện khiến người ta nghe tin sợ mất mật, liền nhìn thấy nam tử một thân y bào huyền sắc tuấn mỹ nhàn nhã ngồi trên tảng đá dưới tàng cây, tóc bị thổi phất nhẹ, hoa hạnh trên đỉnh đầu xoay tròn rơi trên tóc hắn.
Thanh niên vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng, cho dù cảm giác được sự tồn tại của y, cũng không bố thí một ánh mắt, phảng phất như y chỉ là một con kiến hôi.
"Quân thượng, tại hạ Tễ Nguyệt, Quân thượng từng ở Linh Sơn cứu ta một mạng, ta tới báo ân."
Lâm Uyên vốn đang ngộ đạo, nghe nói như vậy không khỏi đem ánh mắt dời qua, không ít người đối với hắn hô đánh hô giết, còn chưa từng có người nói qua lời báo ân.
Một thân trường bào màu trắng, không nhiễm bụi trần, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, khí chất ôn nhã, giơ tay nhấc chân mang theo quý khí, thấy hắn nhìn qua, liền lộ ra một nụ cười, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Lâm Uyên thản nhiên nói: "Ngươi muốn báo ân như thế nào?"
"Cái này," Tễ Nguyệt nghe vậy dừng lại, y không nghĩ tới Lâm Uyên sẽ đáp lại y, y vốn cho là không giết y chính là may mắn, tình huống tốt nhất chính là làm như không thấy y, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới ma quân sẽ hỏi y.
Báo ân bất quá chỉ là một cái cớ đến gặp Ma Quân mà thôi, thật sự bị hỏi đến vấn đề này, Tễ Nguyệt thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng thứ mà y có Ma Quân đều chướng mắt, đồ vật Ma Quân muốn mà không chiếm được, y liền càng bất lực.
"Ta còn chưa nghĩ tốt, bất quá Quân thượng nếu có phân phó, ta nhất định toàn lực ứng phó."
Lâm Uyên dời ánh mắt, tiếp tục ngộ đạo, đến canh giờ liền rời khỏi nơi này.
Bả vai Tễ Nguyệt sụp xuống, có chút tức giận cái miệng vụng về của mình.
Lâm Uyên lần nữa nhìn thấy Tễ Nguyệt đã quên mất người này.
Người trước mặt hai mắt tỏa sáng, tràn đầy kinh hỉ nhìn hắn, mắt sáng mày ngài, trong suốt ôn hòa, gió thổi qua vạt áo màu trắng, sạch sẽ tốt đẹp.
Lâm Uyên đã gặp qua rất nhiều nhân sĩ tự xưng chính đạo mặc màu trắng chói mắt, nhưng không có ai mặc sạch sẽ hơn người trước mắt này, cũng không có ai nhìn thấy hắn trong mắt là kinh hỉ.
Lâm Uyên theo thường lệ hoàn thành ngộ đạo của mình, tu luyện.
Mỗi lần Tễ Nguyệt nhìn thấy Ma Quân đều sống sót, theo số lần càng nhiều, Tễ Nguyệt nói càng ngày càng nhiều, cho dù Lâm Uyên không để ý tới, một mình y cũng có thể tự đắc vui vẻ.
"Quân thượng, một mình ngài không nhàm chán sao? Không có ai xung quanh hầu hạ ngài sao? Ta ở minh sơn Thượng Huyền Tông, ngoại trừ sư phụ, còn có các loại sư đệ, môn hạ đệ tử đông đảo, cả ngày đều thập phần ầm ĩ, một chút cũng không có thanh tịnh như nơi này của Quân thượng."
Tễ Nguyệt ở ngoài Ma Vực Điện bố trí một cái động phủ đơn giản liền ở lại, không có sự cho phép Ma Quân, y cũng không dám bước vào Ma Vực điện, nếu là bởi vì việc này mà chết thì quá đáng tiếc.
Lâm Uyên ngẫu nhiên sẽ trả lời Tễ Nguyệt một vài câu, phần lớn thời gian đều làm việc của mình, để Tễ Nguyệt một mình lẩm bẩm, chút thanh âm này không ảnh hưởng đến hắn làm việc.
Một đêm, Lâm Uyên đi ngang qua hồ nước, liền nhìn thấy Tễ Nguyệt trần truồng ngâm mình trong ao, ánh trăng chiếu lên bả vai Tễ Nguyệt lộ ở ngoài nước, phản xạ ánh sáng trắng sứ.
Bàn tay Tễ Nguyệt đang rửa tay dừng lại, thân thể cứng đờ thừa nhận ánh mắt chăm chú của nam nhân trên bờ kia, theo thời gian kéo dài, Tễ Nguyệt lỗ tai đỏ lên một mảnh, lắp bắp giải thích: "Ta đã dùng Tịnh Trần Thuật, chỉ là thích ngâm mình trong nước, Quân thượng có muốn thử xem hay không?"
"Không cần."
Các ngón chân của Tễ Nguyệt trong nước cuộn thành một đoàn, khẩn trương nắm lấy nước.
Lâm Uyên vẫn đứng ở nơi đó nhìn xuống y, đối diện với đôi mắt lãnh đạm kia, Tễ Nguyệt không cách nào nói ra lời muốn Quân thượng tránh mặt để y mặc quần áo.
Đều là nam nhân, nếu y nói như thế, luôn có loại thái độ lạy ông tôi ở bụi này.
Tễ Nguyệt cố gắng chống đỡ biểu tình từ trong nước đi ra, bấm quyết để nước trên người biến mất, sau đó thay áo bào, xử lý tốt, từng chút một biến thành bộ dáng ban ngày.
Tễ Nguyệt cũng không biết Ma Quân là có ý gì, nếu đổi thành người khác, gặp phải loại chuyện xấu hổ này, khẳng định sẽ theo bản năng lảng tránh, nhưng Ma Quân lại đứng ở nơi đó nhìn y, cũng không có biểu hiện gì khác..