Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cứu Vớt Vai Ác Kia
  3. Chương 87: 87: Người Tình Điêu Ngoa Của Tổng Tài 6
Trước /141 Sau

Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 87: 87: Người Tình Điêu Ngoa Của Tổng Tài 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ánh mắt Tễ Nguyệt đen nhánh nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, nhưng Lâm Uyên cảm thấy nếu hắn nói thêm một câu nữa Tễ Nguyệt nói không chừng sẽ khóc.

Lâm Uyên suýt nữa cắn nát răng, cố sức khắc chế rất nhiều, "Muốn quay phim thì quay phim." Không phải là diễn xuất với người khác sao, đều là giả, đều là kịch bản yêu cầu.

Nhưng...

Thân thể Lâm Uyên cứng đờ, tiểu Lâm Uyên bỗng nhiên bị nắm đến tê dại, chỉ thấy Tễ Nguyệt muốn cúi người nằm sấp xuống.

Lâm Uyên một tay ngăn cản động tác của Tễ Nguyệt, "Muốn rồi?"

Tễ Nguyệt không thể khom lưng cúi đầu, liền dứt khoát tách hai chân khóa ngồi trên đùi Lâm Uyên, chống trên sô pha, vòng quanh cổ Lâm Uyên, trán dán lên trán Lâm Uyên.

"Tiểu bại hoại, lại quyến rũ tôi?"

Tễ Nguyệt bị giọng điệu trầm thấp sủng nịch làm cho có chút đỏ mặt, lại có chút khó chịu, cảm thấy mình vô sỉ lại ti tiện, kim chủ cũng không muốn y, y còn quấn chặt lấy.

"Uy tín của anh rất quan trọng, nếu nói chuyện không tính, tùy tiện hủy ước, sau này người khác sẽ không tín nhiệm anh.

Anh không thể đổi ý khi hứa sẽ giúp tôi trở thành ảnh đế."

Lâm Uyên cảm thấy còn có thể cứu vãn được, "Ca hát cũng không tệ, thiên vương danh tiếng không kém ảnh đế, thiết kế cũng rất tốt, có thể thiết kế phong cách mình thích." Thế giới trước Tễ Nguyệt chính là làm thiết kế, còn giống mô giống dạng.

Tễ Nguyệt không nói lời nào, Lâm Uyên thở dài, Tễ Nguyệt tuy rằng nhu thuận, nhưng có đôi khi cứng đầu lên hắn cũng không thể làm gì được.

Tễ Nguyệt thật sự quyết định một chuyện, thỏa hiệp luôn là hắn.

Ví dụ như thế giới của bọn họ Tễ Nguyệt kiên trì đi theo hắn, không tiếc tự hủy tu vi theo hắn đi Phàm giới, lại ví dụ như tiểu sư đệ lúc quấn lấy hắn muốn làm tiểu tức phụ của hắn.

Lâm Uyên mắt không thấy tâm không phiền, không đi xem TV có hình ảnh Tễ Nguyệt cùng người khác ở chung, ôm người về phòng ngủ chuyên tâm tả hảo.

Lúc Lâm Uyên tỉnh lại, Tễ Nguyệt dán lên ngực hắn, trên mặt tinh xảo còn lưu lại diễm sắc chưa phai hết, an ổn ngủ, hô hấp ấm áp có tiết tấu đánh vào ngực hắn.

Lâm Uyên siết chặt tay đặt ở trên thắt lưng Tễ Nguyệt.

Một mình hắn tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng, không biết cô tịch là cảm giác gì, cũng đồng dạng không biết ấm áp là cảm giác gì.

Tễ Nguyệt lỗ mãng ngây thơ xâm nhập vào thế giới của hắn, lưu lại một mạt thuần trắng, chờ sau khi hắn đem người tiễn đi, mới đột nhiên phát giác thì ra thời gian lại trôi chậm như vậy, rất nhàm chán.

Kỳ vọng nhìn thấy Tễ Nguyệt, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết như vậy mới là an bài thích hợp nhất, hắn tự lo không xong, không cách nào bảo vệ Tễ Nguyệt chu toàn, chỉ có thể kéo người vào vũng lầy.

Hắn muốn đem Tễ Nguyệt một lần nữa đưa vào đám mây, Tễ Nguyệt lại một lòng chỉ muốn cùng hắn cùng vào vực sâu, cùng ở hắc ám.

Tễ Nguyệt nếu lần thứ hai cùng hắn có liên lụy, vậy hắn sẽ không cho Tễ Nguyệt có cơ hội tự do, nếu đã dạy cho biết hắn cảm giác ấm áp, cô tịch kia chịu một lần là đủ rồi.

Tễ Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, đã bị ánh mắt nóng bỏng kia làm cho kinh hãi một chút, lỗ tai đều đỏ lên, vặn vẹo thắt lưng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Hôm nay tôi còn muốn quay phim."

Lâm Uyên hiện giờ không muốn nghe nhất chính là hai chữ quay phim, nâng đôi chân thon dài thẳng tắp của Tễ Nguyệt lên, "Nhất định sẽ xin nghỉ cho em."

Lâm Uyên hôn sau lưng và cổ Tễ Nguyệt, "Bảo bối thật lợi hại." Tễ Nguyệt thích nghe hắn khen trên giường lợi hại.

Tễ Nguyệt đưa tay che mặt, thân thể càng thoải mái, trong lòng lại càng khó chịu, thân thể của y đã bị điều giáo thành tùy thời có thể lấy lòng nam nhân, thân thể của y sau này thật sự có thể rời khỏi nam nhân sao?

Sau khi thức dậy vận động xong, Lâm Uyên ôm người vào phòng tắm rửa mặt dọn dẹp một phen, Tễ Nguyệt lười biếng nằm trong lòng hắn, Lâm Uyên buồn cười hầu hạ rửa sạch sẽ cho người ta, mặc quần áo vào.

"Lát nữa cơm nước xong, em lại đi ngủ hay là cùng tôi đến công ty?" Lâm Uyên suy nghĩ một chút, không muốn để Tễ Nguyệt ở nhà một mình, "Trong phòng làm việc có phòng nghỉ, nghỉ ngơi ở đó cũng giống nhau."

Tễ Nguyệt ăn điểm tâm, nói là hỏi ý kiến của y, còn không phải chính mình chuyên quyền độc đoán quyết định, nào có đường cho y cự tuyệt.

Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt đến công ty, Tễ Nguyệt không muốn đi phòng nghỉ ngủ, Lâm Uyên liền cho y một cái máy tính bảng, để đồ ăn vặt trên bàn trà, để cho y ngồi trên sô pha chơi.

Tễ Nguyệt thắt lưng mỏi chân mỏi, nơi đó còn có chút trướng đau, nhưng nhìn người đàn ông sống lưng thẳng tắp xử lý văn kiện, nhất thời trong lòng rất không vui.

Mở tiếng trò chơi, còn cố ý tăng âm lượng trò chơi, ngay cả giọng nói cũng mở ra, tạo ra tiếng ồn.

Tễ Nguyệt nghĩ đến khi nào nam nhân sẽ khiển trách y, chơi đùa một hồi liền quên mất tức giận, chỉ thấy không cam lòng vì lại chết.

Thẳng đến khi bị người ôm Tễ Nguyệt mới phục hồi tinh thần lại, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính, "Lại chết à?"

"Tôi không nghiêm túc chơi, nhường bọn họ."

Lâm Uyên nhìn ký lục của Tễ Nguyệt không có vạch trần, cầm lấy một cái máy tính bảng khác, "Tôi cùng em chơi, mời tôi tổ đội."

Khai cuộc Tễ Nguyệt liền tương đối xui xẻo, không lâu sau liền là người đầu tiên bị bắt chờ chết, sau đó được đồng đội cứu, người nọ vẫn đi theo y làm nhiệm vụ, có nguy hiểm liền thay y hấp dẫn lực chú ý, sau đó lại đến cùng y.

Tễ Nguyệt chơi nghiện, dựa vào trên người nam nhân, "Tôi lại bị bắt, anh mau tới cứu tôi.".

Truyện Teen Hay

Chơi một hồi Tễ Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến, "Anh có thể đi làm kẻ xấu bắt người hay không, sau đó không bắt tôi, như vậy tôi sẽ không cần khẩn trương chạy khắp nơi."

"Không phải đồng đội không thể tổ đội."

Tễ Nguyệt thất vọng một chút, "Nếu anh là tên xấu xa kia thì tốt rồi, thả nước cho tôi, thấy tôi cũng không bắt tôi."

Tiếng gõ cửa vang lên vài cái, trợ lý cầm tư liệu tiến vào, "Lâm tổng, Chu tổng đến rồi, ở phòng họp."

Lâm Uyên đưa máy tính bảng cho trợ lý, bảo anh ta thay hắn chơi trò này.

Lâm Uyên vừa đi, Tễ Nguyệt cũng không muốn chơi nữa, bị bắt cũng không muốn để cho người cứu, sớm đã chết.

"Tễ thiếu muốn ăn cái gì tôi đi lấy, Lâm tổng sáng sớm đã phân phó ở văn phòng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cậu thích ăn."

Tễ Nguyệt lại nhìn thấy sữa, "Anh ta không ở đây tôi không cần uống sữa." Tễ Nguyệt nhìn thấy một hàng rượu trong tủ rượu, nhìn bao bì cùng chai lọ giá trị đều không nhỏ.

"Nhưng cái đó đều rất quý sao?"

"Tổng tài sưu tầm, bình thường không uống nhiều."

Nam nhân cũng không nỡ uống rượu khẳng định rất trân quý, thừa dịp trợ lý đi ra ngoài, Tễ Nguyệt mở bình rót một ly lớn, nhíu mày uống một ngụm, hương vị khó uống lại lạ, nào có dễ uống như sữa.

Nhưng vẫn cắn răng uống thêm hai ly rượu, tay giơ lên không cẩn thận làm vỡ bình rượu trên bàn.

Tễ Nguyệt nhìn bàn làm việc của Lâm Uyên một chút, trên đó có văn kiện còn có máy tính, đồ vật khẳng định rất trân quý.

Lại nhìn một cái bàn khác, trên đó chỉ có đồ ăn vặt cùng sữa của y, sau đó liền đem đồ vật trên bàn này quét toàn bộ xuống đất.

Lâm Uyên vừa trở về liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thủy tinh vỡ trên mặt đất, rượu đỏ chảy trên thảm, một mảnh hỗn độn.

Nhìn Tễ Nguyệt không thành thật lay động đi đường, Lâm Uyên nhíu mày, "Đừng nhúc nhích." Sải bước qua ôm người ra khỏi phạm vi thủy tinh vỡ, gọi nội tuyến cho người đi lên dọn dẹp.

"Sao mới một chút em đã không thành thật?"

Tễ Nguyệt phản ứng có chút chậm chạp, nhớ tới chuyện mình làm có chút chột dạ, "Tôi uống rượu quý của anh, còn đánh vỡ một bình."

"Có bị đâm trúng không?" Lâm Uyên từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, thấy trên người Tễ Nguyệt không có thủy tinh vỡ mới yên tâm.

"Uống rượu còn đùa bỡn rượu điên? Nhìn những gì em đã làm kìa, tôi mới rời đi một lúc thật sự không bớt lo."

"Anh thấy tôi phiền sao?"

Lâm Uyên không nghe rõ Tễ Nguyệt lẩm bẩm nói cái gì, "Một hồi đau đầu cũng đừng tìm tôi khóc."

Lâm Uyên đưa người đến giường trong phòng nghỉ, cởi áo khoác của Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt là lần đầu tiên uống rượu, tửu lượng thoạt nhìn còn không tốt lắm, hiện tại đã là trạng thái say khướt.

Đắp chăn cho người ta, dỗ dành người ngủ rồi Lâm Uyên mới rời khỏi phòng nghỉ.

Lâm Uyên nhìn phòng làm việc của hắn, tửu lượng không tốt, tửu phẩm cũng không được tốt lắm, may mà lực phá hoại nhỏ, nhìn thì loạn, nhưng không có tổn thất gì quan trọng, hao phí chút sức sửa sang lại cũng được.

Lâm Uyên nói với trợ lý: "Tranh thủ thời gian tìm người lắp khóa, đỡ cho em ấy lại lén lút uống rượu."

Tễ Nguyệt ngủ tới trưa thì tỉnh nhìn chung quanh còn có chút mờ mịt, không biết mình đang ở nơi nào.

Nghe thấy thanh âm của Lâm Uyên liền theo bản năng đẩy cửa đi tìm.

Tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại, một tiếng huýt sáo khẽ động truyền đến, "Tiểu mỹ nam từ đâu ra, trách không được cậu muốn kim ốc tàng kiều.

Tiểu mỹ nam, một ngày nào đó nếu em và Lâm cấm dục chia tay, có muốn suy sét đến tôi không? Giá trị con người của tôi không nhỏ, ôn nhu săn sóc, tuyệt đối không giống như Lâm cấm dục lạnh như băng không có nhân tình,"

Lâm Uyên tiện tay cầm lấy một quyển sách ném về phía người đang nói, thanh âm ồn ào mới tạm dừng.

"Vào phòng mang giày vào." Tễ Nguyệt đi chân trần trên thảm cũng không cảm thấy lạnh, mơ hồ dụi dụi mắt, vì để cho y ngủ thoải mái hơn cổ áo bị Lâm Uyên cởi bỏ hai nút áo, cổ áo nghiêng lộ ra da thịt trắng nõn, phía trên còn có dấu vết chưa phai nhạt.

Nghe Lâm Uyên vừa nói mới phát giác mình không mang giày liền xuống giường, vội vàng trở lại phòng nghỉ mang giày.

"Đau đầu không?"

"Còn tốt."

"Buổi trưa muốn ăn gì?"

"Đều được."

"Đây là Chu Thần Phong, người tương đối nhàm chán, không cần để ý tới cậu ta.

Tễ Nguyệt, người của tôi." Lâm Uyên giới thiệu ngắn gọn cho hai người.

"Này, cái gì gọi là nhàm chán, đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta chính là ghen tị tôi được hoan nghênh hơn cậu ta, cậu ta mới là nhàm chán.

Lâm cấm dục." Chu Thần Phong bất mãn oán giận, nhìn Tễ Nguyệt một chút, "À, hiện tại không thể gọi là Lâm cấm dục, nên gọi là Lâm muộn tao.

Chỉ sợ buổi tối không ít lần xuất lực, nhìn bộ dáng thủy linh bị khi dễ là biết."

Lâm Uyên giơ tay lên muốn gọi nội tuyến kêu bảo vệ.

Chu Thần Phong giữ điện thoại, giơ tay đầu hàng, "Được rồi, tôi không nói nữa.

Người của ngài làm sao dám đùa giỡn."

"Đừng để ý đến cậu ta, chỉ biết ba hoa.

Trên thực tế rất túng thực, phô trương thanh thế."

Chu Thần Phong bất mãn ồn ào, "Không phải như cậu nói."

Lâm Uyên lười cùng Chu Thần Phong nói chuyện, nhìn về phía Tễ Nguyệt, "Có chỗ nào không thoải mái hay không? Lần đầu tiên còn dám uống nhiều rượu như vậy.

Còn nhớ em đã làm việc tốt gì không?"

Tễ Nguyệt cúi đầu không nói lời nào.

Nhưng tóc bị xoa hai cái, cũng không đợi nam nhân răn dạy cùng tính sổ.

Buổi chiều Triệu Tân An tìm tới, anh làm việc tự kỷ luật lại cực kỳ chú ý hiệu suất, nghệ sĩ dưới tay quay phim xin nghỉ một ngày là một chuyện rất làm rối loạn lịch trình của anh.

Triệu Tân An vừa nhìn thấy Tễ Nguyệt, lời muốn nói dừng ở bên miệng, phim chiến tranh vốn so với phim thần tượng lộ mặt đùa giỡn động tác kịch liệt hơn, nghỉ ngơi một ngày liền một ngày đi.

"Đây là kịch bản, rảnh rỗi xem lời thoại nhiều hơn." Rối rắm một hồi vẫn nói: "Cậu cũng nên tiết chế một chút, cảnh diễn này động tác nhiều, cậu còn phải diễn đánh nhau, nếu không cần thế thân, cậu phải tự mình bảo tồn thể lực tốt."

Tễ Nguyệt ánh mắt đọc kịch bản, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi."

Khi danh tiếng của Tễ Nguyệt tăng đều đặn, người hâm mộ cũng ngày càng nhiều.

Triệu Tân An sắp xếp cho y những bộ phim rất hay, nhân vật cũng là thiên chọn vạn tuyển.

Theo địa vị tăng lên, cùng nổi danh còn có tính cách không kiêng nể gì lại kiêu ngạo của Tễ Nguyệt, luận chơi đại bài, y dám xưng thứ hai, giới giải trí cũng không ai dám xưng thứ nhất.

Nhưng fan chính là thích điều này của y, thưởng thức y dám nói dám làm, không giống như những người khác lõi đời khéo đưa đẩy, thiếu niên hăng hái, kiêu ngạo bá đạo, sẽ không chịu một chút ủy khuất, chọc vào manh điểm của rất nhiều người, cách y sống điều là rất nhiều người muốn sống.

Tễ Nguyệt mặc bạch y không nhiễm bụi trần, tóc đen như mực dùng dải ruy băng buộc ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát.

Y vào vai bạch y quốc sư siêu phàm thoát tục trong kịch bản, phảng phất như trích tiên, nhưng trên thực tế lại là nhân vật phản diện lớn nhất phía sau màn.

"Lâm tổng lại tới thăm ban."

"Chỗ nào, mau dẫn tôi đi xem một chút, cực phẩm kim cương vương lão ngũ."

"Trong ảnh Lâm tổng rất đẹp trai, nhìn gần thì càng đẹp trai hơn, nếu có thể ngủ một đêm tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Không biết anh ấy thích kiểu nào?"

Tễ Nguyệt nghe được tiếng nghị luận bên cạnh mới biết Lâm Uyên tới, chưa kịp tẩy trang đã đi tìm người, sau đó liền nhìn thấy bộ dáng của nam thứ n kia ân cần đảo quanh.

Tiểu nương pháo lớn lên mười phần son phấn, lại yêu hoa lan chỉ, theo trợ lý nói cũng là đi cửa sau tiến vào, giống như y dựa vào ngủ được tài nguyên.

Lâm Uyên nhìn thấy hóa trang của Tễ Nguyệt thì sửng sốt, Tễ Nguyệt mang theo Lâm Uyên đến phòng nghỉ của y, trước khi đi còn trừng mắt nhìn tiểu nương pháo một cái, đừng tưởng rằng y không nhìn ra, muốn trèo lên giường cạy góc tường, dũng khí thật lớn.

"Rất đẹp! Rất hợp với em."

"Tổng tài rất nhàn rỗi? Hay là đến đoàn làm phim tìm minh tinh có tiềm năng? Có coi trọng ai hay không?"

"Lúc muốn gặp em thì rất nhàn rỗi." Lâm Uyên ôm eo thon của Tễ Nguyệt cúi đầu hôn một cái, trong thanh âm tràn đầy ý cười: "Tôi cũng không phải tinh thám (*), tìm cái gì tiềm lực."

(*) Tinh tham (星探): đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng trở thành ngôi sao.

Tễ Nguyệt hừ một chút.

"Đi thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm."

Tễ Nguyệt đi tẩy trang, nghĩ đến ánh mắt nam nhân vừa rồi nhìn thấy y, hơi do dự, liền đem trang phục diễn theo, âm thầm phân phó trợ lý mang lên xe.

Tễ Nguyệt ra ngoài bọc kín mít, ăn bữa tối dưới ánh nến, lại nhận được lễ vật, thẳng đến khi nắm tay tản bộ dưới ánh đèn, Tễ Nguyệt mới phát giác trên đường có điều khác thường, "Hôm nay là ngày lễ tình nhân?"

"Em nói xem?"

Kim chủ đại nhân thỉnh thoảng tặng lễ vật y đều chết lặng, đưa tiền cho tài nguyên tặng quà đắt tiền, y thật đúng là không ý thức được hôm nay là ngày lễ tình nhân.

Kim chủ đại nhân không thiếu cái gì, cũng không có muốn cái gì, y căn bản không biết tặng lễ vật gì, cho nên mấy năm nay y chưa từng tặng quà cho Lâm Uyên.

Nếu y thật sự tặng quà cho kim chủ, khẳng định sẽ bị cười nhạo đi, nào có tiểu sủng vật không biết tự lượng sức mình tặng kim chủ đồ đạc đây? Không chỉ tự làm mất mặt mình mà còn rất ngốc nghếch.

Bất quá về đến nhà, Tễ Nguyệt thay bộ bạch y kia, lại mang theo mũ trùm đầu, một bộ tự phụ cao lãnh, như trích tiên không dính khói lửa xuất hiện.

"Phàm nhân lớn mật, bổn tiên nhân là người ngươi há có thể nhìn thẳng sao?"

Lâm Uyên túm Tễ Nguyệt ngã xuống giường, nâng nửa người trên kéo cà vạt, "Nhưng tôi không chỉ muốn nhìn thẳng tiên nhân, còn muốn làm ô uế tiên nhân thì sao?"

"Làm càn!" Mắt thấy thật sự sắp bị xâm phạm, tiên nhân cao cao tại thượng bối rối, "Nếu bị phàm nhân chiếm thân thể sẽ bị khế ước, về sau sẽ không thể trở lại Tiên giới nữa.

Ngươi buông ta ra, ngươi muốn gì ta cũng đưa cho ngươi."

Lâm Uyên kéo quần Tễ Nguyệt xuống, chỉ lộ ra cái mông vểnh lên, "Không trở về Tiên giới vừa vặn làm tiểu tức phụ cho ta."

Tễ Nguyệt ánh mắt sáng lấp lánh, miệng hừ nói: "Nghĩ thật đẹp, mới không làm tiểu tức phụ cho ngươi."

Tiên nhân cao khiết tóc tán loạn trải trên giường, dáng vẻ thân bất đắc dĩ nhìn thật đáng thương.

Tễ Nguyệt chọc chọt ngực Lâm Uyên, oán giận nói: "Anh dùng sức như vậy thắt lưng tôi đều sắp đứt."

"Tiên nhân sao có thể không nói đạo lý như vậy? Ai kêu làm nhanh lên."

Tễ Nguyệt đỏ mặt, che miệng Lâm Uyên, "Không được nói."

Lâm Uyên hôn lên lòng bàn tay Tễ Nguyệt, "Đây là quà sao? Tôi rất thích nó."

Tễ Nguyệt càng thêm rụt vào trong ngực Lâm Uyên, rũ mắt xuống, tôi chỉ có thân thể có thể làm cho anh thích.

Tễ Nguyệt nhìn tiểu nương pháo kia rất không vừa mắt, không chỉ muốn cướp kim chủ của y, còn luôn mỉa mai y, tìm cho y chút phiền toái nhỏ.

Tễ Nguyệt vụng trộm hỏi Triệu Tân An, "Kim chủ sau lưng cậu ta so với Lâm Uyên người nào lợi hại hơn?"

Triệu Tân An liếc mắt nhìn Tễ Nguyệt một cái, "Có phải cậu quá coi thường nam nhân của mình hay không."

Tễ Nguyệt trong lòng liền nắm chắc, quang minh chính đại bảo đạo diễn cắt cảnh diễn của tiểu nương pháo, sửa đổi phân cảnh của cậu ta, khiến người ta tức giận đến giậm chân.

Kỳ thật khi dễ cũng không có ý nghĩa, kim chủ đại nhân căn bản không quan tâm những chuyện này, tùy tiện y ở bên ngoài lấy danh nghĩa kim chủ đại nhân làm bậy, ngay cả khi y ở trước mặt hắn gây sự, không khách khí gọi là "Lão nam nhân, lão hỗn đản" cũng sẽ không làm gì y.

Tễ Nguyệt vừa muốn thăm dò điểm mấu chốt của kim chủ lại vừa sợ hãi mâu thuẫn.

Kim chủ đối với y càng dung túng, y lại càng muốn quá phận một chút, tựa như dùng cái này có thể chứng minh kim chủ rất để ý y.

Nhưng lại sợ hãi thật sự đụng phải điểm mấu chốt của kim chủ, chọc cho hắn chán ghét.

Sau khi kết thúc công việc ở đoàn làm phim, Tễ Nguyệt đeo khẩu trang, "Tôi không về nhà, đi PUB."

Trợ lý chần chờ một chút, PUB là gay bar, nếu bị paparazzi phát hiện, không thể thiếu một hồi sự cố, nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ đành vụng trộm nói cho Triệu Tân An, hy vọng anh có thể khuyên được Tễ Nguyệt, cũng có chuẩn bị tốt.

Chỉ chốc lát sau điện thoại di động của Tễ Nguyệt liền vang lên, bên trong truyền đến thanh âm phát điên của Triệu Tân An, "Cậu điên rồi sao? Cậu có biết nếu bại lộ thân phận cậu sẽ có hậu quả gì không? Có rất nhiều cách để được lên đầu đề.

Tẩy trắng không được cậu còn làm ảnh đế như thế nào? Lập tức chuyển hướng về nhà."

Tễ Nguyệt vẻ mặt không sao cả, "Tôi muốn đi thả lỏng một chút, không nói nữa, đã đến nơi." Nói xong liền cúp điện thoại.

Tễ Nguyệt ngồi trên xe mười phút, mới mang theo khẩu trang làm xong ngụy trang mới đi vào PUB.

Bên trong có âm nhạc nhẹ nhàng, thoạt nhìn giống như đi vào quán cà phê thanh lịch.

Tễ Nguyệt ngồi ở một góc, tầm mắt đối diện cửa, bị một chậu hoa lớn che khuất chỗ ngồi, phảng phất như một không gian nhỏ độc lập yên tĩnh.

Trong quán dần dần trở nên náo nhiệt, các loại đàn ông đều có, trên sân khấu cũng bắt đầu có người chơi guitar và khiêu vũ.

Tễ Nguyệt nhìn chằm chằm phương hướng cửa ngẩn người.

"Có muốn uống một ly không?"

Tễ Nguyệt bị quấy rầy rất phiền, "Cút đi."

"Tiểu gia hỏa kia tính tình còn rất lớn." Người tới mặc áo sơ mi lụa màu đỏ rượu, cổ áo mở thật lớn, bảo dưỡng tỉ mỉ, trên tay cầm một ly rượu, cười khẽ một chút, ngửa đầu uống một ngụm rất tao nhã.

"Đây là giận dỗi chờ chủ nhân mang về nhà sao?"

Tễ Nguyệt nhìn về phía nam nhân không mời mà đến.

"Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa vừa chờ mong vừa ưu thương, chậc chậc.

Nếu như đến săn diễm, thì sẽ giống như tôi khắp nơi đánh giá người ở đây, không phải liền tìm được một tiểu khả ái bỏ nhà đi.

Nếu chủ nhân của cậu không đến, liền đi với tôi đi?"

"Không được tốt lắm, anh ấy không đến tôi sẽ tự mình trở về."

Nam nhân tao bao sửng sốt, sau đó phá lên cười, trong lúc cử động Tễ Nguyệt thoáng nhìn thấy đồ trang sức lấp lánh trong núm vú của nam nhân tao bao, "Biến thái!"

Nam nhân tao bao không chút để ý, còn tự mình đưa tay gảy một cái, "Lần đầu tiên thấy? Cậu dễ thương như thế, chủ nhân của cậu không mang nó cho cậu sao? Không muốn để lại dấu ấn của mình trên người cậu? Vậy thì phải cẩn thận đừng để những người khác câu dẫn chủ nhân."

"Nói hươu nói vượn." Tễ Nguyệt cũng là lần đầu tiên tới nơi này, nơi nào gặp qua người kỳ quái như vậy đâu.

Bị người bắt được tay Tễ Nguyệt theo bản năng muốn phản kích, sau đó liền thấy được ánh mắt trầm tĩnh của kim chủ, thâm trầm như mực, khí thế lạnh lùng, Tễ Nguyệt sợ tới mức cả người run lên.

Lâm Uyên nhận được điện thoại của Triệu Tân An lập tức đi đến PUB, lửa giận trong lòng quay cuồng, dọc theo đường đi trong đầu đều nghĩ đến lúc bắt được người sẽ giáo huấn một trận thật tốt, lúc thật sự nhìn thấy Tễ Nguyệt, Lâm Uyên thở dài, càng cấm càng muốn làm, nếu đã tò mò, vậy thì cùng xem cho đủ, bằng không lần sau nói không chừng còn có thể vụng trộm chạy tới.

Lâm Uyên cho dù ngồi ở chỗ tầm thường cũng có thể hấp dẫn ánh mắt chung quanh, vừa rồi hắn tiến vào có rất nhiều người đang âm thầm quan sát, nhìn hắn ngồi xuống cũng không mang theo người nào, tâm tư quan sát càng thêm linh hoạt.

Tễ Nguyệt đứng ngồi không yên, đến mời rượu càng ngày càng nhiều, còn có người trực tiếp muốn dán lên người, mặc quần lỏng lẻo, Tễ Nguyệt suýt nữa bị tức chết, kéo cánh tay Lâm Uyên, "Chúng ta về nhà."

"Không chơi nữa?"

"Không chơi nữa, mau về nhà đi."

"Hôm nay không chơi đủ lần sau lại đến một lần, kiến thức xong mới rời đi."

Tễ Nguyệt trong lòng vừa gấp vừa hối hận, "Không tới, không bao giờ tới nữa, chúng ta mau trở về." Tễ Nguyệt kéo cánh tay Lâm Uyên, bảo hắn đứng lên.

Bên cạnh có người không vui, "Không thấy không muốn đi cùng cậu sao? Sao cậu lại không thức thời da mặt dày như vậy."

"Liên quan gì đến anh? Đây là người đàn ông của tôi, thiếu đàn ông thì đến nơi khác tìm."

Mắt thấy hốc mắt Tễ Nguyệt gấp gáp đều đỏ lên, Lâm Uyên đứng lên, Tễ Nguyệt vội vàng đẩy người rời đi.

Chờ Tễ Nguyệt sinh hờn dỗi hết giận xong, trang sức lấp lánh cùng lời tao bao kia nói thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu y.

......

Tễ Nguyệt vòng tay lên cổ Lâm Uyên, ngửa đầu giống như đang đem ngực mình đưa đến trong miệng Lâm Uyên vậy.

Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt xoay người cưỡi ở bên hông hắn, sờ ngực vừa rồi bị Lâm Uyên đùa bỡn qua, trong mắt mang theo hiểu rõ, ngạo kiều hừ một tiếng, "Có phải anh muốn xỏ khuyên nhũ cho tôi không? Tôi nói cho anh biết, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

??

Lâm Uyên sửng sốt một chút, "Không có." Hắn làm sao nỡ để cho Tễ Nguyệt đau.

Tễ Nguyệt biểu tình cứng lại, sắc mặt đỏ lên liền tức giận, từ trên người Lâm Uyên đứng lên, tức giận tát tiểu Lâm Uyên một cái, đỡ thắt lưng xanh mặt đi vào phòng tắm, cửa còn bị dùng sức đóng lại.

Lưu lại Lâm Uyên không hiểu ra sao.

Tễ Nguyệt ngồi trên bồn cầu trong miệng phẫn nộ mắng, "Lão biến thái", khẳng định đang cười nhạo y tự mình đa tình.

Nhìn chất lỏng màu trắng trong nhà vệ sinh, vẻ mặt lãnh khốc ấn nút xả nước, "Trả thù không được anh liền đem con trai anh ra trút giận, tất cả đều đi cống thoát nước đi." Sau đó lại tức giận một chút.

Lâm Uyên đợi thật lâu một hồi cũng không thấy Tễ Nguyệt đi ra, mới hậu tri hậu giác Tễ Nguyệt có phải đang giận dỗi hay không?

"Tễ Nguyệt, khi nào em đi ra?" Bọn họ đi vào phòng tắm luôn luôn không có thói quen khóa trái, lần này Tễ Nguyệt lại khóa trái từ bên trong, rõ ràng không thích hợp.

"Không ra!".

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cứu Rỗi Chồng Cũ

Copyright © 2022 - MTruyện.net