Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đã Kết Hôn Sau Khi Tỉnh Dậy
  3. Chương 34: Một năm
Trước /47 Sau

Đã Kết Hôn Sau Khi Tỉnh Dậy

Chương 34: Một năm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tuy nói vậy vốn là đang trêu chọc cô, nhưng nghe cô trả lời chắc như đinh đóng cột như vậy, tâm Giang Hành Mặc vẫn là có chút đau đớn

"Thật đúng là không lừa được em" Giọng nói Giang Hành Mặc nhạt đi chút

Anh nói kiểu này, Hạ Sở ngược lại có chút không được tự nhiên

Liên hệ với đoạn dưới, lại thêm ẩn ý bên trong của giọng nói của anh, cô phân biệt ra được là anh đang nói đùa, cho nên mới trả lời như thế, nhưng lúc này nghe anh nói như vậy, lại thấy được sự cô đơn trong mắt anh, ngược lại làm cho cô cảm thấy mình đã nói sai 

Chẳng lẽ cô thật sự chưa từng yêu anh ta sao ??

Hạ Sở đương nhiên sẽ không hỏi, cái này quá phức tạp, căn bản không phải là ngôn ngữ thì mới có thể chứng minh rõ ràng

Giang Hành Mặc chuyển chủ đề "Em có tính toán gì không ??" Đã nói cho anh biết việc cô mất trí nhớ, vậy khẳng định đã có quyết định của mình

Hạ Sở không suy nghĩ lung tung nữa, cô ngưng một chút rồi nói "Tôi thẳng thắn với anh chủ yếu chỉ vì phòng D thí nghiệm, anh hy vọng tôi sẽ quản lý, nhưng giờ hiện tại tôi làm không được"

"Anh hiểu rồi, em không cần lo lắng về phòng D thí nghiệm nữa"

Hạ Sở chần chừ một chút, vẫn là nói ra "Vị trí giám đốc điều hành Liên Tuyến, em cũng khó mà đảm nhiệm công việc, anh có thể..."

"Cái này thì anh không làm chủ được" Giang Hành Mặc hạ thấp âm thanh xuống, lại lấy điện thoại ra, đánh chữ nói "Thật có lỗi, cổ họng vẫn chưa thoải mái"

Hạ Sở nói "Anh có thể nhắn tin"

Giang Hành Mặc đánh một hàng chữ, điện thoại phát ra âm thanh "Chắc hẳn em cũng biết tổ chức lập nên Liên Tuyến"

Hạ Sở gật đầu, cô có chút để ý, đại khái là bởi vì được nhiều người dẫn dắt nhưng lại có cách nhìn rất khô khan 

"Em nhậm chức là do mọi người trong hội đồng quản trị bỏ phiếu, anh không thể làm được"

Hạ Sở hiểu rõ những điều này, cô nói "Vậy nếu tôi chủ động từ chức thì sao ??"

Giang Hành Mặc nói "Có thể, nhưng bọn họ sẽ không đồng ý"

Hạ Sở cắn răng nói "Tôi cái gì đều đã quên, bọn họ..."

"Em như thế nào để chứng minh mình cái gì đều đã quên ??"

"Bọn họ không sợ em sẽ mắc sai lầm gì sao ??"

"Em tới đây cũng đã lâu, có làm loạn chuyện gì sao ??"

Thật sự thì không có... cô cũng không đành lòng mà cố ý làm loạn 

Bất quá Hạ Sở không cam lòng, cô nói "CEO không phải một công việc đơn giản, nếu chỉ xử lý những hạng mục thì thật sự không được, còn phải về tương lai của Liên Tuyến, còn rất nhiều vấn đề chiến lược, còn có..."

Giang Hành Mặc cười một cái, giọng nói điện tử thay mặt anh trả lời "Tương lai của Liên Tuyến là phòng D thí nghiệm"

Hạ Sở sững sốt một chút

Giang Hành Mặc nhìn cô một chút, lại đánh một hàng chữ "Yên tâm, em cứ như bây giờ rất tốt"

Hạ Sở mở miệng "Anh nói, tôi làm một người bù nhìn rất tốt sao ??"

Giang Hành Mặc trầm mặc một lúc, dù là mất đi trí nhớ, nhưng bản năng nhạy cảm của cô vẫn còn, chỉ là bởi vì thiếu kinh nghiệm và kiên nhẫn, nhiều phần xúc động 

"Không sai" Biểu lộ Giang Hành Mặc bị băng gạc che đi, ngược lại lộ ra mắt đen rõ ràng, bên trong là sự tính toán tỉnh táo, giống code có logic rõ ràng, giống IF tập hợp hàng vạn phép tính

Anh thẳng thắn như vậy, ngược lại trong lòng Hạ Sở thoải mái hơn chút, cô nói "Tôi có điều kiện"

Giang Hành Mặc nói "Em nói đi"

"Một năm" Hạ Sở nói "Tôi chỉ làm một năm vì anh, về sau tôi sẽ rời Liên Tuyến, mà anh phải giúp tôi rời đi" Quả thật ban giám đốc có quyền lợi rất cao, nhưng quan trọng nhất là Giang Hành Mặc căn bản không cho cô đi

Giang Hành Mặc hỏi trước cô "Một năm sau em muốn đi chỗ nào ??"

"Bắt đầu cuộc sống mới" Thân thể gầy gò của Hạ Sở hoàn toàn chứa linh hồn 'mười tám tuổi', cô nói "Tôi sẽ học lại một lần nữa, tích lũy kinh nghiệm, đi làm chuyện mình muốn làm"

Giang Hành Mặc hứng thú hỏi cô "Em muốn làm gì ?/"

Hạ Sở thừa nước đục thả câu "Không nói cho anh"

Giang Hành Mặc nói "Nhưng chuyện em muốn làm đều ở Liên Tuyến"

Hạ Sở lắc đầu nói "Mới không phải, tôi không muốn học máy tính, tôi..." Cô kịp thời ngừng lại, trong mắt mang theo ý cười "Không nói cho anh biết"

Gia hỏa này, Giang Hành Mặc lại có chút hoài niệm, trước khi bọn họ kết hôn cũng đã từng như thế này

Anh thích cô thừa nước đục thả câu, bởi vì cô chính xác có thể hoàn thành nhờ vào bản thân mình, cô cũng hoàn toàn cho anh vô số sự kinh ngạc

Nghĩ như vậy... ít nhất cô còn cho anh một chút chân thực

Giang Hành Mặc thu suy nghĩ lại, hỏi cô "Anh có thể hiều thành một năm sau em muốn cùng anh ly hôn ??"

Hạ Sở nói "Đương nhiên, tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới"

"Cho nên..." Giang Hành Mặc dùng voice điện tử kỳ diệu mà ngưng lại, tiếp lấy ngữ khí tựa hồ có chút bất đắc dĩ nói "Anh không chỉ mất đi người bạn ưu tú, còn muốn mất đi thê tử ??"

Hạ Sở uốn nắn anh "Là bù nhìn dốt nát"

Giang Hành Mặc cũng uốn nắn cô "Là vợ hợp pháp"

Hạ Sở nhún vai "Anh thật sự cảm thấy hôn nhân như chúng ta đáng để duy trì sao ??"

Một câu nói như đang hỏi Giang Hành Mặc

Kỳ thật câu hỏi này đã sớm ở trong ý thức Giang Hành Mặc, nhưng anh lại không dám đối măt, cũng sẽ không để người nào vớt ra câu hỏi này ra từ trong ý thức, cho nên anh liền cảm thấy nhìn không thấy là chuyện đương nhiên 

Lúc này bị Hạ Sở 'mười tám' tuổi dùng hai bàn tay sạch sẽ dễ như trở bàn tay mà mò ra, để anh không cách nào không nhìn thẳng vào được

Nếu như không có cái ngoài ý muốn này, Giang Hành Mặc đại khái sẽ tán đồng câu nói này

Hôn nhân dạng này đáng để duy trì sao ??

Anh bỏ lỡ cô, cô cũng bỏ lỡ anh 

Để thời gian tám năm hiểu nhau quen nhau biến thành một giấc mộng, tỉnh dậy, cũng liền đi vào thực tế

Cho dù là sự tàn khốc, nhưng sự thật thì từ đầu đến cuối nó vẫn ở đó, chúng ta không đi qua, nó cũng đi sẽ tới chỗ bạn 

Chỉ là hiện tại Hạ Sở cái gì đều đã quên, Giang Hành Mặc rất rõ ràng mình đang làm cái gì, cũng rất rõ ràng đáy lòng của mình có sự hi vọngxa vời

Lần này nếu anh đi về phía trước... có lẽ sẽ thay đổi được, sẽ có một cơ hội 

Vì thế, anh không tiếc để chà đạp tôn nghiêm của mình

"Cho anh chút thời gian cân nhắc" Giang Hành Mặc trả lời cô 

Hạ Sở rất muốn hỏi anh: Đáng để cân nhắc sao ?? Ở riêng nửa năm, nửa năm không liên lạc, quan hệ hai người lạnh cứng đến nỗi ngay cả người xa lạ cũng không bằng

Thui được, Hạ Sở cũng không nghĩ tới sẽ ép người ta, hôm nay coi như đàm phán có đột phá lớn

Lúc hai người dừng chủ đề, vừa vặn truyền đến tiếng đập cửa, đồ ăn đã làm xong 

Bốn đồ ăn phong phú, một chén canh, phối hợp món chay mặc, nhìn rất mỹ vị 

Hạ Sở tâm tình không tệ, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, cô nói "Chúng ta ăn cơm thui"

Giang Hành Mặc lại không có khẩu vị gì, nhưng anh sẽ không biểu hiện ra ngoài "Được"

Ăn uống xong xuôi, Hạ Sở đứng dậy chuẩn bị rời đi, Giang Hành Mặc hỏi cô "Sáng mai đi bệnh viện không ??"

Hạ Sở ngẩng đầu nhìn anh "Bệnh viện ??"

Giang Hành Mặc nói "Em như vậy... vẫn nên cẩn thận kiểm tra toàn diện"

Hạ Sở rất muốn nói: Tôi không sao, chẳng có chuyện gì, chỉ là tôi xuyên từ mười năm trước đi vào thân thể này mà thôi

Đương nhiên cô cũng thấy được sự lo lắng của Giang Hành Mặc, cô đáp ứng "Được, không thành vấn đề"

Ngày thứ hai, hai người hẹn gặp mặt ở bãi đỗ xe phía Đông, lại ngồi lên chiếc xe model X kia

Giang Hành Mặc thân là bệnh nhân, đương nhiên là không thể lái xe

Anh hỏi Hạ Sở "Chưa có bằng lái đúng không ??"

Hạ Sở nói "Tôi cao trung hận không thể làm bài đến rạng sáng, làm sao có thời gian thi bằng lái xe chứ"

GIang Hành Mặc nói "Lúc anh biết em, em đã có bằng lái xe"

Hạ Sở nói "Vậy xem ra là lúc học đại học đã đi thi"

Nói xong cô lại thở dài nói "Nhắc tới cũng rất đáng tiếc,kinh nghiệm mười năm qua tích lũy vậy quay về từ số không"

Nhưng cũng có chút may mắn, cô ít nhất còn có thiên phú làm văn a

Giang Hành Mặc nói "Không có gì, về sau có lẽ không cần bằng lái"

Nói cũng có chút kỳ quái, anh chỉ là bất qua mới nói câu này, Hạ Sở liền nghĩ ra "Xe không người lái sao ??"

Giang Hành Mặc không dùng điện thoại đánh chữ, ngược lại dùng giọng bị vỡ ra hỏi cô "Cảm thấy hứng thú không ??"

"Ai mà hứng thú chứ ?? Chỉ là bất quá cái này còn rất xa xôi... vẫn đề vẫn là kỹ thuật khó đột phá, vấn đề luân lý cũng là chướng ngại vật, chớ đừng nói chi tình trạng giao thông bây giờ căn bản không thích nghi được xe không người lái"

"Em đây không phải chỉ tò mò, em thật sự cảm thấy hứng thú" Nếu chỉ tò mò  thì không cách nào nói ra nhiều thứ như vậy 

Hạ Sở trầm mặc, sửa lại "Chỉ có một chút hứng thú"

Giang Hành Mặc hỏi cô "Vậy em biết xe không người lái có ưu điểm thế nào sao ??"

Hạ Sở nói "Đương nhiên, mở rộng lĩnh vực về xe hơi, cũng mở rộng thời gian của con người. Đến lúc đó, 'trên đường' sẽ không là một thời gian không thú vị nữa, có thể nghỉ ngơi, giải trí thậm chí là làm việc. Mà vấn đề cực khổ chính là kẹt xe cũng sẽ nhẹ nhàng hơn hẳn, còn việc uống rượu cũng không ảnh hưởng tới nữa, dù sao máy móc cũng không uống rượu nha"

Liên tục nói xong cái này, Hạ Sở lại có chút hối hận, cô giống như không phải chỉ có một chút hứng thú, cái này rõ ràng cô thật sự cảm thấy hứng thú...

Giang Hành Mặc không có vạch trần cô, chỉ vùi đầu trên điện thoại, đánh chữ rất lâu 

Hạ Sở ý thức được anh muốn nói một đoạn rất dài, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nói nhiều như vậy - băng gạc đã quấn như vây, tốc độ tay còn nhanh như thế, không hổ là những người cả ngày gõ code liên tục 

"Căn cứ vào tintức mà vệ tinh của tổ chức thế giới cung cấp, mười bảy năm nay toàn thế giới ước chừng có 125 vạn (1 triệu 25 nghìn) người chết bởi vì tai nạn xe cộ, đồng nghĩa với việc trên toàn cầu mỗi ngày có 3 500 người vì thế mà mất mạng, mà ở trong đó chín mươi phần trăm do sai lầm của người lái mang đến, nếu như kỹ thuật xe không người lái thành thục và được mở rộng, xác suất về vấn đề có thể hạ thấp nhất có thể"

"Không nói tới trong này còn phải tiết kiệm tài nguyên, Morgan đã nghiên cứ 'Xe không người lái' và viết trong báo cáo: Với kế hoạch này chỉ riêng ở nước Mỹ thui hằng năm liền có thể tiết kiệm gần như 1.3 một ngàn tỷ đô la" 

Hạ Sở ngẩn ngơ "1.3 ngàn tỷ đô la??"

Giang Hành Mặc nói "Bao gồm cả việc tiết kiệm được nhiên liệu, chi phí đắt đỏ về vấn đề ket xe còn có chi phí chữa bệnh bởi vì tai nạn giao thông cùng bảo hiệm, càng có một phần tự hóa vấn đề phức tạp thành sự việc vô cùng đơn giản, hiệu suất làm việc cũng cao hơn"

Số liệu rõ ràng như vậy bày ở trước mắt, Hạ Sở mới ý thức được xe không người lái mang lại những lợi ích gì trong xã hội

"Nhưng xe không người lái vẫn khó thực hiện đi..." Hạ Sở không nhịn được nói như vậy 

Giang Hành Mặc nói "Không có xa xôi như trong tưởng tượng của em đâu, càng đừng dùng quy tắc hiện tại mà định nghĩa tương lai"

Giống như lúc động cơ chạy bằng hơi nước vừa phát minh ra, mọi người còn chắc chắn rằng nhất định phải có người ở phía trước "dẫn" nó đi

Trầm mặc một lúc, Hạ Sở nói "Đây là công việc của anh, tôi cũng có chuyện rất trọng yếu phải làm"

Giang Hành Mặc đánh chữ nói "Anh và em vừa chia sẻ việc làm của anh, em có phải cũng nên chia sẻ hướng đi sắp tới của em với anh không ?/"

Liền biết anh ta đang muốn nói tới cái này !! Hạ Sở nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác ngoài cửa sổ

Dù sao Giang Hành Mặc sẽ không dùng tới voice điện tử, dù sao đằng trước còn có tài xế

Không bao lâu liền tới bệnh viện, bởi vì đã hẹn gặp trước, cộng thêm vấn đề thân phận, bọn họ đi được trên đường rất riêng tư 

Kiểm tra rất nhanh, kết quả có càng nhanh hơn

Bác sĩ họ Lưu, mặc áo khoác trắng tinh tế, để tóc ngắn chỉnh tề, khuôn mặt được chỉnh chu rất sạch sẽ, bộ dáng đã qua bốn mươi tuổi nhìn cũng chỉ mới ba mươi lăm ba mươi sáu

Thanh âm của ông rất ôn hòa, tràn đầy sự kiên nhẫn "Từ các kết quả kiểm tra trước mặt, trạng thái thân thể của Megan cũng không tệ lắm, chỉ là hay thức đêm, nên chú trọng vào vấn đề ăn uống, cải thiện vấn đề thiếu máu"

Hạ Sở rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Giang Hành Mặc, hiện biểu lộ 'Anh xem đi, tôi đã nói thân thể không có sao mà'

Giang Hành Mặc lại hỏi "Vậy còn phần tâm lý thì sao ??"

"Như vậy đi" Bác sĩ Lưu nói "Tôi sớm giúp hai người hẹn gặp bác sĩ Trương, nếu hai người có thời gian, có thể trực tiếp đi gặp anh ấy một chút"

Hạ Sở nhỏ giọng nói "Tôi thật sự..."

Giang Hành Mặc đã đồng ý "Đã làm phiền rồi, chủ nhiệm Lưu"

Bác sĩ Lưu nói "Đừng khách khí, chúng tôi vẫn còn chờ hai người hợp tác đấy"

Giang Hành Mặc cùng ông hàn huyên một chút về "vấn đề chuyên nghiệp", Hạ Sở nghe được với kiến thức nửa vởi, cô chỉ biết cô sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng vấn đề tâm lý của cô rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có bệnh gì

Rời khỏi bệnh viện, lại đi tới sở nghiên cứu cùng loại 

Nhìn thấy vị bác sĩ Trương, Hạ Sở ngẩn người

Không trách cô được, cô hoàn toàn không nghĩ tới Trương bác sĩ còn trẻ như vậy, trọng điểm còn đẹp trai nữa chứ

Giang Hành Mặc khàn khàn nói "Đẹp trai sao ??"

Hạ Sở hoàn hồn, tranh thủ thời gian thu tầm mắt lại, mình dạng này nhìn chằm chằm người khác cũng không quá lễ phép

Bác sĩ Trương tựa hồ nhìn có chút không thân thiện, nhưng mới mở miệng liền kéo gần khoảng cách lại "Tôi có thể đơn độc cùng Hạ tiểu thư tâm sự được không ??"

Giang Hành Mặc đáp "Được"

Bọn họ tiến vào bên trong phòng khám, Giang Hành Mặc chờ ở bên ngoài

Ước chừng nửa giờ sau, Trương Quan Đình từ trong phòng đi ra

Giang Hành Mặc hỏi "Bác sĩ Trương, cô ấy thế nào ??"

"Ngủ thiếp đi rồi" Trương Quan Đình nói "Để cho cô ấy nghỉ ngơi một lát"

Giang Hành Mặc còn muốn hỏi tiếp, Trương Quan Đình đã nói ra "Có thể xác định trong lòng bởi vì bị mất trí nhớ, bản thân cô ấy đối với ký ức mười năm này mười phần đều là kháng cự, tôi liền tiến hành thôi miên khơi dậy trí nhớ với cô ấy, cô ất liền sinh ra phản ứng mâu thuẫn mãnh liệt, đồng thời lại lần nữa mất trí nhớ"

Trương Quan Đình lại nói "Quên đi ký ức mười năm này đối với cô ấy có lẽ là một chuyện tốt"

Giang Hành Mặc không lên tiếng, chỉ là tinh tế thưởng thức câu nói này

"Bất quá, cái này còn có một nguy cơ"

Giang Hành Mặc bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh "Là sao ??"

Trương Quan Đình nói "Cô ấy phong ấn lại ký ức mười năm này, đồng thời cũng phong ấn luôn năng lực để yêu người khác" 

Quảng cáo
Trước /47 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Lão Bản

Copyright © 2022 - MTruyện.net