Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Câu lạc bộ mỹ thuật thật sự rất ít người, trừ trưởng câu lạc bộ Chu Hạc ra, còn có một vị học trưởng lớp mười hai tên Đinh Lập Hạ, cùng với hai vị học tỷ cũng lớp mười hai tên lần lượt là Đồng Sương cùng Lâm Tiểu Mãn, còn một vị học tỷ khác lớp mười một tên Bạch Lộ. Mà tân sinh chỉ có mỗi mình Bùi Đăng, Bùi Đăng ngọt ngào chào một vòng từng học trưởng học tỷ, thoạt nhìn ngoan vô cùng, Chu Hạc tính tình tùy tiện, liền đi lên muốn ôm cậu.
"Nghênh đón thành viên mới, cũng xem như cục diện âm thịnh dương suy* của câu lạc bộ chúng ta có thể xoay chuyển rồi!".
(*Nhiều nữ ít nam)
Lục Cẩn khẽ nhíu mày, giơ tay ôm lấy bả vai Bùi Đăng. Chu Hạc nhận được một cái ôm không khí, Lục Cẩn chỉ chỉ quần áo cậu ta.
"Để ý làm dơ quần áo người khác".
Chu Hạc cúi đầu vừa thấy sơn màu trên quần áo chính mình, gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà hướng Bùi Đăng cười, lộ ra một hàm răng trắng.
"Ha ha, này còn không phải do tôi quá kích động sao, Tiểu Bùi không biết đâu anh cùng lão Đinh mỗi ngày đều bị nữ nhân hung tàn áp bức đến không thể chịu nổi, liền chờ em đến cứu chúng tôi khỏi nước sôi lửa bỏng đó!".
Đồng Sương không khách khí mà chụp bả vai Chu Hạc.
"Đừng có nói bậy, ba nữ sinh nhu nhu nhược nhược chúng tôi sẽ là loại người mà cậu đang nói đến sao".
Đinh Lập Hạ ở bên cạnh đẩy đẩy mắt kính.
"Đúng vậy".
Cậu ta nhanh nhẹn tránh thoát khỏi ma trảo của Đồng Sương, đối Lục Cẩn kêu.
"Lục…".
Vừa mới nói được một chữ, Lục Cẩn đột nhiên nói.
"Bùi Đăng ra đây với tôi một chút".
Hắn không cho người khác cơ hội phản ứng, liền lôi kéo người rời đi. Lục Cẩn người cao chân dài, bước chân cũng lớn, vài bước liền đi xa, hắn đúng là vừa mới nhớ tới chuyện chính mình không thể cùng người của câu lạc bộ mỹ thuật chào hỏi, nếu bọn họ kêu tên, chẳng phải hắn lộ tẩy rồi sao? Ngay từ đầu là do hắn tức giận Bùi Đăng nên mới không muốn nói tên thật của mình ra, sau lại cũng chính hắn cảm thấy không cần thiết phải so đo với khi còn nhỏ, chỉ là lúc này nếu lại muốn cùng Bùi Đăng giải thích chuyện tên họ, ngược lại thành chính mình lừa gạt đối phương, chỉ sợ biển lần nữa lại dậy sóng. Hắn quay đầu nhìn lại bộ dáng nho nhỏ của Bùi Đăng, tựa như là chạy vội để đuổi kịp bước chân chính mình, hắn đi chậm lại, buông tay đang túm chặt tay Bùi Đăng ra.
"Tôi...".
Vừa rồi đầu óc hắn nóng lên nên mang theo người chạy, cũng không nghĩ tới lấy một cái cớ thích hợp, Bùi Đăng lại bỗng nhiên nói.
"Em nhớ tới một chuyện!".
Trong lòng Lục Cẩn nhảy dựng, âm thầm hồi tưởng buổi sáng hôm nay có người nào đã kêu tên của hắn hay không, lại cảm thấy hình như không phải liên quan đến chuyện này. Chính Lục Cẩn cũng không muốn thừa nhận hắn kỳ thật sợ hãi cùng Bùi Đăng nhắc tới chuyện quá khứ, hắn sợ đối phương sẽ bày ra vẻ mặt mờ mịt mà nói không nhớ rõ, cho nên hắn thà rằng không hề nhắc tới chuyện này, cũng chỉ coi như Bùi Đăng chỉ là không có nhận ra chính mình, mà không phải đã quên chính mình. Bùi Đăng lại nói.
"Em còn chưa có điện thoại của anh, phương thức liên hệ khác cũng đều không có".
Thiếu niên từ túi quần đồng phục lấy di động ra.
"Chúng ta là bạn rồi phải không?".
Đôi mắt Bùi Đăng tràn ngập ánh nước, thật sự giống một đôi mắt đen của thỏ con, cậu nhìn Lục Vân Tiêu, mềm mại hỏi.
"Có thể trao đổi phương thức liên lạc không ạ? Như vậy trong kì nghỉ cũng có thể hẹn nhau ra ngoài chơi".
Lục Cẩn thở dài, thoạt nhìn giống như thực bất đắc dĩ, khóe mắt lại hàm chứa một tia ý cười. Hắn nhận lấy di động của Bùi Đăng, đối phương không có cài khóa màn hình, hắn nhập điện thoại của mình vào.
"Em sẽ gửi tin nhắn cho tôi? Hay chỉ muốn xin rồi để đó mặc kệ?".
Ngoài miệng nói không thèm để ý, kỳ thật trong lòng lại để ý vô cùng. Bùi Đăng không biết nên vội vàng nói.
"Đương nhiên sẽ không để đó mặc kệ".
Lục Cẩn đem điện thoại trả lại cho Bùi Đăng, dặn dò một câu.
"Điện thoại cùng WeChat không thể cho người khác".
Điện thoại cùng WeChat của Lục Cẩn đến nay cũng chỉ có Chu Hạc cùng mấy người bạn tốt biết. Bùi Đăng làm bộ thực hung dữ uy hiếp hắn.
"Nếu sau này anh dám chọc em không cao hứng, em liền đem điện thoại của anh dán khắp toàn trường".
Lục Cẩn cười khẽ một tiếng, mang theo chút dung túng không tự biết.
"Lợi hại như vậy? Tôi đây cũng không dám đắc tội em".
Hắn một tay câu lấy cổ Bùi Đăng, một tay đi niết eo Bùi Đăng. Bùi Đăng sợ ngứa nhất, phần eo lại đặc biệt mẫn cảm, hiện tại bị người ta nắm mạch máu, lập tức mềm giọng xin tha, liên tục nói "Em sai rồi", cậu cười ra nước mắt, trong thanh âm cũng không khỏi mang theo điểm nghẹn ngào. Có học sinh đi ngang qua, ánh mắt hoài nghi nhìn hai người, dường như hoài nghi chính mình là đang chứng kiến một trận bạo lực học đường, đang do dự nên hay không tiến lên chủ trì chính nghĩa, liền nhìn thấy cái người đang khi dễ người khác kia nhẹ buông tay, lại ôm lấy bả vai người bên cạnh.
"Câu lạc bộ mỹ thuật thật là nhiều quy tắc, bất quá trình độ không tồi, nếu em thật sự thích thì tham gia cũng tốt, Chu Hạc là trưởng câu lạc bộ, có cậu ta giúp đỡ em tôi cũng yên tâm...".
Đã mở miệng nói chuyện liền không chịu ngừng lại, lải nhải đến giống một lão ba nhọc lòng, tiểu thiếu niên bị nhắc nhở mãi mà vẫn ngoan ngoãn ngửa đầu nghe, nửa điểm cũng không giãy giụa. Lục Cẩn trước tiên cùng Chu Hạc chào hỏi, dặn người của câu lạc bộ mỹ thuật ở trước mặt Bùi Đăng đừng gọi tên hắn, Chu Hạc lúc đầu còn chưa rõ nguyên do, quấn lấy Lục Cẩn hỏi nửa ngày cuối cùng hỏi ra tình hình thực tế, nghẹn họng nhìn trân trối mà dựa vào trên tay vịn hành lang kinh ngạc cảm thán.
"Lão đại, cậu thật đúng là lão đại".
Lục Cẩn dựa nghiêng trên sân thượng lan can, sau đó lại ngửa đầu, tầm mắt lướt qua đám mây trắng tinh phía chân trời.
"Ít nói mát lại".
Chu Hạc hãy còn không chịu bỏ qua, từ khi cậu ta nhận thức Lục Cẩn cho tới nay người này chính là "Con nhà người ta", cậu ta chưa từng thấy đối phương gặp phải vấn đề gì không giải quyết được, hiện giờ thật vất vả mới gặp được một sự kiện như vậy, tâm hóng hớt của cậu ta muốn ấn xuống cũng đều ấn không được.
"Lão đại cậu nói xem, lâu như vậy rồi cư nhiên cậu cũng chưa bại lộ, Bùi Đăng thật sự dễ lừa như vậy sao? Em ấy thật sự đã đem cậu quên đến không còn một mảnh? Này có phải nói lên rằng cậu còn chưa đủ nổi tiếng hay không?".
"Không lừa em ấy".
Lục Cẩn theo bản năng mà phản bác, đối với ánh mắt trêu đùa của Chu Hạc càng cảm thấy phiền muộn.
"Đi học".
Cái gọi là một tiếng trống thêm dũng khí, hai tiếng trống suy sụp tinh thần, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, như vậy vài lần, Lục Cẩn ngược lại cảm thấy chính mình có chút chuyện bé xé ra to, lúc mình rời đi Bùi Đăng còn đang ở nhà trẻ học lớp lá, chính mình cùng một đứa nhỏ học nhà trẻ so đo cái gì. Dường như là ông trời cũng chịu không nổi hắn cứ dây dưa dây cà như vậy, chính mình đem sự thật tới trước mặt hai người luôn.
Tuy rằng Bùi Đăng giấu di động không nộp lên, nhưng cậu thật sự ngoan, cũng không có nghiện chơi di động, sau khi thêm phương thức liên hệ của Lục Vân Tiêu xong liền không chạm qua di động nữa, cuối cùng vẫn là Lục Cẩn gửi tin nhắn cho cậu trước. Bùi Đăng đang chuẩn bị ngủ, di động giấu ở dưới gối đầu đột nhiên chấn động lên làm cậu hoảng sợ, may mắn những người khác đều đang chuyên tâm làm việc của mình, không chú ý đến động tĩnh bên này của cậu. Bùi Đăng nhanh tay kéo chăn che lại đầu, lúc này mới trong ổ chăn click mở di động, trên màn hình đúng là "Tiêu Tiêu" gửi tin nhắn tới.
".".
Liền một cái dấu chấm câu, Bùi Đăng xem đến đầu đầy chấm hỏi, còn chưa kịp hiểu, tin nhắn lại bị rút về. Bùi Đăng suy tư, đôi tay nắm chặt di động, nghiêm túc mà đánh chữ.
"Tiêu Tiêu, anh không ngủ được sao? Có phải mất ngủ hay không?".
Bên kia, Lục Cẩn bực bội mà xoa nhẹ tóc một phen, xóa chữ trong khung thoại, lung tung gửi qua.
"Đúng vậy".
Trừ đoạn thời gian thơ ấu, Lục Cẩn sống mười mấy năm thuận buồm xuôi gió, chính là đúng chuẩn "Con nhà người ta". Hắn cẩn thận nghĩ, chính mình giống như còn chưa từng gặp qua tình huống khó giải quyết như vậy, mà một vị đương sự khác lại đối với sự rối rắm của hắn hoàn toàn không biết gì cả, trong lúc hắn lo âu, Bùi Đăng bên kia đã gửi tới tin nhắn thứ hai.
Là một đoạn nhắn thoại.
Lục Cẩn mang tai nghe lên, click mở tin nhắn, từ tai nghe truyền ra chính là thanh âm ngâm nga thật nhỏ của Bùi Đăng, sau đó cậu còn mềm mại mà nói.
"Bài hát ru ngủ này rất hiệu quả, anh có thể tìm nghe thử, mỗi lần em nghe một lát liền ngủ mất".
Thanh âm thiếu niên trong sáng, mặc dù đã bị đè thấp, cũng không giấu được dương quang ấm áp trong giọng nói, càng có vẻ nhẹ nhàng chậm chạp lại thoải mái, giống nước ấm chảy qua trái tim. Ở cuối cùng, Lục Cẩn còn nghe được một tiếng ngáp. Điều này đủ để chứng minh đoạn nhạc ru ngủ thật sự có thể thôi miên. Lục Cẩn giằng co lo âu cả ngày toàn bộ đều theo tin nhắn này tan thành mây khói, hắn nhịn không được cười ra tiếng.
"Em có thể ngâm nga thêm một đoạn nữa hay không?".
Suy nghĩ một lát, hắn lại bổ sung.
"Thứ này đối với tôi rất quan trọng".
Bùi Đăng không có viết thư cho hắn trong quá khứ, nhưng đêm nay Bùi Đăng vì hắn ca hát, cứ như vậy đi, ân oán nho nhỏ giữa hắn cùng Bùi Đăng trong quá khứ nhờ một đoạn bài hát ru ngủ tại đây mà toàn bộ xóa bỏ.
"A?".
Bùi Đăng khó xử mà nhìn màn hình di động, vạch chăn nhìn nhìn ra bên ngoài, bạn cùng phòng đều đang vội làm việc của mình, không nhìn qua chỗ cậu, hẳn là cũng không quấy rầy đến cậu đâu. Cậu lại lùi về trong chăn, hạ giọng xuống.
Phòng ngủ lớp mười một, mấy nam sinh đang cùng nhau trao đổi một chút ánh mắt, có người chọt chọt bả vai Chu Hạc.
"Lão đại cả một ngày hôm nay biểu tình đều như táo bón, lúc này lại tốt lên rồi à? Nhắn tin với ai thế?".
Chu Hạc nhún nhún vai.
"Làm sao tôi biết được, tôi lại không dám nhìn tới di động của lão đại".
Bên kia, Lục Cẩn đã cầm di động nằm xuống. Chu Hạc tiếp đón hắn.
"Lục Cẩn sao cậu lại nằm xuống? Đêm nay không kéo chúng tôi sao?".
"Kéo cái gì mà kéo".
Lục Cẩn nói.
"Nên ngủ, các cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, thức đêm không tốt".
Chu Hạc kêu rên, căn bản không tin lời hắn.
"Làm ơn đi lão đại, lúc này mới mấy giờ chứ? Thầy quản lý còn chưa tới kiểm tra phòng, cậu lại nói với tôi cậu buồn ngủ?".
Mặt khác bạn cùng phòng cũng thực kinh ngạc, ở chung lâu như vậy, chưa có khi nào Lục Cẩn lại đi ngủ sớm đến mức này? Còn chuyện thức đêm... trước đây vì thi đấu mô hình hàng không Lục Cẩn liên tục thức đêm tận hai ngày cũng không thấy hắn có nửa điểm buồn ngủ. Lục Cẩn nhắm mắt lại.
"Đêm nay thật mệt, ngày mai kéo các cậu, đảm bảo leo top ba".
Bạn cùng phòng không chịu buông tha hắn.
"Top một luôn".
"Được, top một".
Lục Cẩn khép hai mắt lại, ngữ khí bình tĩnh, nắm chắc thắng lợi. Chu Hạc cảm thấy mỹ mãn.
"Hoàng Thượng ngài nghỉ ngơi, nô tài liền đi tắt đèn".
Nói xong, cậu ta cũng giục bạn cùng phòng khác lên giường, chính mình đi khóa cửa tắt đèn. Sau khi tiếng công tắc vang lên, phòng ngủ tối đen một mảng, từng người lên giường, có người xột xột xoạt xoạt mà cởi quần áo đến run chăn, có người nằm ở trên giường chơi di động. Mà Lục Cẩn mang tai nghe, mở tin nhắn thoại. Bên tai truyền đến chính là một đoạn ngâm nga không lời, là Bùi Đăng theo lời yêu cầu của Lục Cẩn mà một lần nữa xướng một đoạn thật dài, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, còn mang chút ý cười của thiếu niên.
"Ngủ ngon nha".
Thật đúng là bài hát ru ngủ tốt nhất.
...
Dây dưa dây cà quá chừng không biết đến khi nào hai người mới nhận ra nhau nữa 🥴🥴🥴.