Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhanh sau đó, Jessie liền mang theo nhiệt kế, thuốc hạ sốt và một số thứ thuốc khác tới đây. Phong Hạ xuống giường mở cửa, nghiêng người cho cô đi vào phòng.
Đo nhiệt độ, 37,5’C, không tính là quá cao, Jessie thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói “Hạ Hạ, nhiệt độ đén tối nay có thể hạ, bây giờ cô uống thuốc hạ sốt và kháng sinh, hôm nay ngủ ngon một đêm, nếu nhanh có lẽ ngày mai sẽ khỏe lên.
“Ừ.” Cô gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, nghe theo lời Jessie , làm xong việc theo trình tự rồi leo lên giường ngủ.
Một giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, cô cảm thấy cổ họng vẫn còn chút đau, nhưng trên người rõ rang đã không còn nóng, đoán chừng đã hạ sốt.
Hết sốt xong, đầu vẫn còn mơ hồ, cô miễn cưỡng rời giường, đến phòng tắm tắm một chút, sấy khô tóc xong lại trở lại giường, cầm điện thoại di động lên xem.
Có hai tin nhắn, một tin nhắn của Tư Không Cảnh, một tin còn lại là của Lâu Dịch.
Cô mở tin nhắn của Tư Không Cảnh ra trước, nhìn mấy giây nhưng không trả lời, thoát ra khỏi hộp thư, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâu Dịch.
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói của Lâu Dịch vang lên đầy hào hứng, “Này, buổi tối thứ 7 tuần này là sinh nhật của tiểu gia ta, đừng có mà quên đấy.”
Cô ngẩn ra, vỗ vỗ đầu mình một cái mới nhớ ra thứ 7 tuần này là sinh nhật của Lâu Dịch.
“Đến lúc đó, mình sẽ ở khách sạn gần nhà, mở lớn ‘phòng tổng thống, sau đó mời mấy người có quan hệ không tệ với mình trong công ty, mọi người tùy tiện một chút là được.”
Lâu Dịch suy tư một chút, lại như một tên trộm, “10h tối đấy, muộn một phút phạt 3 ly rượu.”
“Đã biết, đã biết,” Cô ngồi xuống giường “Hai ngày nay cậu thế nào?”
“Đương nhiên là rất tốt.” Âm thanh của cậu ta lại cao lên thêm vài lần “KHông lừa cậu, Hạ Hạ, tôi thực sự cảm thấy mình như đang nằm mơ, mỗi ngày cùng đội đóng gói bưu kiện và đội quản lý trang thiết bị làm chung một chỗ, chậc, chậc, chậc,…””
Cậu ta nói thao thao bất tuyệt, cô ở bên này an tĩnh nghe.
Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu.” Cậu ta nói một hồi, mới dò xét cô, hỏi thử cô “Chuyện lần trước không làm ảnh hưởng đến cậu và Tư Không Cảnh chứ?”
“Ừ.” Cô ngập ngừng một lát “Không có.”
“Hai người cãi nhau?” Lâu Dịch thật sự hiểu rõ cô, cô hơi dừng một chút là cậu ta đã cảm giác được điều gì đó.
“Không.” Cô khẽ thở dài, “Chẳng qua là đột nhiên mình có cảm giác, giữa hai bọn mình có chút không giống nhau.”
Thật ra thì mấy ngày nay cô và Tư Không Cảnh căn bản không có cãi nhau, thậm chí không có tranh cãi, tất cả đều bình thường, có phải hay không? Tình cảm của cô với anh, tất cả đều không hề thay đổi.
Hẹn hò bên dòng sông Tần Hoài, chuyến du lịch lãng mạn ở Florence, còn cả mấy ngày trước, anh và cô cùng nhau ngắm mặt trời mọc. Những kỷ niệm ngọt ngào này, rất gần gũi, quen thuộc với cô, nhưng tại sao càng ngày cô càng sợ, càng không dám hồi tưởng lại những ngày tháng tươi đẹp ấy.
Sợ tất cả chỉ là giả, sợ là chúng quá đẹp, sợ là sau này không bao giờ có thể có nữa.
“Ui chao, đúng là con gái, cứ thích suy nghĩ nhiều.” Giọng nói của Lâu Dịch mang chút bất đắc dĩ “Cậu đúng là một dạng với Vi Vi… Cho nên, tôi mới nói, những người đàn ông, khóc đi, khóc đi, khóc đi, cũng không phải là có tội…”
Người này thế nhưng lại ngâm nga mấy câu hát, Phong Hạ thực sự bị cậu ta làm cho giở khóc giở cười, liếc mắt một cái, liền cúp điện thoại.
…
Hiện tại đã tiến hành quay được một phần ba. Cô uống thuốc, buổi chiều kiên trì đến trường quay cùng đạo diễn trao đổi về việc hôm qua rơi xuống nước ngã bệnh, muốn bổ sung lại cảnh quay còn thiếu.
Mặc dù đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng cô vẫn cố gắng lặp đi lặp lại với mình rằng phải tập trung tinh lực, đọc lời thoại, không thể để bị rơi lại phía sau.
Cảnh quay kéo dài đến khoảng 9 giờ tối, cường độ quay phim tương đối cao, cô nói xong một câu lời thoại cuối cùng trong kịch bản, đáy long mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể buông lỏng xuống, lại cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Mục Hi đang đứng diễn cạnh cô, nhìn thấy vậy đưa tay giữ lấy một bên hông cô, giúp cô đứng vững.
“Cám ơn,” Cô đưa tay xoa xoa trán đã lấm tấm mồ hôi.
Mục Hi xưa nay luôn làm theo ý mình, lúc này trực tiếp buông lỏng cổ áo, đem trang phục diễn cởi ra ném sang một bên, lạnh nhạt nói “Gần đây cô diễn so với trước đây có khá hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ.”
Bởi vì anh ta khi nói chuyện luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nên cho dù trong lời nói có một chút tán thưởng nhưng nghe vào vẫn cứ giống như là phê bình khắc nghiệt.
“Cảnh quay vừa rồi…”
Một bên tổ nhân viên đã kết thúc công việc, cũng lục đục rời khỏi trường quay, chỉ còn vầng sáng rực rỡ tràn lan khắp nơi, Mục hi giơ tay ý bảo nhân viên làm việc không cần tắt đèn, lại quay đầu nói với cô “Vừa rồi sức biểu đạt của cô còn chưa đủ.”
“Nếu so với lời thoại kia,” Anh ta nói từng câu từng chữ, đồng thời nói cho cô biết dùng vẻ mặt gì để biểu đạt “Thời điểm cô đọc lời thoại, nhìn không giống như đang vui sướng mà giống như đang làm tang sự.”
“Còn có, cô cần phải cho người xem thấy phản ứng của mình, không phải chỉ là vui mừng đơn thuần mà là một sự vui sướng không hề biết trước, nó làm ùa về những xúc cảm mênh mông trong lòng, cô phải biết cô là con người chứ không phải là người máy, phản ứng theo lập trình có sẵn, là một diễn viên giỏi, cô có thể đào sâu hơn trong kịch bản, biểu đạt một cách sâu sắc nhân vật của mình.”
Đêm khuya vắng người, chỉ vang lên giọng nói trầm thấp nguội lạnh của anh ta, mặc dù lời nói của anh ta không hề dễ nghe nhưng cô biết anh ta đang giúp đỡ mình. Vì vậy, cô nghe vô cùng nghiêm túc.
Không hổ là người đảm đương trọng trách đào tạo diễn viên, thiên phú, năng lực, kinh nghiệm,…. Mục Hi đều không thiếu một điều.
Cô nghe anh ta phân tích, lần đầu tiên cảm thấy có người, trừ Tư Không Cảnh ra, đáng để cô khâm phục.
Có tài mà kiêu, anh ta thật sự có tư cách này.
“Cám ơn,” Mục Hi diễn giải xong phân cảnh tiếp theo, cô nhìn anh ta cười cười “Mặc dù con người anh… không thể nhìn thấu, tính tình thì kỳ quái, lời nói thì độc ác, nhưng thực sự vẫn cảm ơn anh.”
Hai người đi ra, trên đường trở về quán rượu, ánh mắt sâu thẳm của anh ta nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng “Người con gái không dùng những lời lẽ tốt đẹp đánh giá về tôi, cô là người thứ hai.”
“A! Đã từng có người khơi dòng, chẳng lẽ là người yêu của anh?” Lá gan của cô lớn hơn, trêu chọc anh ta.
Mục Hi không trả lời, chẳng qua là trầm mặc không tiếng động đi trước.
Có thể là do ban đêm thanh tịnh, cũng có thể vì cơ thể đã khỏe hơn một chút, lúc này, Phong Hạ cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi không ít.
Cũng tê liệt không muốn suy nghĩ đến việc Tư Không Cảnh biết cô không khỏe mà tại sao lâu như vậy còn không đến trường quay.
**
Liên tiếp hai ngày sau, Tư Không Cảnh cũng không đến.
Phong Hạ ngẩn người nhìn di động, chẳng qua tự nói với mình nhất định là do anh bề bộn nhiều việc, rất mệt mỏi, không muốn nghĩ sâu them.
Hiện tại phim đang quay đến cao trào, tiến độ quay phim cũng rất nhanh. Thời điểm nghỉ trưa, đạo diễn Kim vừa ăn cơm, vừa trao đổi với cô về cảnh quay tiếp theo “Phong Hạ, trạng thái của cô so với thời điểm mới vào tốt hơn rất nhiều.” Đạo diễn Kim nhìn cô, giống như là chợt nhớ ra điều gì đó, lại đảo mắt nhìn sang Mục Hi đang ngồi bên cạnh “Chắc là có danh sư chỉ điểm hả?”
“A?” Cô nhất thời ngơ ngác không hiểu.
“Nghe tổ ánh sáng nói,” Đạo diễn Kim cười cười “Dạo này, mỗi ngày quay đến đêm khuya mà Mục Hi còn cố ý ở lại để trao đổi kĩ thuật diễn với cô, khó trách lại tiến bộ nhanh như vậy.”
Mục Hi luôn luôn trầm mặc ít nói, lúc này cũng thờ ơ như không liên quan tới mình. Phong Hạ thì ngược lại, cảm thấy có chút lúng túng, vừa muốn lên tiếng lại thấy Trần Dĩnh đang ngồi một bên chợt đi tới, giống như đang nói đùa, âm thanh không cao không thấp
“Sum-mer, thật ra thì tôi rất hâm mộ cô, không chỉ được Mục Hi hướng dẫn về kĩ năng diễn xuất mà còn có quan hệ vô cùng tốt với anh ấy, lại có thể buổi tối mà vẫn còn ở trong phòng cùng anh ấy.”
Làm bộ làm tịch, cô rất rõ ràng Trần Dĩnh biết đên hôm đó Mục Hi mời cô vào trong phòng nói chuyện, nhưng cô cũng không buồn giải thích, cũng không có thời gian giải thích.
Bởi vì Trần Dĩnh vừa nói xong thì cô nhìn thấy Tư Không Cảnh đang đứng ở phía sau lưng Trần Dĩnh, không biết anh đứng đó từ lúc nào.
Anh cứ như vậy, bình tĩnh đứng ở nơi đó, trên mặt không một chút biểu cảm.
“Tư Không, đã trở lại rồi à?” Đạo diễn Kim giơ tay lên về phía anh gọi.
“Vâng, đợi lát nữa thì quay bổ sung.” Lúc này, khuôn mặt anh tựa hồ như được phủ một tầng sương lạnh, nhận lấy khăn long và nước trợ lý đưa tới, cuối cùng nhìn cô một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Ánh mắt của anh làm cho cả người cô từ đầu tới chân lạnh như băng.
Trong tầm mắt cô, mọi người đã bắt đầu tản ra tứ phía, chỉ thấy bóng lưng anh càng lúc càng xa.
Giống như, sẽ không bao giờ trở lại nữa vậy.
Cả người Phong Hạ phát run, tim đập thình thịch.
Loại cảm giác này như bị chìm xuống đáy hồ, hoảng loạn không thể giãy dụa.
“Cô biết không, làm người không thể có quá nhiều lòng tham.” Lúc này Trần Dĩnh khom lưng xuống, giống như cử chỉ thân mật, tựa vào bên tai cô nói nhỏ “Phong Hạ, nếu như cô cảm thấy chỉ một Tư Không Cảnh vẫn chưa đủ, còn muốn dựa vào Mục Hi mà đi lên, vậy thì không tốt lắm đâu, để tôi nhắc nhở cô một câu, lòng tham của con người thường thường không dẫn đến kết cục tốt đẹp, cô thấy đúng không?”
Cho nên, Trần Dĩnh đã biết cô và Tư Không Cảnh ở chung một chỗ.
Trên người Phong Hạ hoàn toàn không có nhiệt độ, cô đứng lên, suy nghĩ một chút, cười một tiếng lạnh lùng nhìn Trần Dĩnh “Cô nghĩ muốn ngủ cùng Mục Hi thì trực tiếp đến phòng anh ta, không cần phải lôi kéo tôi để cùng nhau vào, tôi chỉ thích một với một thôi.”
Ba cô là Phong Trác Luân, từ nhỏ đã đích than dạy cho cô những lời nói ác độc. Cô vốn cảm thấy cho tới bây giờ cũng không cần dùng tới.
Phong Hạ, bắt đầu từ bây giờ, muốn đi một mình thì phải học cách đối mặt với tất cả các loại đá ngầm, không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Cô tuyệt đối không thể bị bất luận kẻ nào coi thường.
Trần Dĩnh không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, sắc mặt chợt biến đổi, một lát sau mới lạnh mặt mở miêng nói “Lấy địa vị của tối bây giờ, không thể làm được nhiều việc khác, chẳng qua là nếu muốn bôi nhọ danh dự của cô, vẫn còn đủ để làm ra một chút thành tích, cô nghĩ xem giữa hai người bọn họ thì người nào….”
“Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi, nói nhiều cảm thấy hơi đau đầu.” Cô trực tiếp cắt lời cô ta, cầm theo bình nước, xoay người rời khỏi nơi này.
**
Hôm sinh nhật Lâu Dịch, thành phố S mưa khá to.
Quay phim xong, cô trở về thay trang phục để cho Jessie lái xe đưa cô đến khách sạn. Đến nơi, cô trực tiếp đi thang máy từ nhà xe lên đến tầng cao nhất.
Nhấn chuông cửa một hồi, từ ngoài cánh cửa cũng có thể nghe thấy được tiếng cười đùa ồn ào trong phòng. Cô đứng đợi một lát rốt cục mới thấy Lâu Dịch mang bộ mặt dính toàn bơ ra mở cưả, thấy cô đến cười rạng rỡ “Đến rồi, mau vào, mau vào,”
Cô theo sau Lâu Dịch đi vào, thấy mấy nghệ sĩ của cồng ty Top cũng chơi đến điên rồi, người thì đứng, người thì ngồi, hoặc là đuổi đánh nhau đem đối phương cả người đều là bơ.
“Sum-mer!” Những người này quan hệ với cô và Lâu Dịch tương đối tốt, lúc này thấy cô cũng rất vui vẻ, có mấy người chơi xấu đã ném bơ tới cô.
Thấy vậy, cô liên tiếp xua tay “Này, dừng, dừng, không cho phép ném lên người tôi, tôi còn phải trở lại trường quay.”
“Ai ui, Sum-mer, làm nhân vật chính trong đúng là không giống trước rồi.” Một nam nghệ sĩ cười hì hì trêu chọc cô.
“Đúng rồi, còn có cả ngày được nhìn ngắm gương mặt đẹp trai của Tư Không Cảnh, có phải lúc nào cũng thấy mạch máu sôi trào hay không?”
Đại gia cười làm thành một đoàn, lại còn lấy Xicangđan của cô và Tư Không Cảnh ra trêu chọc.
“Im lặng một chút đi,” Lúc này, Lâu Dịch mới đứng chắn trước mặt cô, nói với bọn họ “Mấy tên đần độn này, đàng hoàng một chút đi. Thọ tinh (người được chúc thọ) ta còn đang ở chỗ này, các ngươi lại dám khi dễ bạn ta.”
Bên kia, một nữ nghệ sĩ nghe xong, ánh mắt chế nhạo nhìn Lâu Dịch, nhướng mày nói “Lâu Dịch kia, Vi Vi nhà ngươi còn ở đây, ngươi nhìn xem ngươi bảo vệ Summer thành dạng gì rồi? Không sợ Vi Vi nhà ngươi ghen à?”
Mọi người đồng loạt ồn ào đứng lên,Lâu Dịch liềnđi tới ghế salon Trần Vi Vi đang ngồi, ôm lấy bả vai cô “Đó là anh em của ta, lão bà ta độ lượng, làm sao có thể ghen được.”
Trần Vi Vi phối hợp nhìn cậu ta cười cười, ánh mắt nhìn sang Phong hạ lại có chút lạnh nhạt.
Bên kia cười càng lợi hại hơn, Phong Hạ đi tới, ngồi xuống quầy ba, cánh tay chống cằm, vừa uống rượu vừa nhìn bọn họ náo loạn.
Bao nhiêu cười đùa, huyên náo tựa hồ như không liên quan đến cô.
Trong tâm trí cô bây giờ chỉ hiện lên ánh mắt của Tư Không Cảnh.
Từ trước tới giờ, ánh mắt ấy đều là dịu dàng, ấm áp như gió xuân, bao dung yêu chiều.
Chưa hề giống như hôm nay, rét lạnh thấu xương, đầy phức tạp, đau đớn.
“Này,…” Không biết qua bao lâu, Lâu Dịch mới đi đến cạnh, vỗ nhẹ bả vai cô “Hồi hồn,”
“Sao thế?” Đáy mắt cô đã đỏ ửng ẩn sương mù, lúc này nghe Lâu Dịch gọi mói ngẩng đầu lên, vội vàng cầm ly rượu nhìn cậu ta cười cừơi “ Sinh nhật vui vẻ!”
Lâu Dịch gật đầu một cái, kéo ghế ngồi cạnh cô “Không muốn cười thì đừng miễn cưỡng, nhìn cậu cười còn khó coi hơn khóc.”
“Cụng ly.” Lâu Dịch nhấc ly rượu bên cạnh, chạm vào ly của cô “Vì hạnh phúc của chúng ta.”
“Được.” Cô gật đầu “Cạn chén”
Hai người uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống, Lâu Dịch mở ra một hộp quà “Cậu tặng mình cái gì đây? Bọc nhiều như vậy…”
“Cậu mở ra chẳng phải sẽ biết sao.” Cô nhìn Lâu Dịch bóc lớp vỏ bên ngoài.
“Cái gì?” Lâu Dịch vừa mở ra nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu “Mình nói này… Con gái không phải ai cũng thích đưa những thứ này chứ? Vi Vi cũng tặng mình một chiếc ví da.”
Cô ngẩn ra “A? Vậy cậu dung cái của Vi Vi đi, không phải gấp, chỉ là một món quà thôi mà.”
Lâu Dịch không trả lời,thu hồi món quà sau hai giây mới ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên một tia giảo hoạt “Mình cũng tặng cậu một món quà sinh nhật, thế nào?”
"Hôm nay đâu phải sinh nhật mình?” Cô uống hơi nhiều, bây giờ hình như có chút say.
“Đi theo mình!” Lâu Dịch vỗ vỗ vai cô
Trong phòng mọi người đã say bừa bãi khắp nơi, Lâu dịch đi trước, một đường lặng lẽ xuyên qua đại sảnh, mở cửa đi ra ngoài.
Phong Hạ đi theo sau, có chút mơ hồ không hiểu.
Hành lang rất yên tĩnh, Lâu Dịch trực tiếp đi qua, đến một phòng khác ở tầng chót.
Lâu Dịch lấy thẻ trong túi quần, mở cửa ra, đẩy cô từ sau “vào đi thôi.”
“Bình tĩnh nói chuyện một chút, những suy nghĩ bên trong, những kiêng kỵ giấu giếm, đừng có trầm mặc, nói rõ ràng ra là tốt nhất.”
Lâu Dịch nhìn cô, lấy tay làm dấu cố gắng lên rồi từ bên ngoài đóng cửa lại “Những việc còn lại cứ giao cho mình.”
Cô bị cậu ta đột ngột đẩy lên phía trước, bước đi lảo đảo, tầm mắt quét qua phòng một lượt mới phát hiện trên ghế salon có người.
Tư Không Cảnh mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm áo khoác, đang ngồi trên ghế salon đọc sách, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cơ hồ trải qua mấy giây, cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích nhìn anh, hốc mắt đã đỏ.
Hồi lâu, cô mới cắn môi, bước nhanh đến gần ghế, khom lưng ôm chặt lấy anh.
Trong Wuthering Heights (Đồi gió hú) có một câu nói
“If you are still in this worl, then the wold no mat-ter how kind, are mean-ing-full to me.”
Thật ra chỉ cần bảy chữ là có thể khái quát được.
Anh là toàn bộ thế giới của em.