Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôn lễ được tổ chức ở Mauritius long trọng hơn bao giờ hết, Tư Không Cảnh cẩn thận lập kế hoạch từ nhiều tháng trước chỉ vì muốn ôm được mĩ nhân về, một đường rộng lớn, hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Sau khi hôm lễ chấm dứt, trời cũng đã tối, mọi người ăn xong bữa tối bên bờ biển, sau khi vợ chồng tân hôn rời khỏi bữa tiệc, những người khác cũng tản ra đi nghỉ ngơi hoặc đi bộ.
Lúc ăn tối, Trần Vi Vi uống hơi nhiều rượu, lúc này bước chân hơi lảo đảo, Lâu Dịch giữ một khoảng cách nhất định đi theo sau cô, một mực đứng phía sau nói cô đi chậm một chút.
“Anh nói…” Cô đi một hồi, đột nhiên xoay người. “Nếu như anh là Hạ Hạ, lúc anh nhìn thấy hôn lễ này, anh có cảm động không?”
Anh bị cô dọa sợ hết hồn, nhíu mày, tiến lên vài bước giữ tay cô.
“Nếu như em mà là cô ấy, em nhất định sẽ khóc đến không được.” Cô nhìn vào mắt anh. “Chỉ một tư Không cảnh, đối với cuộc đời cô ấy, là đủ rồi.”
“Anh… dĩ nhiên không được.” Cô đưa ngón trỏ ra, quơ quơ trước mặt anh. “Khi cô ấy nhìn anh ta, sẽ không còn thấy bất kỳ người nào.”
Anh không biết là cô say hay là không say, ánh mắt cô dưới bầu trời đêm rất sáng, không đạm mạc trầm tĩnh như bình thường, nhìn qua một chút, người ta sẽ như bị xoáy vào ánh mắt đó.
Cách đó không xa, một quầy rượu lộ hiên đã mở nhạc tưng bừng, có ánh đền chiều đến bờ cát hai người đang đứng, cô nói xong, còn nghịch ngợm đưa tay lên che hai mắt mình. “Cũng giống như em, không thấy được bất kỳ người nào.”
Lâu Dịch nhìn cô, nhìn ánh sáng dịu dàng bao trùm cánh tay cô, khoảnh khắc đó, lòng anh không tự chủ được rung động.
Lập tức giống như bị người ta đánh cho một phát, lưu lại dấu vết khó nói nên lời.
Loại cảm giác đó, anh chưa từng trải qua, không phải đau lòng, không phải khổ sở, không phải tiếc nuối, cũng không phải là động lòng.
Chính cô giống như là đang nói trong lúc say rượu, che mắt lẩm bẩm, anh đột nhiên tiến lên mấy bước, thu hồi nụ cười trêu đùa luôn hiện lên trên khuôn mặt.
“Đợi một lát.” Anh đột nhiên giơ tay lên, che hai tay cô.
Hai bàn tay ấm áp, trong mắt cô lập tức không có một tia sáng, trong cảm giác say rượu, cô đột nhiên cảm thấy anh hôn lên môi mình.
Âm thanh phát ra từ ban nhạc, các loại ngôn ngữ hỗn hợp,âm thanh hoan hô, âm thanh sóng biển vỗ nhè nhẹ lên bờ cát… bên tai cô lại vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh, nụ hôn vô cùng nghiêm túc, có chút gấp gáp, nhưng cũng có chút nhẫn nhịn.
Anh xem.
Dù cô nhắm mắt lại, cũng có thể nhìn thấy anh.
…
Bên cạnh bãi cát trong ngôi biệt thự, không có ánh đèn.
Cô vùi đầu mình ở trong gối, tóc đã ướt đẫm mồ hôi, theo động tác của anh phía sau lưng, chống đỡ để mình không đụng vào phía trước, cũng khống chế chính mình để không phát ra âm thanh.
Anh lấn chiếm cơ thể cô, nơi tư mật nhất như bị xé ra làm hai nửa.
Đây là điều đã lâu chưa từng có, là ký ức duy nhất của cô.
Nhưng dù đau thế nào, cô cũng không muốn anh rời đi.
Sau khi đưa hết tất cả vào cơ thể cô từ phía sau, lại xoay cô lại, giơ tay cô lên ôm lấy cổ mình.
“Vi Vi, có đau không?” Khuôn mặt anh ở bên tai cô, nhẹ giọng hỏi.
Cô lắc đầu, tựa vào đầu vai ướt đẫm mồ hôi của anh, hai chân quấn lấy hông anh.
Bất kể trận hoan ái này, là vì cô say rồi quyến rũ anh, hay là anh thật sự bị cô hấp dẫn, cô cũng không muốn nhanh chóng kết thúc như vậy.
Cô khít khao khiến anh điên cuồng, anh ôm lấy hông cô, dùng sức đụng, gióng như muốn hòa tan cô vào thân thể.
“Lâu Dịch.” Trong lúc hai người dung hợp, cô lớn tiếng gọi tên anh, giọng nói khàn khàn không nghe ra gì cả.
Anh nghe vậy, lập tức dừng lại động tác.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, anh có thể cảm nhận được hạt châu chảy lên bả vai anh, từ từ chảy xuống lưng.
Không phải là mồ hôi.
Anh sợ hãi mình làm đau cô, vội vàng muốn lui ra ngoài, lại cảm thấy cô ôm mình càng chặt hơn.
“Em rất nhớ anh.” Cô nhỏ giọng nói.
Sinh mạng chảy tới, trong mắt em từ đầu đến cuối cũng chỉ có anh.
Đã nhiều năm như vậy, mỗi một ngày, em đều rất nhớ anh.
Anh nghe bốn chữ này, khuôn mặt lại càng như bao phủ một lớp sương.
Không ai nói thêm gì nữa, cô không tiếp tục khóc, chỉ thuận theo tiếu tấu của anh, khiến hai người đồng thời đạt đến điểm cao nhất.
Trong cơn mê loạn, cô nghe được anh nói bên tai mình hai chữ.
Là một cái tên.
**
Một năm sau.
Trên đầu các bài báo, tất cả đều viết về album mới của Trần Vi Vi, cô nghiễm nhiên trở thành ngôi sao lớn trong cả trong nước và Hồng Kông, là nữ ca sĩ được nhiều người hoan nghênh nhất.
Một ngày có thể bay đến ba thành phố, ngựa không ngừng vó, mặc dù niềm đam mê đối với ca hát của cô, ngày càng ít đi.
“Vi Vi.” Người đại diện của cô vừa đúng lúc tìm thấy cô phía sau hội trường, nhỏ giọng hỏi. “Lần trước nói với em, về con rùa vàng tuổi trẻ tài cao đó, tối nay muốn gặp mặt sao?”
“Là bạn của bạn chị, chị có thể đảm bảo, nhân phẩm vô cùng tốt, cũng nhất định sẽ đối xử tốt với bạn gái.” Người đại diện vỗ vỗ bả vai cô. “Vi Vi, bây giờ em đã công thành danh toại, con gái đến cái tuổi này rồi, thật sự nên tìm đến một người để ổn định, trong làng giải trí không có người nào đáng tin, tìm bên ngoài thì sẽ tốt hơn.”
“Được.” Cô gật đầu, không nói nhiều lời.
Nơi gặp mặt với người đàn ông trẻ tuổi đó, là một nhà ăn có tình riêng tư rất ca ở thành phố S, cô đội mũ đi vào, xa xa lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
“Chào anh.” Cô đi tới trước mặt người đàn ông đó, cười cười với đối phương.
Người đàn ông trẻ tuổi quả thật rất lịch sự, là một người nho nhã ấm áp, hai người nói chuyện với nhau khá thoải mái.
Lúc thức ăn được mang lên, cô bỗng nhiên cảm giác được ngoài cửa sổ có người nhìn mình, giương mắt nhìn lên, đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ngồi một mình bên cạnh của sổ ở quán cà phê đối diện, một người đàn ông đội nón.
“Thức ăn có hợp khẩu vị không?” Người đàn ông trẻ tuổi hỏi cô.
“Vâng.” Cô gật đầu, thu hồi tầm mắt.
Tiếp đó, trong lúc ăn cơm, người kia càng lúc càng cảm thấy hình như cô không yên lòng, qua hồi lâu, anh để đũa xuống, lễ độ hỏi. “Trần tiểu thư, Cô có tâm sự gì sao?”
“Hả?” Cô ngẩn ra, lắc đầu. “Không có gì.”
Người đàn ông đó như muốn nói điều gì, bên cạnh bàn ăn đột nhiên xuất hiện một người đi lại từ đằng xa.
“Chào anh.” Lâu Dịch đội nón cười híp mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông ngẩn ra, gật đầu với anh.
Toàn thân Trần Vi Vi căng thẳng.
“Thật ngại quá, tôi có vài lời muốn nói với cô ấy.”
Thừa dịp cô còn chưa nói gì, anh đã cúi người kéo tay cô, quay đầu đi ra bên ngoài.
Đi thẳng ra khỏi phòng ăn, anh lôi kéo cô đi nhanh đến một góc tối không người của nhà hàng.
“Trần Vi Vi, em đang đi xem mắt sao?” Anh buông tay cô ra, không biểu cảm gì nói.
Từ đầu đến cuối cô cũng không giãy dụa, vẻ mặt cô lúc này thật bình tĩnh. “Đúng vậy.”
“Em muốn kết hôn.” Anh lại hỏi.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
“Em muốn kết hôn với ai?” Anh tháo nón xuống, mày chau lại.
“Người yêu em, cả đời này đều đối xử tốt với em.” Cô trả lời.
“Ai cũng có thể sao?” Anh giận cười lên. “Chỉ cần là đàn ông, bất kể già trẻ, hay là người không có đồng nào, chỉ cần anh ta đối xử tốt với em, em sẽ gả cho anh ta, đúng không?”
“Đúng vậy.” Cô bình tĩnh nhìn anh.
“Vậy tại sao em không gả cho anh? Anh trẻ tuổi hơn, đẹp trai hơn, cũng có tiền có năng lực.” Giọng nói anh cao thêm mấy phần.
“Em sẽ không kết hôn với người không thích em.” Cô từ từ nói.
“Sao em lại biết anh không thích em?” Anh nhíu mày.
Cô nghe vậy, đáy lòng run lên, quay đầu đi chỗ khác. “Cho dù anh yêu em, em cũng không thích anh.”
“Trần Vi Vi.” Anh nắm tấy bàn tay cô, xoay đầu cô lại. “Em dám nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói câu này sao?”
Cô cắn môi, quật cường quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh. “Lâu Dịch, em đã không yêu anh.”
“Em đã không yêu anh rồi, vậy vì sao lại trốn tránh anh?” Khóe miệng anh treo lên nụ cười đùa giỡn. “Em thật sự không quan tâm đến anh, anh không quan trọng với em, vậy em cần gì phải dọn nhà, cắt đứt mọi phương thức liên lạc với anh?”
“Em thật sự không yêu anh rồi, tại sao lại muốn biến mất cả năm nay?” Anh càng nói, gương mặt lại càng tiến sát lại gần cô. “Em dám nói sao?”
“Đúng vậy, em không dám nói. “Hốc mắt cô từ từ đỏ lên. “Em mềm yếu, nên em muốn tránh né anh, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh, có thể không?”
Đúng vậy, cô thừa nhận cô nhát gan, cô không dám đối mặt với chính mình, đối mặt với anh, kể từ sau lần mộng say ở trong ngôi biệt thự ở Mauritius, nửa đêm cô lập tức trở về nhà mình ở thành phố S sửa soạn lại đồ đạc.
Một năm này, thậm chí cô còn không liên lạc với Tưởng nghi và Phong hạ, huống chi còn cắt đứt mọi phương thức liên lạc với anh, còn dọn nhà.
Cô không biết điều đó chứng minh cái gì.
Nhưng cô cũng không muốn tâm tình mình tiếp tục như vậy nữ, cô cảm thấy mình giống một đứa ngốc.
“Em muốn anh… anh nghĩ đến cô ấy, cả đời này đều lâm trong bế tắc, em không thể mở ra, em nhận thua!” Cô nhìn về phía anh, gần như là hét to lên. “Anh có thể để cho em đi không? Anh có thể để em có một cuộc sống tốt hơn một chút không?”
Không có anh, cô không thật sự vui vẻ, thậm chí cô còn nhớ anh đến đau lòng không muốn sống.
Cũng không có anh, cô nhất định sẽ không để mình vĩnh viễn sống trong vòng luẩn quẩn không thoát ra được.
“Được! Em đi đi!” Anh hung hăng đánh một quyền lên vách tường bên cạnh má cô. “Mà anh mẹ nó một năm này luôn nghĩ đến em! Là em mà không phải cô ấy!”
Trong không gian trống không, lời của anh cùng với quả đấm của anh, cũng như sét đánh.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, nước mắt bất giác rơi xuống.
“… Anh cho là để e đi, anh có thể như vậy cô đơn đến già, không ai có thể giải thoát cho anh, anh vẫn còn tiếp tục nhớ đến cô ấy.” Trong nắm đấm của anh dần rỉ máu. “Nhưng Trần Vi Vi, người anh muốn không phải là cô ấy, mà là em.”
Anh còn tưởng rằng khi em đi rồi, không người nào có thể cứu rỗi anh,… anh sẽ tiếp tục sống cuộc sống ở trong nhà giam này.
Nhưng điều anh không ngờ, người vây anh lại trong nhà tù, lại là em.
“Rõ ràng em đã đồng ý với anh sẽ ở bên cạnh anh, lúc đó, trong lòng anh thậm chí còn oán hận em rời đi anh.”
AN cười khổ dùng bàn tay nhuốm đầy máu chỉ lên mắt mình. “Anh còn tưởng rằng em không chờ được, nhưng thật ra là do em đã chờ quá lâu rồi, là do anh ích kỷ, là mắt anh mù.”
Là anh không thấy, em luôn ở bên cạnh anh, chờ bảy năm.
“Lần đó ở Mauritius, vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê, anh có kêu một cái tên.” Cô giơ tay lên lau nước mắt, nhẹ giọng nói.
Anh nhìn cô, giữa hai hàng lông mày đều là tự trách và khổ sở.
“Cái tên đó… thật ra là tên em.” Cô hít một hơi thật sâu. “Nhưng em lại thấy rất sợ, anh biết loại cảm giác này không?”
“Biết rõ ràng chính em có thể ở trong lòng anh, nhưng lại muốn tránh đi, vì em luôn cảm thấy, em chỉ là một bóng dáng, là bóng dáng của cô ấy, anh chỉ đang dùng em để quên cô ấy thôi.” Cô lắc đầu. “Lâu Dịch, anh quay lại mới nhìn thấy em đứng ở đó, không có một người phụ nữ nào, hi vọng mình là một thế thân…”
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị anh ôm chặt vào trong lòng.
“Người mù, thường có thính giác tốt hơn người thường một chút.” Hô hấp anh rơi lên tai cô. “Nếu như ánh mắt anh không nhìn thấy em, anh có thể nghe thấy giọng nói của em.”
Cho nên, em nhớ nhung, em khổ sở, em khóc thút thít… anh đều có thể nghe được.
“Cúng xin em hãy nghe một ít âm thanh của anh, có được không?” Anh im lặng một hồi, trịnh trọng nói.
Cô tựa vào bên cổ anh, ánh mắt như phủ một lớp cát.