Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kì thi vượt cấp bước tới, hôm nay cả hai cùng đi thi. Học lực của Trần Tích Nhĩ rất khá, luôn đứng đầu toàn trường nên đậu vào ngôi trường danh giá khắp cả nước, với xuất học bổng miễn giảm 70% học phí. Học lực của Trần Tử Dương thì trung bình, nên chỉ lọt vào trường cấp ba hạng B. Trong phòng khách, ba con người đang ngồi đó nhìn nhau. Trần Tử Dương đập bàn:
“Anh nói rồi, em phải đi học với anh, không được học một mình ở ngôi trường đó”
Trần Tích Nhĩ tức giận cũng đập bàn:
“Vì cái gì mà em phải nghe anh chứ? Anh đừng có áp người quá đáng! Đừng tưởng em là em gái anh mà bắt em nghe theo anh như vậy! Em lớn rồi! Có thể tự lo cho bản thân!”
Trần Tử Dương tức giận, trên mặt nổi đầy gân xanh đến không nói nổi lời nào hơn nữa, chỉ nói ra một từ bất lực:
“Em...”
Cậu quay sang nhìn mẹ:
“Mẹ, con hết cách rồi. Mẹ khuyên em ấy đi”
Người đàn bà trung niên tầm 40 tuổi đang ngồi giữa hai đứa con liền thở dài. Hai đứa con này của bà thật là, bình thường tuy rằng yêu thương nhau vô cùng, nhưng một khi đã bất đồng quan điểm thì khó mà làm hòa với nhau. Bà quay sang nói với Tích Nhĩ:
“Tích Nhĩ, anh hai chỉ là lo cho con nên mới nói vậy. Con chẳng lẽ đã quên mất chứng bệnh của con rồi sao?”
Trần Tích Nhĩ im lặng, đúng, cô không quên chứng bệnh của mình. Mỗi lần phát bệnh, cô như một con người khác, gây ra bao nhiêu truyện rắc rối. Có lần phát bệnh ở trường, một bạn gái ra véo má trêu đùa với cô. Là Trần Tích Nhĩ bình thường, sẽ chạy ra trêu đùa lại, nhưng Trần Tích Nhĩ kia thì lập tức ra đánh bạn nữ đó, đánh không nương tay. Nhưng khi tỉnh lại, cô lại không còn nhớ truyện gì đã xảy ra trước đó. Cô cũng rất sợ, khi mình đến trường mới sẽ bất ngờ phát bệnh, nhưng mà, cô không thể cứ nép mãi trong vong tay của anh trai và mẹ. Cho dù có khó khăn, cô vẫn phải thử sống cuộc sống một mình. Đúng vậy, cô muốn đi học tại ngôi trường đó.