Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ khi bắt đầu có ý thức của một cô gái trưởng thành, cô đã ở cùng một chỗ với Trần Minh.
Không hề cho mình một cơ hội tìm hiểu một người con trai nào khác ngoài anh.
Cô đã từng nằm trong vòng tay anh vô cùng ngọt ngào mặc sức nói với anh những tưởng tượng của bản thân cô về tương lai sau này của cả hai người.
Cô từng nói với anh, sau này, hai người sẽ tao lập một gia đình hạnh phúc, có con cái, có anh và cô.
Cô còn nói, con trai con gái gì cũng nên giống anh, đẹp đẽ, mạnh mẽ, tính tình có nóng nảy một chút cũng không quan trọng, chỉ cần không bị người khác bắt nạt là được.
Cô còn nói với anh mong muốn sau này khi con cái khôn lớn, anh có thể như ông nội Trần, giao lại tập đoàn cho chúng, sau đó cùng cô đi du lịch khắp nơi trong và ngoài nước.
Lúc đó Trần Minh chỉ yên lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng đưa tay vuốt tóc cô mà không hề có ý kiến.
Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngu ngốc.
Căn bản đó chỉ là kế hoạch của bản thân cô.
Hiện thực là trong kế hoạch cuộc sống của anh không hề có cô.
Anh lên kế hoạch nắm bắt hoàn toàn tập đoàn trong tay, anh đã làm được.
Anh mong muốn chính mình đưa tập đoàn trở thành mũi nhọn trong ngành sản xuất, anh thành công.
Anh lại lên kế hoạch khai thác thị trường nước ngoài, hiện giờ anh đã mang thành công trở về.
Anh vươn cánh bay cao nhưng anh lại quên mang cô theo.
Anh khiến cô bị mọi người chỉ trích là rào cản ngăn bước tiến của anh, vướng chân anh.
Cho nên khi cô quyết tâm rời khỏi anh, cô còn cho rằng anh hẳn sẽ rất vui.
Đâu có nghĩ rằng cô mở lời trước lại trở thành động chạm tới cái tôi quá lớn của anh, khiến anh cản thấy mất mặt.
Anh có loại ý nghĩ gì khác trong đầu cô không hề biết.
Cô không muốn sống bên một người như anh nữa.
Cô muốn được sống tự do, nhưng sự tự do này có lẽ chỉ là ảo ảnh.
Miễn là anh muốn, anh tùy thời tùy lúc đều có thể đóng lại cánh cửa tự do của cô.
Ái Triêm nằm trên sofa, miên man suy nghĩ.
Có lẽ vì tác dụng của rượu, ý thức của cô càng ngày không rõ ràng...
______
Ngày hôm sau, Ái Triêm bị tiếng chuông cửa liên hồi đánh thức.
Từ trên sofa trở mình một cái, cô mơ mơ màng màng nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cảm giác như cơ thể không phải là của mình nữa.
-Chân Ái, cậu có ở nhà không? Mở cửa cho tớ.
Cô nghe thấy tiếng Trâm Chi bên ngoài, chầm chậm từ trên sofa đứng dậy, lay lắt mơ màng ra mở cửa:
-Đến đây.
Mới vừa mở miệng, phát hiện bản thân mình giọng nói cũng biến đổi mất rồi.
Cửa vừa mở, Trâm Chi đứng ở ngoài cửa đột nhiên lao đến, sau đó giống như một con chú cún nhỏ, xoay tới xoay lui xem xét cô rồi ôm chầm lấy.
-Chân Ái.
Cậu làm tớ sợ muốn chết!
Ái Triêm mơ hồ chưa hiểu mình đã làm gì:
-Cậu sao vậy?
Trâm Chinghe thấy giọng nói như vịt kêu của cô thì tròn mắt:
-Bị cảm rồi sao?
Trâm Chi sờ sờ đầu của cô, hốt hoảng:
-Ôi.
Nóng hổi rồi này.
Ái Triêm tự sờ cái ót của mình, chắc phát sốt rồi:
-Cậu tìm tớ có chuyện gì?
Vẻ mặt của Trâm Chi đang muốn nổi quạu, giơ tay ấn ấn đầu cô:
-Không phải nóng sốt đến hỏng đầu rồi đấy chứ?
Sau đó đưa đồng hồ đeo tay của mình đến trước mặt Ái Triêm:
-Cậu nhìn đi, bây giờ là mấy giờ? Bỏ học buổi sáng, công ty cũng không đến.
Gọi điện thoại cậu không nhận, còn hỏi tớ có chuyện gì.
Ái Triêm chưa thể tỉnh táo được, không phải cô chỉ mới ngủ có một giấc thôi sao, ngáp một cái, đôi mắt lim dim của cô vì kim chỉ trên đồng hồ mà trợn to:
-Bốn giờ chiều? Tớ ngủ lâu như vậy?
Trâm Chi quăng cho cô một ánh mắt xem thường:
-Tối hôm qua mấy giờ cậu mới ngủ thế? Vậy là không ăn uống cả ngày hôm nay sao?
Trâm Chi vừa hỏi vừa ngắm nhìn xung quanh tìm tủ thuốc, lục tìm thuốc hạ sốt cho cô:
-Hôm qua xong tiệc Trần Minh đưa tớ về đây.
Trâm Chi nghe thấy thế vội đổ nhanh một viên thuốc mang sang đưa cho cô, hai mắt phát sáng nhìn sang:
-Hả? Anh ta đưa cậu về? Sau đó thì sao?
Ái Triêm uống một ngụm nước, cho viên thuốc vào miệng, nuốt ực một cái:
-Không có sau đó, tớ khóa cửa không cho anh ta vào.
Trâm Chi xuýt xoa một tiếng, rõ ràng không tin lời cô nói, kề gần vào cô hỏi nhỏ:
-Thật không? Cậu...!khóa cửa thật à? Rồi anh ta không bật lửa đốt nhà cậu sao?
-Tất nhiên là không rồi! Tớ đã mắng cho anh ta một trận.
Đầu tiên Trâm Chi không tin, sau đó lại thấy Ái Triêm nói một cách nghiêm túc, sắc mặt mỗi lúc một trắng:
-Cậu...!cậu thật sự đã mắng anh ta?
Mặt Ái Triêm không hề có một cảm xúc nào gật gật đầu, Trâm Chi run rẩy ngón tay, xém chút nữa đã không trụ được mà té xỉu.
-Chân Ái, chúng ta có phải nên đi trốn không?
Nói xong, cô đứng dậy, nắm tay Ái Triêm kéo dậy, bảo cô đi chuẩn bị hành lý:
- Tớ nói cậu này, chia tay thì chia tay, sao lại không chừa đường lui cho mình chứ? Có phải cậu ngốc rồi hay không? Cậu vậy mà dám mắng Trần Minh.
Chuyện này nguy hiểm đến mức nào chứ! Có khi nào anh ta thẹn quá hóa giận mà giết người diệt khẩu không?
Ái Triêm bội phục bộ não của cô bạn thân:
-Sức tưởng tượng này của cậu, không đi viết tiểu thuyết thật quá đáng tiếc!
-Giờ mà cậu còn đùa được.
Không, không được.
Cậu nên đến nhà tớ tránh nạn hai ngày trước đã, nếu không có việc gì, chúng ta lại một lần nữa đi thuê nhà mới.
Đến nhà tớ, Trần Minh khẳng định không dám xằng bậy.