Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi đến dưới lầu của trung tâm thương mại thì cũng đã 12 giờ hơn, xe của Trần Minh đã chờ lâu ở đó.
Ái Triêm vừa bước đến liền kéo ba Chỉnh đi đến hàng ghế sau.
Nhưng Trần Minh đã bước ra khỏi xe từ ghế phụ lái:
-Chú ngồi phía trước này đi.
Sau đó không tiếng động mà đẩy ba Chỉnh vào ghế trước, kéo tay cô ra phía sau.
Ái Triêm không tình nguyện mà ngồi xuống, cô vừa mới ngồi xuống, muốn hất tay Trần Minh ra.
Kết quả, anh không chỉ không buông tay ra, ngược lại từ nắm cổ tay cô đổi thành nắm bàn tay, tóm lại không buông ra.
Ái Triêm giãy giụa vài cái, lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô được bàn tay to của anh bao trọn kín mít, phỏng chừng là ngại cô quá ầm ĩ, Trần Minh cảnh cáo nhìn cô một chút:
-Đừng lộn xộn.
Trên xe còn có ba, Ái Triêm không thể phát tác, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Trần Minh như không nhìn thấy cô phát tát, yên lặng nhìn thẳng phía trước.
Xe chậm rãi chạy, một mảnh yên tĩnh.
Trần Minh chủ động mở miệng:
-Cả buổi sáng mua được những gì rồi?
Ái Triêm không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm cửa sổ bên ngoài:
-Một ít quần áo và đồ dùng lặt vặt cho ba.
Trần Minh híp mắt, cẩn thận nhớ lại hình như có thấy Trâm Chi đi ra từ cửa chính trước cô và ba Chỉnh:
-Cô bạn của em, không mời người ta ăn cơm sao?
-Cô ấy còn có việc ở công ty, không tiện.
Anh nhíu mày nghĩ ngợi về cái gọi là công ty trong miệng cô.
Cuối cùng cũng nhớ ra:
-Công ty của em cùng mở với Trâm Chi vẫn còn hoạt động sao?
Ái Triêm nghe thấy ngữ khí khinh thường của Trần Minh thì cảm thấy mỉa mai:
-Đúng vậy, chưa phá sản! Có phải cảm thấy ngoài ý muốn hay không?
Trần Minh không chút nào kiêng dè:
-Không giấu gì em, tôi cho rằng nó đã đóng cửa từ lâu rồi.
Cô quay đầu đi, không muốn để ý đến anh nữa.
Dù sao thì so với tài lực hùng hậu của anh, công ty bé xíu của cô và Trâm Chi cũng chỉ là hạt cát trên sa mạt.
Đúng là không thể để vào mắt, bị anh khinh thường cũng đúng thôi.
Không khí bên trong xe yên tĩnh mang theo tia tẻ ngắt, ba Chỉnh không biết có phải nhìn thấy không gian giữa hai người bọn họ quá gượng gạo nên chủ động bắt chuyện:
-Công ty muốn kinh doang tốt thì đầu tiên, Ái Triêm à.
Con phải hoàn thành cho tốt bài luận án tốt nghiệp sắp tới đã.
Còn lại không phải sau này có Trần Minh ra tay giúp đỡ con hay sao?
Trần Minh khẽ cười một tiếng.
Anh có địch ý với Nguyên Trâm, cho dù Trâm Chi có là bạn thân của Ái Triêm đi chăng nữa, thì cái công ty giẻ rách của hai người, anh cũng không quá xem trọng.
Tuy nhiên nhứng ý nghĩ này không thể để cho ba Chỉnh nghe được.
Ái Triêm biết nụ cười của anh là có ý gì.
Cô hoàn toàn cảm thấy phiền chán, ở trong lòng bàn tay anh giãy giụa muốn thoát ra.
Nhưng biểu cảm của Trần Minh bất biến, trừ bỏ hơi hơi nhướng mày, bàn tay to rộng cũng không mảy may thả lỏng nắm chặt tay cô.
Ba Chỉnh cũng im lặng, ông nhìn Ái Triêm qua gương chiếu hậu, muốn nói lại thôi.
Trong lòng ông mơ hồ nhậ ra có gì đó không được bình thường giữa hai đứa.
Xe lái rất nhanh đã đến nhà hàng được đặt trước.
Tài xế xuống xe mở cửa cho ba Chỉnh đầu tiên.
Sau đó cũng mở cửa sau phía Trần Minh.
Sau khi anh xuống xe, bình tĩnh đứng ở trước cửa xe, duỗi tay về phía Ái Triêm.
Cô không đưa tay qua mà chuẩn bị tự mình xuống xe, lại bị Trần Minh chắn ở phía trước.
Trong ánh mắt của cô toàn là lửa giận, nhìn người đàn ông trước mắt luôn luôn tùy hứng lại không nói lý lẽ này, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ:
-Trần Minh, anh đừng quá đáng.
Trần Minh hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô nhưng lại hất đầu về phía ba Chỉnh.
Ái Triêm nhìn thân ảnh phía trước không xa ba Chỉnh đang chờ bọn họ, giận dữ mà đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, hận không thể chặt chém anh mấy nhát.
Trần Minh cảm thấy thỏa mãn, yên bình nắm tay cô cùng bước đi.
Ba Chỉnh quay đầu nhìn bọn họ vài lần, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Trong nhà hàng xa hoa an tĩnh, nhân viên phục vụ lễ phép đưa bọn họ đến một phòng bao đã được đặt trước.
Trên bàn cơm, ba Chỉnh đưa ánh mắt dạo một vòng trên thực đơn, tặt lưỡi một cái:
-Động một chút là ba chữ số, có phải quá phung phí rồi không? Hay chúng ta đổi nhà hàng khác đi? Về nhà ăn cũng được.
Ái Triêm biết ông luôn sống tiết kiệm quen rồi, đương nhiên nhìn thấy giá thành ở đây sẽ rất sốt ruột.
Nhưng tiền cũng không phải là cô trả.
Ăn một bữa này Trần Minh cũng không đến nỗi phá sản, liền mỉm cười nắm lấy tay ông:
-Ba, chủ nhân nhà hàng này có quen biết với Trần Minh.
Chúng ta ăn ở đâycungx được giảm giá.
Ba đừng lo.
Tuy con người của Trần Minh khốn nạn, nhưng trước mặt ba Chỉnh tốt xấu còn có một bộ dáng của con rể tương lai:
-Chú à.
Không sao đâu ạ.
Với lại lâu ngày chú mới lên đây, bổn phận của con là phải tiếp đãi chu đáo chứ.
Ba Chỉnh bây giờ mới được thuyết phục, nhưng ông vẫn nhìn menu sang trọng trong tay, trong ánh mắt khó nén kinh ngạc.
Ái triêm giúp ông chọn vài món phù hợp, còn lại thì Trần Minh đã đặt trước đó theo sở thích của cô hết rồi.
nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên.
Ngày thường Ái Triêm lúc ăn cơm với ba Chỉnhhay lảm nhảm kể chuyện này chuyện nọ.
Nhưng hôm nay ngồi bên cạnh có anh, cô căn bản ăn mà không biết mùi vị gì, lại thất thần mà nghĩ đến chuyện Trần Minh càng ngày càng quá đáng, còn tính toán lên người ba cô.
Vốn dĩ cô muốn ngã bài với anh càng nhanh càng tốt.
Nhưng ba Chỉnh đột nhiên được đưa đến, cắt ngang kế hoạch của cô.
Hiển nhiên, Trần Minh cũng đã đoán được điểm yếu đó, mới có thể đón ba Chỉnh đến để kìm chế cô.
Trong tay anh nhiều thêm một con ác chủ bài, có thêm một lợi thế.
Hiện tại Ái Triêm rất muốn làm, đó là chờ sau khi bảo vệ luận văn xong, đưa ba Chỉnh quay về, sẽ nói chuyện rõ ràng với Trần Minh.
Cô không muốn ở cùng với anh thêm một ngày nào nữa.
Vẻ mặt đầy tâm sự này của cô không thoát khỏi ánh mắt của ba Chỉnh.
Trong lòng ông đang có phán đoán không chắc chắn là giữa hai người có mâu thuẫn gì đó.
Gắp một miếng gan ngỗng bỏ vào trong chén cho cô:
-Con ăn nhiều một chút.
Rồi ông cũng gắp một miếng cho Trần Minh:
-Giữa hai đứa đang có chuyện gì hiểu lầm hay sao?
-Không có/ Không có ạ.
Hai người gần như đồng thanh đáp lại.
Sau đó ngượng ngùng nhìn nhau một cái.
Ba Chỉnh Mỉm cười:
-Có cần đồng lòng thế không? Tại ba thấy ăn cơm mà hai đứa có vẻ căng thẳng quá.
Bữa cơm này ăn rất lâu, chờ đến khi kết thúc, Trần Minhhỏi hành trình buổi chiều của bọn họ.
-Buổi chiều em và chú dự định làm gì?
Ái Triêm cắn môi một cái trả lời:
-Nghỉ trưa một chút.
Chiều tôi đưa ba ra ngoài đi dạo, tiện thể ghé thăm công ty.
Trần Minh trầm tư gật đầu suy nghĩ một lát, duỗi tay gọi Vĩnh An đến:
-Buổi chiều tôi có lịch trình gì không?
Vĩnh Anđứng phía sau anh, hơi hơi cúi đầu, cúi người nói:
-Buổi chiều không có lịch trình gì quan trọng.
Trần Minh gật đầu.
Ái Triêm ở bên cạnh nghe, nhất thời có dự cảm không tốt:
-Anh...!muốn làm gì?
Trần Minh không nhanh không chậm rút khăn ăn lau tay, cho dù nghe ra trong giọng nói của Ái Triêm không chào đón anh, nhưng anh không quan tâm chút nào:
-Tôi đến công ty một chút.
Chiều nay sẽ đưa hai người ra ngoài.
Ái Triêm vì muốn đưa ba Chỉnh ra ngoài chơi, trong lòng chờ mong vô cùng cao hứng.
Nhưng...!hiện tại vì một câu của Trần Minh, cô hoàn toàn mất hứng thú, không có nổi một chút vui vẻ nào.
Nhưng ở trước mặt ba Chỉnh, cô không muốn làm loạn với Trần Minh, lạnh mặt không nói lời nào mà ngồi vào xe.