Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong giây phút nhất thời không tỉnh táo, cô bộc lộ nỗi tức giận lên một cái tát. Nhưng hiện giờ lại cảm thấy hối hận.
Giây tiếp theo, giọng nói của Trần Minh nhẫn nại ẩn chứa chút kìm nén:
-Dám đánh tôi một bạt tay. Em vẫn là người đầu tiên có cái gan này. Em vẫn chưa ý thức được vị trí của mình ở đâu đúng không?
Từng câu từng chữ lọt vào tai cô như từng nhát búa nện lên trái tim bé nhỏ đang run rẩy.
-Bất luận em có yêu tôi hay không, em đều phải gả cho tôi. Những lời này em hẳn phải sớm hiểu rõ. Nhưng em lại cố tình làm bộ không hiểu. Mong muốn rời xa tôi là một điều không thực tế.
Ái Triêm một mực duy trì im lặng. Anh cúi đầu nhìn cô, lửa giận trong ánh mắt cũng dần tan đi, tay anh nhẹ nhàng mân mê đôi môi mỏng:
-Những lời này nói với em là đại biểu em không thoát khỏi số mệnh trở thành vợ của tôi. Đừng vọng tưởng thoát khỏi.
Ái Triêm bị những lời này chấn động, không thua gì tù nhân bị phán tử hình.
Cô không hiểu, nếu đã không thích, vì sao anh không thể buông tay? Nếu không thích, sao muốn phát sinh quan hệ cùng cô? Là muốn làm cho cô vạn kiếp bất phục, dù có rời khỏi anh cũng không thể ngẩng cao đầu nhìn người sao?
Anh cường thế bá đạo nghiền áp cô đến không thể phản kháng. Cô đỏ mắt, không cam lòng hỏi:
-Anh không yêu tôi, vì sao... vì sao một hai phải quấn lấy tôi?
Trần Minh trầm mặc, không nói lời nào, anh yêu Ái Triêm sao? Có lẽ chính anh cũng không hiểu rõ là có hay không có. Trước kia Ái Triêm yêu anh, anh cũng không bận tâm gì nhiều.
Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn là quan hệ như thế, anh không chán ghét cô, cô thì lại thâm tình quấn quýt bên anh, hai người ở chung rất hòa thuận, ít nhất ở trong lòng anh cũng chỉ có một Ái Triêm, không nghĩ đến cuộc đời mình sẽ còn có những người phụ nữ khác.
Thẳng đến hôm nay, Ái Triêm nói không yêu anh nữa, cũng không muốn ở bên cạnh anh, nội tâm của anh mơ hồ xuất hiện một vết rách. Sự tổn thương này gần như làm anh phát điên, không thể nào chấp nhận.
Anh cật lực áp bức cô làm ra mọi chuyện cũng là vì muốn tất cả trở lại quy luật như cũ. Anh muốn biến cô trở lại bộ dáng trước kia cô yêu anh, quấn quýt bên anh. Nhưng mà, anh lại không hiểu cần phải quý trọng che chở đoạn cảm tình yếu ớt đang trên bờ vực tan vỡ này.
Anh những tưởng tình yêu cũng giống như việc kinh doanh của anh, nên anh dùng thủ đoạn ngang ngạnh để đối xử với cô, hậu quả lại là đẩy hai người càng ngày càng xa.
Từ nhỏ anh đã sống ở trong nhà họ Trần theo đúng nghĩa ba không thương, mẹ không yêu. Ba anh cũng giống ông nội Trần, chỉ chăm chăm vào việc mở rộng quan hệ, phần lớn là chơi bời. Mẹ anh chỉ quan tâm lợi ích mà bà nhận được từ tập đoàn
Ông nội Trần là người duy nhất anh gần gũi. Nhưng cái ông dạy dỗ cho anh là làm thế nào để trở thành người thừa kế King Trần xuất chúng nhất, làm mọi cổ đông phải kính sợ nhất.
Không có ai dạy anh thế nào là yêu, thế nào là tôn trọng. Thế nên Trần Minh cho rằng, anh chiếm hữu cô, không cho cô rời đi là được. Một mực giữ cô bên cạnh cũng là một cách yêu.
Anh trầm mặc nhìn người con gái đau đớn trần truồng dưới thân mình. Cô ép hỏi anh nhưng sẽ không nhận được bất cứ lời giải đáp nào.
Muốn anh giải thích thế nào với cô đây? Vì sao nhất định phải quấn lấy cô ư? Chính anh cũng không thể lý giải được.
Anh không hiểu quan hệ giữa anh và cô có phải là yêu không. Anh chỉ biết , trong cuộc đời vô vị khô khan chỉ biết tính toán đấu tranh vì lợi ích của anh... có cô trong đó, anh cần cô ở bên xoa dịu mọi vết thương. Anh cần cô mỗi khi buông bỏ gánh nặng bên người.
Người con gái anh cần giờ đây đã trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng sao tâm anh không thấy một chút nào vui vẻ? Giọt nước mắt cô rơi xuống như từng nhát dao đâm vào lòng anh.
Trần minh trở người dậy bế cô vào phòng tắm. Ái Triêm một mực đẩy anh ra ngoài, để tự cô tắm rửa. Nhìn bản thân mình trong gương, đầu tóc bù xù, người tràn đầy dấu hôn xanh tím, Ái Triêm một lần nữa tủi thân bật khóc. Đã bao lần cô trông mong trao cho anh lần đầu tiên của mình trong niềm hạnh phúc. Nhưng không nghĩ được sẽ bị anh bức đến bước này.
Hạ thân đau đớn nhưng trái tim cô còn đau hơn nữa. Không phải đau vì mất đi sự trong trắng của đời con gái, mà đau vì giấc mộng đỗ vỡ mà bản thân cô chỉ có thể bất lực buông tay.
Bên ngoài, Trần Minh cũng không tốt hơn là mấy. Nhìn vết máu đỏ chói trên tấm drap, tim anh cũng nhói lên. Cô sẽ hận anh sao? Nhưng ngoài cách này ra, anh không nghĩ được cách nào khác.
Âm thầm mở tủ lấy tấm drap khác đem thay, anh lại lục tủ quần áo mang một bộ mới đén đặt ở cửa buồng tắm cho cô. Sau khi nhặt nhạnh những mảnh áo dài bị anh xé rách vương vãi trên sàn, anh lặng yên đi sang phòng sách, cũng tự mình tắm rửa một trận.