Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn từ trong nước vọt ra, hai tay vươn lên, rồi lại nhào vào trong nước, triển khai tư thế bơi bướm tuyệt đẹp ở bể bơi, tư thái dũng mãnh đầy nam tính, vừa khỏe khoắn vừa đẹp mắt, khiến rất nhiều thành viên bơi lội nữ của câu lạc bộ nín thở nhìn, thán phục mãi không thôi.
Một tuần nay, nam tử này ngày nào cũng xuất hiện tại câu lạc bộ bơi lội, mới đầu, mọi người còn tưởng rằng hắn là huấn luyện viên mới, nhưng sau lại mới phát hiện, hắn đến học bơi lội, tuy nhiên, hắn năng lực học tập kinh người, không đến một tuần liền từ một con vịt lên cạn biến thành giao long trong nước, hoàn toàn nhìn không ra chỉ là một học viên mới tập.
Qua vài lần, hắn mới dừng động tác lại, hai tay chống bên cạnh bệ, nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình cao lớn tuấn vĩ lại làm cho giới nữ lại một trận ồ lên.
Bả vai rộng, cơ bụng bằng phẳng, đường cong cơ bắp hai cánh tay bóng mịn, quần bơi màu đen bó sát thân người, hai chân mạnh mẽ thon dài, toàn thân không chút sẹo lồi, tỉ lệ tổng thể gần như một con số hoàn mỹ
Nhưng dáng người chỉ là nền, điểm trọng yếu thu hút ánh nhìn người khác giới, chính là ngũ quan lạnh lùng chính trực, cùng với ánh mắt đứng đắn không liếc ngang nhìn dọc.
Cương nghị, không chút cợt nhả, ở hắn tự nhiên tỏa ra phong thái bình tĩnh trầm ổn, không chỉ mang lại cảm giác an toàn mà nữ giới hằng ao ước, còn có sự thủy chung son sắt.
Thế này mới là người đàn ông chân chính! Mỗi người con gái ở trong lòng đều thở dài luyến tiếc.
Chỉ tiếc, người đàn ông như vậy, tựa hồ sớm đã có đối tượng, người phụ nữ ấy có thể nói là tuyệt sắc mỹ nhân không có đối thủ.
Mỗi khi mỹ nữ kia vừa xuất hiện, tất cả người khác cũng chỉ có thể ảm đạm thối lui.
Mà hiện giờ, mỹ nữ chói mắt kia xuất hiện ở cửa lớn…..
“Bình Thường, cần phải đi.” Lí Tùy Tâm một thân âu phục rực rỡ bờ vai nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm Bình Thường, từ lối đi tiến vào.
Bình Thường ngẩng đầu nhìn nàng, gật gật đầu, cầm khăn tắm đi về phía nàng.
Khi hai người từ từ tiến lại gần nhau, khiến cho tất cả nam nữ nơi này rơi vào ảo mộng.
Nam tuấn tú khôi ngô mạnh mẽ, nữ diễm lệ mềm mại, ở trong mắt mỗi người, bọn họ quả thực là trời sinh một đôi.
Tuy nhiên…… Tựa hồ lại có điểm không đúng……
Không đúng chỗ nào? Là thái độ, thái độ nữ đối nam, thiếu một phần tình cảm thân mật của người yêu……
“Gọi di động vì sao anh không bắt máy?” Lí Tùy Tâm trừng mắt với Bình Thường, trong mắt không có gì gọi là tình yêu sâu đậm, ngược lại là loại cảm giác nữ chủ chuyên biệt, hơn nữa khẩu khí nàng đối hắn, thật giống sai sử hạ nhân.
“Di động tôi không đặt ở bên người.” Hắn giải thích.
“Anh đã muộn, tôi đã nói năm giờ tôi sẽ tới, anh hại tôi đợi năm phút đồng hồ.” Nàng lạnh mặt cười.
“Thật có lỗi.”
“Nhanh đi rửa mặt chải đầu, tôi đã nói rồi đêm nay có tiệc rượu, tôi còn phải mang anh đi chọn quần áo.”
“Vâng.” Hắn cung kính nói, tiếp theo đi vào phòng thay quần áo.
Lí Tùy Tâm nhìn bóng dáng hắn, thoáng chút sắc thái phức tạp khó lý giải, nhớ tới hai tuần lễ đầu tiên Bình Thường thanh tỉnh sau thời khắc kia–
“Cô là ai?” Hắn vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Không còn khí thế bức nhân cùng địch ý lúc trước, vẻ mặt hắn cũng như trí nhớ, toàn bộ đều trống rỗng, theo ngôn ngữ của thời hiện đại, cả người giống như là bị “Sơ khai hóa”
Máu Phượng hoàng tẩy hồn trừ phách hắn, hắn tái sinh, tái sinh thành một phàm nhân.
“Tôi là chủ nhân của anh.” Nàng nở nụ cười, cười đắc ý như vừa thắng được một trận đấu quan trọng.
Khi hắn chìm vào trong nước, cứu hắn lên, mang về nhà, nàng luôn mong chờ hắn tỉnh lại, để nghiệm thu thành quả.
Nay, thành quả thật to lớn!
“Chủ nhân?!” Trong mắt Hắn hiện lên một tia hoang mang, dường như cố gắng tìm kiếm ý nghĩa từ ngữ này trong đầu
“Đúng, chủ nhân, tôi nói cái gì anh cũng phải nghe, hiểu không? Bình Thường,” Tay Nàng vỗ vỗ hai gò má góc cạnh của hắn, tươi cười diễm lệ như hoa.
Thắng bại đã phân, đã quên hết thảy, Bình Thường sẽ không lại là Bình Thường.
“Bình Thường?” Hắn lại nhíu một chút mày.
“Đấy là tên của anh, họ Bình, tên Thường.”
“Tên của tôi…… Tên là Bình Thường?” Hắn lại hỏi.
“Đúng vậy, thật đặc biệt đi?” Nàng xem xét mặt hắn, hơi châm chọc.
“Tên là ‘Bình Thường’, lại có gì đặc biệt?” Hắn trực tiếp phản bác.
Nàng giật mình.
Một người mất đi trí nhớ có thể nói ra lời nói logic như vậy?
Nàng ngờ vực vô căn cứ nhìn hắn chăm chú, nhưng rất nhanh liền phát hiện chính mình đa tâm, bởi vì hắn vẻ mặt bình tĩnh bằng phẳng, câu nói kia tựa hồ chính là phản ứng trực giác.
“Xác thực, không có gì đặc biệt, bởi vì, bây giờ, anh chỉ là một người bình thường, thậm chí, vẫn là người hầu của tôi.” Nàng đùa cợt đứng thẳng vai, thay hắn giải thích tương lai.
“Tôi…… Vì sao là người hầu của cô? Tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cái gì cũng không nhớ rõ?” Hắn khổ não vỗ trán.
“Trước anh chính là người hầu của tôi, anh không chỗ để đi, mà tôi có lòng tốt thu lưu anh, đây là nguyên nhân chúng ta ở cùng một chỗ. Anh mất đi trí nhớ, là vì hai ngày trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không có gì trở ngại, một thời gian sau sẽ nhớ lại.” Nàng thuận miệng nói.
“Là…… Như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Nàng kiên định trả lời hắn.
“Như vậy…… Cô tên là gì?” Hắn tò mò hỏi nàng.
“Tôi tên Lí Tùy Tâm, tuy nhiên anh phải gọi tôi là tiểu thư, không được phép gọi thẳng tên của tôi.” Nàng ngạo nghễ chỉ thị.
“Tiểu thư?”
“Đúng, anh trước kia đều gọi tôi như vậy.”
“Trước kia……” Hết thảy trước kia, hắn đều không nhớ rõ.
“Tóm lại, anh cứ an tâm nghỉ ngơi, tiếp tục cuộc sống như trước trước đây.” Nàng kề sát gần hắn, cười xấu xa.
Hắn đành chấp nhận lời nói nàng, những ngày kế tiếp, thật sự thành nô bộc của nàng.
Nàng để hắn ở cùng nhà với nàng, tuân theo sai sử của nàng, từ quét dọn nhà cửa phòng ốc cho đến giặt giũ quần áo, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để ra nghĩ biện pháp làm nhục nhã hắn, nhằm khiến hắn oán giận.
Bình Thường đối với mối quan hệ kỳ lạ bọn họ còn điểm nghi hoặc buồn bực, nhưng hắn vẫn chưa dám hỏi nhiều, nàng bảo hắn làm cái gì, thì hắn làm cái đó, chưa từng oán trách, cũng không kêu mệt, tựa như hầu hạ nàng thật sự vốn là công việc của hắn.
Lí Tùy Tâm nhìn địch nhân đã từng khinh bỉ nàng là yêu cầm hoang dã, nay lại biến thành tùy tùng phục tùng ngoan ngoãn, bảo hắn đi bên trái, hắn không dám bước bên phải, bảo hắn nấu cơm, hắn tuyệt đối không đi giặt quần áo, cảm giá thống khoái này, người khác căn bản không thể có. Bởi vậy nên nàng ở nhà liên tục một tuần, để thưởng thức thật tốt bộ dáng hắn bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Chỉ là, quan sát một thời gian, nàng đột nhiên cảm thấy không thú vị, bởi vì nàng phát hiện, cho dù mất đi trí nhớ, hắn vẫn là một người nghiêm túc tự rằng buộc bản thân, cho dù chỉ là một người hầu nho nhỏ, hắn cũng chuyên tâm tận tình đem hết khả năng hoàn thành một cách tốt nhất.
Rất nhiều đồ dùng gia dụng, với hắn mà nói vừa không quen lại vừa kỳ lạ, nhưng khi đã chỉ bảo hắn nhất định sẽ sử dụng rất thuần thục, giống như một quản gia chuyên nghiệp, tất cả các yêu cầu khó hay dễ của nàng đều đáp ứng.
Thậm chí hắn tự tay giặt giũ áo ngực cùng quần lót của nàng, sau đó còn gấp lại ngăn nắp, bỏ vào ngăn tủ nàng ……
Người này…… Là quá mạnh mẽ, hay căn bản không có tự tôn?
Nàng sững sờ nhìn hắn thản nhiên lau rửa sạch phòng, không khỏi nóng giận.
Hắn rốt cuộc hiểu hay không là nàng đang cố ý chơi xấu hắn? Không có làm khó, không hề không vui, không có chống cự, chỉ bằng câu nói đầu tiên của nàng liền xác định mình là người hầu, còn nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của nàng…… Đây còn gì gọi là lạc thú? Không có phản kháng chinh phục, bỗng nhiên trở nên không có ý nghĩa gì…….
Hại người không ngờ lại thành hại mình càng lúc càng tức giận, nàng giống như biến chính bản thân thành ngu ngốc. Vì thế, nàng rốt cuộc nhịn không được, quyết định dẫn hắn xuất môn, ở nhà diễn xướng, không bằng đi ra ngoài, cho hắn lĩnh giáo một chút ánh mắt khác thường của người bên ngoài.
Nàng cố ý mang theo hắn với thân phận người hầu trong mọi tình huống, nhằm thỏa mãn dục vọng trả thù của nàng.
Nhưng Bình Thường trừ bỏ lạ lẫm với hết thảy những thứ chung quanh, vẫn chưa hề lộ vẻ nhục nhã, hắn tựa hồ đã nhận định thân phận chính mình là người hầu, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt người khác.
Giống như giờ phút này, tại câu lạc bộ tập thể hình, có lẽ người bên ngoài đều đã phát hiện ra mối quan hệ xiêu vẹo giữa bọn họ , hắn lại vẫn bình thản ung dung khiến có người phiền lòng……
Người này, quả nhiên cứng rắn tựa đá tảng.
Tuy nhiên, nàng tự trấn an chính mình đừng quá nóng vội, mới mười bốn ngày mà thôi, có lẽ, hắn còn chưa rõ rành tình huống lắm, một thời gian nữa, hắn sẽ hiểu được tình cảnh hắn tệ hại như thế nào, đến lúc đó, nàng không tin tưởng hắn còn có kiềm chế được.
Nàng cười lạnh, thầm nghĩ ở trong lòng.
Ba phút sau, Bình Thường thay quần áo đi ra, đơn giản áo trắng, quần bò, lại vẫn như cũ dấu không được một thân lỗi lạc.
“Đợi lâu, có thể đi rồi.” Hắn đi tới trước mặt nàng, vẫn là giọng điệu đều đều vốn có.
“Anh thật đúng là thích bơi lội, mỗi ngày đều đến……” Nàng có chút đăm chiêu liếc hắn một cái.
Ngày đó mang Bình Thường tới đây tìm một vị bằng hữu, hắn vừa nhìn thấy bể bơi liền dừng lại, chỉ vào hồ hỏi nàng, đó là cái gì?
“Bể bơi.” Nàng nói.
“Bơi lội……” Hắn lẩm bẩm, vẻ mặt lần đầu tiên xuất hiện hỗn loạn.
“Như thế nào? Anh sợ nước sao?” Nàng theo dõi hắn, hoài nghi hắn trong đầu có phải còn lưu lại cảm giác rơi xuống nước trước khi mất trí nhớ.
“Tôi nghĩ……Bọn họ thật giống…… Giống cá……” Hắn nhìn nam nữ đang bơi lội trong hồ.
“Vậy anh học cũng sẽ bơi được.” Nàng chế nhạo, trong lòng âm thầm buồn cười, hắn sẽ không bị câu nói kia của nàng kích thích chứ?
“Tôi cũng có thể học sao?” Đây là yêu cầu đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại.
“Có thể, chỉ cần không cản trở công việc anh.” Nàng hào phóng đáp ứng.
Đây là nguyên nhân vì sao bây giờ hắn cùng nàng sẽ xuất hiện ở câu lạc bộ này. Sau ngày đó cơ hồ hắn mỗi ngày đều đến bơi lội, hơn nữa học rất nhanh, huấn luyện viên còn khen ngợi kỹ năng bơi lội siêu hạng của hắn với nàng!
Nghe thấy những lời ca ngợi này, nàng không hề thấy cao hứng, người này không phải kỹ năng bơi tốt, mà là khả năng tiếp thu rất nhanh, càng được chỉ dạy nhiều, sẽ ngược lại càng làm giảm cơ hội để nàng chê cười nhạo báng. Thẳng thắn mà nói, sự tình phát triển theo chiều hướng khác với nàng dự tính, nàng không rất vừa lòng, tuy nhiên bây giờ cũng có thể tạm chấp nhận được.
Đi ra khỏi câu lạc bộ, Bình Thường như thường lệ đi phía sau bên trái nàng, đi vào bãi đỗ xe, hắn mới trả lời câu hỏi của nàng.
“Kỳ thật…… Tôi ghét nước.” Hắn lẩm bẩm.
“Sao?” Nàng ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, hai tay cầm bánh lái, quay đầu nhìn hắn.
“Không biết vì sao, đối với nước có chút sợ hãi……” Hắn ngồi lên ghế trước, trầm ngâm.
“Nếu sợ hãi, làm sao còn học bơi lội?” Nàng hừ nhẹ.
“Càng không thích, lại càng muốn vượt qua, không thể trốn tránh.” Hắn thành thật nói.
Nàng ngẩn người, trong chớp mắt, nàng cảm giác được rõ ràng, người bên cạnh bên này quả thực vẫn là Bình Thường, không chỉ có yêu cầu nghiêm khắc đối người khác, tự chính mình cũng khắt khe với bản thân…..
Quả là tính cách trời sinh, đẩy hắn vào thời đại nào con người cũng không hề thay đổi.
“Tiểu thư, cô sao còn không đi? Không phải đang vội sao?” Hắn thấy nàng thật lâu không khởi động xe, liếc nhìn nàng một cái.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh thật là con người rất khô khan.” Nàng đùa cợt tủng cái kiên, khởi động xe thể thao, phóng nhanh về phía trước.
“Khô khan? Vậy sao?” Hắn sợ run một chút,
“Phải, khô khan, hơn nữa không thú vị.” Nàng liếc mắt, hừ hừ ghét bỏ.
Hắn nhìn chằm chằm nàng lái xe sườn mặt, lặng im một chút, đột nhiên hỏi nói: “Tiểu thư, cô chán ghét tôi?”
“Cái gì?” Nàng thoáng rùng mình.
“Tôi cảm thấy cô đối với tôi dường như có một loại địch ý khó lý giải.” Hắn cũng không phải trì độn, mười mấy ngày qua, mỗi ngày cùng Lí Tùy Tâm ở chung cùng một chỗ, biểu hiện cảm xúc ra ngoài của nàng, rõ ràng chính là không có hảo cảm với hắn.
Tính tình khó đoán, hỉ nộ thất thường, hắn làm cái gì đều chọc nàng giận dữ, rót nước lạnh muốn nước ấm, thay đổi nước ấm lại ngại nóng, rõ ràng quần áo đã giặt còn muốn hắn giặt thêm một lần nữa, đồ ăn hắn nấu luôn miệng chê dở, động tác hơi chút chậm một chút liền ăn mắng……
Hắn từng nghĩ tới, trước kia hắn thật là người hầu của nàng sao? Tạm thời bất luận toàn bộ hoàn cảnh làm hắn cảm thấy hoàn toàn xa lạ, hắn đối này đó chuyện lau dọn nhà cửa cũng cực kì không thuận tay, nhưng vấn đề này không lớn, hắn có thể vượt qua, điều duy nhất làm hắn khó hiểu là những sai khiến của nàng gần như cố tình gây sự.
Nàng lấy việc sai sử hắn làm thú vui. Tuy nhiên nếu hắn làm được rất tốt nàng lại tức giận, giống như chỉ có hắn làm được không tốt, không đủ hoàn mỹ, để cho nàng có cơ hội trách cứ hắn, nàng mới có thể vui vẻ.
Khi hắn có vẻ ngây ngốc, lộ ra vẻ tay chân luống cuống, trong mắt nàng sẽ xuất hiện vui sướng hứng thú khi thấy người gặp họa, sau đó mượn cơ hội lớn tiếng giễu cợt……
Vô số tình huống kì lạ đó, chỉ có thể tổng kết một câu — nàng ghét hắn.
“Có sao?” Nàng đảo đuôi mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi lại.
“Tôi trước kia có phải đã đắc tội với cô?” Trực giác hắn mách bảo trước kia hai người có lẽ đã kết thù.
“Không có, anh suy nghĩ quá nhiều.” Nàng lười nhiều lời, trả lời có lệ.
“Nhưng …..”
“Được rồi, đừng ở đó suy đoán, nếu tôi chán ghét anh, còn có thể cho anh ở lại nhà tôi sao?” Chân mày xinh đẹp nhíu lại, trừng hắn liếc mắt một cái.
“Vâng.” Hắn đại khái cũng nắm bắt được cá tính của nàng, mỗi khi nàng mi tâm nhăn lại, chứng tỏ nàng sắp phát hỏa, lúc này chỉ có ngậm miệng mới có thể “bảo toàn tính mạng”
“Thật là, anh rảnh miên man suy nghĩ, không bằng học lái xe, mỗi lần ra ngoài đều là tôi lái, mệt chết đi nha!” Nàng thối mặt, đạp mạnh ga, xe phóng nhanh ra khỏi hầm xe.
“Tiểu thư, cẩn thận một chút, đi từ từ.” Hắn khẩn trương khuyên nhủ.
“Yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi tốt lắm.” Nàng hừ nói.
“Nhưng cô đã phạm quy ……” Hắn tuy rằng còn không có học được lái xe, nhưng quy tắc giao thông đã sớm đọc nhuần nhuẫn.
“Làm ơn, anh là cảnh sát giao thông hả?” Nàng tức giận nói. Đã mất trí nhớ,đầu óc còn cố chấp như vậy, hắn quản kỷ luật thiên đình được còn chưa đủ a?
“Quy tắc vốn phải tuân thủ.” Hắn nghiêm mặt nói.
“Quy tắc chỉ dùng để đến phá hư!” Nàng cố ý làm ngược lại lời hắn, lao thẳng về phía trước, hơn nữa khi đèn đỏ ở ngã tư đường sáng lên vẫn tiếp tục tăng tốc.
“Tiểu thư……” Hắn kinh hô, nhịn không được nắm lấy tay vịn, chân đạp mạnh lên tấm thảm phía trước, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Ha……” Nhìn hắn sợ tới mức mặt mày biến sắc, nàng cười to ra tiếng.
Người phụ nữ này!
Hắn có chút tức giận quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng nhất thời lâm vào sửng sốt.
Mấy ngày nay từ khi đến, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười to, bình thường trên gương mặt luôn viết rất nhiều tâm sự, luôn một bộ dạng dường như thế giới này thiếu nàng cái gì, trào phúng, hận đời, cười nhạo ác ý, cao ngạo cô độc, không muốn giao du, không tỏ ý thân thiện.
Nhưng lúc này cười to sang sảng, đã trở thành một cô gái ngây thơ chân thật, toàn bộ đường cong khuôn mặt trở nên ôn nhu tú lệ, thể hiện một khuôn mặt khác với vẻ lãnh diễm thường ngày.
Thành thực mà nói, hắn thích khuôn mặt tươi cười không chút phòng vệ bài bố cảnh giác của nàng hơn.
Phát hiện hắn nhìn nàng chăm chú, nàng đang tươi cười lập tức cảnh giác thu hồi, nén giận hỏi,“Anh nhìn cái gì?”
“Cô nên cười nhiều hơn, tiểu thư, cô cười lên nhìn tốt hơn.” Hắn nói thẳng.
Không đầu không đuôi bị hắn khen ngợi, nàng ngẩn ngơ, thoáng chốc trong lòng không khỏi run rẩy.
“Không có chuyện làm sao cười loạn? Tôi không phải ngu ngốc……” Nàng né tránh ánh nhìn chăm chú, không nể mặt của hắn, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ.
“Cười nhiều, tâm tình cô mới tốt.”
“Ai nói tôi tâm trạng không tốt?” Nàng trừng hắn.
“Cô hiện tại tâm tình không tốt lắm.” Hắn mỉm cười, trêu chọc nói.
Nàng mở to hai mắt, không thể tưởng tượng con người lãnh khốc như Bình Thường cũng sẽ cười, hơn nữa, cười rộ lên còn rất…… thuận mắt. Thoáng chút thất thần, nàng quên mất chuyện bản thân đang lái xe, mắt thấy sắp lao vào chiếc xe phía trước, Bình Thường vội vàng hô to nhắc nhở.
“Cẩn thận!”
Nàng cả kinh, giẫm mạnh lên thắng xe, cả người ôm chặt tay lái.
“Không có việc gì chứ?” Hắn hoảng hồn định nâng nàng dậy.
“Đều tại anh nói chuyện với tôi, hại tôi phân tâm, anh không thể im lặng một chút được sao?” Nàng tức giận đẩy tay hắn ra, hướng về phía hắn mắng mỏ, trút toàn bộ cơn giận dữ lên người hắn.
“Vâng, thật có lỗi.” Hắn tùy tiện để nàng phát tiết, cũng đã quá quen với tính cách động chút là trở mặt nổi điên của nàng.
Nàng hít một hơi dài, trừng mắt nhìn thằng đối phương, lại tiếp tục lái xe, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi xao động quái dị, khiến cảm xúc rối loạn.
Nàng phải cẩn thận, nếu muốn đánh bại hoàn toàn Bình Thường, phải luôn ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, trăm ngàn lần không thể khinh thường.
Đây là cuộc chiến vô hình, mà nàng một chút cũng không muốn thua.