Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ là, sau khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần cực kì nhạy cảm phát hiện bản thân đã có phản ứng, nhất là trong thoáng chốc chiếc khăn tắm trên người nam nhân rơi xuống. Dù anh có cố gắng thế nào cũng không hồi phục lại, điều này khiến anh vô cùng khiếp sợ.
Nội tâm Phương Nhược Thần đột nhiên cảm thấy mê man, mình vừa rồi rốt cuộc là bị sao vậy? Sao có thể có phản ứng với thân thể một lão nam nhân? (-_-!, già chỗ nào? Mới có ba mốt tuổi thôi mà...)
Phương Nhược Thần dù thế nào cũng không thể tin được mình lại là đồng tính luyến, tuy sự thật gần như là đã bày ra ngay trước mắt rồi, thế nhưng anh vẫn ảo não trốn tránh, không tiếp tục truy cứu nguyên nhân đến cùng nữa.
Con người cho dù làm gì đều tìm cho chính mình một lí do, một cái cớ thích hợp. Vì vậy, Phương Nhược Thần đem tất cả chuyện vừa nãy đều đổ cho Lăng Thịnh Duệ cố ý dụ dỗ.
“Bất luận một người nam nhân nào đối mặt với hoàn cảnh này đều sẽ có phản ứng phải không?” Phương Nhược Thần lừa mình dối người nghĩ, chẳng chút mảy may nghĩ xem cách nghĩ của mình hoang đường như thế nào.
Cửa phòng tắm lần nửa mở ra, nam nhân đã mặc quần áo, che lại cơ thể gợi cảm của mình đi chầm chậm từng bước ra.
Lăng Thịnh Duệ mặc một cái áo phông trắng cực bình thường, thân dưới là một cái quần bò trắng rộng thùng thình, đúng kiểu ăn mặc phổ biến của mấy chàng trai trẻ trên phố bây giờ, khiến y nháy mắt như trẻ lại mấy tuổi.
“Cái kia...... Có quần áo tương đối đứng tuổi chút không vậy? Bộ quần áo này có vẻ như không hợp lắm với độ tuổi của tôi.” Đầu mày hơi nhăn lại, cả mặt Lăng Thịnh Duệ đầy phiền não nhìn bộ quần áo trên người mình, nhỏ giọng mở miệng hỏi.
Phương Vân Dật thì mắt lại tỏa sáng, nhìn cơ thể thon dài của y từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Không đâu, đẹp mà, bộ quần áo này rất hợp với anh mà.”
Lăng Thịnh Duệ cười khổ: “Thế nhưng, tôi đã từng này tuổi rồi......”
“Cho anh mặc thì mặc đi, anh còn lằng nhằng cái gì?” Phương Nhược Thần vốn vẫn im lặng không nói đột nhiên lớn tiếng quát, đánh vỡ không khí vốn đã được làm dịu bớt trong phòng.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ đột nhiên giật một cái, có chút sợ hãi nhìn về nam nhân trẻ tuổi cả mặt phẫn nộ, không hiểu chính mình lại làm sai cái gì rồi, chọc nam nhân này lần nữa nổi điên.
“Anh, anh sao thế?” Phương Vân Dật cũng bị dọa nhảy dựng, có chút khó hiểu nhìn anh: “Anh ấy cũng có nói gì đâu, anh sao lại đột nhiên nổi giận?”
Hơi bực bội vò loạn tóc mình, biểu hiện Phương Nhược Thần có vẻ như có chút nóng nảy, ngay cả chính anh cũng không biết mình rốt cuộc sao lại tức giận như vậy, vừa nhìn thấy bộ dạng cam chịu dịu dàng kia của nam nhân, nội tâm anh lại xuất hiện một cảm giác khó tả, sau đó liền khó mà nhẫn nại được cảm giác muốn nổi giận.
Đi nhanh đến trước nam nhân cả người run rẩy, Phương Nhược Thần nắm cổ áo y, dùng sức nhấc lên, mở miệng hung dữ nói: “Anh nghe kĩ cho tôi, sau này anh chính là người làm của chúng tôi, biết chưa?”
Đối với yêu cầu vô lý như vậy, Lăng Thịnh Duệ đương nhiên là sẽ không bằng lòng, thế nhưng dưới biểu cảm muốn ăn thịt người một bộ “anh không đồng ý tôi đánh anh” kia của nam nhân trẻ tuổi, Lăng Thịnh Duệ cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật gật đầu: “Biết rồi”. Y cũng không muốn lại lần nữa nếm thử nắm đấm đầy uy lực kia của nam nhân đâu.
Sau khi biết anh “bằng lòng” làm người ở sẽ không rời đi nơi này, nội tâm Phương Nhược Thần thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, thả cổ áo y ra, lạnh lùng nói: “Thế còn tạm được rồi.”
“Thế thì, kế tiếp liền kí hợp đồng đi.” Phương Vân Dật ở một bên lập tức rèn sắt khi còn nóng, không bao giờ để con mồi mới của mình có bất kì cơ hội chạy trốn nào nữa.
“A? Hợp đồng?” Lăng Thịnh Duệ nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Vẻ mặt đáng yêu kia của Lăng Thịnh Duệ suýt chút nữa thì khiến Phương Vân Dật biến thân thành sói, bổ nhào đến ăn tươi nuốt sống y, cố kiềm nén ** trong cơ thể, Phương Vân Dật nhăn mày, vẻ mặt đương nhiên nói: “Đúng vậy, không kí hợp đồng, nếu anh đột nhiên bỏ đi thì phải làm sao?” Sắc mặt điển hình của gian thương
Vừa nghĩ đến đại thúc sau này đều sẽ ở đây mặc cậu “nhấm nháp”, Phương Vân Dật bỗng chốc cười lên tựa một con hồ ly.
Nhìn vẻ mặt tươi cười gian trá của thiếu niên, Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên có loại ảo giác mình bị ăn nuốt vào bụng, trước mắt chịu không nổi mà hơi biến đen.
Còn Phương Nhược Thần lại cực kì im lặng nhìn thằng em họ cái gì cũng viết lên mặt này của mình, vẻ mặt hắc tuyến, thế nhưng cũng không có phản đối, tuy cảm thấy có chút hoang đường, nhưng nội tâm anh lại ngầm cực kì tán thành đề nghị này.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của hai nam nhân trẻ tuổi, Lăng Thịnh Duệ bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt......Mình sao lại trêu phải hai tên bại hoại này chứ?
Tiếp đó, Lăng Thịnh Duệ đáng thương bị bắt kí vào bản hợp đồng như giấy bán mình kia, sau đó y đã bắt đầu kiếp người ở thảm thương của mình.....