Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thu thập xong hành trang, tỉ mỉ đánh giá tiểu viện, Tử Giai bỗng nhiên có chút không nỡ.
Nơi này có hồi ức bốn năm của y, hồi ức bốn năm của y cùng với Tiết Đàn a.
Mỗi một lần, Tiết Đàn ôm lấy y. Mỗi một lần, Tiết Đàn kiên nhẫn hống y. Mỗi một lần, Tiết Đàn hờ hững rời đi lưu lại một mình y thương tâm…
Gió đêm phất qua rừng trúc, thanh âm tất tất tác tác đem buổi tối yên tĩnh đánh vỡ, trên bàn thạch cạnh cây hoa đào đã rơi xuống rất nhiều cánh hoa, một mùa xuân lại muốn trôi qua.
Trước kia, y đem từng cánh từng cánh hoa rơi này nhặt lên, tinh tế tẩy qua, sau đó chôn dưới tàng cây. Khi đó, Tiết Đàn an vị trước bàn thạch, mỉm cười nhìn y, bên lại mắng y ngu ngốc. Khói trà lượn lờ bay lên, y hồi đầu, nhìn gương mặt Tiết Đàn dưới trời mây mù, mĩ không giống thật, làm cho bao lần trong mộng bừng tỉnh, đều nghĩ lầm kia là cảnh trong mơ.
Nay, hết thảy thật sự đã thành giấc mộng, một giấc mộng tốt đẹp nhưng vĩnh viễn không có khả năng thực hiện.
Tái kiến, tiểu viện.
Tái kiến, hoa đào.
Tái kiến, rừng trúc.
Tái kiến…Tiết Đàn…
Hít sâu một hơi, lông mi rung rung, Lăng Tử Giai rốt cuộc nắm chặt hành trang, mang lên vai, hờ hững đóng cửa xoay người mà đi.
Những thứ kia đều là Tiết Đàn cho y, cho nên y cần mang chỉ là vài bộ y phục mà thôi.
Hành trang nhẹ, đúng là phương thức trốn đi tốt nhất.
Liên tục mấy ngày kể từ đêm đó, Tiết Đàn đều không bước vào tiểu viện của Tử Giai nửa bước, tuy rằng Tử Giai thực thất vọng, nhưng cũng là cơ hội cho Vương Thiếu Khiêm. Rốt cuộc, dưới sự thuyết phục của Vương Thiếu Khiêm, Tử Giai hạ quyết định đi cùng y.
Tử Giai đương nhiên biết nếu nói với Tiết Đàn, cho dù nói ra chuyện Bắc Đông quốc Khả Hãn băng hà, cũng không thể làm cho Tiết Đàn thả y, cho nên, y chỉ có thể lấy thân thiệp hiểm (mạo hiểm), cùng Vương Thiếu Khiêm ước định ban đêm bỏ trốn.
Mọi người trong Vương phủ vì hôn sự của Tiết Đàn và Điệp Vũ mà rất bận rộn, liền ngay cả người ở tiểu viện hẻo lánh ít người thấy như y, cũng không ai hội chú ý, tiểu viện lặng im đến như không tồn tại. Đây đúng là hảo cơ hội để bỏ trốn.
Y cùng Vương Thiếu Khiêm ước hẹn hội hợp dưới gốc đại thụ ngoài thành, y đã trể rất lâu, cước bộ lại chậm, như vậy Vương Thiếu Khiêm chắc là đã chờ ở nơi đó.
Lăng Tử Giai vừa nghĩ, biên lại có chút bất an.
Lần này thật là vĩnh biệt a, về sau muốn thấy cũng không thấy được, rốt cuộc… không thấy được…
Sẽ không còn được gặp lại người kia, sẽ không còn được gặp lại.
Đây rõ ràng là chính y quyết định, nhưng là, vì cái gì, vẫn là cảm thấy đau lòng?
Vì hôn sự của Tiết Đàn, thành Yến kinh mấy ngày nay đều đến nửa đêm mới đóng cửa, Lăng Tử Giai chọn thời gian chính là vừa vặn thời hạn cuối cùng.
Như vậy, một khi ra cửa, y cũng không còn cơ hội đổi ý.
Quả nhiên, y vừa ra khỏi cửa, đi không đến ba bước, cửa thành liền chậm rãi khép lại ở phía sau y.
Lăng Tử Giai hồi đầu nhìn một cái thành lâu cao cao, cắn cắn môi, nhanh chóng hướng gốc đại thụ kia chạy tới.
“Điện hạ?” Vương Thiếu Khiêm quả nhiên chờ đã lâu, nghe được tiếng bước chân, từ sau đại thụ đi ra, nhỏ giọng kêu lên.
Lăng Tử Giai chạy tới, nói: “Đều chuẩn bị tốt sao? Chúng ta chạy nhanh đi, nếu như Tiết Đàn phát hiện không thấy ta, vậy nguy rồi.”
Vương Thiếu Khiêm nói: “Điện hạ yên tâm, ta đều đã chuẩn bị tốt, xe ngựa ngay phía trước, chúng ta đi nhanh thôi. Chính là ủy khuất điện hạ suốt đêm chạy đi.”
Lăng Tử Giai lắc đầu, nói: “Ta không có gì ủy khuất, rốt cuộc có thể về cố hương, ta cao hứng còn không kịp, không có gì ủy khuất. Huống chi,…” Hắn lại liếc nhìn một cái thành Yến kinh, hình dáng kinh thành hùng vĩ khí thế dưới ánh trăng mông lung nặng nề giống như mây đen áp chế, hít sâu một hơi, thùy hạ con ngươi, mang vài phần thương cảm nói, “Huống chi… Rốt cuộc có thể rời đi hắn… Về sau không bao giờ nữa vì hắn thương tâm khổ sở…”
“Điện hạ…” Vương Thiếu Khiêm trong lòng có chút không thoải mái, thấp giọng kêu một tiếng.
Lăng Tử Giai cảm kích liếc hắn một cái, lại khôi phục biểu tình lạnh nhạt thường ngày: “Đi thôi.”
Trên mã xa có một xa phu, lương khô cùng một ít thức ăn, cũng đủ bọn họ một đường không nghỉ hồi Bắc Đông quốc.
Vương Thiếu Khiêm lên xe ngựa trước, vươn tay muốn kéo Lăng Tử Giai đi lên: “Điện hạ.”
Lăng Tử Giai đứng dưới xe ngựa, nhìn hướng thành Yến kinh, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mười tám năm nhân sinh ngắn ngủi của y, có một nửa thời gian là trải qua ở nơi này. Tuy rằng Bắc Đông quốc mới chân chính là cố hương của y, nhưng y khi đó bất quá mới tám tuổi, ký ức đối gia hương cũng không bằng một năm ở Yến kinh, Yến kinh mới chính thức là nơi khắc sâu trong lòng y a.
Nay thật sự phải đi, thật sự phải đi a.
Thật sự sẽ rời đi nơi này.
Nhắm mắt lại, đem nước mắt sắp tràn mi nuốt trở vào, Tử Giai đưa tay cho Vương Thiếu Khiêm.
Khi sắp sửa lên xe ngựa, lại chợt thấy chung quanh ánh lửa nổi lên bốn phía, một đám người nhanh chóng vây quanh xe ngựa.
Đây đều là binh lính Yến kinh, bên trong một vòng cây đuốc, hơn mười người cầm trong tay cung nỏ chỉa hướng ba người.
Tử Giai cả kinh, không biết làm sao nhìn về phía Vương Thiếu Khiêm.
Vương Thiếu Khiêm chưa mở miệng, nhưng thấy binh lính nhanh chóng tách ra, một người chậm rãi đi tới.
Người nọ vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi hắc ám âm trầm lộ ra nguy hiểm không nói nên lời, ẩn ẩn có thể thấy được lửa giận.
“Tử Giai, ta đối ngươi không tệ, ngươi vì sao phải chọc giận ta mà đi?”
Hắn cười lạnh, lập tức đi đến giữ chặt xe ngựa, cầm trụ cánh tay Lăng Tử Giai còn đang kinh ngạc, mạnh mẽ xoay người, lôi kéo Lăng Tử Giai bước khỏi vòng vây.
Lăng Tử Giai nhìn thấy Tiết Đàn xuất hiện, khiếp sợ không thôi. Y nghĩ việc mình làm đã rất cẩn mật, lại không nghĩ rằng vẫn không thể chạy khỏi lòng bàn tay Tiết Đàn.
Khi còn kinh ngạc, y đã bị Tiết Đàn lôi ra phía ngoài vòng vây.
Bước chân Tiết Đàn lớn hơn so với y, lại đi mau, y chưa phản ứng lại, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Tiết Đàn lại không hề quay đầu lại lôi kéo y tiếp tục đi, dưới chân chưa giảm bớt khó chịu, y chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo cước bộ Tiết Đàn.
Phía sau nổi lên tiếng gió, một bóng người vọt lại đây, bạch quang lóe lên, trường kiếm trong tay Vương Thiếu Khiêm nhẳm thẳng ngực Tiết Đàn, lạnh lùng nói: “Tiết Đàn, ta tới đón điện hạ trở về, ngươi mơ tưởng ngăn trở!”
Tiết Đàn đem Tử Giai kéo vào lòng, nghiêng người mang theo Tử Giai nhanh tránh ra, đẩy Tử Giai ra phía sau, quay người nghênh đón tập kích của Vương Thiếu Khiêm.
“Bảo hộ Vương gia.”
Binh lính kêu to đang muốn tiến lên, Tiết Đàn không hồi đầu hướng phía sau xua tay, ý bảo bọn họ lui ra. Mắt lộ âm ngoan, khóe môi khẽ nhếch nói với Vương Thiếu Khiêm: “Muốn mang hắn đi? Đánh thắng ta nói sau!”
Vương Thiếu Khiêm đuổi sát phía sau, Tiết Đàn chợt phản kích, đưa hắn một cái trở tay không kịp. Nhưng hắn cũng là người phi thường, mũi kiếm lệch một chút, nương theo khôi giáp một binh sĩ bên cạnh, liền trở lực, trường kiếm trong tay thuận thế lao tới, nhắm thẳng ngực Tiết Đàn.
Tiết Đàn cười lạnh một tiếng, rút ra một mũi tên trong túi một binh sĩ, cùng Vương Thiếu Khiêm hướng kiếm mà ra, lại hơi lệch mũi kiếm một chút, vụt qua sát thân kiếm.
Vương Thiếu Khiêm cả kinh, không kịp phản ứng, nhưng thấy bóng người trước mặt chợt lóe, chính mình liền trúng một chưởng thật mạnh, hộc máu té ngã.
Đám binh lính kia đã qua huấn luyện, Tiết Đàn một chưởng xuất ra, bọn họ liền nhanh chóng sửa lại phương hướng, một lần nữa thật nhanh đem Vương Thiếu Khiêm vây quanh.
Lăng Tử Giai mắt thấy Vương Thiếu Khiêm bị thương, nội tâm suốt rột, nghĩ muốn tiến lên xem xét thương thế Vương Thiếu Khiêm, lại bị Tiết Đàn cầm trụ.
Tiết Đàn mắt lạnh nhìn y, mỗi chữ đều dị thường lạnh lùng: “Ngươi nếu ngoan ngoãn theo ta trở về, người này mặc kệ đã làm gì, ta đều sẽ bỏ qua chuyện cũ. Ngươi nếu không chịu theo ta trở về, như vậy, chỉ cần lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền lập tức trở thành con nhím!”
Lăng Tử Giai không dám tin nhìn Tiết Đàn lãnh khốc vô tình, lòng có chút run rẩy.
Đây là người y yêu sao? Hắn, hắn thế nhưng có thể đối đãi tàn nhẫn với mình, chẳng lẽ ngay cả chết cũng không chịu thả mình đi sao?
Nhưng là, nhưng là, Vương Thiếu Khiêm đã bị thương, nếu trị liệu trễ, cho dù không có nguy hiểm tính mạng cũng sẽ lưu lại di chứng đi? Hơn nữa, Tiết Đàn lại lấy tính mạng Vương Thiếu Khiêm bức y a.
Lạnh lùng nhìn Tiết Đàn, Lăng Tử Giai rốt cuộc cắn thần, quyết tuyệt nói: “Ta trở về với ngươi.”
Tiết Đàn khoát tay chặn lại, binh lính lập tức dùng xiềng xích trói trụ Vương Thiếu Khiêm. Cửa thành một lần nữa bị mở ra, Vương Thiếu Khiêm bị bọn lính áp giải đi.
“Ngươi…” Tử Giai bất đắc dĩ trừng mắt Tiết Đàn.
Tiết Đàn mỉm cười, nói: “Ta chỉ nói không giết hắn, chưa nói muốn thả hắn đi.”
Không đợi Tử Giai lại mở miệng, Tiết Đàn liền đem y ôm vào lòng, giống trảo con mèo nhỏ, phi thân lên chiếc xe ngựa vừa nãy. Đối xa phu quát: “Còn không đánh xe?”
“Là là là…” Xa phu đứng một bên sợ tới hồn phi phách tán lúc này mới hồi phục lại tinh thần, môi run run lên tiếng, thay đổi phương hướng, hướng trong thành chạy tới…
…..
Trở lại trong phủ, Tiết Đàn lôi kéo Tử Giai vội vã trở lại biệt viện. Hắn gắt gao cầm lấy tay Tử Giai, sợ buông lỏng tay Tử Giai sẽ lại chạy mất. Tử Giai cảm giác được Tiết Đàn tức giận, tay hắn tóm mình đau quá. Tử Giai tưởng: Lúc này Tiết Đàn nên trừng phạt mình như thế nào?
Vào phòng đóng cửa lại, Tiết Đàn mới đem Tử Giai súy (đẩy) mạnh trên mặt đất.
“Ô…” Cánh tay Tử Giai đụng vào trên mặt, đau quá. Nhưng Tiết Đàn không hề để ý tới.
Tử Giai chậm rãi chống thân thể ngổi dậy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã phẫn nộ đến cực điểm của Tiết Đàn.
“Nói cho ta biết, vì cái gì muốn chạy trốn?” Tiết Đàn đè thấp thanh âm khàn khàn, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tức giận.
Tử Giai cúi đầu, không trả lời hắn.
Tiết Đàn lại vươn tay, thô lỗ đem y kéo lên, bá đạo hỏi: “Nói cho ta biết, vì sao muốn phản bội ta?”
Tử Giai giương mắt, nhìn gương mặt giận dữ trợn trừng của Tiết Đàn. Một giọt nước mặt theo khuôn mặt chảy xuống…
Tiết Đàn trong lòng căng thẳng, tưởng có phải hay không chính mình dọa đến y. Lại nghe thấy Tử Giai chậm rãi mở miệng: “Ngươi nếu không thương ta, vì cái gì còn không chịu thả ta đi?”
Thấy bộ dạng này của y, làm cho lửa giận của Tiết Đàn diệt một nửa, đáy lòng bỗng nhiên lại nhuyễn xuống. Vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt y, chậm rãi nói: “Trừ bỏ danh phận, ta cái gì cũng có thể cho ngươi.”
Tử Giai lạnh nhạt nhìn hắn sau một lúc lâu, rốt cuộc lắc lắc đầu, bên lùi về phía sau bên nói: “Ta không cần, chỉ cầu ngươi thả ta đi!”
Một câu lại một lần nữa châm lên lửa giận của Tiết Đàn: “Tuyệt không có khả năng này!”
“Trừ phi ngươi giết ta, bằng không ta sẽ lại đi” Tử Giai nói ra một câu mang đầy tính khiêu khích, nhưng khẩu khí vẫn đạm mạc.
“Vì cái gì? Ngươi liền nghĩ rời đi ta như vậy?” Trước kia y chính là thường xuyên đối chính mình đùa giỡn, lại không nghĩ rằng vật nhỏ này lại quật cường đến đòi mạng như vậy.
Tử Giai thùy hạ ánh mắt, thản nhiên nói một chữ: “Là (phải)!”
Một chử đủ để châm lại lửa giận có sẵn trong lòng Tiết Đàn, hắn tiến lên gắt gao bắt lấy bả vai Tử Giai, lời nói cơ hồ phát ra từ kẽ răng: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!”
“Ta muốn rời đi ngươi…” Tử Giai mặt vô biểu tình nhìn hắn nói.
Vừa dứt lời, Tiết Đàn liền hung hăng hôn đến….
“Ô…”
Tử Giai bị hôn thở không nổi, muốn đào thoát, tiếc rằng bị Tiết Đàn gắt gao ôm…
Không thể giãy, chỉ có thể để hai tay ở ngực hắn, yên lặng thừa nhận. Thẳng đến hai người đều hít thở không thông, Tiết Đàn mới dừng lại. Tử Giai cảm thấy một tia đau đớn, môi bị răng nanh Tiết Đàn làm bị thương, nổi lên nhè nhẹ tơ máu.
Tiết Đàn lại cường ngạnh đưa y kéo đến đẩy ngã trên giường, “Tê” một tiếng xé nát xiêm y trước ngực y…
Tử Giai rất hoảng sợ, bản năng dùng hai tay bảo vệ trước ngực: “Không cần!”
Không cần? Chẳng lẽ ngay cả chạm vào y cũng không muốn cho mình chạm sao? Tiết Đàn nghĩ như vậy, lại huyết khí dâng lên, mãnh liệt kéo ra hai tay y, một bên tiếp tục xé rách quần áo y một bên quát: “Ngươi là của ta, ta cấp ngươi phải nhận!”
Trong nháy mắt đã bị bác trần trụi, trên giường đều là mảnh vụn vải vóc. Tiết Đàn ngăn chặn Tử Giai, một loạt nụ hôn bá đạo trải rộng khắp toàn thân y. Hai tay không ngừng vuốt ve thân hình mềm mại của y. Hết thảy đều là thô lỗ như vậy, hoàn toàn không có ôn nhu âu yếm như ngày thường…
Tử Giai chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, để nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt. Vì cái gì hắn thô ngược như thế đối đãi với mình? Đây là nam nhân từng thật cẩn thận che chở y sao?
Tiết Đàn lúc này đã biến thành dã thú, phiếm hồng hai mắt, tựa hồ muốn ăn người dưới thân. Hắn kéo quần áo trên người mình, tách ra hai chân Tử Giai, lần này là không có gì khiêu khích, không hề bôi trên hung hăng vọt vào thân thể y…
“A…” Tử Giai kêu một tiếng sợ hãi, thừa nhận thân thể đau nhức, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen…
Suốt một đêm, trong lúc mơ màng rồi lại thanh tỉnh không biết bị ép buộc bao nhiêu lần, mỗi lần hơi chút khôi phục một tia thanh tỉnh, sẽ bị cảm giác đau đớn đánh xỉu. Chỉ nhớ rõ thanh âm trầm thấp khí phách kia ghé vào lỗ tai y không ngừng nói một câu: “Ta muốn ngươi cả đời đều ở bên cạnh ta, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời đi ta…”
Nếu đây là một hồi ác mộng, hãy mau tỉnh lại đi…