Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bắt Ma Đặc Công - Quyển 2 - Chương 2
Chương 2: Đặt chân tới sơn thôn
Ở trên xa lộ cao tốc chạy hơn hai giờ, từ đường cao tốc huyện Nam phong, chuyển vào đường cái của thị trấn, tuy cũng là đường nhựa, nhưng rất nhiều đoạn đã bị bể nát, ổ gà ổ voi rất là khó đi. Cho đến 3h chiều, nhóm người Lữ Minh Dương mới tới được con đường dẫn vào thôn Tam Hà. Con đường tiếp theo này lại càng tồi tệ hơn, tất cả đều là dùng đá lớn để lót đường, ổ gà ở khắp nơi dằn dằn xốc xốc.
“ Còn may là ngồi xe Jeep, bằng không đợi đến khi tới được nơi thì bộ xương già của tôi đã bị xóc đến rớt hết ra rồi.” Trương giáo sư ngồi cùng xe nói.
Lần này lên đường có tất cả năm người, bên đài truyền hình là một cậu quay phim kiêm lái xe tên là Đại Quân, dùng một chiếc Minivan chở một vị nữ phóng viên tên Chu Đình. Bên phía bệnh viện phái ra một vị chuyên gia y khoa Trương giáo sư cùng một nữ bác sĩ trưởng khoa hơn ba mươi tuổi Hứa trưởng khoa.
“ Lần này Viện trưởng phái tôi đến, còn không phải vì tôi có một chiếc xe jeep như vậy sao.” Lữ Minh Dương cười nói:” Bằng không tôi chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, như thế nào có tư cách cùng hai người các vị đi chuyến này đây?”
“ Ha ha, tiểu tử này khiêm tốn đấy.” Trương giáo sư ha ha cười nói,” Chú là sinh viên tốt nghiệp trường nào đó.”
Lữ Minh Dương trong lòng ngập ngừng một chút, điểm này lại không có hỏi qua lão Mã, chỉ đành thuận miệng nói đại:” Là Học viện Trung Y”
“ Ừ, rất tốt, tương lai có tiền đồ đó nha.” Trương giáo sư nói.
“ Tôi còn phải nhờ thầy hướng dẫn nhiều hơn nữa đấy chứ.” Lữ Minh Dương đáp
“ Nói hay lắm, nói hay lắm.” Trương giáo sư quay đầu nhìn nhìn băng sau, nói:” Hứa trưởng khoa ngủ rồi à? Tôi cũng ngủ một lát đây.”
Chiếc xe xóc nảy vô cùng, làm cho Hứa trưởng khoa sớm bị choáng liền ngủ thiếp đi. Đây may là chiếc Humvee cải trang thành xe Jeep, còn như chiếc Minivan đang dẫn đường phía trước, phỏng chừng tình huống của bọn họ còn nghiêm trọng hơn nhiều, cái sàn xe thấp như vậy của chiếc minivan chạy trên đường đất của sơn thôn, nhiều nhất chỉ có thể chạy với vận tốc 20-30km/h.
Lung lay lắc lư đi hết cả buổi chiều, tới hơn 5h pm mới đến Tam Hà thôn.
Ở vùng núi ngày ngắn đêm dài, lời này một điểm cũng không sai, còn chưa tới 6h pm, dãy núi ôm lấy thôn Tam Hà đã chỉ còn lại nửa vầng thái dương giắt ở trên đỉnh núi, hoàng hôn rực rỡ phủ kín bầu trời, tạo cho cả thôn trang một cảm giác yên bình. Nhưng gấu phía sau vẻ yên bình này, đến tột cùng là nguy cơ gì đây?
May mắn là đài truyền hình đã sớm liên lạc với ủy ban thôn, trưởng thôn Vưu Tiểu Dũng đã sớm chờ tại cửa sơn thôn.
Vưu Tiểu Dũng hơn ba mươi tuổi, da mặt trắng hồng mặc một bộ tây trang sạch sẽ, mới vừa nhìn thật đúng là không giống người miền núi, cũng khó trách anh ta lại nghĩ đến việc tìm chuyên gia y tế đến lý giải sự tình kỳ dị này.
“ Phóng viên tiểu Chu, mọi người đi đường cực khổ rồi.” Vưu tiểu Dũng bước nhanh đi tới nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi.
Chu Đình giới thiệu mọi người với nhau, Vưu Tiểu Dũng nhiệt tình nắm tay Trương giáo sư, kích động nói:” Mấy đứa nhỏ trong thôn có thể được cứu rồi...”
Chiếc xe dừng lại ở lối vào nông trường, Vưu Tiểu Dũng trực tiếp đưa mọi người về nhà của mình. Vợ Vưu Tiểu Dũng đã giết mấy con gà, đang làm cơm ở trong bếp, khiến cho người ta không khỏi cảm thán sự nhiệt tình của người miền núi.
Trời vừa sụp tối, một bàn tiệc rượu đã dọn xong, tuy không gọi là thật phong phú, nhưng cũng là có gà có cá. Vưu Tiểu Dũng lại mời thêm vài người đến cùng dự tiệc, nào là kế toán viên của thôn ủy, tiền nhiệm bí thư, cùng vài vị lão nhân có bối phận cao trong thôn.
Trương giáo sư không uống rượu, Lữ Minh Dương cũng nói không, chỉ đơn giản ăn một ít món ăn nhà nông, Trương giáo sư liền bắt đầu nói vào vấn đề chính.
“ Vưu bí thư, như vậy đi, anh liền đem tình huống đại khái nói một chút xem.” Trương giáo sư để đũa xuống nói.
Vưu Tiểu Dũng trước tiên mời Trương giáo sư một điếu thuốc, Trương giáo sư lại từ chối, anh ta đành tự châm cho mình một điếu, thở dài nói:” Việc này nói đến cũng kỳ lạ, bắt đầu từ năm 1993, khi đó tôi còn trẻ, cũng khoảng chừng hai mươi tuổi, còn chưa có lập gia đình. Ngày đó tôi đang làm việc trên mảnh đất của gia đình mình, mảnh đất đó nằm cạnh cái đập nước – chính là cái đập nước mọi người nhìn thấy khi đi qua cửa thôn đó, đột nhiên nghe được có người lớn tiếng kêu la, tôi theo tiếng la tìm tới xem thử, liền nhìn thấy đứa con gái của Lưu quả phụ là tiểu Hồng, lúc đó cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi, tại đập nước cầm một cái chầy lớn quơ loạn lung tung, múa may loạn xạ một hồi liền nhảy luôn xuống đập nước.”
Vưu Tiểu Dũng thần sắc tựa hồ còn có chút sợ, anh uống một chén rượu, nói tiếp:” Tôi liền chạy nhanh tới cứu người, nhưng lại tìm không thấy cô bé. Sau đó tôi chạy về thôn gọi thêm người, hơn mười người cùng tìm kiếm, cho tới giữa trưa ngày hôm sau mới tìm thấy cô bé, cái đầu đã trương lên thành một cái thùng nước lớn, đã sớm trương sình không còn giống hình người.”
Cả bàn tiệc mọi người đều yên lặng, không khí dần dần có chút nặng nề.
Vưu Tiểu Dũng thở dài nói tiếp:” Lại qua không bao lâu, có một đêm, con trai lớn của Xuyên thúc đang ngủ ở trong phòng trên gác, đột nhiên nhảy dựng lên cũng là kêu la lớn tiếng, rồi từ trên gác nhảy xuống...”
“ Từ đó về sau, cơ hồ hàng năm đều có một hai đứa trẻ xảy ra chuyện, nhiều nhất có một năm có tới bốn cái chết.” Vưu Tiểu Dũng thở dài nói.
“ Ừ, có phải là mấy đứa nhỏ đứa nào cũng là đầu tiên thần trí bất minh như vậy, sau đó mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Trương giáo sư nhíu mày nói.
“ Cũng không phải, có chăng là đang bình yên vô sự, sau đó tự dưng vô cớ chết đi. Còn có chính là lúc buổi tối bắt đầu đi ngủ thì vẫn còn khỏe mạnh, nhưng buổi sáng hôm sau lại không còn thức giấc được nữa.” Vưu Tiểu Dũng nói.
“ Anh nhớ lại xem, mấy đứa trẻ lúc đó có triệu chứng gì tương tự nhau không?” Trương giáo sư nhíu mày càng thêm khẩn trương.
Vưu Tiểu Dũng trầm tư một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu nói:” Không có. Duy nhất giống nhau chính là xảy ra chuyện không may đều là trẻ em, nhỏ nhất còn chưa được một tuổi, lớn nhất thì cũng chỉ là mười sáu mười bảy tuổi.”
Trương giáo sư nhíu mày, không nói gì.
“ Ôi, bây giờ cái loại tình huống này đang làm cho lòng người hoảng loạn, thôn dân cứ sợ mấy đứa nhỏ nuôi không sống nổi, thậm chí có vài hộ dân đã chuyển nhà không dám ở lại trong thôn này nữa.” Vưu Tiểu Dũng khẽ lắc đầu thở dài.
“ Đây chính là ác quỷ lộng hành.” Một lão nhân râu bạc thở hổn hển nói.
“ Ngô tam thúc, đã nói với thúc bao nhiêu lần, điều thúc nói đó chính là mê tín.” Vưu Tiểu Dũng nhíu mày nói.
“ Sao lại là mê tín, Kim lão thái cũng nói như vậy mà.” Ngô tam thúc khó chịu nói.
“ Lời của Kim lão thái cũng có thể tin được sao? Bệnh suyễn của thúc không phải bị bà ta chữa mãi không khỏi sao chứ?” Vưu Tiểu Dũng tức giận nói.
“ Này này, Kim lão thái là ai vậy?” Lữ Minh Dương chen vào hỏi.
“ À, là một lão bà bà ở trong thôn, thật ra bà ta chính là một thầy mo.” Vưu Tiểu Dũng nói.
Xem ra Kim lão thái này rất đáng để lưu tâm. Lữ Minh Dương trong lòng tính toán, nhưng trong hoàn cảnh lúc này cũng không tiện hỏi nhiều.
Lão bí thư tiền nhiệm cũng họ Vưu, là chú ruột của Vưu Tiểu Dũng, lúc này cũng thở dài nói:” Cái gì mà ác quỷ hại người? Kỳ thật chính là phong thủy có vấn đề thôi. Thôn của chúng ta gọi là thôn Tam Hà, chính là bởi vì có ba con sông chảy qua nơi này. Nhưng hiện tại thì sao? Chỉ còn hai nhánh sông, phong thủy thay đổi, tự nhiên là nảy sinh vấn đề thôi.”
Vưu Tiểu Dũng vẻ mặt bất đắc dĩ, dù sao ông ta cũng là chú ruột của anh, lại là cựu bí thư của thôn, trong thôn có uy vọng rất lớn, ông ta đã nói, không phải cũng thành phải. Anh bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói:” Tứ thúc, thúc cũng là đảng viên lão thành, như thế nào có thể nói mấy cái này chứ?”
“ Tôi chỉ nói sự thật thôi, anh xem xem, thời điểm con sông phía đông kia ngừng chảy là khi nào? Chính là thời thời điểm xảy ra mấy chuyện không may này trong thôn đó thôi. Cổ đạo trưởng không phải đã nói qua sao, trong thôn chúng ta xuất hiện sát khí, phải sửa miếu để trấn tà. Còn nữa, mấy năm trước không phải là không có xảy ra việc gì sao, đó là bởi vì tôi đã dẫn mọi người đi sửa sang lại ngôi miếu kia đó, áp chế được phong thủy xấu, vấn đề không phải đã được giải quyết đó thôi.” Lão bí thư tiền nhiệm chậm rãi mà nói, mấy lão nhân nghe được liền liên tục gật đầu,” Hai năm nay anh làm bí thư, cũng không đi tu bổ ngôi miếu. Tường cũ hiên nát, anh cũng không sửa, đây không phải là nguyên nhân gây ra họa sao...”
Vưu Tiểu Dũng gương mặt từ hồng chuyển sang tím, nhưng cũng không có biện pháp phản bác. Trương giáo sư cười ha hả, vội vàng chuyển chủ đề câu chuyện nói:” Được rồi được rồi, tôi xem như vậy đi, thời gian không còn sớm, chúng ta liền nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai khảo sát thực tế một chút lại tiếp tục nghiên cứu là được rồi.”
Vưu Tiểu Dũng ngượng ngùng cười nói:” Trương giáo sư, tình huống này ông cũng nhìn thấy đó, cái này...”
Trương giáo sư cười một tiếng nói:” Không có sao, tìm ra vấn đề, giải quyết vấn đề, không phải là được sao.”
***
Mọi người đọc sách phải nhẫn nại nha, câu chuyện này kết cấu hơi dài một chút, vài chương đầu đều là tình tiết mai phục, phần sau mới càng thêm đặc sắc đó nha. (Tạo Bạch tự pr đấy!!!)
---------------------------------------------------------------------------------------------