Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh Nhi có chút xấu hổ cúi đầu, nàng biết bản thân mình rất ngốc nên những suy nghĩ của bản thân đều bị người khác nhìn thấy hết. Cũng thấy rõ ánh mắt kì lạ cùng sự cảnh cáo trong mắt tiểu thư đối với lão già.
Điều này khiến cho tâm tình Thanh Nhi rất phức tạp, sao nàng có thể không biết ánh mắt kì lạ của lão gia chứ, mặc dù không phải hiểu rõ quá nhiều nhưng ẩn ý trong lòng lời nói nàng cũng biết được, là chê nàng ngu ngốc, không có năng lực bảo vệ tiểu thư, điều này khiến Thanh Nhi cảm thấy rất tổn thương. Nhưng điều này là sự thật, nàng thật sự không có năng lực như Lạc Hàm để bảo vệ tiểu thư, nếu thật sự giao đấu với kẻ thù, Thanh Nhi không biết bản thân nàng liệu có thể bảo vệ được mạng sống của bản thân hay không, huống chi là bảo vệ tiểu thư...
Những lời tiểu thư nói nàng đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù tiểu thư nói nàng có những thứ hơn Lạc Hàm nhưng bản thân nàng vẫn hiểu được, nàng thua kém Lạc Hàm rất nhiều...
Phu nhân đã bảo nàng phải chăm sóc, bảo vệ cho tiểu thư, hiện tại bản thân lại không có năng lực bảo vệ tiểu thư...
Càng nghĩ Thanh Nhi càng cảm thấy phiền muộn.
Rốt cuộc nàng phải làm sao...
“Lão tiền bối, ta đã nói ta chỉ có một sư phụ!” Bạch Tử Linh nhíu mày, nàng đã nói bản thân đã có sư phụ rồi, sao lão ngoan đồng này lại cố chấp như thế?!
“Nha đầu aizz, ngoài ngươi ra không ai thích hợp hơn nữa…”
Lão ngoan đồng thở dài, hắn là nói thật, tiểu nha đầu này là kỳ tài trăm năm hiếm có, nếu không để nàng nhận hắn làm sư phụ, đến lúc đó Y Tiên lại xuất hiện giành nha đầu này với hắn thì làm sao a?!
Mọi người đều biết lão ngoan đồng không gì trị được chỉ có một điểm yếu duy nhất chính là sợ sư muội bưu hãn của hắn - Y Tiên. Trên giang hồ không ai không biết đến nữ nhân này, nổi tiếng bưu hãn, được mệnh danh là Thần y Hoa Đà tái thế, chỉ cần còn một hơi thở nàng cũng sẽ cứu được, nhưng tính tình nàng phải nói là cực kì quái dị, người nàng muốn cứu thì cho dù là kẻ thù nàng cũng sẽ cứu, người nàng không muốn cứu thì cho dù là ân nhân đi nữa nàng cũng không cứu.
Bởi tính tình Y Tiên quái dị nên mọi người sợ nhất là dính vào nàng, chỉ cần là thứ nàng muốn nàng đều phải có. Năm đó hai người bọn họ cùng tranh giành một đồ đệ, nhưng cuối cùng lão ngoan đồng phải thua trong tay Y Tiên, mặc dù như vậy nhưng bọn họ vẫn chung sống hòa thuận.
Lão ngoan đồng không khỏi hoài niệm, Tiểu Tuyết lúc đó là một nha đầu cực kì đáng yêu, chỉ tiếc nàng lại làm ra chuyện như thế, cũng vì tên nam nhân đó mà cắt đứt quan hệ thầy trò mười mấy năm với Y Tiên!
Ánh mắt Lạc Hàm rơi vào người Bạch Tử Linh, trong mắt loé lên tia sáng không rõ. Nói như vậy là trước đó Bạch Tử Linh đã có nhận sư phụ rồi?! Nhưng trong mật báo Lạc Dư điều tra được thì chẳng có tin tức gì cả, bên trong chỉ nói Bạch Tử Linh là người ngu ngốc, là phế vật trong phế vật, suốt ngày đeo bám Đỗ Thanh Triệt, hoàn toàn không nhắc đến sư phụ của nàng ta!
Điều này khiến nàng cảm thấy kì lạ, Bạch Tử Linh nhảy hồ tự tử song sau đó lại thay đổi thành một người khác, là do có cao nhân chỉ điểm hay nàng ta che giấu quá sâu?!
Mặc kệ thế nào thì thông tin về Bạch Tử Linh đã bị sai lệch rất nhiều, dường như nó đã nằm ngoài dự kiến của Nhàn di... Hơn nữa hiện tại lão tiền bối này lại xuất hiện muốn nhận Bạch Tử Linh làm đồ đệ, mà nhìn giọng điệu của họ dường như là biết nhau! Nhưng dù thế nào nàng cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao là được.
Những chuyện khác không cần phải quan tâm quá nhiều!
“Tiền bối nói đùa, khắp thiên hạ không biết có bao nhiêu người như Tử Linh, tại sao phải là ta?!”
Nàng thật sự không hiểu, rốt cuộc thân thể này có gì mà khiến lão ngoan đồng nhất quyết muốn nhận nàng làm đồ đệ?! Khắp thiên hạ không biết bao nhiêu người như nàng, tại sao phải là nàng...?!
Hơn nữa nàng đã nói chỉ có một sư phụ, là người giữ chữ tín Bạch Tử Linh tất nhiên sẽ không nuốt lời, dù thế nào nàng cũng không thể nhận lão ngoan đồng làm sư phụ!
Bạch Tử Linh nào biết rằng, khắp thiên hạ ai ai cũng muốn làm đồ đệ của lão ngoan đồng, chỉ có nàng là không muốn, điều này thật sự khiến cho những người bị lão ngoan đồng từ chối nhận làm đồ đệ phải phẫn nộ.
“Nha đầu a, không nhận nhân gia làm sư phụ cũng được, vậy ta sẽ truyền dạy cho người bản lĩnh của nhân gia ta!”
Lão ngoan đồng sảng khoái nói, nhìn thái độ của nha đầu này chắc chắn sẽ không nhận hắn làm sư phụ, nhưng bỏ lỡ một kỳ tài như nàng hắn thật sự cảm thấy hối hận a! Nhưng dù sao cũng được, không nhận thì không nhận, hắn sẽ truyền cho nàng bản lĩnh của hắn, đến khi đó nàng sử dụng thì mọi người cũng sẽ nói nàng là đồ đệ của hắn!
Càng nghĩ lão ngoan đồng cảm thấy cách này vô cùng tốt, mặc dù hắn có chút uỷ khuất nhưng có thể ra oai trước mặt sư muội, nghĩ đến đây lão ngoan đồng không khỏi cười thầm.
“Không được…” Bạch Tử Linh nghe vậy liền lạnh lùng nói, truyền dạy bản lĩnh nhưng lại không nhận người đó làm sư phụ thì đâu có được! Như vậy là không tôn sư trọng đạo, Bạch Tử Linh không khỏi nhớ đến lời của sư phụ nàng.
Sư phụ từng nói, khi một người không nhận người đó làm đồ đệ mà lại truyền dạy bản lĩnh của mình thì có thể do người đó hứng thú nhất thời, nhưng phải nhớ, nhận sư phụ không phải chỉ vì bản lĩnh võ học của người đó mà còn có tình nghĩa thầy trò. Một ngày làm thầy suốt đời làm thầy!
Điều này nàng chưa bao giờ quên, ý tốt của lão ngoan đồng nàng không thể nhận.
“Lão tiền bối, người không nhận đồ đệ mà lại muốn truyền thụ võ công của của người... Chuyện này Tử Linh không thể nhận…”
“Này…” Lão ngoan đồng khó xử, tại sao nha đầu này cùng Tiểu Tuyết năm đó lại giống nhau như vậy?!
Nhớ năm đó sau khi Y Tiên nhận nha đầu Tiểu Tuyết làm đồ đệ hắn cũng từng đề cập đến chuyện này nhưng nha đầu Tiểu Tuyết đó từ chối thẳng thừng như Bạch Tử Linh ngày hôm nay, trong lòng không ngừng than, quả nhiên mẫu tử, ngay cả suy nghĩ cùng lời nói cũng giống nhau!
“Nha đầu a, tại sao ngươi lại giống mẫu thân ngươi như vậy?! Nhân gia mặc kệ thế nào ta cũng sẽ truyền dạy bản lĩnh của nhân gia cho ngươi!”
“Lão tiền bối…” Bạch Tử Linh nhíu mày, không vui mở miệng.
“Nha đầu, sao ngươi lại cố chấp như vậy…” Thấy vậy lão ngoan đồng chủ có thể thở dài, nha đầu này thật sự quá cố chấp hơn cả mẫu thân nàng...
“…” Bạch Tử Linh trầm mặc, không khỏi nhớ đến lời sư phụ dặn dò trước khi mất.
Đôi lúc cũng đừng quá cố chấp, chuyện gì cũng nên nghĩ đến thoáng một chút. Thiên tài như con cũng không cần phải vì ta mà không nhận người khác làm sư phụ, như vậy người thiệt thòi là con... Nếu sau này có người muốn nhận con làm đồ đệ thì hãy xem người đó có thật lòng hay không, nếu thật sự là người tốt con hãy đi theo người đó, cố gắng học hỏi... Một thiên tài như con đừng bỏ phí tuổi thanh xuân của mình vào những thứ tình cảm nam nữ vớ vẩn như ta...
Thật ra lần đầu gặp lão ngoan đồng nàng đã nghĩ đến lời của sư phụ, lão ngoan đồng là sư bá của mẫu thân Lạc Tuyết tất nhiên sẽ không làm hại đến nàng... Hơn nữa lão còn muốn nhận nàng làm đồ đệ, kể cả khi nàng không chấp nhận nhưng hắn vẫn muốn truyền thụ bản lĩnh cho nàng...
Có lẽ nàng nên nghe theo lời sư phụ, nghĩ thoáng một chút...
“Lão tiền bối, ta nghĩ kỹ rồi... Ta sẽ nhận người làm sư phụ…”
“Thật sự?!” Lão ngoan đồng vui mừng, hận không thể bay đến ôm chầm lấy Bạch Tử Linh.
Trong lòng thầm nghĩ nha đầu này rốt cuộc đã chịu nhận hắn làm sư phụ, thật sự là mừng không thể mừng hơn được nữa...
“Nhưng... Người chỉ có thể là nhị sư phụ của ta...”