Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Bạo Ngọt
  3. Chương 103
Trước /115 Sau

Đại Bạo Ngọt

Chương 103

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 102: Cậu đá tôi rồi còn muốn tôi giúp cậu?

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Ký túc xá nữ.

Chu Tiểu Ngọc và Tưởng Tư Nam đã đi xem phim, còn chưa trở lại.

Từ Tử Dịch mới mua một chiếc notebook cũ, đang bận rộn tải phần mềm về.

"Tử Dịch."

"Làm sao thế Sư tử nhỏ?"

"Thỉnh giáo cậu một chuyện này."

"Nói."

Thi Điềm kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Từ Tử Dịch, "Nếu boss cậu nói với cậu, chỉ cần cậu hẹn được một người đến làm khách mời mở màn cho kênh mới mở, sau khi chuyện thành công lập tức đưa kênh đó cho cậu, cậu có làm không?"

"Nói thừa, bị đánh vỡ đầu cũng phải làm."

Thi Điềm biết Từ Tử Dịch sẽ trả lời như vậy, "Vậy nếu như người này rất khó mời thì phải làm sao?"

"Khó cũng phải làm, không tiếc bất cứ giá nào mà làm," Từ Tử Dịch đặt tay sang bên cạnh, "Nếu muốn trèo lên chỗ cao hơn, thứ đầu tiên phải ném đi chính là da mặt."

Từ Tử Dịch nói xong, dùng sức nhéo má Thi Điềm, "Nhiều lắm cũng chỉ là đau một lúc thôi, sau đó liền tốt rồi."

Thi Điềm đầy mặt là khó nói, Từ Tử Dịch không hiểu tình trạng của cô và Kỷ Diệc Hoành nên mới nói dễ dàng như thế. "Nếu cậu và người kia có quan hệ đặc thù thì sao? Ví như. . . . . . Tống Linh Linh, hoặc là Quý Nguyên Thanh?"

"Sư tử nhỏ, đừng nói cậu đụng phải bọn họ thật rồi nhé?"

"Mình chỉ ví dụ vậy thôi, mà mình đi phỏng vấn bọn họ làm cái gì chứ."

Cũng đúng.

Từ Tử Dịch nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Nếu là mình, chỉ với mình thôi, bất kể là ai mình đều sẽ liều mạng nắm lấy cơ hội này. Sư tử nhỏ, cậu có biệt độc bá một chương trình đối với cậu có ý nghĩa như thế nào không?"

Thi Điềm hiểu, vô cùng hiểu.

"Bỏ lỡ lần này có thể tiếp theo sẽ phải chờ thêm mười năm nữa. Mình hiện tại đã có thể nhìn rất thoáng rồi, dù người ta có bắt mình quỳ xuống mình cũng đồng ý. Tôn nghiêm là cái gì? Tôn nghiêm là thứ tự mình kiếm về, nhưng cũng phải có cơ hội mà kiếm về chứ? Mình không muốn ngày ngày làm tổ trong ký túc xá ăn mì. Thật ra cậu cũng vậy, ba cậu như vậy không phải là kế hoạch lâu dài, Sư tử nhỏ, cậu nên vì tương lai mà suy nghĩ kỹ."

Kỳ thực trên đường về Thi Điềm đã dùng lời nói như vậy an ủi chính mình không dưới một nghìn lần.

Cô lên giường nằm, vừa tiến vào trong chăn tin nhắn của Tiêu Hồng đã gửi tới.

"Chị vừa ngồi ăn cơm với đồng nghiệp, nghe nói hai cô bé dưới tay cô ấy đã liên lạc với phía Kỷ Diệc Hoành rồi, phía em thì sao?"

Thi Điềm tựa như bị người ta niệm vòng kim cô, "Em lập tức liên lạc."

"Bên đó đã trả lời sẽ cân nhắc, đây chính là chuyện liều mình xem ai trước ai sau, em nhất định phải lên kế hoạch cẩn thận."

Tiêu Hồng không muốn nhận kênh livestream này, cô ấy cũng đã có chương trình của chính mình, còn là làm đến vui vẻ nhàn hạ, hà tất gì phải lãng phí sức lực vào chỗ khác nữa chứ? Mà hiện tại cô ấy quan tâm giúp đỡ Thi Điềm cũng không phải vì cô ấy yêu nhân tài, chỉ là vì Thi Điềm cũng coi như từng chạy vặt cho cô ấy mấy lần, miếng thịt béo bở không thể cho người ngoài, nếu chương trình này thật sự rơi được lên đầu Thi Điềm, vậy sau này bọn họ cũng không tránh được phải hợp tác.

Thi Điềm nóng lòng như lửa đốt, nếu Kỷ Diệc Hoành đồng ý với bọn họ, cô liền cái gì cũng mất.

Chủ biên sau đó cảm thấy cô không làm được việc, chưa biết chừng sẽ không bao giờ nghĩ đến cô nữa.

Thi Điềm cầm điện thoại, điên cuồng lăn qua lăn lại trên giường, nhưng sau lưng vẫn như có chiếc roi quất mạnh lên người cô.

Cô không dám chậm trễ thêm nữa, chuyện như vậy so với tìm công ty quản lý của Kỷ Diệc Hoành còn không bằng trực tiếp đến tìm anh.

Thi Điềm cầm điện thoại gõ lên trán mấy lần, chần chừ, xoắn xuýt, đủ thứ tình cảm lôi kéo bóp nghẹt trái tim cô, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể bất chấp tất cả ở trên màn hình gõ chữ.

"Mình muốn hẹn cậu cùng làm một buổi livestream, có thể không? Chương trình mới cần khách mời mở màn, có thể dành chút thời gian rảnh rỗi đến không?"

Cô đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng xác định không có chữ nào sai chính tả hay sai nghĩa, ngón tay trên không trung lại do dự mấy lần, cuối cùng mới như đã đưa ra quyết định nào đó trọng đại lắm, nhấn nút gửi.

Mỗi phút mỗi giây chờ Kỷ Diệc Hoành trả lời đều là giày vò, trước đây khi anh không trả lời cô còn có thể gọi điện thoại qua, nhưng bây giờ đã khác trước.

Thi Điềm thấy thời gian càng lúc càng muộn, cô chờ lâu đến mức sắp ngủ thiếp đi.

Cô không cam lòng, lại gửi đi một cái icon.

Lần này, bên kia đúng là rất nhanh đã trả lời lại.

"Không có thời gian."

Thi Điềm trợn mắt há mồm, cự tuyệt cũng dứt khoát quá rồi đấy! Không phải Tiêu Hồng đã nói người khác tìm trợ lý của anh, phía đó đều trả lời là sẽ cân nhắc sao?

Thi Điềm đã không nghĩ được nhiều nữa, quyết tâm bám dính đến cùng.

"Bao giờ thì cậu về Đông Thành? Cho mình một chút thời gian là được rồi, hai tiếng có được không?"

Kỷ Diệc Hoành ngồi trên nền đá ngoài ban công, dáng vẻ lười biếng như một chú mèo, vẻ mặt thả lỏng, bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã, "Không được."

Thi Điềm ngồi dậy, đã đến đây rồi thì càng không thể từ bỏ giữa chừng, "Nửa tiếng?"

Kỷ Diệc Hoành rõ ràng là vẫn còn nhớ, anh hỏi cô có phải đã quyết tâm từ nay về sau sẽ không tìm đến anh nữa hay không, vẻ mặt khi đó của cô mười phần kiên quyết, bây giờ mới là bao lâu, vậy mà cô đã đem toàn bộ quên đi rồi sao?

Thi Điềm cũng cảm thấy mặt đau rát, sớm biết vậy cô đã không nói quyết tuyệt đến mức đó.

"Tôi vừa mới hỏi trợ lý, phía Ái Khốc cũng đã có mấy người ngỏ ý rồi."

Thi Điềm hận không thể trực tiếp gọi điện cùng anh đối chất, ngón tay đặt trên màn hình đã phát cuồng, "Vậy nên, cậu có thể đồng ý mình không?"

"Phía công ty sẽ đưa ra lựa chọn, tôi không tham gia những chuyện như vậy."

Thi Điềm dùng sức đấm lên vách tường, Từ Tử Dịch ngẩng đầu nhìn cô, "Làm cái gì đấy?"

Cô rũ tay xuống, đau muốn phế luôn, "Không có gì không có gì, có con muỗi."

Thi Điềm dùng sức vò tóc của mình, cách nửa ngày cũng chỉ có thể lại chủ động tìm Kỷ Diệc Hoành.

"Nhưng cậu muốn tham gia chương trình của ai không phải cũng có thể tự quyết định sao? Mình đối với livestream rất quen thuộc, nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt cho cậu."

"Cậu muốn tôi vì một chút quan hệ bạn học cỏn con này mà giúp cậu sao?" Kỷ Diệc Hoành trả lời, đứng dậy ngồi xuống ghế mây.

Thi Điềm phiền muộn không thôi, có thể dùng cái đó để đi cầu xin người ta không đây?

"Vậy cậu muốn thế nào mới đồng ý?"

"Gặp mặt nói chuyện."

Thi Điềm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, gặp mặt nói chuyện thì gặp mặt nói chuyện, ai sợ ai chứ. "Được!"

Sau câu trả lời của cô, bên kia liền không nói gì nữa, cũng không nói đến thời gian gặp mặt, hay là gặp ở đâu. Thi Điềm ôm điện thoại chờ, Kỷ Diệc Hoành thong thả đi qua đi lại trong phòng mình. Hiện tại là Thi Điềm muốn theo đuổi anh, anh sẽ không phải lo lắng cô bỗng nhiên sẽ mất tích không còn tin tức.

Kỷ Diệc Hoành rót cốc nước, điện thoại lần thứ hai rung lên.

Chuyện này mà không quyết định được dứt khoát rõ ràng, đêm nay sợ là Thi Điềm khó mà ngủ ngon.

"Vậy ngày mai có được không? Cậu ở đâu, mình đi tìm cậu."

"Tôi vẫn ở Đông Thành, ngày mai phải đến Tây Sơn gặp một người."

Hóa ra anh đã về rồi, vậy thì càng đơn giản, Thi Điềm nhanh chóng trả lời, "Chỗ nào Tây Sơn? Mình có thể qua tìm cậu lúc mấy giờ?"

Kỷ Diệc Hoành gửi định vị cho cô, "Thời gian thì không biết."

Anh gặp người nói chuyện, cũng không biết phải đến bao giờ mới kết thúc.

Thi Điềm tính toán sáng mai sẽ đến đó cắm rễ chờ, cô gửi tin nhắn cho chủ biên xin nghỉ, nói Kỷ Diệc Hoành đã ở Đông Thành rồi, muốn đi gặp mặt rồi bàn về chuyện livestream.

Chủ biên sảng khoái đáp ứng, còn cổ vũ cô cố lên.

Ngày hôm sau, chuông báo thức của Thi Điềm vang ẫm ĩ, bảy giờ liền rời giường chuẩn bị.

Cô khốn khổ không thôi, đôi mắt díp lại không thể mở ra, cầm điện thoại lên nhìn, lại thấy tin nhắn của Kỷ Diệc Hoành.

Thi Điềm mở ra xem, chỉ có một câu ngắn gọn. "Buổi chiều qua đây."

Quá tốt rồi!

Dù sao chủ biên cũng đã cho cô nghỉ một ngày, cuối cùng cô cũng có thể ở ký túc xá ngủ nướng. Thi Điềm ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cô cầm điện thoại lên nhìn thời gian Kỷ Diệc Hoành gửi tin nhắn đến.

Hai giờ sáng.

Anh thức khuya như vậy sao?

Trong lòng có chút cảm giác khó chịu, anh bây giờ sợ là đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng mất.

Cô trả lời lại Kỷ Diệc Hoành một chữ "được".

Lúc nhận được tin nhắn của Thi Điềm, Kỷ Diệc Hoành đã ra khỏi cửa, vừa ngồi lên xe. Ngón tay anh đặt trên màn hình khẽ vuốt ve, ánh mắt nhìn chằm chằm một chữ được kia, khóe môi cũng cong lên.

Anh biết cô chỉ cần có chuyện lo lắng là sẽ không thể ngủ ngon, sáng nay anh đúng là có chút chuyện, cũng không nỡ nhìn cô sáng sớm đã đỏ mắt chờ anh ở Tây Sơn.

Ăn xong cơm trưa Thi Điềm mới ra ngoài, giao thông ở Tây Sơn rất bất tiện. Cô đi một tuyến tàu điện ngầm, lại chuyển sang xe buýt, cuối cùng gọi taxi, giày vò mãi mới đến được nơi hẹn với Kỷ Diệc Hoành.

Thi Điềm đi vào nông trang, vừa muốn hỏi thông tin ở chỗ quầy tiếp tân thì nhìn thấy trợ lý của Kỷ Diệc Hoành ngồi trong sân.

Thi Điềm bước nhanh về phía trước, "Xin hỏi Kỷ Diệc Hoành hiện tại có rảnh không?"

Tầm mắt của trợ lý từ trong điện thoại tách ra, "Không."

"Vậy tôi chờ ở đây."

Thi Điềm không thể làm gì khác đành kéo ghế ngồi xuống.

Cô ngồi dưới sân, Kỷ Diệc Hoành cũng muốn để cô ngồi đó phơi nắng một lúc, nếu một ngày không nỡ thì nửa ngày chắc là được nhỉ?

Nhưng khi anh đứng trong phòng, nhìn thấy Thi Điềm làm động tác kéo kéo cổ áo, trong lòng lền dâng lên đủ thứ tư vị.

Anh gọi điện cho trợ lý, nói cô ấy dẫn Thi Điềm qua.

Trợ lý gõ cửa phòng, Thi Điềm nghe được tiếng bước chân dần đi ra cửa. Kỷ Diệc Hoành mở cửa, trợ lý chặn trước mặt Thi Điềm không để cho cô đi vào.

Cô ấy hạ giọng nói với Kỷ Diệc Hoành, "Bên dưới có phòng trà, hay là anh đi xuống đó đi."

"Làm cái gì?"

Trợ lý đã gấp muốn giậm chân rồi, "Đây là phòng của anh, phòng riêng đó!"

"Không tính đi vào hả?" Kỷ Diệc Hoành cao, ánh mắt dễ dàng lướt qua đỉnh đầu trợ lý rơi xuống khuôn mặt của Thi Điềm.

Thi Điềm nhấc chân, từ bên cạnh người trợ lý lách qua, Kỷ Diệc Hoành đóng cửa lại.

Trợ lý điên cuồng vỗ cái trán của mình, thật sự là làm người ta muốn điên đầu mà.

Thi Điềm đi theo sau Kỷ Diệc Hoành, còn đang nghĩ phải mở miệng thế nào. Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống ghế sô pha, kịch bản bày đầy một bàn, có vài đoạn dùng bút ghi chú đánh dấu.

Kỷ Diệc Hoành cầm một tập kịch bản chăm chú đọc, Thi Điềm ngồi không được đứng cũng không xong, "Mình muốn nói chuyện livestream với cậu."

"Nói đi."

"Sẽ không mất của cậu nhiều thời gian."

"Cậu nói hiện tại, hay là khi livestream?"

Thi Điềm khẽ nhấc môi, "Chuyện đó đối với cậu cũng là một cách tuyên truyền rất tốt."

Kỷ Diệc Hoành hiện tại còn cần loại tuyên truyền này thì cũng chẳng cần gọi Thi Điềm đến, "Lúc trước tôi đã nhận hai lần phỏng vấn của Tiêu Hồng, tôi không cho là livestream có thể mang đến bao nhiêu trợ giúp, nói cách khác, ở cùng một trang web xuất hiện quá mức dày đặc cũng không mang đến hiệu quả tốt nhất."

"Nhưng hiện tại danh tiếng của cậu đang lên, tuyên truyền càng nhiều đối với cậu càng có lợi."

Kỷ Diệc Hoành nhấc mắt nhìn cô chăm chú, "Ái Khốc của cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Muốn bàn bạc cũng phải có người phụ trách chính đến đây bàn bạc, nhưng cậu đã là người thứ tư muốn hẹn với tôi rồi, mấy người có phải làm cùng một chương trình không vậy?"

Có một số việc nhất định là không giấu nổi anh, so với ấp ấp úng úng chi bằng đi thẳng vào vấn đề, "Trang web đưa ra nhiệm vụ, nếu cậu đồng ý lời mời của mình thì kênh livestream sau đó sẽ giao cho mình."

"Hóa ra là vậy," Ngón tay Kỷ Diệc Hoành đặt trên tập kịch bản khẽ búng mấy cái, "Vậy đồng nghĩa với việc nếu như tôi đồng ý với một người khác, vậy chương trình này sẽ giao cho người đó, là vậy sao?"

Trong lòng Thi Điềm mơ hồ dâng lên bất an, "Cậu và bọn họ không quen biết, bọn họ cũng không hiểu rõ cậu."

"Ừ, cậu hiểu rõ tôi, nhưng lần đầu tiên tôi bị người ta đá cũng là nhờ cậu ban tặng."

Thi Điềm càng không có gì để nói.

"Cậu đá tôi, bây giờ còn muốn tôi giúp cậu, trên đời này lấy đâu ra cái đạo lý đó thế? Tôi là người rất thù dai đấy."

"Nhưng mà. . . . . ."

Kỷ Diệc Hoành nhíu mày, chờ cô nói tiếp.

Khuôn mặt Thi Điềm đỏ bừng, cũng đã đi đến đây rồi, cô không thể cứ như vậy tay trắng trở về được.

"Chúng ta tốt xấu gì cũng từng ở bên nhau, người cũ dù sao tình nghĩa cũng sâu hơn người xa lạ mà? Có đúng không?"

Kỷ Diệc Hoành còn muốn nhìn xem cô có thể nói linh tinh đến bao giờ, "Người xa lạ nói không chừng còn có thể phát triển thành người yêu, ném thời gian cho người cộng sự trước đúng là có chút uổng phí."

Thi Điềm suýt chút nữa thì phun máu, đến phẫn nộ cũng quên mất. Đây là tiếng người sao? Cô ít nhiều cũng đã bên cạnh anh hai năm, vì sao những lúc ngọt ngào phát ngấy không thấy anh nói vậy, vì sao cô không sớm nhận ra Kỷ Diệc Hoành là kẻ tuyệt tình như vậy chứ!

Thi Điềm siết chặt tay, "Mấy người khác cùng đợt thực tập với mình đều đã có bạn trai rồi."

Kỷ Diệc Hoành khẽ cười thành tiếng, "Vậy cậu nói nếu tôi muốn đi cướp thì có thể thành công đoạt về đây một người không?"

"Cậu ------" Thi Điềm bị anh chọc tức đến mức ngực mơ hồ đau, "Chuyện như vậy không chính đáng!"

Kỷ Diệc Hoành cúi đầu, tiếp tục đọc kịch bản trong tay, Thi Điềm tiến lên vài bước, "Mình biết cậu cố tình làm khó dễ mình."

"Vì sao tôi phải làm khó dễ cậu?"

"Chính là vì muốn làm khó dễ."

Kỷ Diệc Hoành mi mắt cũng không động lấy một cái, "Là cậu cố tình gây sự, tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với cậu."

------ lời tác giả ------

Có cảm giác Sư tử nhỏ cũng bị chọc cho tức chết rồi, phụt -------

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Sống Muôn Màu Của Anh Chàng Mặt Than

Copyright © 2022 - MTruyện.net