Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 23: Cái tát đau điếng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thi Điềm đi đến trước cửa hội trường, cô nhận ra chỗ này cực kỳ yên tĩnh, xung quanh không có lấy một bóng người.
Thi Điềm đi đến, giơ tay muốn gõ cửa, nhưng lại sợ quấy rầy Kỷ Diệc Hoành, cuối cùng cô đành đứng bên ngoài chờ, nhưng một hồi lâu vẫn không hề thấy anh đi ra.
Thi Điềm cẩn thận từng li từng tí vặn tay nắm cửa, thò đầu vào trong thăm dò.
Bên trong hội trường không có một bóng người, nhưng lại có tiếng nhạc truyền tới, Thi Điềm nhấc chân đi vào trong.
Trên màn hình lớn đang chiếu một đoạn phim đã được xử lý phần âm thanh, mười mấy giây sau, màn chiếu chuyển sang một cảnh khác, cũng là phần Kỷ Diệc Hoành chuẩn bị cho tiết mục của khoa.
"Cô là ai? Làm sao vào được đây? Ai cho cô đi vào hả?" Một chuỗi câu hỏi mang theo ngữ khí nghiêm nghị đột nhiên xuyên qua hội trường truyền vào tai Thi Điềm, đoạn phim trên màn chiếu dừng lại, sau đó là tiếng bước chân đi ra.
"Nói chuyện đi chứ!"
Thi Điềm không dám đi tiếp, Dương lão sư nổi cáu. "Ở khoa nào? Có biết nơi này không thể vào không?"
Kỷ Diệc Hoành đang ngồi trong một góc của hội trường, giấu mình sau lớp rèm, chân dài gác lên chân còn lại. Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thi Điềm bị nạt đến bối rối, ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Cô Dương, là em gọi cậu ấy tới." Kỷ Diệc Hoành đặt tập kịch bản trong tay xuống, sau đó đi đến trước mặt Thi Điềm, giọng nói chìm trong ấm áp, "Sao giờ mới đến?"
Cô thoáng lấy lại tinh thần, nhưng mặt vẫn còn đỏ cực kỳ, Dương lão sư nghe vậy thì sắc mặt mới hơi dịu xuống, "Đây là giọng nữ em tìm đến?"
"Vâng."
Mấy ngày nay tâm tình của Dương lão sư đã không tốt, tác phẩm hoàn thành sau khi cắt nối biên tập luôn có cảm giác chênh lệch đôi chút với nguyên tác, hiện tại lại còn có người đột nhiên xuất hiện. Nếu không có Kỷ Diệc Hoành đứng ra, thì hẳn là ngọn lửa này của cô ấy khó mà ép xuống.
"Sau này đừng có đến muộn, hoặc là cùng Kỷ Diệc Hoành đến, hoặc là dứt khoát đừng có đến nữa!"
Thi Điềm không thể làm gì khác là lí nhí đáp, "Vâng."
"Qua đây." Kỷ Diệc Hoành liếc cô một cái rồi đi thẳng về chỗ cũ.
Thi Điềm ngoan ngoãn đi theo, ngồi xuống bên cạnh anh. Dương lão sư tiếp tục cho chạy đoạn phim, tầm mắt Kỷ Diệc Hoành dừng lại trên màn hình chính. "Sao cậu tìm được đến chỗ này?"
"Có một tờ đơn muốn nhờ cậu ký tên." Thi Điềm nói xong, cầm tờ giấy kia đưa tới.
Kỷ Diệc Hoành hơi rũ mi mắt, sau đó rất nhanh lại nâng lên, không nói lời nào.
"Giúp mình ký tên đi rồi mình ra ngoài luôn, không quấy rầy cậu nữa."
"Không ký."
Thi Điềm vốn còn nghĩ bọn họ cũng có thể coi là có chút giao tình đây, "Vì sao chứ?"
Dương lão sư từ phía xa đi tới, Thi Điềm nhanh tay thu về, ánh mắt Kỷ Diệc Hoành trở lại màn hình chính.
"Có phải là cảm giác thiếu thiếu gì đó không?" Dương lão sư giống như không hề nhìn thấy Thi Điềm, trực tiếp hỏi Kỷ Diệc Hoành.
"Có vài chỗ chuyển cảnh hơi vội."
"Vấn đề chính là ở đây." Dương lão sư nhức đầu không thôi, "Cô đã nghiên cứu mấy ngày nay mà không tìm được biện pháp. Ngày lễ kỷ niệm thành lập trường càng ngày càng gần, nếu tiết mục này không thể hoàn mỹ thì nhất định cô sẽ không thể ăn ngon ngủ yên."
"Cô ơi, cô có thể thử tùy lúc thích hợp thêm chút yếu tố trong game vào đó. . . . . ." Thi Điềm bật thốt lên, thế nhưng vẻ mặt Dương lão sư lại càng ngày càng khó coi. Thế hệ trẻ bây giờ học không lo học, dăm ba câu liền không rời khỏi mấy chữ game này!
Chỉ là Thi Điềm đã lỡ nói ra rồi thì cũng không tiện nửa đường thu lại, "Hai ngày trước em có nghe một bản nhạc điện tử, phối thêm lời thoại của nhân vật trong Vương giả vinh diệu vào, đặc biệt có cảm giác. Trong điện thoại của em có lưu lại video, cô muốn thử xem một chút không ạ?"
Kỷ Diệc Hoành quay đầu nhìn chăm chú một bên mặt của Thi Điềm, Dương lão sư không có thời gian rảnh rỗi làm việc vô bổ, nhưng dù sao người cũng là Kỷ Diệc Hoành gọi tới, không thể một chút mặt mũi cũng không cho được.
Thi Điềm mở video lưu trong điện thoại ra, âm nhạc vang lên xen lẫn một giọng nói vô cùng kiều mị, "Xin hãy thỏa thích dặn dò Đắc Kỷ. . . . ."
(*) Đắc Kỷ là một nữ pháp sư trong Vương giả vinh diệu
Hàng lông mày nhíu chặt của Dương lão sư hơi giãn ra một chút, sau đó toàn bộ sự tập trung bắt đầu dồn vào giọng nam, so với giọng nói mềm mại vừa rồi quả nhiên có thêm mấy phần mạnh mẽ, bá đạo, "Thần cản giết thần, một khi khởi động tàn sát đã không có cách nào kiểm soát, phóng ngựa đến đây đi!"
Dưỡng lão sư đập tay một cái, "Đúng, chính xác, chính là cái cảm giác này!"
Kịch ngắn truyền thanh nếu cứ mãi đi theo lối mòn thì sẽ không có cảm giác mới mẻ gì, nhưng nếu như kết hợp với những yếu tố đang thịnh hành trong giới trẻ, vậy thì hiệu quả sân khấu mang đến sẽ vô cùng kinh diễm!
Dương lão sư vui vẻ vỗ tay, "Ý tưởng này được, rất tốt! Tôi phải đi làm lại một chút, ngày hôm nay đến đây thôi."
Cô ấy xoay người rời đi, vừa bước được một bước, lại xoay người về, rồi lên tiếng hỏi Thi Điềm, "Em tên là gì?"
"Thi Điềm ạ."
"Không tồi không tồi, rất có sáng kiến."
Dương lão sư mang theo máy tính rời đi, bên trong hội trường lớn chỉ còn lại hai người bọn họ. Kỷ Diệc Hoành cười như không cười nhìn chằm chằm cô, Thi Điềm quay mặt về phía anh, hơi giương lông mày. "Còn không khen mình đi?"
"Khen cậu cái gì?"
"Dù gì mình cũng là người từ phòng phát thanh của cậu đi ra, càng có năng lực thì cậu càng được nở mày nở mặt chứ sao."
Kỷ Diệc Hoành nghiêng người sang, cánh tay đặt lên lưng ghế, động tác này đồng thời cùng khiến khoảng cách của hai người biến thành con số không. Thi Điềm ngồi ngay ngắn, lưng hơi lùi về sau, "Chủ tịch lão đại, ký tên cho mình nha."
(*) Hình như tiểu Hoành là chủ tịch hội sinh viên luôn, lúc trước có phải đã nhắc tới ở đâu đó rồi không ta?!
"Sao tự nhiên lại muốn vào hội sinh viên?"
"Người ta mời mình mà, dù sao vào hội sinh viên cũng có rất nhiều lợi ích."
Kỷ Diệc Hoành tiến gần hơn chút nữa, "Tất cả những người tham gia vào hội sinh viên đều không phải đơn giản, cậu thấy bản thân có chỗ nào hơn người?"
"Kết quả học tập chuyên ngành của mình rất tốt, mình thích làm việc, cũng luôn nỗ lực phấn đấu. . . . . . ."
"Lại bịa, tiếp tục bịa nữa đi."
Thi Điềm đưa tay đẩy bả vai Kỷ Diệc Hoành, "Cậu. . . . . . cậu đừng có áp lại nữa."
"Thái độ cầu cạnh của cậu là thế này đây hả?"
Nhịp tim Thi Điềm tăng vọt, một cánh tay chống trên tay ghế, nhanh chóng xuống giọng, "Vậy cậu ký tên cho mình, mình mua đồ ăn vặt cho cậu?"
"Tôi sắp tham gia một cuộc thi, mấy ngày nay phải bảo dưỡng cổ họng."
"Vậy phải làm sao mới được hả?"
Kỷ Diệc Hoành liếc tập kịch bản trong tay, "Tự mình nghĩ đi."
Thi Điềm bắt đầu từ trung học cơ sở đã ngâm trong ngôn tình mà lớn lên, đột nhiên có cảm giác quen thuộc, "Không phải cậu lại muốn mình lấy gì đó đến trao đổi đấy chứ?"
"Cậu thì có cái gì đáng tiền để trao đổi?"
Cô nghèo đến mức ngay cả tiền bỏ vào thẻ cơm cũng không có, thứ đáng giá nhất. . . . . . . không phải chỉ còn lại cái thân này sao?
Trên mặt Thi Điềm lập tức xuất hiện mấy vệt đỏ khả nghi, "Cậu đừng có nghĩ lung tung, không thể nào, không thể!"
Kỷ Diệc Hoành kì quái nhìn cô, "Cậu cho là tôi đang nghĩ cái gì?"
Bên ngoài hội trường, Quý Nguyên Thanh đứng trước cánh cửa hơi hé, cô bạn đi cùng nhất định muốn kéo cô ta đến đây, nói là sẽ cho cô ta thưởng thức cảnh Thi Điềm bị cự tuyệt.
Dương lão sư vừa mới rời đi bọn họ đã thấy được, Quý Nguyên Thanh đẩy cô bạn đang kéo cánh tay mình ra, "Lát nữa mình còn phải đi tập kịch đấy, không phải chỉ là một tờ đơn xin vào hội thôi sao? Mình thấy chính là cậu rất có thành kiến với cậu ấy."
Tống Linh Linh thầm nghĩ, chuyện này thì có liên quan gì đến cô ta chứ, cô ta làm những chuyện này còn không phải vì Quý Nguyên Thanh sao?
Trong ban văn nghệ có ai mà không biết Quý Nguyên Thanh một lòng với Kỷ Diệc Hoành, thế nhưng Quý Nguyên Thanh lại nhất quyết giữ giá không chịu chủ động, mà Kỷ Diệc Hoành có giống như người sẽ chủ động xuất kích không?
"Nói không chừng là Thi Điềm này có chút thủ đoạn nào đó, cậu cũng phải xem mà học theo mới được."
Quý Nguyên Thanh khinh thường, "Học cái gì?"
Cô ta vừa nói dứt lời, liền nhìn thấy Thi Điềm nhào vào lồng ngực của Kỷ Diệc Hoành, loại tình huống bất ngờ này khiến cô ta không kịp chuẩn bị, giống như một cái tát vang dội thình lình ập tới làm cho cô ta đau điếng toàn thân.
***
Bát Bát: Gần đây ta đang bị cuồng PewDiePie mn ạ, cả ngày chìm đắm trong cái kênh của ổng luôn (được rồi, đây cũng có thể coi là lý do vì sao đến ngày hôm nay ta vẫn chưa ra chương mới Tôi chờ em, nhưng cái chính là ta đang bị chán và cần có cái gì đó vực dậy tinh thần haha). Tuy là cái Youtube Rewind năm nay đã khiến ta phải ném cái dislike duy nhất trong năm của mình vào nó, nhưng nhờ thế mà ta biết được PewDiePie *vô cùng biết ơn*(có lên quay lại bỏ dislike không nhỉ? )))))
Ban đầu chú ý đến ổng vì ổng có cái điệu cười giống Justin Bieber và ổng làm mấy cái video về game, chính là kiểu mấy cái video mà từ sau khi ta chơi Granny bắt đầu xem của Cris Devil Gamer. Sau đó thì bị ổng chinh phục vì cái độ hài không kiểm soát của ổng, cả nữa, ổng quá là giỏi và kiên trì, nhờ có ổng mà ta biết hóa ra game cũng có điểm cuối )))))
Trước đây thi thoảng ta cũng xem mấy cái video kiểu đó trên FB, bây giờ đoán không ít trong số đó là của ổng, bởi cảm giác khi xem video đầu tiên của ổng rất quen thuộc kkk. Túm lại là mn hãy xem thử đi, tính giải trí rất tốt kkkkk. Ta đề cử mn coi ổng chơi game, tuy ổng có mấy cái chuyên mục khác nhưng mà ta đã coi và cảm thấy không buồn cười cho lắm. Có thể vì ta hơi đơ, phải đặc biệt mặn mới ăn, hoặc do văn hóa khác biệt, mấy thứ người ta có thể giải trí nhưng chưa chắc mình đã hợp hahaha