Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 45: Vết sẹo cũ bị vạch trần
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Cháu biết cậu ấy, nhưng không biết bác là ai?"
Người phụ nữ kia tến lên một bước, Tống Linh Linh nhanh chân chặn trước mặt bà ta, "Ký túc xá có dì quản lý, dì ấy sẽ không để cho bác vào đâu."
"Vậy giúp tôi gọi con nhỏ đó ra."
Giọng điệu của người phụ nữ già này cũng không hề khách khí chút nào, đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, nếu không phải vì Tống Linh Linh đánh hơi được bất thường thì đã sớm quay đầu bỏ đi.
"Ngộ nhỡ cậu ấy không chịu ra thì sao?"
"Cứ nói với nó, tôi là bạn của ba nó."
Tống Linh Linh lần thứ hai tỉ mỉ đánh giá gương mặt của người phụ nữ, dù bà ta có tiền nên bảo dưỡng rất đầy đủ thì vẫn có thể nhìn ra được tuổi tác, hẳn là phải tầm năm, sáu mươi rồi nhỉ?
Bạn?
Tống Linh Linh thử thăm dò, "Nếu không thì cứ nói bác là người thân nhé?"
Người phụ nữ kia suy nghĩ một chút, gật đầu, "Có thể."
Nếu nói là bạn của bố thì chưa biết chừng cô sẽ không đi ra, "Vậy thì nói là người thân đi."
Tống Linh Linh kéo bạn mình đi vào trong, với quan hệ của Thi Điềm và cô ta, khẳng định cô sẽ không tin tưởng lời cô ta nói, Tống Linh Linh để cho bạn của mình chuyển lời.
Thi Điềm nhận được tin, nửa tin nửa ngờ, còn có thể có người thân nào đến tìm cô chứ?
Không lẽ là ba cô? Nhưng ông ta cũng không nói trước sẽ đến đây. Thi Điềm thả chiếc khăn bong trong tay xuống, cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.
Lúc Thi Điềm nhìn thấy người phụ nữ kia, hoàn toàn không nhận ra người này là ai, "Là bác tìm cháu?"
"Đúng."
"Bác là?"
"Ba cô ở đâu?"
Trái tim Thi Điềm đánh thịch một cái, "Cháu không biết, đã lâu lắm rồi cháu không liên lạc với ông ấy. Bác muốn tìm thì gọi điện cho ông ấy đi."
Thi Điềm có chút hoảng loạn, cô thật sự không muốn đối mặt với những người như vậy, luôn có cảm giác bản thân đang đối mặt với một con mãnh thú và một dòng nước lũ đang giận dữ.Cô xoay người muốn trốn về ký túc xá, người phụ nữ kia thấy vậy, đôi giày cao gót gõ cộc cộc nhanh chóng chặn lại trước mặt cô, "Mày là con gái của lão ta, sao có thể không biết lão ta đang ở đâu? Mày mau nói lão ta đi ra đi, trốn chui trốn lủi như vậy cũng không giải quyết được vấn đề!"
"Cháu thật sự không biết ông ấy đang ở đâu." Thi Điềm hạ giọng, không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta. Nghỉ lễ Tết dương lịch không nhiều người về nhà, phần lớn người đi qua đều dừng lại hóng chuyện. Ngoài cổng ký túc xá nữ sinh đã có không ít người dừng chân, hướng về phía cô chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thi Điềm càng lúc càng hoảng loạn, thật giống như quá khứ kia sắp bị người ta hung hăng lật lại. Vết thương mất thật lâu mới bắt đầu đóng vảy, thế nhưng có thể sau lần này sẽ lại bị khoét ra khiến cho máu chảy đầm đìa.
"Ba mày và mày chính là lũ lừa đảo, lão ta lừa tiền của phụ nữ, bám váy đàn bà. Còn mày thì sao? Chính là dựa vào từng đồng tiền đáng xấu hổ đó mà ăn chơi! Chỗ tiền sinh hoạt của mày đều là do lão ta lừa của vô số người phụ nữ mang cho đấy!"
Một búng máu vọt đến cổ họng, Thi Điềm thậm chí cảm nhận được vị tanh xộc lên khoang miệng. Xung quanh đám đông vây kín, đều là đứng đó xem trò vui.
Người phụ nữ kia chỉ còn thiếu chưa chỉ thẳng tay vào mặt cô mà thôi, Thi Điềm đẩy tay bà ta ra muốn chạy về ký túc xá, nhưng đã bị Tống Linh Linh chặn lại, "Thi Điềm, cậu chạy cái gì hả? Lẽ nào những lời bác ấy nói đều là thật sao? Trời ạ, thật không ngờ cậu lại có một người ba như vậy đấy! Này này, ba cậu nhất định là một tên tiểu bạch kiểm(*) phải không? Thảo nào cậu lại cũng có bản lĩnh tới vậy."
(*)những chàng trai trắng trẻo: trai bao, trong trường hợp này mang theo nghĩa châm chọc khinh thường
Thi Điềm dùng sức đẩy vai cô ta ra, mấy người bạn của Tống Linh Linh lập tức vây xung quanh, triệt để cắt đứt đường lui của cô.
Giọng nói bén nhọn của người phụ nữ kia tiếp tục truyền tới, "Đúng, ba nó hiện tại đang trốn ở đâu đó rồi. Nhất định lại đang bám váy một người phụ nữ khác. Tao thật không hiểu, mày dùng tiền của lão ta mà không thấy ghê tởm sao?"
Vành mắt Thi Điềm đỏ chót, cũng không còn sức lực phản bác. Cô không dám ầm ĩ với bà ta, nhiều con mắt nhìn vào như vậy, bọn họ đều đang chờ xem chuyện cười của cô. Cô không dám, cô sợ người phụ nữ này sẽ đem mọi thứ bà ta biết nói ra. Cô đã phải đeo lớp mặt nạ này đủ lâu để che đi những chuyện cô luôn nơp nớp lo sợ bấy lâu không dám đối mặt, cô thật sự không muốn đến lớp che chắn cuối cùng này cũng bị xé nát.
"Thi Điềm, ba cậu và cậu như vậy, mẹ cậu lại không quản sao?" Tống Linh Linh lên tiếng mỉa mai.
Trái tim Thi Điềm như bị người ta dùng mũi dao sắc nhọn hung hăng đâm tới, nỗi đau xé rách tim gan khiến mỗi hô hấp của cô đều là thống khổ.
Phía sau, người phụ nữ kia vẫn còn dùng giọng nói lạnh lùng cười trên nỗi đau khổ của người khác. "Cô ta đâu còn mẹ, mẹ cô ta đã chết trong một vụ tai nạn xe từ khi cô ta còn bé rồi."
Thi Điềm xoay người, đôi mắt đỏ au. Cô phẫn nộ nhào tới dùng sức đẩy mạnh người phụ nữ kia, đối phương đi giày cao gót trong chốc lát mất thăng bằng, thân thể nặng nề cứ như vậy chật vật ngã xuống.
Từ Tử Dịch là người đầu tiên nghe được động tĩnh lao ra, trên chân cô ấy còn đi dép lê, Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc theo sát phía sau.
"Sư tử nhỏ! Sư tử nhỏ!"
Thi Điềm siết chặt hai bàn tay nhỏ, không tiếp tục, cũng không gào thét. Cô đứng yên tại chỗ, cả người run rẩy kịch liệt, nước mắt theo từng hàng dài lăn xuống. Từ Tử Dịch lo lắng ôm lấy vai cô, "Làm sao vậy?"
Từ Tử Dịch nhìn thấy vô số chiếc điện thoại đang giơ lên, vội vàng kéo Thi Điềm, Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc mở đường.
"Mấy cậu tránh ra, tránh ra."
Xung quanh là người đến xem náo nhiệt, đều hận không thể vây chặt bọn họ ở giữa, Chu Tiểu Ngọc gấp đến mức giậm chân.
Từ Tử Dịch giao Thi Điềm cho hai người bọn họ rồi tự mình xông lên, ai không nhường đường lập tức đánh kẻ đó, chính là dùng vai rẽ ra một con đường.
Trở lại ký túc xá, Từ Tử Dịch nhanh tay đóng cửa lại. Thi Điềm ngồi xuống mép giường không nói lời nào, Tưởng Tư Nam muốn an ủi cô, nhưng vì căng thẳng nên lời nói ra cũng lộn xộn, "Sư tử nhỏ, không sao. Cậu khó chịu thì nói ra, nói ra sẽ thoải mái hơn."
Thi Điềm lau nước mắt, "Mình không sao."
"Người phụ nữ kia đều là nói linh tinh thôi, cậu đừng để trong lòng."
Thi Điềm nằm dài trên giường, kéo chăn che kín mặt, Từ Tử Dịch đi tới kéo hai người ra, "Để cậu ấy được khóc thoải mái một trận đi."
Chuyện này ầm ĩ thành như vậy, đối với Thi Điềm còn trẻ tuổi thật sự là một cú ngã không thể nào gượng dậy.
Tưởng Tư Nam không yên tâm, chốc chốc lại ngó ra xem tình hình của cô. Hình như Thi Điềm đã ngủ thiếp đi, cơ thể nhỏ bé trốn dưới chăn rất yên tĩnh.
Cũng không còn ai có tâm trạng gì đi ăn cơm nữa, nhưng đến giờ ăn Tưởng Tư Nam vẫn đi đến bên giường Thi Điềm gọi, "Sư tử nhỏ, chúng ta đi ăn cơm đi?"
"Mấy cậu đi đi, mình không đói."
"Cậu đừng như vậy, bọn mình sẽ lo lắm đó."
Giọng Thi Điềm khàn khàn, "Mấy cậu mua giúp mình một suất cơm."
"Được rồi." Tưởng Tư Nam nghe cô nói như vậy thì cũng thoáng yên tâm.
Tống Linh Linh thật vất vả mới tìm được cơ hội ngàn năm có một này để giúp Quý Nguyên Thanh xả giận, dĩ nhiên cô ta sẽ không bỏ lỡ.
Trước tiên cô ta gửi video đã quay lại cho Quý Nguyên Thanh, sau đó đăng lên trang web của trường.
Sau khi mấy người Từ Tử Dịch quay trở về ký túc xá, phát hiện ra giường Thi Điềm trống không, đôi giày cô vừa đi cũng không còn ở chỗ cũ.
Tưởng Tư Nam biến sắc, chạy vọt vào nhà tắm, nhưng cũng không thấy cô, gọi điện cũng không có ai tiếp.
Kỷ Diệc Hoành từ trong phòng thu đi ra, Nghiêm lão sư đứng bên ngoài chờ, "Thế nào?"
"Không biết ạ, chờ thêm một lúc nữa sẽ có kết quả."
Cậu thiếu niên nhận lấy chiếc balo từ trong tay ông, điện thoại vừa rồi chuyển sang chế độ yên lặng. Anh nhìn thấy trên màn hình có mấy thông báo tin nhắn đến, đều là của Từ Dương.
Kỷ Diệc Hoành mở wechat, anh đi lâu như vậy rồi mà cũng không thấy cô hỏi thăm lấy một câu, ít nhất thì cũng phải hỏi một tiếng xem có thuận lợi không chứ?
Kỷ Diệc Hoành dựa lưng vào tường, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Thi Điềm.
"Đang làm gì đấy?"
Thi Điềm không trả lời, trong lòng anh mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, Kỷ Diệc Hoành gọi điện cho Từ Dương.
Từ Dương vừa ấn nghe liền nói một mạch không ngừng nghỉ, "Sao bây giờ cậu mới gọi lại hả? Xảy ra chuyện rồi."
"Làm sao vậy?"
"Cậu đã xem video đăng trên trang web của trường chưa? Còn có. . . . . ." Từ Dương hơi ngập ngừng, "Bạn cùng phòng ký túc xá của Thi Điềm nói cậu ấy mất tích rồi."
------ lời tác giả ------
Mọi người, Đại Bạo Ngọt ngày mai lên kệ Vip rồi
Bộ này cũng không quá dài, nên mọi người coi như là có thể yên tâm ~
Ngày mai sẽ là cao trào, công khai rồi, xác định quan hệ rồi, có thể quang minh chính đại moa moa rồi ha ha ha