Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Bạo Ngọt
  3. Chương 47
Trước /115 Sau

Đại Bạo Ngọt

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 47: Chị dâu

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Nếu như không phải do cô hiểu sai, thì Kỷ Diệc Hoành chính là thừa nhận rồi.

Hai người cách nhau gần như vậy, hô hấp luẩn quẩn tại một chỗ, Thi Điềm thậm chí còn nghe được chính mình nuốt ực một cái.

Anh muốn làm gì tiếp theo đây? Đừng nói là muốn. . . . . . .

Tiến triển như vậy cũng nhanh quá rồi? Thi Điềm mím chặt môi, khép hai mắt lại.

Cốc nước trong tay đột nhiên được lấy ra, ngón tay đặt sau cổ cô của Kỷ Diệc Hoành gõ nhẹ một cái khiến cô càng không dám có thêm cử động nào khác. Cậu thiếu niên chăm chú quan sát sắc mặt của Thi Điềm, vẻ mặt này, là sợ anh đem cô ăn tươi nuốt sống hả?

Cánh tay anh khẽ buông lỏng, người cũng lùi về sau, hai tay Thi Điềm còn siết chặt vạt áo len.

"Video trên trang web của trường tôi đã thấy được."

Thi Điềm mở mắt, không hề cảm thấy bất ngờ, "Mình cũng đoán vậy."

"Sau này không cần trốn nữa, mà dù có muốn trốn thật thì cũng phải tới nơi này của tôi để trốn."

Chóp mũi Thi Điềm chua xót, "Thật không?"

"Thật."

Kỷ Diệc Hoành nhìn hai mắt cô sưng đỏ, sắc mặt cũng khó coi, "Có đói không? Ăn chút gì đó đã."

"Hôm nay cậu không phải đi thi à?"

"Đã nhờ đổi thời gian về chiều rồi."

Thi Điềm vội vàng lấy điện thoại ra xem đồng hồ, "Vậy cậu mau chuẩn bị đi, đừng làm lỡ thời gian."

"Trong tủ lạnh có sủi cảo, ăn một chút trước rồi tôi đưa cậu về trường."

"Được."

Thời gian của Kỷ Diệc Hoành cũng khá gấp gáp, Nghiêm lão sư còn phòng thủ ở bên kia, nếu không phải vì kéo không nổi anh thì nhất định đã không đời nào thả cho anh về rồi.

Anh gọi một chiếc xe muốn đưa Thi Điềm về, Thi Điềm đứng trong gió rét, kéo kéo vạt áo Kỷ Diệc Hoành, "Không cần đưa mình đâu, tự mình quay lại là được rồi."

"Không sao, đưa cậu về rồi đi thẳng đến ga tàu điện ngầm là được."

"Ừ."

Mấy người Tưởng Tư Nam gần như sắp đem toàn bộ Đông Đại này lật lên mà tìm, bởi đến tận bây giờ Thi Điềm vẫn không liên lạc với bọn họ.

Xe dừng lại trước cổng trường, Kỷ Diệc Hoành nói tài xế chờ anh một lát rồi xuống xe.

Thi Điềm vừa xuống xe liền có người nhìn thấy cô, sau đó quay sang người đi cùng thấp giọng bàn tán.

Kỷ Diệc Hoành bước nhanh đến bên cạnh cô, "Muộn nhất là ngày kia tôi sẽ về."

"Ừ."

Cô nhấc chân đi về phía trước, Kỷ Diệc Hoành đi tới kéo tay cô, "Tôi đưa cậu về ký túc xá."

Thi Điềm giật mình muốn rút tay về, cậu thiếu niên thấy vậy thì càng nắm chặt hơn.

Dọc con đường đi vào đụng phải không ít sinh viên, Thi Điềm cúi thấp đầu, Kỷ Diệc Hoành nắm chặt tay cô không buông, một đường đưa cô đến trước cổng ký túc xá.

"Được rồi, đi vào đi."

"Ừ."

Cậu thiếu niên hơi buông lỏng tay, nhìn theo Thi Điềm đi nhanh vào trong.

Da mặt của cô thế nào lại mỏng như vậy? Hôm nay là ai làm náo động trang web trường một trận chứ? Cô dám chắc dùng tài khoản nặc danh là sẽ không bị anh nhận ra sao? Lại nói, rõ ràng có lá gan chạy đến nhà anh gặp mặt hỏi cho ra lẽ, vậy mà sau khi tấm ngăn cách mỏng manh này giữa bọn họ không còn thì lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng rồi?

Lúc Thi Điềm đi vào phòng, Từ Tử Dịch đang gọi điện thoại, vừa nhìn thấy cô liền nhanh chóng kết thúc trò chuyện.

Tưởng Tư Nam hét lên một tiếng, sau đó nhào tới dùng sức lắc vai Thi Điềm. "Cậu đã đi đâu hả? Hại tụi này lo lắng muốn chết rồi, vì sao đến cả một cuộc gọi cũng không thèm tiếp, hả hả?"

Thi Điềm bị cô ấy lắc cho choáng váng, trước mắt nổ đom đóm, "Buông buông, mình sắp nôn."

Chu Tiểu Ngọc bước nhanh tới kéo Tưởng Tư Nam ra, "Cậu đi đâu thế?"

"Mình về nhà."

"Về nhà?" Từ Tử Dịch không nói thêm nữa, tối qua cô ấy và Hàn Lăng Dương là cùng về, lúc về đến trường cũng đã gần nửa đêm.

"Đúng vậy." Thi Điềm ngồi xuống mép giường, Tưởng Tư Nam cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, "Sư tử nhỏ, nếu trong lòng còn gì khó chịu thì cứ nói ra đi."

Nhưng hiện tại tâm trạng của Thi Điềm thật sự không tệ, "Yên tâm đi, mình không sao."

"Có những người chính là thích ăn đòn, cậu bơ họ đi là được rồi."

Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc ngồi vào hai bên Thi Điềm, Tưởng Tư Nam nhìn về phía Từ Tử Dịch đứng đối diện, "Đúng rồi, hôm qua cậu về muộn như vậy, đi đâu thế?"

"Đi tìm lòng vòng xung quanh thôi." Từ Tử Dịch vẫn không nhắc đến chuyện tìm đến nhà Thi Điềm. Trong lòng mỗi người đều sẽ có những nỗi đau không muốn bị ai chạm tới, đối với Thi Điềm mà nói, còn có thứ gì đau lòng hơn chuyện không có chỗ ở cố định đây?

"Về nhà cũng không nói với tụi này một tiếng, hại tụi này cơm không buồn ăn. Cái đồ không có lương tâm nhà cậu!" Tưởng Tư Nam chọc chọc vị trí trước tim Thi Điềm.

Cô cười nắm lấy ngón tay của Tưởng Tư Nam. "Được rồi, lần sau nhất định không dám nữa."

Từ khi Thi Điềm mất tích bọn họ chỉ cuống cuồng đi tìm cô, đến cả trên trang web của trường xảy ra chuyện gì cũng không hề hay biết.

Chu Tiểu Ngọc lén lút truy cập, vốn là muốn nhìn xem chuyện này đã lắng xuống chưa, không ngờ được lại nhìn thấy một cái tin chấn động hơn.

Cô ấy đứng phắt lên, lại cúi người xuống, đưa mắt đến trước mặt Thi Điềm dò xét. Thi Điềm bị hù cho sợ chết khiếp, "Cậu làm cái gì đấy?"

"Cậu và đại thần ở bên nhau rồi? Từ khi nào? Vì sao tụi này không biết? Hả?"

Tưởng Tư Nam và Từ Tử Dịch nghe được, cũng túm tụm lại.

Chu Tiểu Ngọc đưa điện thoại đến trước mặt bọn họ. "Kỷ Diệc Hoành còn tự mình xác nhận đây này, không thể sai được!"

"Cậu đúng là giỏi thật đấy, giấu kín như vậy!" Tưởng Tư Nam lại chọc Thi Điềm, "Mình đã nói hai người có gì đó là lạ rồi mà, cậu còn không thừa nhận, lần này thì không chối được rồi nhé! Rốt cuộc là từ bao giờ hả?"

"Mới hôm nay thôi." Thi Điềm cật lực khiến cho dáng vẻ của mình nhìn thật bình thản.

"Ngày hôm nay mới xác định quan hệ?"

Thi Điềm chỉ chỉ bình luận kia của Kỷ Diệc Hoành, "Không nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành thổ lộ với mình đó à? Mắt để ở đâu đó."

"Ui, nhìn cái bản lĩnh đó của cậu, sao mà mình cứ không thể tin được vậy nhỉ? Kỷ Diệc Hoành này giống như một đóa cao lãnh chi hoa(*) vậy, làm thế nào mà lại để cho cậu hái xuống thế?"

(*) (Tên hoa cỏ) nghĩa trên mặt chữ là bông hoa cao cao trên dãy núi. Nếu là hoa trên núi cao, chính là chỉ có thể phóng mắt nhìn từ xa. Vậy nên nghĩa rộng là một sự vật hay con người tốt đẹp, mỹ hảo khó tiếp cận.

Đây là coi thường cô phải không?

Thi Điềm đẩy chiếc điện thoại trước mặt ra, lại vuốt một lọn tóc về sau. "Mình cảm thấy cậu ấy với mình chính là nhất kiến chung tình(*). Với lại người ta cũng nói giác quan thứ sáu của con gái rất linh, mình đã nói mình không gửi CV cho phòng phát thanh của trường rồi, bây giờ xem ra khi đó khẳng định là cậu ấy đã nhìn trúng mình. . . . . ."

(*) vừa nhìn đã yêu

Tưởng Tư Nam xoa vội cánh tay nổi đầy gai ốc. "Rùng rợn. Buồn nôn chết mất! Cô nương à, tự luyến vừa thôi!"

"Thảo nào mà hôm nay lúc mình nhìn thấy Tống Linh Linh kia lại thấy sắc mặt của cô ta khó coi như vậy, còn lườm mình một cái. Sư tử nhỏ mình nói cho cậu biết, từ hôm nay cậu chính là phu nhân chủ tịch rồi, sau này nhất định phải tận dụng cơ hội hành hạ con nhỏ Tống Linh Linh kia, ngày ngày đâm chọc, xuyên chết cậu ta!"

Thi Điềm nghe bốn chữ phu nhân chủ tịch, cảm thấy thế nào cũng thật dễ nghe quá đi mất thôi!

Khuôn mặt nhỏ của cô nóng lên, đưa tay lên sờ, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ kia lúc Kỷ Diệc Hoành đặt tay về sau cổ cô. Khi đó lá gan của cô nên lớn hơn một chút nữa, ít nhất cũng phải nhìn thử xem vẻ mặt của Kỷ Diệc Hoành là như thế nào.

Thi Điềm biết Hàn Lăng Dương nhất định đang lo lắng cho cô, nhân lúc rảnh rỗi liền gửi tin nhắn báo cho cậu biết mình đã không không sao rồi.

Hàn Lăng Dương lập tức gọi lại, Thi Điềm cũng nhanh chóng ấn nghe, "Alo."

"Cậu ở đâu?"

"Ký túc xá."

Giọng nói của Hàn Lăng Dương mang theo mệt mỏi, xem ra hai ngày nay cậu cũng không được nghỉ ngơi tử tế. "Có chuyện sao không đến tìm mình?"

"Mình. . . . . . mình rất tốt mà, dù sao cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy."

"Những năm sơ cấp đó cậu còn nhớ không? Khi đó cậu đã tìm đến mình."

Thi Điềm cười gượng, "Linh dương, chúng ta đều trưởng thành rồi, cách thức xử lý mọi chuyện cũng không còn như xưa được nữa. Mình không còn là Thi Điềm những năm học cấp hai, hiện tại mình đã có thể tự giải quyết."

Hàn Lăng Dương trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, "Là bởi vì đã có người có thể bảo vệ cho cậu rồi, có đúng không?"

"Cũng không hẳn đi. Trung học cơ sở dẫu sao là vẫn còn nhỏ, cùng chuyện như vậy xảy ra sẽ cảm thấy như trời đất sụp đổ. Cảm giác sẽ không ai đau không ai thương mình, còn phải nhận hết nhục nhã mỉa mai, luôn cho rằng bản thân quá đáng thương. Nhưng hiện tại thì khác, tuy là vẫn sợ hãi chuyện đó một lần nữa tìm đến, nhưng sau khi thật sự tìm đến rồi lại không giống như không thể bước qua. Hiện tại chính là, mình đã có thể thản nhiên mà tiếp nhận rồi."

Thi Điềm nói xong lời này, đột nhiên hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu không phải vì Kỷ Diệc Hoành nói ra một câu đó trên trang web của trường, vậy cô thật sự dám ưỡn ngực đi ra sao?

Bây giờ cô có thể tự tin đối mặt như vậy, có thể nói hoàn toàn là vì Kỷ Diệc Hoành không để ý, anh không để ý, cô sẽ cảm thấy mình không cần tự ti.

Hàn Lăng Dương không nói nữa, kết thúc trò chuyện, tầm mắt như mất hồn rơi vào bàn tay phải.

Cậu chính là bắt đầu từ sơ cấp biết đánh nhau, thậm chí đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ tình huống khi bị giáo viên chủ nhiệm lôi xềnh xệch vào văn phòng khi đó. Vị giáo viên sắp về hưu kia cực kỳ đau lòng mà nhìn cậu, nói cậu tuyệt đối không được đi lầm đường, phải cố gắng quý trọng thiên phú mình có.

Nhưng đối với Hàn Lăng Dương mà nói, thiên phú của cậu không bao giờ quan trọng bằng nụ cười của Thi Điềm. Cũng bắt đầu từ khi đó cậu mới hiểu được, phía sau cô bé có nụ cười rực rỡ nhất cuộc đời cậu không nhất định là ánh nắng rực rỡ.

Ngày Kỷ Diệc Hoành trở về, trường học vẫn đang trong kỳ nghỉ lễ, Kim Triết và Từ Dương đặc biệt ra ga tàu điện ngầm đón anh.

Bởi vì có Nghiêm lão sư đi cùng nên dọc đường đi bọn họ đều hết sức tiết chế, chỉ nói đến những chủ đề đứng đắn. Mãi mới chờ được đến khi tách khỏi Nghiêm lão sư, Từ Dương lập tức lộ nguyên hình.

"Nói cho cậu nghe, mấy ngày nay trong trường đã truyền ầm lên rồi."

"Truyền cái gì?"

"Cậu là không biết thật hay giả vờ hồ đồ hả? Lời cũng đã nói ra rồi, bây giờ còn muốn thoái thác?"

Kỷ Diệc Hoành đi phía trước, Kim Triết và Từ Dương ngày thường thân thiết với anh nhất, hơn nữa còn từng gặp Thi Điềm qua đêm ở nhà anh nên dĩ nhiên không hề bất ngờ khi bọn họ công khai. Nhưng hai người vẫn hiếu kỳ nha, những chi tiết nhỏ trong này cũng quá khiến cho người ta phải suy nghĩ rồi.

"Cậu nói với tụi này một chút đi, là người ta theo đuổi cậu, hay cậu theo đuổi người ta?"

Kỷ Diệc Hoành dừng chân, "Cậu ấy chủ động."

"Oa, mình nói rồi mà," Từ Dương vỗ tay một cái. "Nữ truy nam cách tầng sa(*)!"

(*) nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa: Nam theo đuổi nữ thì như cách một toà núi, nữ theo đuổi nam thì chỉ như cách một lớp vải mỏng, ý muốn nói là nam theo đuổi nữ thì khó, chứ nữ theo đuổi nam thì cực kì dễ dàng ^^

Vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Kỷ Diệc Hoành cảm thấy đây chính là hỏi thừa! Thi Điềm nhất định là đã động tâm với anh từ lâu, e là từ lúc huấn luyện quân sự đã bắt đầu rục rịch lòng xuân đi?

Dù sao anh vẫn luôn được chào đón như vậy, hào quang vạn trượng, mị lực bắn ra bốn phía. Cứ như vậy toàn bộ cử chỉ hành động của Thi Điềm trước mắt Kỷ Diệc Hoành đều là từ thích anh, ái mộ anh mà ra.

Anh mới không cần phải đi hỏi xem nội tâm của cô là nghĩ như thế ấy, cô đối với anh tám phần chính là nhất kiến chung tình, đúng, nhất định là như vậy.

Ngày đầu tiên đi học sau khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, Thi Điềm dậy từ rất sớm, sau đó lôi gần như là toàn bộ quần áo treo trong tủ quần áo ra, nhưng ngẫm nghĩ một lúc vẫn không biết nên mặc cái nào.

Tưởng Tư Nam ngáp một cái. "Sư tử nhỏ, cậu làm cái gì đấy? Trời lạnh như vậy lại không tranh thủ thêm hơi ấm trong chăn."

"Sắp đến giờ đi học rồi."

Từ Tử Dịch lôi chiếc điện thoại từ dưới gối ra, nhìn đồng hồ. "Nói mớ, mới sáu rưỡi."

"Mình mặc chiếc váy này đẹp không?" Thi Điềm cầm chiếc váy len ướm lên người.

"Đẹp đẹp." Tưởng Tư Nam qua loa đáp, sau đó lại kéo chăn che kín mặt, "Bảy giờ gọi mình."

Năm nay Thi Điềm không mua quần áo mới, chiếc váy len đã có một vài chỗ bị xù lông, nhưng may là đều ở trên ống tay áo, lát nữa mặc áo khoác vào là ổn.

Cả đêm qua cô đều không sao ngủ được, trằn trọc nghĩ tới hôm nay phải đến phòng phát thanh, cô thật sự không thể nghĩ được lúc đối mặt với Kỷ Diệc Hoành nên nói gì.

Trong lòng dù đã cực kỳ nhảy nhót, còn mong nhanh nhanh được gặp anh, nhưng cô vẫn sợ lúng túng.

Ăn trưa xong, Thi Điềm chạy thẳng đến phòng phát thanh.

Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đang ngồi chơi game. Thi Điềm hơi bình tĩnh lại, đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.

Cậu thiếu niên cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hoàn thành một loạt các thao tác mới tháo tai nghe xuống rồi nhìn sang Thi Điềm.

Trong mắt anh phảng phất có dòng điện phóng ra, Thi Điềm không nhịn được cong môi. "Nhìn mình làm gì?"

Kỷ Diệc Hoành đặt tai nghe lên bàn, "Chiều nay học môn tự chọn nào?"

"Thiết kế đa phương tiện."

"Tôi cũng vậy, lát nữa cùng đi."

Thi Điềm lập tức gật đầu lia lịa.

Kết thúc phát thanh, bởi vì cách thời gian lên lớp cũng không còn bao lâu nên Thi Điềm dứt khoát không về ký túc xá luôn.

Cô sóng vai với Kỷ Diệc Hoành đi về phía dãy lớp học, trong sân trường đi tới đi lui đều là người, bên tai Thi Điềm chốc chốc lại có tiếng bàn tán xì xào truyền tới.

Hai người đi vào giảng đường, Thi Điềm nhìn thấy mấy người Tưởng Tư Nam đã đến.

Cô ôm sách định đi qua, Kỷ Diệc Hoành đã nhanh hơn một bước kéo chiếc mũ áo cô lại. "Đi đâu?"

"Bạn của mình ở bên đó."

"Ngồi đây."

Thi Điềm rụt chân về, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Diệc Hoành. Tưởng Tư Nam nhìn thấy một màn này, quay sang nói với hai người kia, "Thấy không thấy không? Trọng sắc khinh bạn!"

"Tội tày trời, trở về phải xử lý!"

Lúc Quý Nguyên Thanh và Tống Linh Linh đi vào, Quý Nguyên Thanh theo bản năng liếc Thi Điềm một cái.

Kỷ Diệc Hoành giở sách, Kim Triết ngồi ở hàng trước quay đầu lại nhìn cô. "Chị dâu."

Thi Điềm cầm sách gõ đầu cậu ta, "Gọi vớ vẩn gì đấy?"

"Sao lại là gọi vớ vẩn được? Chị dâu hỏi Kỷ đại thần xem cách xưng hô này có vấn đề gì không?"

Thi Điềm giơ chân muốn đá cậu ta, Kỷ Diệc Hoành đặt tay lên đùi cô, "Nhiều người đang nhìn lắm đấy."

Cô cúi đầu nhìn tay Kỷ Diệc Hoành, lại nhìn vị trí đặt tay của anh, lập tức ngoan ngoãn ngồi về.

Lúc Quý Nguyên Thanh và Tống Linh Linh đi qua, bàn tay của cậu thiếu niên còn chưa thu về. Tống Linh Linh kéo cánh tay Quý Nguyên Thanh, chọn một chỗ ở dãy phía sau ngồi xuống. "Vừa rồi cậu có nhìn thấy không?"

Quý Nguyên Thanh không nói lời nào, Tống Linh Linh đồng cảm nhìn cô ta. Ở Đông Đại vốn có không ít người theo đuổi Quý Nguyên Thanh, nhưng Quý Nguyên Thanh lại một mực thích Kỷ Diệc Hoành, ừ thì, nếu nhìn ra cũng chỉ có Kỷ Diệc Hoành là xứng với cô ta, nhưng vì lý do gì Kỷ Diệc Hoành lại đi chọn Thi Điềm chứ?

"Đừng nói nữa."

"Tất cả là vì cậu không chịu chủ động, nhìn đi, bây giờ cơ hội cũng mất rồi."

Quý Nguyên Thanh nắm chặt chiếc bút trong tay, "Chủ động thì có gì tốt?"

"Đương nhiên là có chỗ tốt, ít nhất những gì cậu ta muốn chiếm đều chiếm được rồi."

Quý Nguyên Thanh không nhịn được gập mạnh cuốn sách trong tay lại, "Linh Linh, những câu nói như vậy từ sau đừng nói nữa, bọn họ thế nào là chuyện của bọn họ. Cậu cũng quản cái miệng của mình cho tốt đi, đắc tội cậu ta đối với cậu không có chỗ tốt nào."

"Mình mới không sợ cậu ta."

"Cậu cứ không chịu nghe khuyên thì mình cũng chịu."

Tống Linh Linh hơi tức giận, cô ta làm như vậy còn không phải vì Quý Nguyên Thanh sao? "Mình chỉ không thể nào hiểu được, mặt mũi của Thi Điềm đều đã mất. . . . . ."

"Vậy thì cậu đến trước mặt Kỷ Diệc Hoành mà nói."

Tống Linh Linh không cam lòng cắn chặt môi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt lời trong miệng về.

Kim Triết và Từ Dương ngồi với nhau, nhân lúc còn chưa tới giờ vào lớp, Kim Triết xoay người nằm nhoài trên mặt bàn của Thi Điềm. "Chị dâu, tối nay đi ăn với tụi này đi."

"Không đi."

"Vì sao không đi? Lúc trước tụi này còn thỏa thuận trước với Kỷ đại thần, ai tìm được bạn gái trước thì sẽ phải mời ăn cơm. Tụi này đến giờ vẫn còn ế chỏng ế chơ đây, chẳng lẽ muốn một bữa cơm an ủi cũng không được?"

Thi Điềm cảm thấy cái cách xưng hô này cứ quái quái thế nào, cô sờ vành tai, "Vậy mấy người đi đi."

"Chị dâu là nhân vật chính thì cũng phải đi chứ."

Kỷ Diệc Hoành đóng lại sách, "Đã chọn được địa điểm chưa?"

"Gần đây thôi, dãy quán ăn ngay ngoài trường học, thế nào?"

Kỷ Diệc Hoành gật đầu. "Được."

"Vậy chị dâu. . . . . ."

Kỷ Diệc Hoành rất tự nhiên đáp, "Đi cùng luôn."

Thi Điềm đúng là vẫn không có kinh nghiệm ứng phó với những tình huống như vậy, cô vội úp mặt xuống bàn, cũng không thể để người khác nhìn thấy mình đang cười khúc khích được.

"Nhìn xem, chị dâu xấu hổ kìa."

Thi Điềm tức giận đến mức đưa tay ra muốn đánh, nhưng bởi vì đầu vẫn không nâng lên nên không cảm nhận được phương hướng, Kim Triết khẽ né sang một bên liền thoát được.

Kỷ Diệc Hoành thấy vậy, cầm quyển sách trên bàn đập mạnh bả vai Kim Triết.

Kim Triết lập tức la toáng lên, "Chị dâu, cứu mạng!"

Tiếng gào này, toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều nghe được. Thi Điềm vội bịt hai tai lại, một tay kia kéo kéo quần Kỷ Diệc Hoành, "Làm cho cậu ta câm miệng đi."

Kỷ Diệc Hoành ném cho Kim Triết một ánh mắt, cậu ta thức thời ngậm chặt miệng, xoay người về.

***

Bát Bát: Xác nhận phúc lợi chương 10k votes wattpad hoàn thành, hẹn gặp mn 8h28p sáng mai kkkkk

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Copyright © 2022 - MTruyện.net