Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Không hề, em là em, anh không xem em là bất cứ ai cả.
Cô đã nói tới vậy rồi mà thái độ của anh vẫn khăn khăn không thừa nhận. Anh không yêu cô nhưng lại tìm mọi cách để giữ cô lại, đó là do tính độc chiếm quá cao hay là anh đang tự dối lòng.
Cô biết đối với anh, cư xử càng cứng nhắc thì anh lại dễ nổi điên lên như những lần trước, nên lần này cô quyết định nên diễn một chút, diễn vai như những tình nhân khác của anh, ỏng ẹo, làm nũng, đòi hỏi,... cô nghĩ làm vậy sẽ khiến anh thấy chán ghét và sẽ tự mình từ bỏ.
Cô cười thầm trong lòng, kế hoạch của cô quá đơn giản nhưng hiệu quả chắc chắn rất cao.
Cô đưa tay lên giả ho khan một tiếng sau đó nói với anh.
- Tôi đã thông suốt rồi, từ nay chắc chắn sẽ ngoan ngoãn làm tình nhân bên cạnh anh, không đi đâu cả.
Không gì có thể qua mắt anh, anh biết cô chỉ đang giả vờ nói cho qua chuyện, nhưng dù cô có giở trò gì thì anh cũng đã nắm cô trong lòng bàn tay, nên anh cũng phối hợp theo vai diễn của cô.
Anh ôm cô rồi hôn trán cô rất ngọt ngào.
- Em nghĩ ngơi đi, anh phải đến công ty, có chuyện gì cứ gọi cho anh.
Chẳng mấy khi cô không đuổi mà anh lại tự nguyện đi thế này, cô nở nụ cười thỏa mãn.
- Được, anh đi cẩn thận nhé.
Biểu cảm của cô càng vui vẻ thì anh lại càng cau có.
- Em muốn anh đi đến vậy sao?
Cô nghe vậy mà giật mình, bị anh nói trúng tim đen cô đứng bật dạy, tiến về phía anh đang đứng, chỉnh lại cà vạt cho anh.
- Anh nói gì vậy, anh đi em sẽ rất nhớ anh.
Dù biết đó chỉ là đóng kịch nhưng nghe cô nói anh lại thấy vui vẻ. Anh bất ngờ hôn môi cô.
- Nụ hôn tạm biệt, anh đi đây.
Anh đã đi khuất rồi cô vẫn đứng hình ở đó, sờ môi mình.
- Anh ta vậy mà lại làm cái hành động sến súa như vậy ư? Thật không thể tin được.
Vài ngày sau đó cuộc sống của cô trở lại bình thường, tay cũng đã dần hồi phục.
Hàn Lâm dù không đến thăm cô nữa nhưng mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho cô. Điều đó vô tình biến cô thành cái gai trong mắt người khác.
Dù Hàn Lâm vẫn rất chiều chuộng Tống Nguyệt Nhu nhưng thái độ lại xa cách hơn so với trước kia. Mỗi lần anh gọi điện thoại cho Hân Kỳ cô ta đều nghe lén được. Cô ta đứng ở góc khuất nghiến răng, ánh mắt chứa đầy sự ghen tức.
Anh chưng từng để bất kỳ ai vào phòng của mình mà không xin phép, ngay cả cô nhiều lần đòi hỏi nhưng anh vẫn không chịu cho vào. Nhưng nghe người làm kể lại anh không những cho cô vào mà còn cho cô ở hẳn trong căn phòng đó. Cô ta nghe vậy lại càng thấy bản thân uất ức không cam lòng.
Hôm nay là cuối tuần, cô có hẹn với Sam đi thăm mộ phần của bà mẹ cô.
Sam đặt một đóa ly trắng xuống trước phần mộ.
- Anh, chị sau này em sẽ thay anh chị chăm sóc tốt cho Hân Kỳ.
Sao khi thăm xong cô và Sam đến một nhà hàng ăn tối.
Bối cảnh lại trở nên quên thuộc khi cô lại bắt gặp anh và Tống Nguyệt Nhu cũng ở đó.
Mấy ngày qua ngày nào trên mạng cũng đăng tin anh cùng vị hôn thê mới trở về thân mật ngọt ngào. Cô cũng quên dần không còn cảm thấy khó chịu hay gì nữa.
Cô phớt lờ hai người họ như chưa từng quen biết. Tống Nguyệt Nhu lại tỏ ra có chút không tự nhiên, còn sắc mặt của Hàn Lâm u ám, không thể đoán được cái biểu cảm đó là vì cái gì.
Cả hai bên đều đặt phòng ăn riêng.
Trong phòng ăn của Sam và Hân Kỳ.
- Cháu để ý thấy cứ mỗi lần thấy chú cô Tống Nguyệt Nhu đó lại cư xử kì lạ. Dù là bảo mật công việc như chú nói, nhưng cháu vẫn cảm thấy rất tò mò.
Quả nhiên cô rất nhạy bén nhưng những Sam cũng không thua kém, Sam đã nhận ra sự bất thường trong mối quan hệ giữ cô và Hàn Lâm kia, nhưng Sam lại chọn cách giả vờ như không biết. Một là Sam hiểu cô không muốn nhắc tới, Sam nghi ngờ cái người đã khiến cô tơi tả khi vào bệnh viện chính là anh. Hai là Sam muốn âm thầm điều tra và sẽ thay cô giải quyết mọi chuyện, Sam không muốn cô bị tổn thương nữa.