Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảo Nam không chỉ phải viết bản kiểm điểm, mà còn bị cấm túc một ngày trong văn phòng với Đức Hoan. Nhìn cậu ta thoải mái như vậy, chắc là bị phạt như cơm bữa rồi. Còn nó, sao lại phải chịu cảnh này chứ? Bảo Nam ngước mặt kêu trời, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ thảm thiết nên tên Vũ Hoàng đáng ghét vẫn ung dung tự tại ngoài kia, sau khi vu oan giá họa cho nó xong.
Ngồi cả buổi mà không nói gì quả thật rất bức bối, Bảo Nam đánh bạo quay sang khều Đức Hoan, khiến cậu ta trừng mắt nhìn nó, gắt:
-Có chuyện gì?
-Này, thái độ đó của cậu là thế nào? Bảo Nam bực dọc nói. Từ đầu đến cuối rõ ràng là lỗi của Vũ Hoàng, đánh cậu cũng là hắn ta. Sao cậu không nói cho thầy giám thị biết mà để tôi phải ngồi đây?
-Nếu để Ngọc Anh biết tôi đánh nhau với Vũ Hoàng, còn khiến cậu ta viết kiểm điểm, chắc chắn cậu ấy sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa.
Đức Hoan ngậm ngùi, khiến Bảo Nam nhìn thấy có chút mủi lòng. Nó tò mò hỏi tiếp:
-Cậu thích Ngọc Anh như vậy sao? Cô ấy chắc chắn rất xinh nhỉ?
-Đương nhiên, trong trường này người xinh nhất chính là Ngọc Anh đấy!
Nghe nói đến Ngọc Anh thì Đức Hoan lập tức phấn chấn trở lại, luôn miệng bô bô khiến Bảo Nam không khỏi bật cười. Nó nhìn cậu, thắc mắc:
-Này, nghe bạn cậu nói cậu thích Ngọc Anh từ hồi mẫu giáo. Là thật sao?
-Ừ. Đức Hoan xấu hổ gật đầu.
-Gì chứ? Vậy là từ đó tới giờ cậu không thích ai khác nữa à? Cô gái này thật sự tốt như vậy sao? Rồi nó quay sang vỗ vai Đức Hoan. Cậu an tâm đi, nếu có dịp gặp tôi sẽ khuyên bảo cô ấy, nhất định không để cô gái tốt như vậy rơi vào tay tên ma đầu Vũ Hoàng đâu.
-Cám ơn cậu. Đức Hoan mừng rỡ bắt tay nó lia lịa. Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.
-Bỏ đi. Dù sao thì kiểm điểm cũng đã viết rồi, phạt cũng đã phạt rồi. Muốn trách phải trách tên khốn kia, sao lại trách kẻ si tình như cậu chứ. À, đang rảnh rỗi, cậu kể chuyện của cậu và Ngọc Anh cho tôi nghe đi.
-Được thôi. Đức Hoan hào hứng nhìn nó, rồi bô bô kể.
Nhưng cậu ta càng kể, càng khiến Bảo Nam đổ mồ hôi hột. Đức Hoan học chung mẫu giáo với Ngọc Anh, và kết ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Ngọc Anh xinh xắn, đáng yêu nên từ bé đã có đám con trai đu bám. Đức Hoan cậy mình khỏe mạnh, cứ thấy đứa nào dám tò te lại gần Ngọc Anh là cho kẻ đó nhừ đòn. “Chuyện tình cảm gì mà khủng bố quá vậy?”, Bảo Nam nghĩ thầm.
-Thế Ngọc Anh có thích cậu không?
Đức Hoan bị chạm vào nỗi đau, nét mặt đột nhiên sầu thảm. Cậu ta rầu rĩ kể tiếp:
-Không hiểu sao Ngọc Anh lại rất ghét tôi, cứ thấy tôi ở đâu thì bỏ chạy mất dép!
“Không chạy mới lạ đó”, Bảo Nam cười thầm trong bụng. Biểu lộ tình cảm như tên này, quả thật khiến con gái nhà người ta phát khiếp. Nhưng Ngọc Anh là một cô nhóc thông minh, lớn lên một chút thì biết mình không có cách nào cắt đuôi Đức Hoan được. Cô cũng không việc gì phải sợ cậu ta nữa, mà ung dung biến Đức Hoan thành tên sai vặt của mình. Cô bảo đi đằng đông, Đức Hoan tuyệt đối không dám bước một bước sang phía tây.
Ngọc Anh hành hạ Đức Hoan nhiều điều, nhưng nhìn cậu ta huyên thuyên kể mà không có chút phẫn nộ nào khiến Bảo Nam chợt liên tưởng đến thời thơ ấu của mình. Thì ra là hồi bé mình vẫn còn quá nhân từ. Biết vậy khi đó phải bắt tên Vũ Hoàng đó treo lên cây, rồi tét thật đau vào mông cậu ta, biết đâu bây giờ cậu ta cũng đâm ra yêu mình cũng nên. Nói đến chữ yêu, Bảo Nam bất chợt rùng mình, rồi lắc đầu ngầy ngậy. "Không được, thà cậu ta cứ ghét mình thế này lại đỡ đáng sợ hơn".
Bảo Nam được tha về phòng vào lúc xẩm tối, bụng sôi lên sùng sục. Vừa mở cửa phòng đã thấy Vũ Hoàng thong thả ngồi đọc sách, đưa mắt nhìn nó:
-Về rồi à?
Bảo Nam không thèm trả lời, vứt cặp lên giường rồi đi tắm. Sống lâu với Vũ Hoàng, nó cảm thấy phục mình quá. Nếu là trước đây, nó đã xông vào cho hắn mấy cú đấm, bồi thêm dăm cú đá, để tiễn hắn vào viện rồi. Nhưng giờ đây Bảo Nam hiểu rất rõ, có đánh Vũ Hoàng thì người chịu thiệt nhiều hơn vẫn là nó, không khéo lại bị ba từ luôn thì khổ.
Bảo Nam tắm xong bước ra, bụng lại càng sôi lên. Nó nhìn cái bánh mỳ ngọt trên bàn Vũ Hoàng, nuốt nước bọt hỏi:
-Này, cái đó, cậu có ăn không?
-Muốn ăn thì tự đi mà mua. Vũ Hoàng thản nhiên đáp, vẫn cắm cúi đọc sách.
-Nhưng giờ tối rồi, mà căn tin lại xa nữa. Bảo Nam cố kì kèo.
-Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi. À, mà tiện thể mua dùm tôi ly cà phê.
-Cậu!
Bảo Nam cố nén cơn giận khiến mặt mũi đỏ ửng trông rất khó coi. Tên khốn này, còn dám mở miệng gửi đồ mình. Đã thế, ta sẽ không nương tay nữa đâu.
Bảo Nam lần ra căn tin, mua vội ổ bánh mỳ ăn ngấu nghiến. Cả ngày nay nó chưa có cái gì vào bụng, tất cả đều nhờ phúc của tên khốn đó. Càng nghĩ càng tức, nó bèn quay lại quầy mua một ly cà phê, tiện thể cho vào đó một ít thuốc xổ (!). “Giờ thì mình đã hiểu tại sao ba cứ hay bảo mình đem theo mấy thứ thuốc này trong người. Chính là để dành cho những lúc cần thay trời hành đạo thế này đây mà”.
-Của cậu này!
Bảo Nam chìa ly cà phê cho Vũ Hoàng, rồi định đi về giường. Không ngờ cậu ta bất ngờ gọi giật lại:
-Cho cậu đấy. Coi như tôi xin lỗi vì chuyện hồi sáng!
-Cậu nghĩ chỉ ly cà phê này là xong sao? Bảo Nam tức giận gắt. Cậu vu oan giá họa cho tôi như vậy, có phải là con trai nữa không đấy.
-Là tôi ra tay giúp cậu mà, chịu viết một bản kiểm điểm có sao chứ. Sắp tới tôi phải đi du học, không thể để hạnh kiểm có chút vết đen được.
-Vậy tôi thì hạnh kiểm có đen bao nhiêu cũng được chứ gì? Bảo Nam gắt, rồi chợt tươi tỉnh. Mà cậu nói sẽ đi du học sao, khi nào thì đi?
-Còn lâu lắm. Cậu an tâm đi. Vũ Hoàng biết tỏng ý định đá đít cậu đi của nó, cười nhạt. Nè, uống đi.
-Tôi không cần! Bảo Nam vội vàng từ chối.
-Không lẽ… Cà phê này có gì lạ sao? Vũ Hoàng nhìn nó nghi ngờ. Cậu chắc không thủ đoạn tới mức bỏ gì vào đây hại tôi chứ?
-Làm gì có. Bảo Nam bị nói trúng tim đen, giật vội ly cà phê trên tay Vũ Hoàng. Tôi uống là được chứ gì.
Vũ Hoàng nhìn nó cười cợt, rồi lại chú tâm đọc sách. Còn lại Bảo Nam sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nếu giờ mà không uống, chắc chắn hắn ta sẽ nghi ngờ, rồi báo cho ba và chủ tịch biết. Nó bấm bụng uống một ngụm, rồi đưa ánh mắt căm thù nhìn Vũ Hoàng. Suốt đêm đó, Bảo Nam phải rón rén trực nhà vệ sinh. Còn Vũ Hoàng thì nhếch miệng cười nhạt, rồi thoải mái ngủ tiếp. “Là do cậu có ý đồ xấu xa trước mà, không phải lỗi của tôi đâu đấy!”