Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sơn vẫn chĩa thẳng súng vào người Bảo Nam, rồi chậm chạp tiến lại gần, cho tay còn lại vào túi lấy ra một chiếc khăn tay thấm đẫm thuốc mê. Rất nhanh và gọn, Trần Bảo Nam đã ngay lập tức ngã gục xuống, để mặc gã bế thốc lên mà chạy vội ra ngoài. Hiện giờ mọi người trong bang đều đã được huy động để truy tìm tung tích của Trần Đại Hùng, đúng thật là thời cơ hiếm có.
Sơn bước đến chiếc ô tô để sẵn, mở vội cửa sau để vứt Bảo Nam nằm đấy, rồi đưa tay mở cửa trước định lái xe phóng đi. Phan Đắc Hưng đã ra lệnh cho gã phải nhanh chóng đưa con bé này về Đại Hùng bang để có thể dễ dàng thao túng Trần Đại Hùng. Sau vụ việc lần này, gã nhất định sẽ được thưởng rất hậu.
Nhưng vừa đặt tay vào tay nắm cửa, gã đã nghe một tiếng lên đạn khô khốc, rồi một khẩu súng lạnh toát đặt hờ lên gáy, khiến gã bất giác đưa hai tay lên, mồ hôi bắt đầu tuôn ra ướt đẫm cả trán.
-Rốt cuộc cậu muốn đi đâu?
Giọng chủ tịch vang lên đanh thép đằng sau khiến Sơn cảm thấy cả đất trời dường như đang sụp đổ. Trước giờ chủ tịch rất ghét những ai phản bội mình, sự việc hôm nay xem như gã đã cầm chắc cái chết trong tay...
-Đại ca! Xin tha mạng!
Sơn bắt đầu kêu gào trong tuyệt vọng, nhưng “đùng”, một tiếng súng đột ngột vang lên, gương mặt của gã cũng nhanh chóng cứng lại, cả người đổ sụp xuống. Cái kết cho kẻ phản bội rốt cuộc vẫn chỉ có một mà thôi...
Sau khi ra tay xong, chủ tịch lạnh lùng bỏ súng xuống rồi mở cửa ô tô bế Bảo Nam ra, mang về phòng Vũ Hoàng. Ông cứ đứng lặng một hồi lâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt vẫn còn đang say ngủ đó, cảm giác tội lỗi bỗng dưng xâm chiếm. Ngày trước chính ông đã từng hứa sẽ mang lại cho con bé một cuộc sống hạnh phúc, vậy mà giờ đây... “Đại Hùng, cậu thật sự đã tha thứ cho tôi rồi sao?”...
Trong một căn phòng khách sạn hạng sang, Trần Đại Hùng và Phan Đắc Hưng đang ngồi bất động, đếm từng nhịp thời gian vẫn đang vỗ rất đều từ cái đồng hồ quả lắc treo tường. Bây giờ ngoài làn khói thuốc đang không ngừng tản ra từ cái gạc tàn thủy tinh đặt trên bàn thì tất cả đều im ắng đến đáng sợ. Cả hai người họ vẫn đang nghẹt thở chờ đợi một phản hồi.
“Tít, tít”.
Phan Đắc Hưng vội vàng vơ lấy cái điện thoại trên bàn, đôi mày đang nhíu lại ngay lập tức giãn ra. Hắn ta khẽ nở một nụ cười nhạt, rồi ngồi ngả lưng ra sau nhìn Đại Hùng đầy thỏa mãn:
-Sơn chết rồi! Bị Phạm Vũ Huy bắn một phát vào đầu!
-Mày có vẻ thoải mái nhỉ? Đại Hùng khẽ hừ nhạt, rồi nhìn chăm chăm vào con người trước mặt, cảm thấy hơi buồn nôn. Dù sao cũng là một tai mắt khó khăn lắm mới cài vào được, mày hi sinh hắn ta như vậy không thấy tiếc sao?
-Chốt vốn là để thí mà, lần này còn có thể đổi lấy tướng không phải đã quá lợi cho phe ta rồi sao? Phan Đắc Hưng bình thản châm tiếp một điếu thuốc mới rồi rít một hơi sâu, tiếp tục nói thật chậm rãi. Mọi chuyện sau này phải nhờ cả vào anh rồi!
Trước ánh nhìn thân thiện đến gai người của Phan Đắc Hưng, Đại Hùng im lặng không đáp, chỉ phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây xanh vẫn đang trôi lững lờ một cách thật bình lặng. Cái chết của Sơn chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là để gây dựng lòng tin nơi Phạm Vũ Huy – con người gian xảo vốn chưa từng tin tưởng bất kì ai. Nhưng hiện giờ Đại Hùng vẫn đang rất phân vân, liệu một tính mạng nhỏ bé kia có chút ý nghĩa gì không? Phạm Vũ Huy có thể vì thế mà nghe lời ông, để rồi tự sa chân vào cái bẫy đang giăng sẵn chờ mình sao?