Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mẹ kiếp, ômg giết chết mày.”
Đến càng gần địa điểm, Danh Hoài càng nghe rõ tiếng hét; tiếng đánh đấm lẫn nhau. Cậu lập tức tăng tốc, trong lòng cầu mong đại ca mỏng manh ấy đừng có bị gì là được.
“Ông giết mày. Ai cho mày động đến Danh Hoài.”
Ngọc Cảnh Anh tức giận lao vào đại ca Vương. Trên mặt cậu đã có vài vết bầm, khoé môi cũng bị người ta đánh rách. Nhưng lúc này cậu như điên, không còn quan tâm gì đến xung quanh nữa. Nghĩ đến người này ngày ngày bắt nạt mẹ con Danh Hoài. Cậu lại tức giận.
Danh Hoài vừa chạy đến địa điểm đánh nhau, còn chưa định hình được tình huống thì đã nghe đại ca Hoa Lan hét tên mình. Tiếng hét khản đặc, cơn giận như sóng cuộn mãnh liệt. Cậu lắc đầu cố lấy lại bình tĩnh chạy đi tìm người.
“Ngọc Cảnh Anh.”
Chỉ trong phút chốc đã thấy được Ngọc Cảnh Anh và người họ Vương vật nhau kịch liệt dưới đất. Trên mặt anh đã có vết máu vết bầm.
Hai mắt Danh Hoài như nổ đom đóm.
“Mẹ kiếp… thằng chó…”
Cậu vừa hét vừa xông lên. Tên đại ca Vương thấy mình đang thắng thế thì thích chí. Nhưng chỉ một lúc, hắn cảm nhận được một lực cực mạnh, nắm lấy áo quăng mình đi như quăng rác.
Danh Hoài vội vã đỡ người bị thương nằm dưới đất lên.
Ngọc Cảnh Anh tuy bị trúng mấy đòn nhưng lúc này vẫn còn trong cơn tức nên hăng máu cực kì. Thấy đại ca Vương bị Danh Hoài ném đi, anh liền chạy lên cho hắn mấy đá. Vừa đá còn vừa khóc vừa mắng.
“Tên chết tiệt, sao mày có thể làm như thế với cậu ấy.”
“Cảnh Anh, dừng lại.”
Danh Hoài sợ anh kích động quá mức đành ôm lấy người từ phía sau lưng, ngăn không cho anh gây ra án mạng. Dù sao Ngọc Cảnh Anh cũng đủ tuổi 18, nếu có chuyện gì, cậu không biết làm sao có thể bảo vệ được anh.
“Cậu đừng ngăn anh mày, để tao cho nó một trận.”
“Không sao mà. Chúng ta về trước. Tên này báo cảnh sát sau cũng được.”
Ngọc Cảnh Anh tức đến phát khóc. Bình thường có người ức hiếp anh, anh sẽ đánh lại. Nhưng không hiểu sao, có người ức hiếp Danh Hoài, lại khiến anh đau lòng khôn xiết.
Danh Hoài nhẹ nhàng lau mấy vệt máu cùng nước mắt trên mặt Ngọc Cảnh Anh. Thường ngày anh lúc nào cũng trắng trẻo sạch sẽ, nay lại lem luốc như chú mèo, khiến tim cậu đập thình thịch liên hồi.
“Đừng khóc, tôi không sao đâu. Chúng ta báo cảnh sát là được.”
Ngọc Cảnh Anh ghé đầu vào vai cậu khóc nức nở. Tuy đánh đấm một trận nhưng anh vẫn yếu đuối lắm. Danh Hoài thương tiếc, khẽ vỗ nhẹ vai anh.
Đúng lúc này, tên đại ca kia lồm cồm bò dậy. Hắn ta ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn về phía Ngọc Cảnh Anh. Rõ ràng, Ngọc Cảnh Thâm mới chính là kẻ thuê hắn đi làm chuyện xấu. Thế mà cuối cùng lại chỉ có hắn chịu đòn một cách oan uổng. Hai anh em nhà này rõ ràng đã bắt tay chơi khăm hắn.
Tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên trong miệng. Tên họ Vương không còn một chút lý trí nào cả. Vết thương và đau đớn khắp người khiến hắn suy nghĩ không thông. Đúng vậy, việc gì hắn phải chịu đựng. Tên công tử bột ấy ỷ có chút tiền mà muốn chơi đùa hắn sao. Đừng hòng. Hắn phải cho bọn người khốn kiếp đơ biết, động đến hắn sẽ phải có kết cục như thế nào.
Ánh mắt hắn liếc về phía vỏ bia thuỷ tinh đang lăn long lóc. Ánh mắt tràn đầy thâm độc.
Danh Hoài an ủi người trong lòng một lúc, bỗng nhiên thấy lạnh cả sóng lưng, cậu quay người nhìn về phía sau. Chỉ thấy tên đại ca đó cầm chai thuỷ tinh như điên mà xông tới đánh Ngọc Cảnh Anh.
“CẢNH ANH… cẩn thận…”
Ngọc Cảnh Anh chỉ thấy bỗng dưng vòng tay Danh Hoài siết chặt lấy mình, sau đó là một tiếng bốp vang lên. Đầu của Danh Hoài gục xuống vai cậu.
Ngọc Cảnh Anh chỉ cảm thấy chết lặng, cậu dường như cảm nhận được cái gì đó ươn ướt chảy xuống.
“Mẹ kiếp….”
Tiếng còi cảnh sát vang lên khắp con hẻm nhỏ kèm theo đó là tiếng xe cứu thương. Có người bị cảnh sát còng tay đưa đi, cũng có người phải nằm cán.
Ngọc Cảnh Anh lúc này mặt mũi trắng như tờ giấy, còn trắng hơn cả người nằm trên cán như Danh Hoài.
Danh Hoài dù bị tên kia đập một cú mạnh vào đầu, máu chảy khá nhiều nhưng vẫn còn chút ít tiềm thức. Mắt cậu hơi mờ đi nhưng vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hôti của người đó lăn nhẹ xuống tay mình.
Đừng khóc, Cảnh Anh. Tôi không muốn anh khóc. Tôi chỉ muốn anh cười mà thôi. Cho dù đau đớn đến mấy, anh cười cũng chính là liều thuốc tốt nhất.
Ngọc Cảnh Anh ngồi thẩn thờ như một cái xác không hồn trước phòng cấp cứu. Lúc nãy anh những tưởng bản thân là anh hùng, cuối cùng sau tất cả lại đem đến gánh nặng cho Danh Hoài. Anh liên tục lau nước mắt chảy dài. Anh quả thực là vô dụng mà, có chút việc cũng làm không xong. Học cũng không được mà đánh nhau cũng không nốt. Rốt cuộc anh làm được cái gì cơ chứ. Sống tới từng tuổi này nhưng sau tất cả chỉ có thể dựa vào bố mẹ và gia tộc. Thật vô dụng mà.
Lâm Bối Bối thở dài, ngồi bên cạnh vuốt lưng an ủi thằng bạn mình. Chắc sau chuyện này nó cũng sốc lắm. Dù sao gần hai mươi năm qua, đây cũng là lần đầu tiên Ngọc Cảnh Anh chứng kiến có người vì mình mà đổ máu mà.
“Không sao, bác sĩ cũng nói là không sao mà. Đừng lo nhé.”
Nhưng Ngọc Cảnh Anh lúc này đã lo lắng đến độ bạc cả tóc. Anh liên tục vò đầu mình tự trách. Lâm Bối Bối biết đây là hành động của bạn mình khi cảm thấy bất an lo lắng. Nhưng dù cậu cố an ủi thế nào cũng không ăn thua. E rằng chỉ có người đang nằm trong kia mới có thể bình ổn cảm xúc của Ngọc Cảnh Anh.
Rất nhanh, đèn cấp cứu phụt tắt. Ngọc Cảnh Anh còn nhanh chân hơn Triệu Xuyến Chi, lo lắng nhìn bác sĩ.
“Bác sĩ..”
“Người nhà yên tâm. Tuy vết thương phải khâu mấy mũi nhưng không gây chấn động não. Bệnh nhân chỉ cần nằm viện một đêm, ngày mai là có thể xuất viện rồi.”
Lúc này cả ba người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm. May mắn làm sao…