Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong dòng nước bạc đang trút xuống, Mục Trần mở mắt, gương mặt khôn giấu được vẻ vui mừng khôn tả xiết, hắn hoàn toàn không ngờ được Đại Phù Đồ quyết lại có thể xuất hiện đột phá trong tình huống vi diệu như thế.
Kết quả này hiển nhiên là ngoài dự kiến.
Đại Phù Đồ quyết có ba tầng cảnh giới: Trúc Cơ, Ngưng Hình, Hóa Tháp.
Tầng thứ nhất có lẽ dễ tiến vào một chút, nhưng sau đó Mục Trần không thấy tiến triển gì cả, dù hắn có thể cảm giác được bản thân ngày càng thành thạo hơn khi tu luyện Đại Phù Đồ quyết, nhưng cảm giác đột phá thì chưa hề mảy may có, không ngờ được hôm nay lại đột nhiên tiến cảnh.
Trong khí hải, hắc tháp mờ mờ phía trên quang luân linh lực đã tiêu tán mất, nhưng linh lực trong cơ thể đã trở nên tinh túy và đậm đặc hơn.
Tối trọng yếu là khi Đại Phù Đồ quyết đạt tới cảnh giới Ngưng Hình, phong ấn Linh Mạch trong cơ thể đã khác trước, mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của nó, không như xưa hoàn toàn không biết gì cả.
Hiển nhiên, tiến cảnh rõ rệt của Đại Phù Đồ quyết đã cho hắn khả năng cảm ứng phong ấn Linh Mạch của mẫu thân hắn để lại.
Mục Trần nhìn vào lòng bàn tay, khẽ nắm lại, thần thái khó hiểu. Đây là lần đầu tiên hắn có thể chân chính cảm nhận được khí vị Linh Mạch được ẩn giấu trong cơ thể.
Hắn vẫn chưa thể nhận biết được Linh Mạch của mình có cấp độ nào, nhưng cái cảm giác kỳ lạ này như giữa tầng mây bất chợt xuất hiện một đỉnh núi kỳ vĩ cao chót vót.
Hắn rất mong chờ đến khi có thể tu luyện Đại Phù Đồ quyết đến cảnh giới đại thành, lúc đó có thể biết Linh Mạch của mình đến tột cùng có bao nhiêu cường hãn.
Mục Trần hít sâu một hơi, vui sướng mở hai tay ra, tán đi linh lực bảo hộ, tùy ý thác nước lạnh lẽo dội vào người. Lát sau đứng dậy phóng người hóa thành một cái bóng đen lao đi vững vàng đáp xuống cạnh hồ.
Mấy người Đường Thiên Nhi cũng đã ngừng tu luyện, nghỉ ngơi ở bãi đấy bên cạnh hồ nước, phóng ánh mắt nhìn kỳ lạ nhìn Mục Trần. Lúc nãy động tĩnh của hắn kia đều được họ quan sát kỹ càng từ đầu tới cuối.
- Ngươi dường như lợi hại thêm thì phải?
Trần Phàm soi mói đánh giá Mục Trần, khí tức của hắn vẫn là Linh Luân cảnh sơ kỳ, nhưng không hiểu sao khiến cho Trần Phàm có cảm giác khác trước, nguy hiểm hơn nhiều.
Mục Trần cười, Linh Ảnh Bộ và Linh Hoàng Chỉ xem như đã chính thức tu luyện thành công, tùy tâm sử dụng. Tuy vẫn còn cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa để thành thạo và nâng cao uy lực, nhưng đối với hắn đã tăng thêm một lượng chiến lực không nhỏ. Huống gì Đại Phù Đồ quyết vừa mới đột phá, linh lực trong cơ thể dĩ nhiên cường hoành mạnh mẽ hơn so với Trần Phàm, thậm chí hắn cũng không kém hơn cường giả Linh Luân cảnh trung kỳ là bao.
- Huấn luyện thế này giúp cho ngươi không ít chỗ tốt nhỉ.
Mạc sư chậm rãi tiến tới, đảo mắt quan sát hắn từ đầu tới chân, cười nhạt nhận xét.
Mục Trần gật đầu. Hiện giờ hắn đã chân chính bắt kịp tốc độ đổ xuống của thác nước, những cọc gỗ rơi xuống cũng một chỉ là thủng, xem như thành quả ban đầu đã đạt được.
- Bất quá huấn luyện dù sao cũng chỉ là huấn luyện, hiện tại ngươi cần phải tôi luyện bằng thực chiến để tăng cường uy lực của linh quyết.
Mạc sư cười, nhìn lại Trần Phàm và Hoắc Vân, nói:
- Hai người liên thủ đối phó hắn, xem thử đủ sức đánh bại hắn không.
- Liên thủ?
Trần Phàm và Hoắc Vân trố mắt nhìn Mạc sư, lại đưa ánh mắt nghi ngại nhìn qua Mục Trần. Hơn nửa tháng nay quan sát tên kia tu luyện khiến cả hai bị đã kích hơi bị nghiêm trọng, nếu mà liên thủ có thể đánh hắn một trận, có lẽ sẽ thoải mái trong lòng hơn một tí.
Bọn họ hiểu rõ đơn đả độc đấu tất nhiên không tên nào là đối thủ của hắn, nhưng liên thủ thì lại khác, dù sao cả ba người đều cùng có thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, cho dù có chênh lệch một ít, nhưng hai người hơn một, tự tin hơn nhiều.
- Mục Trần, cố gắng khiến cho hai ca ca đây vui vẻ lâu một chút nhé.
Trần Phàm cười đắc ý.
- Hai đánh một mà còn hớn hở ra mặt như vậy, thật là có triển vọng mà...
Đường Thiên Nhi mắng khẽ.
Mục Trần chỉ cười, hắn liếc nhìn Mạc sư dường như có ý cảm tạ hay sao đó, rồi gật đầu nói:
- Đã vậy, theo ý Mạc sư, làm phiền hai vị giúp ta rèn luyện một chút.
Thấy hắn đáp ứng, hai người bên này đều nhoẻn miệng cười, kẻ lắc cổ, kẻ bóp cổ tay, nói:
- Được được, bất quá ta nói trước, bọn ta không như mấy tên đệ tử khác, tham gia cái đội thám hiểm khiến đôi khi khó kiềm chế, nên cũng hơi hiếu chiến một chút.
- Đa tạ nhắc nhở. Mời chỉ giáo.
Trần Phàm và Hoắc Vân cũng thôi không cười nữa, dù ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng thật ra trong lòng vẫn rất e ngại. Hai mươi ngày nay quan sát tên kia tu luyện, hắn lợi hại thế nào cũng nhìn ra được một chút.
- Động thủ!
Hai người rất ăn ý với nhau, không cần nói nhiều, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, cùng lúc phóng lên chia ra hai bên trái phải xông tới Mục Trần.
Linh lực hùng hậu của Linh Luân cảnh sơ kỳ từ cơ thể hào người trào ra, tốc độ nháy mắt tăng cao, hai đấm nắm chặt, xuất hiện hai bên, không chút nương tay nện thẳng vào đầu Mục Trần.
Đường Thiên Nhi nhìn thấy hai tên hung ác ra tay không hề nể mặt, căm giận nghiến răng trợn mắt nhìn chiến cuộc.
Bất quá đối mặt với thế công ăn ý của hai người, Mục Trần vẫn vô cùng bình tĩnh, ngay khi hai quyền đến sát mới lui nhẹ về sau nửa bước.
Quyền phong sắc sảo sượt qua mặt, thổi tui mái tóc đen lộ ra hai con ngươi đen nhánh.
- Vũ Bạo Sát Quyền!
Thế công dữ dội hoàn toàn bị Mục Trần nhẹ nhàng tránh đi, hai người kia lại ép sát, tung quyền như mưa to bão lớn liên tục công kích, quyền phong cuồng bạo liên miên bất tận mang theo uy áp linh lực bao phủ lấy Mục Trần.
Quyền thế như mưa cuồn cuộn cuốn tới, hai chân Mục Trần lúc này đã xuất hiện linh lực hắc ám, chỉ nghe một tiếng "bộp" khẽ, thân ảnh của hắn như hóa thành quỷ mị, xuyên qua thế công kín kẽ như mưa sa bão táp của hai người kia.
Quyền phong của cả hai không hề chạm được vào người hắn một chút nào!
- Tốc độ nhanh thật!
Trần Phàm căng thẳng, vì căn bản không thể thấy được Mục Trần đã xuyên qua loạt công kích của hắn như thế nào.
- Bên trái!
Khóe mắt chớp lên, xoay người tung một chân đạp thẳng qua hướng đó, cước phong như trường thương xé rách không khí, hung hãn tấn công vào cái bóng mơ hồ trong mắt.
Nhưng kỳ lạ một cước mạnh mẽ đó hoàn toàn xuyên qua, không hề có cảm giác đánh trúng da thịt.
- Là tàn ảnh!
Hoắc Vân hoảng sợ, tốc độ của Mục Trần nhanh đến quỷ dị thế sao?
- Ở bên này!
Phía bên phải đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ. Trần Phàm, Hoắc Vân cả kinh, xoay lại vừa lúc nhìn thấy tứ chỉ tung ra, bốn đầu ngón tay mơ hồ có ánh sáng màu vàng rực rỡ như ngọc, dao động cực kỳ cương mãnh từ đó phát tán ra.
"Vút!"
Mục Trần đâm thẳng cánh tay xuyên qua không khí, tứ chỉ nhắm vào cổ họng hai người kia.
"Ầm!"
Linh lực dữ dội tuôn ra từ trong cơ thể hình thành một quang thuẫn linh lực dày cộp, họ cũng rất e ngại công kích này của Mục Trần.
Bất quá với phòng ngự của họ lại chẳng làm khó được hắn chút nào. Kim quang từ ngón tay kia như chui ra từ trong xương, tràn ngập uy lực.
"Choang!"
Chỉ phong của Mục Trần chạm lên quang thuẫn, nháy mắt liền phá tan quang thuẫn xuyên qua lớp phòng ngự khiến cả hai đều trợn mắt.
"Roẹt!"
Tứ chỉ dừng lại trước cổ họng hai người nửa thốn, dù chưa chạm đến da thịt, nhưng cũng khiến hai người chảy máu một chút, phát ra ê ẩm khó chịu.
Hai người kia không dám cử động chút nào, tứ chỉ kề ngay yết hầu, nếu là giao chiến sinh tử e rằng ngón tay Mục Trần đã đâm thủng hai lỗ trên cổ họng bọn họ.
- Đa tạ.
Mục Trần thu tay chắp lại cười nói, trong lòng cũng vui sướng vô hạn. Uy lực của Linh Ảnh Bộ và Linh Hoàng Chỉ khiến cho hắn kinh ngạc ngoài dự đoán. Nếu là trước đây 1 tháng muốn đối phó cường giả Linh Luân cảnh sơ kỳ, dù có thể thắng nhưng khó mà thoải mái như vậy.
- Xem ra danh ngạch hạt giống kia, hai ta không cần nghĩ tới nữa rồi.
Trần Phàm bất đắc dĩ thở dài, tuy cả hai vẫn còn ẩn giấu thực lực, nhưng Mục Trần cũng chưa hề dùng hết khả năng.
- Tưởng vớ bở, ai dè bị dạy cho một bài học.
Đường Thiên Nhi thấy Mục Trần thắng thế, nhất thời cười nhạo.
- Thiên Nhi, tốt xấu gì chúng ta cũng là hai người chân thành theo đuổi ngươi, không cần phải đả kích vậy chứ?
Trần Phàm hậm hực nói.
- Thôi cho em xin, đuổi thì để ta đuổi, theo thì không cần, ta càng vui vẻ hơn.
Đường Thiên Nhi cười ngọt như đường, vẫn không hề có chút nào lưu tình cho hai kẻ kia có cơ hội.
- Cũng không tệ lắm. Bất quá Linh Ảnh Bộ vẫn còn chưa nhuần nhuyễn, ta thấy ngươi cần phải chú tâm luyện nhiều hơn nữa. Hai người kia không có cách nào giúp ngươi luyện tập, vậy thì ta tự giúp vậy.
- Đừng lo, ta sẽ dùng vài phần thực lực thôi, bất kể bản lĩnh gì của ngươi cứ trổ ra hết, đánh bại ta thì huấn luyện một tháng này thành công mỹ mãn.
Mục Trần khẽ cười gật đầu. Chiến ý bốc cao, đối thủ là một cường giả Thần Phách cảnh giúp hắn rèn luyện, cầu còn không được a!
Khi Mục Trần được Mạc sư tự mình thao luyện cùng hắn, thì cấm địa hậu sơn của Liễu phủ đột ngột xuất hiện linh lực bùng nổ, hình thành cuồng phong rung lắc cây cối xung quanh.
Cuồng phong thổi quét một hồi lâu thì ngừng hoạt động, một người cao cao bước ra, bộ dáng đúng là Liễu Mộ Bạch.
Hắn đang nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, khóa miệng cười dữ tợn.
Mục Trần, những ngày tốt đẹp vui vẻ của ngươi đã sắp hết rồi a.