Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Đường Đinh Tử Hộ
  3. Chương 18: 18: Mưu Mô
Trước /19 Sau

Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 18: 18: Mưu Mô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Quả thật là yêu đan sao?" A Trản cảm thấy đạo sĩ điên chết quá êm đẹp.

Giết yêu không phân tốt xấu là ác, dùng yêu luyện đan thì ác càng thêm ác! Nếu yêu thần hồn câu diệt sẽ không thể luyện đan, cho nên yêu bị ném vào trong lò luyện đan, đều còn sống sờ sờ! A Trản cắn răng nói: "Thế ngày ngày đuổi theo ta không bỏ, chính là muốn bắt ta về luyện đan ư?"

Mạc Điệp vẫn không phủ nhận.

Đương nhiên nàng không dám nói cho hai vị bà bà, kỳ thật lò luyện đan trong điện Tam Thanh vẫn đang bốc lên hơi nóng hừng hực, là đang luyện viên Phục Linh đan thứ hai trên đời có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh trường sinh bất tử, chỉ còn thiếu một vị thuốc là thành ----- chính là lão yêu năm ngàn năm đạo hạnh trở lên.

Đúng vậy, là một con hoa yêu nãi nãi giống thế này.

A Trản lại hỏi: "Sư phụ ngươi bắt yêu giết yêu khắp thiên hạ, không phải là ý chỉ của Hoàng đế sao?" Từ xưa đến nay, Hoàng đế muốn bất tử cũng không ít, đặc biệt là Lý gia.

"Không phải.

Đều là chủ ý của sư phụ." Mạc Điệp sợ hãi vội mở miệng biện hộ cho Nữ Đế.

"Ta thấy cũng không tốt lành gì." Nhạc Chức nhìn Mạc Điệp nói: "Tiểu đạo cô, ngươi trở về nói cho Hoàng đế biết.

Ta ở đây chờ nàng, chuyện hôm qua còn chưa nói xong đâu! Mạng là của chính nàng, thật sự muốn sống thì cũng đừng sai sử các ngươi chạy tới chạy lui nữa, liệu mà tự mình ra chút sức đi."

"Sơn Thần bà bà, xin hỏi có phải bệ hạ đã đắc tội với ngài chỗ nào không ạ?" Mạc Điệp cẩn thận hỏi dò.

Sơn Thần bà bà tựa hồ tràn đầy địch ý với bệ hạ.

Nhạc Chức nhìn Mạc Điệp cười hòa ái: "Ngươi giúp nàng nói dối ngươi có biết không?"

Lúc này Mạc Điệp mới hiểu ra.

Nàng chợt nhớ tới trước lúc về Trường An, hoa yêu nãi nãi từng tìm Thổ Địa bà bà ở Liêm Thủy trấn nghe ngóng tin của Sơn Thần bà bà từ thổ địa hoàng thành.

Thần tiên trong thiên hạ là người một nhà, làm sao có thể không biết được đây?

"Sơn Thần bà bà ngài có chỗ không biết, bệ hạ không phải không nguyện đến mà là không thể đến.

Viên đan trong cơ thể nàng mang yêu khí thập phần cường đại, đạo hạnh của ta còn thấp, thực sự không che giấu được." Mạc Điệp trông mong nhìn qua Nhạc Chức, đau khổ cầu khẩn nói: "Cảm phiền ngài tiến cung một chuyến có được không ạ?"

"Tại sao ta phải vì nàng mà chịu phiền phức? Ta nợ gì nàng sao?" Nhạc Chức tức giận bất bình nói.

Hôm đó vì cứu oắt con dối trá kia mà tổn hao tiên khí không biết khi nào mới có thể bù đắp được đây này! Mắc mớ gì nàng phải gấp rút đi cứu loại người vong ơn phụ nghĩa đó chứ.

"Ta nể tình ngươi đã cứu mạng ta và A Trản mới cho nàng cơ hội này, muốn mạng thì đến, còn không thì thôi.

Nàng quen thói sai vặt nên tới đi đường cũng không muốn đi chứ gì? Ta sẽ ở cái chỗ chết tiệt này chờ lâu nhất là ba ngày, quá hạn không đợi nữa nhé."

"Vâng ạ." Mạc Điệp biết mình hôm nay bất luận thế nào cũng không khuyên nổi Sơn Thần bà bà, đành phải nghĩ biện pháp khác.

Ví như chuyển sang chiến thuật đường vòng, van cầu hoa yêu nãi nãi chẳng hạn? Nàng trộm liếc nhìn A Trản sắc mặt còn muốn khó coi hơn Nhạc Chức, sinh lòng bi thương.

"Thế ta xin đi trước?"

A Trản trợn mắt nhìn Mạc Điệp ngoài cửa lao: "Thế ngươi tưởng sẽ có người tiễn ngươi ra ngoài chắc?"

"Không phải..." Mạc Điệp nói thầm lắc đầu, cúi thấp đầu quay người đi.

Nhạc Chức đứng nửa ngày có hơi mệt, đặt mông ngồi lại trên cỏ dại.

A Trản vội kéo nàng lên, phủi vụn cỏ dính trên y phục giúp nàng rồi nói: "Muội không chê bẩn sao? Đâu thể bạ đâu ngồi đấy được."

Nhạc Chức làm nũng nói: "Mệt mỏi quá đó mà! Chẳng lẽ muốn ta ở trong lao mấy ngày liền không ngủ không nghỉ không ngồi không nằm?"

"Nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi muội còn ở lại cái chốn này làm gì? Muốn hờn dỗi với Hoàng đế sao?" A Trản ghét bỏ phủi cỏ dại dính trên đỉnh đầu Nhạc Chức hỏi: "Rốt cục là Hoàng đế đã làm gì muội? Mà muội có thể nhẫn tâm đến mức thấy chết không cứu."

Nhạc Chức nhếch mép: "Cũng không phải chuyện gì lớn.

Chỉ là giận nàng lấy oán trả ơn, rõ ràng hôm qua ta mới cứu nàng một mạng, trở mặt một cái nàng đã nhốt chặt ta trong lao.

Dù sao ta vẫn cảm thấy, loại người này không đáng tốn sức cứu, chết đi có khi lại tạo phúc thương sinh."

A Trản nở nụ cười thông suốt, nhéo nhéo mặt Nhạc Chức nói: "Miệng mồm ngày càng ghê gớm.

Thật ra nàng cũng không tới nổi ngang ngược như lời muội nói, là do Hoàng đế sợ muội đấy.

Muội thử nghĩ mà xem! Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, muội nói vào là vào nói ra là ra, nơi đó lại là nhà của nàng.

Nói cách khác, nếu Bắc Sơn của chúng ta thường xuyên có đạo sĩ lợi hại như đạo sĩ điên lui tới thì muội có sợ không? Có muốn hắn bị giam lại không?"

"Sợ ta làm gì? Ta cũng đâu thương tổn đến nàng." Nhạc Chức có chút không vui.

Sao A Trản có thể so sánh nàng với đạo sĩ điên chứ?

"Nàng lại không biết trong lòng muội nghĩ gì." A Trản quét mắt nhà lao nói: "Ta sẽ lập tức gọi người Triêu Hi Lâu đem chút đồ dùng bình thường đến đây sửa soạn lại một chút, còn phải ở vài ngày cơ mà, dơ dáy bẩn thỉu thế này làm sao mà ở được! Có đồ dùng đặc biệt nào muốn dùng không? Cứ nói cho ta biết, ta cho người mang tới luôn một lượt."

"Chuyển đến dọn đi tỷ cũng không ngại phiền sao." Nhạc Chức cúi đầu nhìn y phục trên người nói: "Mang mấy bộ đồ sạch tới nha! Nhớ phải là nam trang đó."

*

Cù Thanh Liên ở khách điếm chờ mòn mỏi đến chạng vạng tối, người Đằng vương phủ vẫn chưa đến.

Hắn cảm thấy chuyện liên thủ với Đằng vương phủ xem như thất bại.

Đằng vương ngàn dặm xa xôi mời hắn tới Trường An, nhưng từ đầu đến cuối không chịu hạ mình thân nghênh hắn nhập phủ, người ta đã không để hắn vào mắt thì hắn cũng sẽ không đuổi tới nịnh bợ.

Không có Đằng vương thì sẽ còn những người khác có thể đầu quân vào, hoặc là chỉ dựa vào sức của một mình mình cũng không phải là không có khả năng.

Cù Thanh Liên thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị tìm minh hữu khác.

Tiểu nương tử hảo tâm kia giao tiền trọ chỉ đủ ở một ngày, trước giờ cơm tối hắn sẽ phải rời khỏi nơi này.

"Cốc cốc cốc."

Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Cù Thanh Liên buộc bao đồ lại, nhìn xuyên qua giấy dán tường mỏng manh, trông thấy trước cửa có hai bóng người một cao một thấp.

Bóng dáng mảnh mai cao ráo có thể nhìn ra là thân hình nữ tử, nhưng tựa hồ cao hơn nữ tử bình thường nhiều.

Còn cái bóng thấp kia thì rất lạ, trông giống như không có chân vậy.

Ngoài cửa ngoại trừ hai thân ảnh mơ hồ này thì còn có chút yêu khí nhàn nhạt.

Hắn cấp tốc xách hảo kiếm lên, đứng sau cửa hỏi: "Là ai?"

"Không phải Cù tiên sư muốn vương gia bọn ta tới tận đây sao?" Là giọng nữ tử.

Trong veo réo rắt như giọng oanh vàng.

Cù Thanh Liên duỗi trường kiếm ra khẽ đánh rơi then cài gỗ, từ nãy đến giờ hai người ngoài cửa vẫn giữ nguyên khoảng cách.

Yêu khí đạm nhạt không có nghĩa người tới là kẻ yếu, ngược lại, yêu quái càng lợi hại sẽ càng biết che giấu yêu khí.

Ví như A Trản, dưới sự trợ giúp của một vật nhỏ được thi pháp, thậm chí có thể khiến yêu khí trên người biến mất hoàn toàn.

Nếu không phải nhiều năm trước hắn quen biết A Trản, hôm đó ở cước điếm căn bản sẽ không cho nàng là yêu.

Cửa mở.

Cù Thanh Liên thấy rõ ràng người tới.

Một nam nhân diện mục chất phác hình thể phúc hậu đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt ngây dại, nghĩ chắc là Đằng vương.

Đứng một bên là nữ nhân mới vừa nói chuyện, hoặc nói cách khác, chính là nữ yêu? Bánh xe gỗ của xe lăn đã cũ màu, xem ra nam nhân đã bị liệt lâu năm.

Cù Thanh Liên hít hà, tiếc thay hắn chỉ có thể nghe được yêu khí trên người nữ tử chứ không nghe ra là yêu khí gì.

"Cù tiên sư đúng là không khách khí chút nào." Nữ tử đẩy Đằng vương vào trong, vừa đi vừa nói: "Nghe nói tiên sư muốn Vương gia đến đây một mình? Thế thì thật có lỗi, Vương gia nhà ta đi đứng bất tiện, không ai giúp đỡ sẽ không đi đâu được.

Với lại, người mời ngài tới Trường An là ta, ngài có nói chuyện với Vương gia cũng không ích gì."

"Ngươi là yêu quái phương nào?" Cù Thanh Liên thu kiếm hỏi.

Ngón tay nữ tử cầm cần đẩy hơi động một chút, xe lăn liền lăn nhanh như chớp vào góc tường, Đằng vương ngồi đối mặt tường, thần sắc vẫn cứ ngơ ngẩn.

Nàng đẩy Đằng vương đi xong thân thể thướt tha xoay đến trước mặt Cù Thanh Liên, mập mờ phả hơi vào chóp mũi hắn: "Tiên sư nghe thử xem, nghe cho kỹ vào, nghe kỹ rồi thế đã đoán được chưa? Ta là yêu quái gì nào?"

Cù Thanh Liên giơ ngón trỏ và ngón giữa lên ngăn giữa hai người không cho phép nữ tử lại tới gần.

Nữ tử cười khanh khách lùi hai bước, không khách khí leo thẳng lên giường ngồi, giơ chân thon dài thong thả đong đưa chân hài lòng nói: "Cù tiên sư quả nhiên không làm ta thất vọng.

Những đạo sĩ vô dụng trong thành Trường An này a, ngoại trừ Lương Bẩm Thiên ra không ai có thể nghe ra ta là yêu." Cũng may Lương Bẩm Thiên đã bế quan rồi, bằng không dù nàng khống chế được Đằng vương cũng phải chịu cảnh chui lủi tối tăm không thấy mặt trời.

"Gọi ta đến Trường An để làm gì? Sao nào? Ngươi muốn diệt trừ Nữ Đế rồi lên thay à?" Cù Thanh Liên cười khinh miệt.

"Có ai lại không muốn được như thế nhỉ?" Nữ tử liếc nhìn Cù Thanh Liên: "Không phải ngươi cũng muốn diệt trừ Lương Bẩm Thiên sao?".

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vân Mây

Copyright © 2022 - MTruyện.net