Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bớt hư tình giả ý đi." Cù Thanh Liên không tin A Trản sẽ tốt bụng như vậy, nếu tiểu hoa yêu thật sự trọng tình nghĩa thì đã không đến nỗi đến tên của hắn mà cũng không nhớ được: "Sao ngươi lại tìm được nơi này?" Hắn giơ cánh tay lên ngăn A Trản đã đạp vào cửa hỏi.
A Trản xoay người vòng qua cánh tay Cù Thanh Liên, đi vào nhìn quanh một vòng, sau đó ngồi xuống bàn rượu, nhấc bầu rượu lên tự châm rượu nói: "Muốn tìm chỗ ở của ngươi bộ khó lắm sao? Có cái gì mà thổ địa Trường An không biết chứ?"
"Ngươi ngồi xuống đó làm gì? Chỗ này của ta không chào đón ngươi!" Cù Thanh Liên cau mày hạ lệnh trục khách. Tiểu hoa yêu còn ở lại đây thì phát hiện Mạc Điệp ở trên giường chỉ là vấn đề thời gian.
"Ỏ~" A Trản ghé vào bàn rượu chống cằm nhìn Cù Thanh Liên cười kiều mị: "Mới mấy năm không gặp mà đạo trưởng đã lớn lối thế này. Lúc ở Huyền Đô không phải ngươi muốn bắt ta ngay trước mặt mọi người thật đó chứ?"
Cù Thanh Liên không nói gì, hắn thấy A Trản không hề có ý định rời đi, đành phải khép cửa phòng lại. Khách điếm ở Trường An mấy ngày nay có không ít đạo sĩ đến ở, nếu hắn và A Trản nói chuyện bị người ta nghe thấy sẽ rất phiền toái.
"Ta thật không ngờ ngươi lại hận ta đến vậy." A Trản nhớ lại chút chuyện cũ trước kia nghiêm túc nói: "Nhưng ta nhớ rõ lúc trước khi hai ta ở bên nhau cũng rất tốt mà! Cuối cùng ta cũng đâu có không từ mà biệt." Nàng đối với mỗi đoạn tình cảm dù dài hay ngắn đều là nghiêm túc, đều thích thực sự mới có thể quen nhau, cho đến khi không còn thích nữa mới tiêu sái rời đi.
Cù Thanh Liên có hơi xấu hổ, bởi vì những lời này đều bị đứa bé Mạc Điệp kia nghe thấy. Nhưng suy nghĩ lại thì Mạc Điệp tám chín phần mười là phải giết, cũng không thèm để ý nữa làm gì. Hắn đứng xa xa cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy. Lúc ở bên nhau không có gì là không tốt, lúc ngươi rời đi cũng đủ sòng phẳng." Dù sao tiểu hoa yêu trêu chọc người đã đời rồi đi, về phần người khác sẽ như thế nào thì xưa nay nàng không để ý.
"Thì đúng là vậy mà! Vậy mắc mớ gì ngươi lại hận ta?" A Trản nghe ra oán giận trong lời Cù Thanh Liên, nhẹ giọng cười hỏi: "Chắc không phải do ngươi chưa quên được ta đó chứ?" Có quá nhiều người không quên được nàng, đây là chuyện nàng đành bất lực, xưa nay nàng có 'không quên được ai' bao giờ đâu. Nàng đã sống hơn năm nghìn năm, và vẫn còn phải sống tiếp nữa, loại tình yêu bên nhau trọn đời của phàm nhân là thứ nàng không cho được, bởi vì cuộc đời của nàng thật sự quá dàiiiiii.
Nhưng trong giới yêu thực ra cũng có những kẻ không buông bỏ được, gần gũi cùng phàm nhân mấy chục năm ngắn ngủi đã không nỡ buông tay còn ngóng trông đời sau nối lại tiền duyên. Thật là khờ khạo quá đi, phàm nhân chuyển thế thì có còn là người trước kia nữa đâu? Bản thân nghĩ mãi không thông đã đành, cần gì phải dây dưa như oan hồn với phàm nhân vốn đã quên mất kiếp trước của mình chứ, nếu người ta đã có người vừa ý thì con yêu đó sẽ cảm thấy phàm nhân cô phụ mình, thậm chí dưới cơn nóng giận còn giết mất người yêu của phàm nhân đó... Quả là đầu óc có bệnh mà.
"Bớt đề cao bản thân đi." Cù Thanh Liên cười khảy một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác không dám nhìn A Trản. Trong mũi bỗng nhiên truyền đến hương hoa nhiều năm qua quẩn quanh sâu trong ký ức không cách nào quên được, lần theo hương hoa là hình ảnh tiểu hoa yêu đang khẽ cười dịu dàng đứng trước mặt hắn. Tim bỗng đập rất nhanh, loại tâm động không ức chế được, loại xúc động muốn ôm tiểu hoa yêu vào trong ngực khiến hắn ảo não vô cùng.
A Trản cười xấu xa dùng ngón tay trỏ nhọn đâm vào tim Cù Thanh Liên nói: "Khẩu thị tâm phi. Đêm sâu như vậy, trong thành Trường An đạo sĩ lại nhiều, đêm nay ta ở lại chỗ này của ngươi có được không?" Nàng lưu lại chỉ vì muốn trêu chọc tiểu đạo cô cứ một mực trốn ở đằng sau màn không dám lên tiếng.
"Chỉ có một cái giường, làm sao ngủ?" Cù Thanh Liên đưa tay bóp eo A Trản mập mờ nói. Lúc đầu hắn chỉ tính giả vờ đuổi nàng đi, nhưng eo của tiểu hoa yêu vẫn thon vẫn mềm như vậy, hắn không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô suy nghĩ kỳ quái.
A Trản xoay tròn thoát ra khỏi vòng tay Cù Thanh Liên, cười bay đến trước giường làm bộ muốn xốc màn lên: "Ngủ chung là được."
Mạc Điệp nghe thấy hoa yêu nãi nãi và sư thúc hàn huyên nửa ngày trời, cho rằng hoa yêu nãi nãi vẫn chưa phát hiện ra mình, vốn dĩ đã tuyệt vọng rồi, nhưng hoa yêu nãi nãi bỗng nhiên nói muốn qua đêm ở đây, mà lại đảo mắt đã bay đến trước giường, cái màn nặng nề đong đưa hai lần làm tim Mạc Điệp muốn nhảy lên tới cổ họng.
Cù Thanh Liên bay tới trước kéo A Trản rời giường, ra vẻ trấn định nói: "Xưa nay ngươi ưa thích sạch sẽ, không thích đồ người khác đã dùng qua. Chẳng là đêm qua trong phòng ta có khách nam ở lại, đệm chăn lại chưa thay, để ta giúp ngươi lấy gian phòng khác đi!"
"Cần gì phiền phức như vậy?" A Trản phất ống tay áo một cái, thổi mạnh cái màn.
Cù Thanh Liên vội thi pháp phá gió của A Trản, màn vừa bị thổi ra một góc lại buông xuống.
"Có ý gì thế? Chẳng lẽ trên giường có nữ nhân khác a?" A Trản cảm thấy cực kỳ thú vị. Đương nhiên nàng biết trên giường không phải là nữ nhân nào cả, dựa vào niên kỷ của tiểu đạo cô thì còn chưa được tính là nữ nhân đâu!
"Trên giường bừa bộn, ngươi đừng nhìn làm gì." Cù Thanh Liên hỏi lại A Trản: "Nhưng còn ngươi. Rốt cục là vì chuyện gì mà tới tìm ta?"
"Tìm ngươi nối lại tiền duyên cùng chung đêm xuân a!" A Trản cười tinh nghịch.
Tim lại một trận cuồng loạn. Cù Thanh Liên hận không thể tự tát mình hai bạt tai, thật là vô dụng quá mà, biết rõ tiểu hoa yêu chỉ nói lời đùa vui nhưng vẫn không nhịn được tâm động. "Thật sao?" Khóe miệng Cù Thanh Liên nhếch lên một cái, tiến lên ôm chặt lấy A Trản cúi đầu muốn hôn nàng.
A Trản vội đưa tay che kín miệng Cù Thanh Liên.
"Rốt cục là ai khẩu thị tâm phi?" Cù Thanh Liên khổ sở buông lỏng A Trản ra nói: "Nói đi! Tìm ta làm gì? Ta biết ngươi mặc dù bạc tình bạc nghĩa nhưng sẽ không chân đạp mấy thuyền."
"Cái gì gọi là chân đạp mấy thuyền? Hiện giờ ta làm gì thân mật với ai." A Trản tránh khỏi tay Cù Thanh Liên, cười vang nói: "Đừng lộn xộn nữa. Ngươi đi gọi chủ quán chuẩn bị chút rượu ngon thức ăn ngon, ba chúng ta ngồi hảo hảo trò chuyện một lát." Trước kia lúc nàng độc thân dù gì vẫn còn A Chức, bây giờ A Chức đã vào cung, nàng muốn bao nhiêu nhàm chán liền có bấy nhiêu nhàm chán.
Ba chúng ta... Mặt Cù Thanh Liên lúc đầu ửng đỏ bây giờ đã trắng bệch.
"Tiểu đạo cô, đừng trốn nữa!" A Trản cười đưa tay hất tung màn lên.
Cù Thanh Liên muốn ngăn đã không còn kịp nữa.
Nụ cười trên mặt A Trản cũng cứng đờ trong nháy mắt. Lúc đầu nàng nghĩ là tiểu đạo cô tìm đạo sĩ thúi để bàn những chuyện đạo sĩ của bọn họ, thấy có người đến, dưới tình thế cấp bách mới trốn đi. Nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn không như nàng nghĩ, tiểu đạo cô bị trói chặt ném lên giường, miệng còn bị phù chú phong bế, đáng thương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nàng.
Mạc Điệp không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt giờ này khắc này vô vàn cảm kích hoa yêu nãi nãi.
"Đạo sĩ thúi! Ngươi là cái đồ không bằng cầm thú!" A Trản không thể tin được nhìn về phía Cù Thanh Liên: "Nàng vẫn còn là con nít a! Ngươi bỏ chút tiền đi kỹ quán không được sao?"
"Ngươi hiểu lầm rồi." Cù Thanh Liên biết A Trản đang suy nghĩ gì, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ. Sự xem thường này dĩ nhiên không phải dành cho A Trản mà là những kẻ súc sinh ưa ức hiếp nữ tử. "Ngươi sẽ không cho là ta muốn ngủ với nàng ta chứ?" Hắn cười khổ nói.
"Không phải vậy sao?" A Trản cười lạnh: "Nếu bởi vì còn tức giận chuyện ở Huyền Đô không được tuyển thì ngươi muốn đánh muốn giết không nói, hà cớ gì lại trói người ta về ném lên trên giường a? Nhất định là trông thấy tiểu đạo cô đáng yêu nên nhất thời mới nổi sắc tâm. Nếu ta mà không đến thì có phải đứa nhỏ này đã bị ngươi hãm hại rồi không?" Nàng vừa nói vừa bắt đầu giúp Mạc Điệp cởi trói.
Cù Thanh Liên có chút đau đầu, đây là chuyện quái quỷ gì vậy a! Bất quá trong lòng hắn có hơi mừng thầm, dựa vào thái độ A Trản đối với Mạc Điệp, cộng với cuộc nói chuyện trước đó của hai người, xem ra giữa hai người họ khẳng định không phải là loại quan hệ đó. Lẽ nào tiểu hoa yêu tìm đến hắn là thật sự muốn nối lại tiền duyên?
"Ngươi hiểu lầm thật rồi, ta không tệ hại như ngươi nghĩ đâu." Cù Thanh Liên dõng dạc nói: "Không phải ta muốn ngủ với nàng mà muốn giết nàng!" Hắn nhìn A trản đang cởi trói giúp Mạc Điệp, càng nhìn càng đau lòng. Tiểu hoa yêu dù lợi hại đến đâu thì chung quy vẫn là yêu vật, mà dây trói trên người Mạc Điệp đều đã bị thi pháp, yêu vật chạm vào sẽ bị bỏng.
A Trản lại không tin ngay cả chút pháp thuật nhỏ này mà nàng cũng không phá được, quật cường dùng hai tay đã tràn đầy vết bỏng xé dây thừng trên người Mạc Điệp.
"A Trản. Đừng thử nữa, ngươi không cứu được nàng đâu." Cù Thanh Liên nhìn hai tay A Trản bị thiêu đốt đến nham nhở lo lắng khuyên răn: "Trừ phi nàng nói cho ta biết Lương Bẩm Thiên bế quan ở đâu, có lẽ ta sẽ nể mặt ngươi tha cho nàng một mạng."
"Lương Bẩm Thiên?" A Trản nghi hoặc nhìn về phía Cù Thanh Liên: "Người chết rồi còn bế quan cái gì nữa?"
Mạc Điệp một giây trước còn đau lòng bàn tay hoa yêu nãi nãi, một giây sau liền bị dọa đến ngây dại. Đó là bí mật nàng liều chết gìn giữ a, cứ như vậy bị hoa yêu nãi nãi nói ra nhẹ tênh vậy sao?
"Chết rồi?" Tim Cù Thanh Liên bị chấn động mạnh một cái: "Hồi nào? Sao mà chết?"
"Mấy ngày rồi, ta giết." A Trản đã thả Mạc Điệp ra xong.
*
Giờ Tý đã qua, Dược gia ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu.
Nhạc Chức không yên lòng dỗ dành tiểu nhân sâm tinh, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài miếu thổ địa một cái. Không biết tiểu đạo cô đã hồi cung chưa? Còn tiểu hoàng đế đã tỉnh lại chưa? Liệu tiểu đạo cô trong lúc nói chuyện với Hoàng đế có vô tình bán đứng nàng không?
Trong lòng giống như bị cái gì cào cấu, đứng ngồi không yên.
"Bà bà nè, Dược gia sẽ không bỏ Tiểu Bảo lại đây chạy lấy người đâu ha?" Nhạc Chức bất an hỏi Thổ Địa bà bà.
"Khò khò khò ~" Thổ Địa bà bà mới cùng Dược Thảo thần uống rất nhiều rượu, bây giờ đã lăn ra ngủ.
"Bà bà!" Nhạc Chức lay lay Thổ Địa bà bà, muốn nhờ bà trông giúp tiểu nhân sâm tinh để mình hồi cung trước, chờ đến khi Dược gia trở về lại để Tiểu Đồ Chu đưa tin, nàng sẽ chạy ngay về lấy thuốc.
Không đụng vào còn đỡ, đụng vào một cái Thổ Địa bà bà trực tiếp chui xuống đất đi ngủ luôn. Đoán chừng là ghét bỏ trên mặt đất ngủ không thoải mái!
"..." Nhạc Chức nhìn cái miếu thổ địa vắng vẻ tịch liêu, nói với bé nhân sâm tinh tràn đầy tinh lực lật qua lật lại cười đùa ầm ĩ trong lòng: "Tiểu Bảo à, dì dẫn con đi chỗ này chịu không?" Không bàn trước thống nhất với tiểu đạo cô nàng thực sự không yên tâm, dù sao có tiểu nhân sâm tinh trong tay thì không sợ Dược gia sau khi có hoa nối xương sẽ không tìm tới cửa.
"Dạ chịu." Tiểu nhân sâm tinh thân thiết ôm cổ Nhạc Chức.
Hoàng cung không thể quay về, Tiểu Bảo là yêu tinh, không vào Đại Minh cung được. Sau khi Nhạc Chức bay trở về Trường An liền giẫm chân một cái gọi thổ địa Tiểu Đồ Chu tới.
"A Chức tỷ tỷ." Tiểu Đồ Chu rất nhanh đã xuất hiện.
"Muốn hỏi thăm ngươi một chút. Tiểu đạo cô Mạc Điệp hay ở bên cạnh Hoàng đế ấy mà, ngươi có biết bây giờ nàng ta đang ở đâu không?" Nhạc Chức hỏi. Nếu như ở trong cung, nàng cũng chỉ có thể nhờ Tiểu Đồ Chu trông Tiểu Bảo một lát.
Tiểu Đồ Chu khẽ gật đầu: "Đang ở trong một khách điếm ở thành Đông. A Trản tỷ tỷ cũng ở đó."
"Cám ơn nha!" Nhạc Chức hơi khó nói: "Đồ Chu nè, ngươi có thể trông Tiểu Bảo giúp ta một lát được không a?"
Đồ Chu còn chưa lên tiếng, tiểu nhân sâm tinh đã khóc náo loạn lên: "Hong chịu hong chịu, muốn di di bế."
Nhạc Chức cũng không biết được tiểu hài tử thích là nên khóc hay nên cười: "Rồi rồi rồi. Để di di bế nha." Nàng cười khổ tạm biệt Đồ Chu, sau đó đi đến khách điếm tìm Mạc Điệp bàn khẩu cung.
==vote đi nè==
Ra dáng bà mẹ trẻ quá còn gì, có khi nào cục đá sinh ra cục sỏi không 😂😂😂.