Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai chiến thuyền từ phía sau vượt lên, cùng song hành với khách thuyền trên dòng Y Thủy.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Đột Lợi ba người chạy lên khoang thuyền phía trên thì không thấy Lý Tịnh đâu nữa. Hai chiến thuyền kẹp khách thuyền vào giữa nhưng cũng không hề tuốt kiếm giương cung, chỉ lệnh cho khách thuyền đi chậm lại. Bọn thuyền phu đều sợ đến không dám hó hé, chỉ biết cúi đầu vâng lệnh.
Quản sự của khách thuyền vốn là đầu mục của bang hội đến phía sau ba người, hạ giọng nói:
- Đây là tọa thuyền của Dương nguyên soái.
Mục quang ba người hướng lên kỳ hiệu của chiếc thuyền, Dương Công Khanh từ trong khoang thuyền bước ra nói, cười ha hả nói:
- Ba vị đi qua tệ cảnh, sao không để Dương mỗ làm tròn nghĩa địa chủ chứ.
Khấu Trọng vui mừng nói:
- Dương công đã lâu không gặp.
Đoạn đề khí nhảy vọt lên, hướng về phía thuyền của Dương Công Khanh, Từ Tử Lăng và Đột Lợi chỉ còn biết vội vã theo sau. Chiến thuyền lập tức tăng tốc, chớp mắt đã bỏ khách thuyền ở phía sau.
Sau một hồi hàn huyên tâm sự, Dương Công Khanh cười nói:
- Chúa thượng nghe ba vị từ phía Nam đến đây, không biết đã lo lắng đến thế nào nữa.
Khấu Trọng thuận miệng hỏi:
- Có phải là lo lắng sao chúng ta chưa ch
Dương Công Khanh cười khổ nói:
-Thiếu Soái hiểu lầm rồi, chúng ta vào trong khoang hãy nói.
Bước vào trong khoang thuyền, Dương Công Khanh lập tức cho tả hữu lui ra.
Sau khi mọi người an vị, Dương Công Khanh thu liễm tiếu dung, lạnh lùng nói:
- Vương Thế Sung con người này có người tài nhưng không chịu dùng, chỉ biết đại phong thân tộc, dùng người vào việc riêng, rõ ràng là uổng công Thiếu Soái đã vì hắn mà giành lấy một ưu thế tốt như vậy. Hiện tại quân của Lý gia lúc nào cũng có thể đánh về phía đông, đương nhiên là y nhớ lại Thiếu Soái tốt như thế nào.
Khấu Trọng không nghĩ là Dương Công Khanh đối với bọn họ hữu tình hữu nghĩa, đem mọi chuyện nói thẳng ra bèn nâng ly nói:
- Tiểu đệ kính Dương công một ly.
Đột Lợi cũng nâng li nói:
- Dương Công Khanh quả nhiên là một hảo hán tử. Vương Thế Sung có Dương công mà không chịu thiện đãi, nhất định hắn sẽ không có kết cục tốt.
Bốn người cùng nhau vui vẻ đối ẩm, đều có cảm giác thân thiết
Đột Lợi nói:
- Nếu quân Đường lập tức công đến, Dương công nghĩ cơ hội thắng bại thế nào?
Dương Công Khanh thẳng thắng nói:
- Trừ phi Lý Thế Dân đích thân cầm quân đốc soái thì còn có cơ hội thành công, nếu không thì quân Đường chỉ còn nước rút lui mà thôi.
Ba người đều động dung.
Khấu Trọng chau mày nói:
- Lời của Dương công phải chăng trước sau mâu thuẫn. Vừa rồi mới nói là Vương Thế Sung không biết dùng người, sẽ phải tự gánh hậu quả, hiện tại lại đề cao phân lượng của hắn như vậy.
Dương Công Khanh nói:
- Ta chỉ nói Vương Thế Sung bỏ qua một cơ hội tốt. Nếu y chịu trọng dụng Thiếu Soái, thừa thế tấn công quân Ngõa Cương, thu lấy số binh tướng, lương thực, giáp mã khổng lồ đó. Lại thừa cơ phụ tử Tiết Cử đang tấn công phía sau lưng quân Đường, tiến thẳng dến Quan Trung khiến cho Lý phiệt trước sau đều thụ địch, nói không chừng có thể công hạ được Trường An. Đáng tiếc lòng kị tài của y quá lớn, chỉ biết củng cố chiến quả, đến khi quân của cha con Tiết Cử bị Lý Thế Dân phá được thì hối hận đã muộn. Ta và Trương lão đối với y sao không khỏi tâm ý nguội lạnh chứ.
Trương lão chính là một viên đại tướng khác của Vương Thế Sung
Trương Chấn Chu-, người này cũng đã từng đối với Khấu Trọng rất tốt.
Chỉ cần nghe Dương Công Khanh không chút tôn trọng gọi thẳng tên của Vương Thế Sung thì đã biết quan hệ của ông ta và Vương Thế Sung đã rạn nứt đến mức khó mà hàn g được.
Từ Tử Lăng lấy làm lạ hỏi:
- Hiện tại Lý Phiệt thanh thế đại thịnh, lại không có mối lo về phía tây, sao Dương công lại tin tưởng chắc chắn rằng Vương Thế Sung có thực lực để chống lại quân Đường chứ?
Dương Công Khanh đáp:
- Đường quân tuy thịnh, nhưng Vương Thế Sung cũng mới thu được mười mấy vạn hàng binh của quân Ngõa Cương, hàng tướng có bọn Đơn Hùng Tín, Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết đều là tướng tài hiếm có. Quan trọng nhất là Lạc Dương là một thành lớn kiên cố, dễ thủ khó công, lại có phi thạch thần pháo và cung tiễn bắn xa đến năm trăm bộ, tướng thủ thành nội đều do thân tộc của Vương Thế Sung đảm đương. Quân Đường có muốn đánh thành cũng không dễ gì hạ được.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Theo ta nghĩ thì sự tình có lẽ là như vậy. Ôi! Vương Thế Sung có thật muốn gặp ta không, hắn sẽ không bày kế giết ta chứ?
Dương Công Khanh đáp:
- Theo lý thì nhất định không đâu. Hiện tại vấn đề mà hắn quan tâm nhất là quân Đường tiến về phía đông. Hắn đã từng đích thân hứa với ta và Trương lão là tuyệt không gia hại Thiếu Soái, Dương Công Khanh ta lý nào lại cùng hắn làm những chuyện vô sỉ không gì bằng đó chứ.
Khấu Trọng thập phần tin tưởng nói:
- Chỉ cần hắn chịu nghe ta nói một câu, bảo đảm sau đó sẽ không dám đụng đến một cọng lông của ta.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Tần Thúc Bảo hiện đang ở đâu?
Dương Công Khanh đáp:
- Y đang ở Lạc Dương.
Khấu Trọng cười nói:
- Cuối cùng cũng gặp được lão bằng hữu rồi.
Gã lại đặt một tay lên vai Đột Lợi, nháy mắt cười với y nói:
- Nói không chừng ta có thể kiếm một chiếc kiệu lớn tám người khiêng, cho người khua chiêng gióng trống đưa Khả Hãn về nhà. Hắc!
*
Hai chiếc chiến thuyền đỗ tại bến đò ở ngoài thành Lạc Dương, Dương Công Khanh phái người phi báo cho Vương Thế Sung, bảo hắn xuất thành gặp mặt. Chuyện này Dương Công Khanh và Khấu Trọng ba người đã bàn bạc kỹ lưỡng mới hành động, nếu không lỡ như “đi nhầm” vào thành, Vương Thế Sung nuốt lời thì khó mà thoát thân được.
Khấu Trọng cùng với Từ Tử Lăng và Đột Lợi lên sàn thuyền hân thưởng khung cảnh tráng lệ của thành Lạc Dương lúc hoàng hôn, không nhịn được hỏi Dương Công Khanh về chuyện của
Dương Công Khanh đương nhiên không biết quan hệ của gã và Lý Tú Ninh, lại tưởng là gã muốn biết tình hình trong và ngoài Lạc Dương nên than rằng:
- Bởi vậy mới nói là các người đến thật đúng lúc, nếu không Vương Thế Sung cũng không chịu cúi đầu nhận sai với các người. Lý Tú Ninh chính là vì Lý Phiệt đến đưa ra lời khuyến cáo cuối cùng với chúng ta. Giả như chúng ta không chịu đầu hàng thì quân Đường sẽ lập tức đánh tới. Vì tình thế cấp bách như vậy nên Vương Thế Sung không thể không nghĩ đến sự tương trợ của các người. Nếu không khi quân Đường đánh tới Lạc Dương, Thiếu Soái quân thừa thế tới tấn công thì Lạc Dương nguy mất.
Khấu Trọng chợt nghĩ đến một vấn đề khác, tạm thời quên đi Lý Tú Ninh hỏi:
- Đổng Thục Ni không phải là phi tần của Lý Uyên hay sao? Nếu hai bên khai chiến thì nàng ta phải làm sao?
Dương Công Khanh đáp:
- Xuất giá tòng phu, chuyện như của Thục Ni từ xưa tới nay có rất nhiều, có chuyện gì lớn đâu chứ. Nghe nói Lý Uyên đối với Thục Ni sủng ái không kém gì sủng phi Trương Tiệp Dư và Duẫn Đức phi, lại được Lý Kiến Thành âm thầm chống lưng, trong cung nhà Đường muốn gió được gió muốn mưa được mưa, dù trời sập cũng đâu cần sợ chứ.
Khấu Trọng từ Đổng thục Ni nghĩ đến Vinh Giảo Giảo, lại từ Vinh Giảo Giảo nghĩ đến Vinh Phụng Tường chính là Bích Trần yêu đạo nói:
- Vinh Phụng Tường có phải cũng đã về Lạc Dương không? Hắn và Vương Thế Sung hiện tại quan hệ thế nào? Dương công có nói với Vương Thế Sung rằng Vinh Phụng Tường chính là Bích Trần lão yêu của Lão Quân Miếu giả dạng không?
Năm đó Bích Trần đã phái Khả Phong đạo nhân làm gian tế, giúp Lý Mật và Độc Cô Phiệt đến hành thích Vương Thế Sung, thiếu chút đã thành công.
Dương Công Khanh tỏ vẻ giận dữ nói:
- Không biết Vinh Phụng Tường đã dùng thủ đoạn gì khiến Huyền Ứng thái tử toàn lực nói giúp cho hắn. Kết quả là Vinh Phụng Tường tuy phải bồi thường một khoản tài vật lớn nhưng lại bảo trì được quan hệ tốt với Vương Thế Sung. Ba ngày trước hai cha con hắn mới từ phương nam trở về. Ngươi gặp Vương Thế Sung tốt nhất là đừng nhắc tới chuyện này, nếu không thì Vương Thế Sung rất khó hạ đài mà Huyền Ứng thái tử cũng cảm thấy rất không vui.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Chẳng trách hai cha con Vương Thế Sung lại mất lòng người đến như vậy.
Từ Tử Lăng và Đột Lợi đứng ở đầu thuyền, nhìn về thành Lạc Dương đứng sừng sững phía trước, nhớ lại đoạn đường gian nan kinh tâm động phách mà mình từng trải qua, cảm giác sung sướng trong lòng khi vượt qua được hiểm nguy cứ từng đợt từng đợt dâng lên như thủy triều.
Mặt trời đang lặn xuống dãy núi phía bên trái phát tán những tia nắng cuối cùng càng làm tăng thêm dáng vẻ kiêu hùng không gì so sánh được của tòa thành vĩ đại này
Từ Tử Lăng đột nhiên hỏi:
- Lưu Vũ Chu và Tống Kim Cương có phải đã trở thành chó săn của Hiệt Lợi rồi không?
Đột Lợi lộ ra thần sắc khinh thường nói:
- Có thể nói là vậy, Lưu Vũ Chu con người này là kẻ phản phúc. Lúc xưa hắn từng làm hiệu úy cho Mã Ấp Ưng Dương phủ, Mã Ấp thái thú là Vương Nhân Cung là người rất có danh vọng đã một tay nâng đỡ hắn. Nào ngờ hắn không những đã tư thông với tì thiếp của Nhân Cung mà còn nhân lúc có nạn đói vu oan cho Nhân Cung là không chịu phát lương chẩn tai, khích bác gây ra công phẫn. Sau đó lại dẫn đệ tử Ưng Dương phái đi hành thích Nhân Cung, hành vi bất nghĩa hết sức đê tiện. Đối với bọn ta mà nói, hạng người này dùng để gây náo loạn ở Trung Nguyên là thích hợp nhất. Ý! Ngươi sao lại hỏi đến người này?
Từ Tử Lăng đáp:
- Ta chỉ muốn biết quan hệ của hắn và Hiệt Lợi để tìm hiểu xem Vương Thế Sung có kết thành liên minh với Lưu Vũ Chu không, nếu không thì Khả Hãn sẽ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mất.
Đột Lợi giật mình nói:
- Tử Lăng quả là tâm tư cẩn mật. Để lấy lòng của Lưu Vũ Chu, Vương Thế Sung tên tiểu nhân đê tiện đó dám bán đứng ta lắm. Hắn cũng có thể thông tri cho Lưu Vũ Chu dọc đường giết chết ta, vậy thì Vương Thế Sung có thể trút hết trách nhiệm rồi.
Từ Tử Lăng nói:
- Cứ theo khẩu khí của Dương Công Khanh thì Vương Thế Sung hiện thời d như là có chỗ chống lưng nên không lo sợ gì cả. Nghĩ lại nguyên nhân chỉ có thể là Lưu Vũ Chu và Tống Kim Cương. Chỉ cần hai kẻ này còn như hổ đói rình mồi bên cạnh nhà Đường ngày nào thì ngày đó quân Đường còn chưa dám đánh về phía đông. Vì vậy Vương Thế Sung tuyệt không vì Khấu Trọng mà đắc tội với hai người Lưu, Tống. Hai người đó lại không dám nghịch lại ý của người đỡ đầu cho chúng là Hiệt Lợi.
Đột Lợi trầm giọng nói:
- Phải chăng Tử Lăng nghĩ rằng trước mắt chỉ là Vương Thế Sung muốn dụ ta vào bẫy?
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
- Vương Thế Sung tuyệt không dám tại Đông Đô động thủ đối phó huynh vì làm như vậy thì quá ngu xuẩn, chỉ tổ rước lấy sự báo thù của thân tộc Khả Hãn và trở thành tử địch của ta và Khấu Trọng, lại còn chuốc lấy sự bất mãn của các vị đại tướng bổn bộ như Dương Công Khanh và Trương Chấn Chu, đối với hắn quả là trăm hại mà không lợi. Thượng thượng chi sách là như Khả Hãn đã nói, âm thầm thông báo cho Lưu Vũ Chu để bọn chúng chặn đường hành thích Khả Hãn, lại còn có thể thi hành khổ nhục kế, hi sinh vài tên thủ hạ vậy thì còn ai dám nghi ngờ hắn chứ!
Đột Lợi than:
- Đầu óc của Tử Lăng thật lợi hại, ta xem ngươi đã tính toán rõ ràng cả rồi. Tên Vương Thế Sung này vì thế mới chịu khuất tất cúi đầu đến đây gặp mặt. Thế nhưng như vậy đối với chúng ta cũng có lợi, có thể tương kế tựu kế, ung dung đối phó. Ôi! Nghĩ đến cùng nhau trải qua một trường hoạn nạn bây giờ nói đi là đi, thật khiến người khó mà dứt ra
Từ Tử Lăng ngắm ánh mặt trời cuối cùng khuất hẳn sau dãy núi phía tây, chầm chậm nói:
- Nhật nguyệt chuyển dời, đời người đổi thay, chỉ cần ta và Khấu Trọng không chết thì mọi người cũng có ngày đoàn tụ. Ha! Lúc đó chỉ cần không phải đối trận sa trường là được!
Đèn đuốc được thắp lên, một chiếc thuyền đến từ hướng Đông Đô thuận dòng tiến về phía bọn họ.
*
Vương Thế Sung cuối cùng cũng nghe tin mà đến.
Đi cùng với hắn là hai nhi tử Vương Huyền Ứng và Vương Huyền Thư. Vương Thế Sung lão hồ li này cố ý ăn mặc như người bình thường lên thuyền gặp bọn Khấu Trọng ba người, nhưng trong đám tùy tùng lại có cao thủ ẩn phục.
Vừa gặp mặt hắn đã làm ra vẻ hổ thẹn hối hận, tự trách mình bị tiểu nhân mê hoặc, nhất thời hồ đồ, mới có những hành động gần như vong ân phụ nghĩa như vậy. Sau lại đem hết trách nhiệm trút lên đầu Lý Thế Dân.
Ba người đương nhiên không vạch mặt hắn, chỉ nói vài lời sáo rỗng tỏ vẻ cảm thông. Khấu Trọng biểu thị có lời muốn nói cùng ba cha con hắn, mọi người bèn bước vào trong khoang phân chủ khách ngồi xuống đàm đạo.
Khấu Trọng cười nói:
- ần nhìn thần sắc của thánh thượng thì biết thánh thượng đối với việc quân Đường đông tiến đã có kế hoạch đối phó ổn thỏa rồi, không biết Khấu Trọng có nói sai không?
Vương Thế Sung còn chưa kịp đáp, Vương Huyền Ứng đã ngạo nghễ nói:
- Nếu luận thanh thế quân Đường làm sao bằng quân Ngõa Cương lúc xưa. Bọn chúng tuy có thể ở Quan Trung xưng vương xưng bá, nhưng tại chỗ này đâu tới lượt bọn chúng sính cường. Năm đó Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân tấn công Lạc Dương không phải đều bị đánh đến nỗi ôm đầu máu bỏ chạy sao.
Khấu Trọng nghe hắn nói đến mức ngẩn người ra. Vương Huyền Ứng hoàn toàn quên mất ngày đó là do ai đã đại phá Lý Mật. Hắn nói đến nước bọt văng tung tóe cứ như tất cả công lao đều là của mình hắn lập nên vậy.
Vương Thế Sung hiển nhiên tỏ vẻ bối rối, trừng mắt nhìn vương nhi một cái tiếp lời:
- Chúng ta tất nhiên không dám khinh địch, chẳng qua Lý gia và cha con Tiết Cử đã đánh nhau một trận đại tổn nguyên khí, tạm thời còn chưa đủ năng lực tới xâm phạm. Thế nhưng chúng ta hiện tại cũng toàn lực bị chiến, sẵn sàng ngăn địch.
Vương Huyền Thư ngày trước đã từng theo Khấu Trọng đến Yển Sư quyết chiến với Lý Mật, lúc đó ai cũng biết đó là chiến tích huy hoàng của Khấu Trọng. Hắn nghe huynh trưởng nói vậy lập tức đỏ mặt, tỏ vẻ hết sức hổ thẹn mà cúi đầu xuống.
Vương Huyền Ứng vẫn chưa dứt lời nói:
- Lý Phiệt tuy không còn nỗi lo ở phía tây nhưng muốn phá Đông Đô của chúng ta thì chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Nếu không phải vì Khấu Trọng tuyệt không thể để cho Lạc Dương rơi vào tay Lý Thế Dân thì lúc này đã phủi tay bỏ đi rồi. Chỉ hận Đông Đô Lạc Dương quan hệ trọng đại, từ đây có thể đánh vào Ba Thục và cả miền nam, lại có vị trí chiến lược khống chế cả đại giang thượng du. Vì thế gã chỉ đành nhẫn nại ngồi đó mà phân tích lợi hại cho cha con bọn chúng.
Vương Thế Sung cân nhắc một lúc mới nói:
- Ta sớm biết Khấu huynh đệ không phải tầm thường, nhưng không thể ngờ được Khấu huynh đệ chỉ trong vẻn vẹn có mấy năm ngắn ngủi như vậy đã có thể ở Bành Lương lập ra Thiếu Soái quân danh chấn thiên hạ. Trước tiên phá liên quân của Đỗ Phục Uy và Trầm Pháp Hưng ở Giang Đô, sau lại phá liên quân Tiêu Tiễn, Chu Xán và Tào Ứng Long như nước vỡ đê, chiến tích oanh liệt như vậy cả Lý Thế Dân cũng khó sánh bằng. Chỉ mong Thiếu Soái có thể khẳng khái bỏ qua hiềm khích cũ, không tính toán chuyện hồ đồ trước kia của Vương Thế Sung ta, hai bên kết thành liên minh thì sợ gì đám quân Đường nho nhỏ kia chứ.
Khấu Trọng trong bụng hiểu rõ Thiếu Soái quân của gã binh yếu thế cô, đâu đáng cho Vương Thế Sung để mắt tới, hắn chấm trúng chính là tài trí và danh vọng của bản thân gã.
Ngày đó Vương Thế Sung muốn giết gã mà không được, danh dự đã bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, càng khiến thủ hạ thấy được bản tính kị tài của hắn. Nếu như được Khấu Trọng thuận theo thì thanh danh đã mất của hắn tự nhiên là sẽ tốt lên nhiều cũng không cần phải dùng trọng binh phòng thủ mặt đông, thật là trăm lợi mà không hại. Nói cho cùng, tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Thế Dân, không ai muốn chuốc lấy những kình địch đáng sợ như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng.
Khấu Trọng cười nhạt nói:
- Nhìn vẻ ngoài mà nói Đại Trịnh quả là binh cường mã tráng, thành lũy kiên cố, thế nhưng nếu Lý Thế Dân đích thân cầm quân đến đánh thì tình thế sẽ không được lạc quan như Huyền Ứng thái tử tưởng tượng đâu.
Vương Huyền Ứng tức giận ra mặt nhưng lại cố nén cơn giận xuống trầm giọng hỏi:
- Thiếu Soái sao lại nói vậy?
Vương Thế Sung biết rõ tài trí của Khấu Trọng nên chú ý lắng nghe.
Khấu Trọng ung dung nói:
- Nếu ta là Lý Thế Dân, ta sẽ đem đại quân từ Quan Trung đến thẳng Hà Nam, lấy cứng chọi cứng, chiếm lấy cứ điểm chủ yếu về phía tây này của Đông Đô, bức bách các người phải thoái thủ Lạc Dương. Sau đó lại dùng kế ly gián, bất chấp thủ đoạn uy hiếp, dụ dỗ, chiêu hàng các chủ tướng của các thành trì lớn nhỏ thuộc ngoại vi của Lạc Dương. Huyền Ứng thái tử nghĩ xem khi đó các người có mấy phần cơ hội bảo vệ được Lạc Dương?
Vương Thế Sung và Vương Huyền Thư đồng thời biến sắc.
Nên biết Vương Thế Sung trọng dụng thân tộc khiến cho chính quyền nộ mâu thuẫn trầm trọng, không thu phục được nhân tâm, hệ phái đấu tranh không lúc nào dừng. Ngược lại, Lý Thế Dân thanh danh cực cao, chỉ mỗi việc y dung nạp được Lý Mật đã khiến thiên hạ kính phục. Lại thêm Phật Đạo lưỡng môn chống lưng cho y, thật sự rất có khả năng y không cần tốn một binh một tốt nào cũng chiêu hàng được một lượng lớn binh tướng thủ hạ đã nản lòng với Vương Thế Sung. Lần này Vương Thế Sung muốn làm hòa với Khấu Trọng cũng chính vì muốn ổn định quân tâm. Thế nên mấy câu này của Khấu Trọng đã nói đúng điểm yếu hại chí mạng của hắn
Vương Huyền Ứng nào chịu nhận thua, ngang ngạnh nói:
- Lý Thế Dân một ngày không hạ được Đông Đô cũng không thể coi là thắng trận này. Đợi cho bọn chúng binh tướng mỏi mệt, thương vong thảm trọng thì chúng ta có thể bố trí phản công, khiến hắn đến thì dễ mà đi thì khó.
Hắn ngừng một chút lại nói:
- Cái này đương nhiên chỉ là giả thiết hắn có thể bức chúng ta cố thủ Lạc Dương, nếu không thì không cần phải nói nữa.
Vương Huyền Thư nhịn không được nói:
- Lý Thế Dân thiện việc dùng kị binh tác chiến, khó mà chống được. Chúng ta nếu đem quân chủ lực đóng tại ngoại thành mà quyết thắng phụ thì chính là lấy sở đoản của mình đánh với sở trường của địch, chắc chắn sẽ thua.
Vương Thế Sung gật đàu đồng ý nói:
- Huyền Thư nói đúng lắ
Sau lại quay sang Khấu Trọng nói:
- Cho dù quân Đường đông hơn chúng ta gấp bội, muốn công hạ Lạc Dương cũng không phải chuyện dễ. Thiếu Soái đối với chuyện này có cách nhìn như thế nào?
Khấu Trọng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Vương Huyền Thư một cái đoạn đáp:
- Chỉ có kẻ ngốc mới ngạnh thủ Lạc Dương. Nếu quý quốc bị ép phải thoái thủ Lạc Dương thì ta thấy Lý Thế Dân sẽ tiện đường nam đánh chiếm Y Khuyết, bắc vây Hà Nội. Lại lần nữa phân binh đánh hai trọng thành Lạc Vi và Hồi Lạc, quân chủ lực sẽ đến Khâu San, khép kín vòng vây đối với Đông Đô, đoạn tuyệt đường cung ứng lương thảo để quý quốc phải rơi vào khốn cảnh bị cô lập, chỉ còn nước chịu trận mà thôi.
Ngày trước gã vì đối phó Lý Mật đối với tình thế những vùng phụ cận Lạc Dương đã khổ công nghiên cứu một phen, lại cùng với bọn Dương Công Khanh xem đi xem lại nhiều lần, nên giờ đây đối với tình thế Lạc Dương gã rõ như lòng bàn tay, thuận miệng nói ra khiến Vương Huyền Ứng cũng phải ngậm miệng không nói được tiếng nào.
Vương Thế Sung sắc mặt đại biến nhưng lại hồi phục ngay, ung dung cười nói:
- Với binh lực của Lý gia hiện nay chỉ e không thể thực hiện những lời mà Thiếu Soái nói được.
Sách lược đối phó với Vương Thế Sung của Khấu Trọng cũng chỉ có một chiêu “rung cây nhát khỉ” mà thôi. Chỉ cần gã dọa cho Vương Thế Sung cảm thấy sắp đại họa lâm đầu thì gã có thể biến hắn thành một con hữu dụng nhất trong tay để đối phó với Lý Thế Dân. Một khi Đông Đô bị phá thì Thiếu Soái quân sẽ bị mất tấm bình phong ở phía tây bắc, trận cước đang tạm thời ổn định sẽ bị quân Đường thế như chẻ tre làm tan nát hết.
Khấu Trọng thản nhiên nói:
- Thánh thượng phải chăng nhận thấy thực lực của Lý Thế Dân không đủ để đối phó với liên quân của người và Lưu Vũ Chu, có chỗ dựa vững chắc này nên không cần sợ gì cả?
Vương Thế Sung tâm thần chấn động, sắc mặt thoáng biến đổi, đành phải mỉm cười để che dấu sự kinh hãi trong lòng, điềm nhiên nói:
- Đại Trịnh ta và Định Dương Khả Hãn Lưu Vũ Chu không có bang giao gì, là địch không phải bạn. Thiếu Soái vì sao lại đoán ta cùng Lưu Vũ Chu liên kết kháng Đường chứ?
Khấu Trọng nhìn biểu tình của Vương Thế Sung lại càng khẳng định Tống Kim Cương đã đến Lạc Dương và đã cùng Vương Thế Sung bí mật hiệp nghị rồi, gã nhún vai nói:
- Cho dù các người song phương không có minh ước, nhưng Lưu Vũ Chu và Tống Kim Cương đã sai cao thủ hành thích Lý Thế Dân rồi xuất binh đánh nhà Đường. Chỉ tiếc là bọn chúng đã thất bại quá nhanh khiến cho Lưu, Tống không thể nào phối hợp được. Lần này Lý Thế Dân đến đánh Lạc Dương, thì Lưu, Tống sẽ tuyệt không ngồi nhìn mà bỏ qua cơ hội một lần nữa, thế mới biết đó chính là nỗi lo trong lòng của Lý tiểu tử.
Ba cha con gã vốn đang bình tĩnh lắng nghe nhưng đến câu cuối đã nhịn không được mà lộ ra bộ mặt kinh hãi.
Khấu Trọng không để cho bọn chúng có thời gian suy nghĩ, giống như là không có chuyện gì đột nhiên hỏi:
- Vinh Phụng Tường ở phương nam không mở được thương bang đại hội đã cùng với con gái trở về, hắn có nói với thánh thượng Đỗ Phục Uy đã đầu hàng Lý gia rồi không?
Vương Thế Sung cuối cùng cũng đánh mất vẻ lãnh đạm, thất thanh nói:
- Cái gì?!
Khấu Trọng thầm thở ra một hơi, biết là sau một hồi hao phí tinh thần liên tiếp thi hành kế công tâm, rốt cuộc gã cũng đả động được lão hồ li đê tiện vô sỉ này rồi.