Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Tử Lăng và bọn Cao Chiếm Đạo theo kênh Vĩnh An tiềm nhập bảo khố. Khấu Trọng đang chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt, thấy bọn họ an nhiên vào đến, vô cùng vui mừng.
Hai bên thuật lại những tao ngộ vừa xảy đến, đều cảm thấy may mắn. Trong tình cảnh âm dương biến ảo như thế này, chỉ cần Lý Nguyên Cát nhận giả khố là chân khố, bọn gã ngược lại có thêm phần an toàn.
Khấu Trọng nói:
- Hiện tại ngàn vạn lần không nên di động cơ quan làm lộng xuất âm thanh. Nếu không, không thể giấu nổi tai mắt của Lý Nguyên Cát đang ngày đêm thám thính động tĩnh trong lòng đất. Giờ hai đường bí đạo đều đang mở, có cơ hội nên phong bế bí đạo thông ra kênh Vĩnh An.
Chân bảo khố có bốn đường bí đạo, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng khai mở hai đường, một ra ngoài thành và một thông ra kênh Vĩnh An. Các bí đạo khác bảo lưu nguyên trạng. Nhưng thực ra không phải bọn gã khai mở cửa vào bảo khố mà chỉ dùng cơ quan di chuyển những cự thạch chặn lối vào. Nếu muốn theo bí đạo ra ngoài,còn phải qua một bức hoạt môn vô cùng xảo diệu nữa.
Cao Chiếm Đạo nhíu mày hỏi:
- Vậy chúng ta vận chuyển hàng hoá tài vật ra ngoài như thế nào đây?
Khấu Trọng tự tin đáp:
- Sáng sớm mai, nhai đạo của Trường An đông nghịt ngựa xe qua sẽ là yểm hộ tốt nhất cho chúng ta. Khi đó bọn ta có làm gì cũng không lo bị người khác phát giác.
Gã lại hỏi:
- Còn bao lâu nữa thì trời sáng nhỉ?
Ngưu Phụng Nghĩa nói:
- Chưa đến nửa thời thần.
Sát Kiệt cất tiếng:
- Không hề thấy An Long xuất hiện.
Khấu Trọng lạnh lẽo nói:
- Ta thấy mệnh hắn lớn đó.
Hôm qua, hai gã đã có ý định hạ sát An Long rồi mới xuống giếng tìm kiếm. Ngờ đâu An Long không hề đến Bắc Lý Nhạc Tuyền Quán, khiến anh hùng không có đất dụng võ.
Khấu Trọng nhìn mọi người, vui vẻ cất tiếng:
- Gần cửa ra bí mật của địa đạo có một bảo tàng siêu cấp, trong đó có tới hàng chục thứ thần binh lợi khí của các cửa hiệu trứ danh. Để đáp tạ các vị huynh đệ, mọi người hãy đến đó tự lựa chọn một chiếc vừa tay đi.
Bọn Cao Chiếm Đạo đều vui sướng phát cuồng. Đối với người luyện võ mà nói, thần binh lợi khí chỉ có thể hữu duyên tương ngộ, chứ không thể cầu, giá trị hơn nhiều so với những trân bảo. Quả nhiên, đã nhập bảo sơn thì không về tay trắng!
Mọi người đi theo Khấu Trọng tới phòng chứa bảo vật. Khấu Trọng lấy trong hòm ra một chiếc mặt nạ, cười nói:
- Những cái này hẳn là chuẩn bị để Dương Tố sử dụng khi đào vong đây. Hắn đã không dùng đến thì chúng ta dùng giúp vậy.
Từ Tử Lăng nhận lấy mặt nạ, thích đến nỗi không muốn rời tay, nói:
- Thêm một chiếc mặt nạ là ta có thêm một thân phận mới. Những mặt nạ trước đây đã bị nhiều người nhận biết nên chiếc mới này sẽ trợ giúp rất tốt cho ta đây.
Tiếp đó gã lại hỏi Khấu Trọng:
- Ngươi tính xử trí những tài vật của bảo khố như thế nào đây?
Khấu Trọng thở dài:
- Vận chuyển tất cả một lần thì chúng ta không thể làm được. Ta tính chỉ nên chuyển đi những binh khí siêu cấp và những trân bảo trân quý nhất. Dù cho Lý tiểu tử hoặc người nào khác bắt gặp, thấy chúng ta thu hoạch không nhiều, sẽ tưởng là chúng ta lấy từ giả khố. Chắc chắn sẽ không đoán được huyền cơ bên trong.
Từ Tử Lăng cất tiếng:
- Có thể tưởng tượng Lý Phiệt tất sẽ phái người triệt để điều tra địa khố, trong đó không ít cao thủ thông hiểu môn thổ mộc cơ quan. Nói không chừng có thể phát giác bí mật của chân bảo khố đó.
Khấu Trọng nói:
- Khả năng này vô cùng nhỏ vì vừa rồi ta đã có thi triển một tuyệt chiêu. Ta đã đẩy lùi bọn Lý Nguyên Cát ra ngoài cửa vào lối miệng giếng, rồi mở cửa sắt khoá động huyệt chứa đầy chướng khí. Hiện nay trong địa khố tràn ngập chướng khí, chỉ có những cao thủ có thời gian bế khí dài mới có thể tiến vào địa khố được. Những đại sư cơ quan kiến trúc như Lưu Chánh Hội thì trước khi chướng khí được thanh trừ, chỉ có thể đứng nhìn ngoài cửa mà kêu trời thôi!
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Không ngờ chiêu thức ngoan độc như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
Khấu Trọng cười nói:
- Không phải ta nghĩ ra được chiêu này đâu. Sự thật ta cũng tuyệt không phải là người có tâm địa độc ác, tất nhiên cũng không nghĩ ra được chiêu thức lệ hại như vậy. Lúc đó ta đang toàn tâm suy nghĩ làm sao để làm như có vẻ ta đã trốn ra ngoài về phía đáy sông, bỗng phát hiện chướng khí tràn ngập trong hầm nên mới nghĩ đến chiêu này. Hà hà, hy vọng Lý Nguyên Cát không mang lửa vào trong đường hầm, bằng không thì phen này lông mày lông mi cùng râu tóc của hắn khó mà giữ được.
Từ Tử Lăng nói:
- Nếu vậy, lần này ngươi có thể đã làm liên luỵ Sa gia rồi.
Khấu Trọng đáp:
- Yên tâm đi! Ta lập tức quay lại Sa Phủ, tuỳ cơ ứng biến, bảo đảm có thể xoay xở lấp liếm được.
Từ Tử Lăng lại hỏi:
- Trên dưới Sa gia toàn là người vô can. Tiểu tử ngươi không sợ Loan Loan sẽ xuất hiện bức ép ngươi ư?
Khấu Trọng ngạo nghễ đáp:
- Tà Đế Xá Lợi ở trong tay chúng ta thì việc gì phải sợ nàng ta? Dù Loan yêu nữ ngoan độc giảo hoạt đến thế nào cũng sẽ bị ta hý lộng trong lòng bàn tay thôi.
Dừng lại một chút, gã tiếp tục:
- Ở đây có thể giao cho Chiếm Đạo phụ trách. Ngươi tốt nhất là dùng thân phận Ung Tần lộ diện ở vài nơi. Nếu vậy thì ai mà biết được ngoài giả khố còn có chân khố nữa chứ. Vân Soái có liên lạc gì với ngươi không?
000OOO000
Khấu Trọng âm thầm quay về Sa Phủ, ngấm ngầm vào phòng. Gã thò tay sờ vào dưới gối thấy những bức thư “từ giã” vẫn còn đó, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trời đã gần như sáng hẳn, tuyết vẫn còn rơi lất phất. Đúng ra Khấu Trọng đã có thể làm một giấc ngon lành, nhưng bỗng nhiên nghe tiếng Sa Phúc kêu gọi liền tỉnh dậy. Vẻ mặt vui mừng, Sa Phúc hỏi:
- Mạc gia về đây lúc nào thế?
Khấu Trọng vươn vai ngồi dậy, hỏi ngược lại:
-Đêm qua có ai đến tìm ta không?
Sa Phúc đáp:
-Tú Phương tiểu thư và Thanh Thanh Phu nhân đều có sai người đến kiếm.
Khấu Trọng thầm nghĩ may mà gã có cái mặt nạ này. Nếu mà mặt nạ đeo vào lại trông phong lưu tuấn tú như Hầu Hy Bạch, ắt khiến thêm nhiều mỹ nhân mê mệt, chắc khiến người ta nghĩ gã lưu tình khắp nơi quá.
Sa Phúc hỏi:
- Rốt cuộc là Mạc gia đi đâu? Lão gia chúng ta còn tưởng ngài sợ bị này ở lại nên đã không từ mà biệt.
Khấu Trọng đáp:
- Mấy ngày tới chắc là ta phải theo Hoàng Thượng rời thành. Đại cửu gia có tìm ta lần nào không?
Sa Phúc đáp:
- Đại Cửu Gia từ tối hôm qua đến giờ vô cùng bận rộn, chưa được nghỉ ngơi lúc nào.
Khấu Trọng thầm tạ ơn trời đất, thấp giọng nói:
- Tối hôm qua ta gặp Lý Tịnh của Thiên Sách Phủ, sau đó theo hắn về phủ uống rượu. Không ngờ mới uống vài ba ly đã say bất tỉnh nhân sự. Sáng sớm nay ta tỉnh dậy bèn vội vã hồi phủ, lại theo hậu viện mà vào vì biết lão nhân gia tuyệt không thích ta qua lại thân mật với người của Thiên Sách Phủ. Ngươi có cách nào che giấu giúp ta không?
Sa Phúc không hề ngại ngần đáp ngay:
- Việc này dễ thôi. Hạ nhân trong phủ có ai là không tôn kính Mạc gia chứ! Chắc chắn ai cũng sẽ tận lực vì Mạc gia. Chỉ cần ta sắp xếp một chút, lại nói rằng tối qua Mạc gia ở chỗ Tú Phương tiểu thư hoặc Thanh Thanh phu nhân đến khuya mới về, đảm bảo không ai biết được.
Khấu Trọng lộ vẻ hoan hỷ:
- Vậy thì cứ nói là về cùng với Tú Phương tiểu thư đi. Làm khó lão huynh thu xếp giúp vậy.
Sa Phúc thở dài:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Lão gia từ khi biết người nhất quyết ra đi, rất lấy làm luyến tiếc.
Khấu Trọng nói:
- Ta rời khỏi đây một chuyến chỉ vì để thay đổi vận mệnh của mình. Còn gì quan trọng hơn nữa chứ!
Sa Phúc đột nhiên hạ giọng:
- Có tin tức nói Hoàng thượng muốn lấy ngươi làm ngự y. Nếu Mạc gia đi mất, Hoàng thượng không sẽ vui đâu, không chừng còn bắt tội Đại Cửu gia nữa đó.
Khấu Trọng lại chưa từng nghĩ đến chuyện này. Gã khẽ nhíu mày, sau đó với vẻ tính toán cẩn thận cất tiếng:
- Ngươi nói lão gia không cần lo. Đợi ta sẽ nhập cung trần tình với Trương Tiệp Dư, nhờ nương nương nói với Hoàng thượng vài câu. Khi đó tha hồ người khác có nói ngàn vạn câu, đảm bảo Đại Cửu gia cũng không bị ảnh hưởng.
Sa Phúc nói:
- Vậy thì phải làm nhanh. Nghe nói hôm nay Hoàng thượng sẽ khởi trình đi Chung Nam Biệt Cung, nói không chừng còn mang Trương Quý phi đi theo.
Khấu Trọng nghĩ chuyện liên quan đến Dương Công Bảo Khố giống như giấy mỏng không che được lửa, lạ một điều là Lý Uyên không nhân dịp này để trì hoãn. Đoạn gã gật đầu đáp ứng.
Sa Phúc vội vã đi ra, y sẽ nói dối giúp Khấu Trọng một phen, đỡ cho gã một chuyện phải lo lắng.
Khấu Trọng rửa mặt mũi qua loa xong, vừa định rời đi thì Loan Loan phương giá quang lâm. Nàng thấy gã thần thái an tường giống như vốn đang ở nhà không biết chuyện gì xẩy ra, không giấu nổi ngạc nhiên.
Khấu Trọng cũng không biết giữa bọn họ và Lý Nguyên Cát đã phát sinh sự tình gì. Gã ngồi xuống cất tiếng:
- Không ngờ ngươi vẫn còn mặt mũi đến tìm ta!
Loan Loan ngồi xuống bên giường, u u oán oán, mong manh nhỏ nhẹ nói:
- Làm sao ngươi lại có thể ngạc nhiên nhỉ! Người nuốt lời là ngươi! Chúng ta bị bức bách phải dùng thủ đoạn bất đắc dĩ để tự bảo vệ mà thôi.
Khấu Trọng khoát tay:
- Được lắm. Bây giờ thì ai đi đường nấy. Ngươi không có Xá Lợi, ta thì mất bảo tàng. Điều may mắn duy nhất có lẽ là vẫn còn có thể ăn cơm, đi lại được.
Loan Loan ôn nhu mỉm cười:
- Ngươi nên đa tạ chúng ta mới phải. Thì ra mấy cái được gọi là “hành động bí mật” của ngươi lại là như vậy. Nếu như không có Chúc sư phụ tiến nhập bảo khố đúng lúc đánh đuổi bọn Lý Nguyên Cát, ắt hẳn Khấu Trọng ngươi có cánh cũng không thoát.
Đoạn Nàng xoè tay ra nói:
- Giao ra đi.
Khấu Trọng trong lòng thầm lạnh, khẳng định phía Loan Loan có người tiềm phục trong Lý Phiệt nên mới sớm có thể nắm được tình hình trong bảo khố như trong lòng bàn tay như vậy, biết cả việc gã theo bí đạo dưới đáy sông trốn thoát. Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Ngươi nghĩ Xá Lợi đang ở trong tay ta ư?
Loan Loan đáp:
- Hai người các ngươi nhân lúc Lý Nguyên Cát chưa tìm thấy cửa vào, đã đủ thời gian đảo lộn bảo khố lên xem hết cả rồi. Khi chúng ta gặp Tử Lăng thì hắn thân đang mặc thuỷ kháo, không có khả năng giấu Xá Lợi trong người. Nếu không ở trong người hắn, đương nhiên là đang ở trong người ngươi rồi!
Khấu Trọng cười ầm:
- Nếu mà không biết ta còn đủ sức hý lộng quỷ thần, chắc là không thèm giao dịch với ta đâu nhỉ. Nhưng hiện tại các ngươi chỉ có cách nghe lời ta nói mà thôi, tối nay giờ tuất gặp lại ở Ngoại Tân quán!
Loan Loan đang muốn nói tiếp, chợt có tiếng bước chân vọng tới.
Khấu Trọng đánh mắt với Loan Loan, ý nói đã đi được rồi đấy.
Người hầu đến báo Khả Đạt Chí đang đợi gã tại phòng phía đông. Khấu Trọng đoán y đến nghe phong thanh, vui vẻ rời đi.
o0o
Từ Tử Lăng biến trở lại thành Nhạc Sơn, nhẫn nại chờ đợi tại khách sạn.
Quả nhiên khi trời sáng hẳn, tuyết vừa ngừng rơi, Đại Đường Hoàng Đế Lý Uyên trong trang phục đi săn long giá quang lâm. Vừa mới thấy Nhạc Sơn, Lý Uyên đã nói ngay:
- Dương Công Bảo Khố đã rời khỏi lòng đất rồi!
Từ Tử Lăng điềm nhiên nhìn Lý Uyên ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
- Đã bắt được hai tên tiểu tử đó chưa?
Lý Uyên lắc đầu:
- Bọn chúng gặp may! Hai tên, một theo cửa giếng, một theo bí đạo dưới lòng sông trốn thoát. Dương Tố thật giảo hoạt, thì ra trong khố có khố, suýt nữa qua mắt người ta.
Từ Tử Lăng tức thì hết hồn, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tự nhủ trong lòng: “Làm sao mà bọn họ lại phát hiện chân khố được? Nếu vậy không phải bọn Cao Chiếm Đạo hung đa cát thiểu sao?”. Nhưng nghe khẩu khí Lý Uyên thì có vẻ không bắt được người nào. Đoạn hỏi:
- Cái gì là trong khố có khố?
Lý Uyên cặn kẽ giải thích:
- Nhiều năm trước đây, lúc Dương Huyền Cảm bại trận mà chết, có người nói với ta rằng sinh tiền Dương Huyền Cảm từng nói một câu là “trong khố có khố”. Sau khi chúng ta tiến nhập bảo khố, đã đặc biệt lưu tâm. Cuối cùng, trong đáy một chiếc rương phát hiện cửa vào của tầng bên dưới, đúng là có rất nhiều binh khí được bảo quản vô cùng tốt, có thể trang bị cho hơn nghìn người.
Từ Tử Lăng ngấm ngầm hít mạnh một hơi, thầm nhủ thì ra là vậy. Giờ đây đối với “chiến thuật tâm lý” của Lỗ Diệu Tử, gã đúng là bái phục sát đất. Giả sử gã và Khấu Trọng là bọn Lý Uyên, lỡ như xui xẻo phát hiện ra “dưới khố có khố” chắc cũng tưởng rằng đó là bảo khố thật, rồi cũng không tìm kiếm nữa. Nghĩ đoạn gã trầm giọng thốt lên:
- Phen này Tiểu Đao có thu hoạch lớn rồi!
Lý Uyên gật đầu:
- Chuyện vui này đúng là ngoài ý liệu. Chỉ tiếc là không bắt được hai tên tiểu tử thần xuất quỷ mạt đó. Vả lại, vào được đến bí động bảo khố cũng chỉ phí một phen công phu vì giờ đây trong bảo khố tràn đầy chướng khí. Nếu không phải trong cung có một hạt dạ minh châu thì có tiến vào cũng chẳng thấy được cái gì.
Từ Tử Lăng lờ mờ hiểu ra nguyên nhân mà Lý Nguyên Cát gặp phải Chúc Ngọc Nghiên mà lại hồ đồ nhầm lẫn đó là Từ Tử Lăng. Việc này chắc chắn do Dương Hư Ngạn bên trong hý thần lộng quỷ, không để cho Lý Phiệt nảy sinh cảnh giác, có thể phá hỏng âm mưu khôi phục cựu triều của Dương thị.
Lý Uyên tỏ vẻ cảm kích:
- Vận may này của Lý gia đều do đại ca ban cho. Đợi sau khi ta thu phục xong gian tà yêu nghiệt trở về, nhất định sẽ mời đại ca vào cung uống rượu tâm tình, chúc mừng một phen.
Từ Tử Lăng than:
- Ta sớm đã không có loại tâm tình đó. Tiểu Đao ngươi hãy làm Hoàng đế cho tốt nhé!
Lý Uyên giật mình hỏi:
- Đại ca cần phải đi sao?
Từ Tử Lăng làm ra vẻ già cả đáp:
- Nhân sinh tụ tán vô thường, còn có việc gì mà nhìn không ra nghĩ không đến nữa chứ! Nhạc Sơn ta trong lúc còn một điểm khí lực, định trước khi chết hoàn thành một sở nguyện còn dang dở.
Lý Uyên ngây người một lúc, hạ giọng nói:
- Nhạc đại ca muốn đến Lĩnh Nam quyết chiến Tống Khuyết, Tiểu Đao tại đây kính cẩn xin chúc đại ca thành công! Thiên Đao Tống Khuyết là kỳ tài trăm năm khó gặp trong võ lâm Trung Nguyên, giờ đây lại toàn lực chống lưng Khấu Trọng, đúng là mối hoạ tâm phúc của Lý gia ta.
Từ Tử Lăng trong lòng thầm nghĩ đây chính là nguyên nhân khiến Sư Phi Huyên hết sức cản trở Khấu Trọng đoạt bảo khố trở về Bành Lương. Ninh Đạo Kỳ cũng vì nguyên nhân này đáp ứng xuất thủ. Tống Khuyết có thêm Khấu Trọng, một khi có chỗ đứng chân, thanh thế vững mạnh, trong thiên hạ trừ Lý Thế Dân sẽ không còn ai có thể địch lại. Nếu không phải Lý Thế Dân chiếm được Quan Trung địa lợi, lại thêm căn cơ chắc chắn vững chãi, nói không chừng cũng thảm bại tan vỡ. Lo lắng của Lý Uyên tuyệt không phải là thừa thải.
Từ Tử Lăng mắt nhìn ra xa, chậm rãi cất tiếng một cách kiên định:
- Cuộc chiến này ta không quan tâm thành bại, không kể sinh tử, chỉ cầu một trận thống khoái.
Hai chữ “thống khoái” pha chút ý nghĩa bất tường, nhưng Lý Uyên không dám nhắc lại. Thiên Đao Tống Khuyết là bậc cao thủ cỡ Ninh Đạo Kỳ, từ sau khi đánh bại Nhạc Sơn, danh chấn thiên hạ, y chưa hề bại trận. Dù cho Ma Môn cao thủ như mây, vẫn luôn luôn né tránh phạm vi thế lực của Tống gia tại một dải Lĩnh Nam, không dám xúc nộ nhân vật siêu việt như Tống Khuyết, cao thủ dùng đao đệ nhất thiên hạ.
Lý Phiệt chiêu nạp Hoàng Công Thác và Nam Hải Phái, đằng sau tất có nguyên nhân, chính là hy vọng bọn họ có thể kiềm chế Tống Phiệt.
Giang hồ hiện tại, trong tứ đại môn phiệt, Độc Cô Phiệt nhân vì đấu tranh với Vương Thế Sung bị bại nên thế lực suy vi; Vũ Văn Phiệt liên tiếp bại trận, thanh thế như sông ngòi gặp hạn; Lý Phiệt tuy như mặt trời chính ngọ, nhưng còn Tống Phiệt giữ vững phương Nam. Ngày nào Tống Khuyết còn sống, ngày đó y chắc chắn không chịu khom lưng xưng thần, có lẽ người nào thống nhất thiên hạ cũng chẳng làm gì được y.
Cái Tống Khuyết thiếu chính là một người có thể thay ông ta đi đánh thiên hạ. Không ai thích hợp hơn là Khấu Trọng. Đúng như con gái Tống Khuyết là Tống Ngọc Hoa đã từng hình dung, Tống Khuyết gặp Khấu Trọng như ong gặp mật, không ai có thể phân khai bọn họ.
Từ Tử Lăng ngây người suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói:
- Tiểu Đao đi đi! Lão ca tại đây chúc ngươi mã đáo thành công.
o0o
Khấu Trọng ngồi xuống bên cạnh Khả Đạt Chí, cười khổ:
- Ngươi mời tờ mờ sáng thế này đến thăm tiểu đệ, không sợ người khác nghi ngờ ư?
Khả Đạt Chí thở dài một hơi:
- Ngay cả Khả mỗ cũng không thể không bội phục Thiếu Soái thần thông quảng đại. Hiện giờ, trong thành đồn ầm lên truyện Thiếu Soái đã táng thân trong bảo khố đầy chướng khí rồi, chỉ Từ Tử Lăng an nhiên chạy thoát. Nào ngờ Thiếu Soái không những vẫn còn sống khỏe mạnh mà tựa hồ như mới được ngủ một giấc thoải mái, nhìn sắc mặt hồng hào tươi tốt thế này.
Khấu Trọng hỏi:
- Không có gì. Giang hồ hỗn loạn thế nào?
Khả Đạt Chí đáp:
- Thiếu Soái đương nhiên có đạo hạnh cao cường khiến người ta không tin nổi. Chỉ là có chút tò mò, các vị phải chăng không đủ thời gian lấy Xá Lợi đi?
Khấu Trọng nhướng mày cười ha hả, hỏi lại:
- Có người tìm thấy Xá Lợi trong bảo khố sao?
Thuận tay lấy dạ minh châu ra, tuy không thể tưởng tượng tình cảnh dạ minh châu phát xạ ánh sáng huy hoàng trong địa khố tối đen, nhưng có ai chỉ nhìn sơ qua một lần mà có thể nhận định về hãn thế kỳ trân này? Có câu “Hùng biện ngàn câu, sao bằng sự thật trước mắt”, Khả Đạt Chí lập tức á khẩu vô ngôn.
Khấu Trọng cất dạ minh châu vào trong mình, nói:
- Thỉnh Khả huynh trở về thông tri Ngôn Soái, giao dịch như đã ước định sẽ tiến hành đêm nay, không có gì thay đổi. Vạn lần không được bày mấy trò trẻ con vớ vẩn. Nếu không có giết được bọn ta cũng không lấy được Xá Lợi, hà huống Khấu Trọng ta cũng không phải là loại có thể xem thường được. Tiểu đệ hiện có rất nhiều việc phiền toái đang chờ giải quyết, thật là đang lo không xuể. Thứ cho tiểu đệ không bồi tiếp được.
Khả Đạt Chí đứng dậy, song mục tinh quang lấp loáng nhìn chằm chằm Khấu Trọng đánh giá. Hắn lấy làm lạ hỏi:
- Thiếu Soái tựa hồ hoàn toàn không để tâm tới việc mất bảo khố. Rốt cuộc là thế nào đây?
Khấu Trọng cùng hắn đứng lên, cười hề hề ra vẻ thần bí, đáp:
- Có câu đã nhập bảo sơn ắt không về tay trắng, cũng nói có tiền ắt có thể sai ma khiến quỷ. Khả huynh cũng thành thuộc ngạn ngữ tệ quốc, tất sẽ hiểu hàm ý hai câu này.
Khả Đạt Chí không còn cách nào khác, như hiểu như không ly khai.
Y vừa ra khỏi cửa, Sa Phúc đến bên Khấu Trọng, nói:
- Lý Tịnh tướng quân đến. Y nói đến xem ngươi sau khi say rượu tỉnh dậy, có đau đầu không. Ta không dám cho lão gia và tiểu thư biết, nên đã mời y ra tiểu thất ở ngoại viện chờ Mạc gia.
Khấu Trọng thầm tán thưởng Lý Tịnh cơ linh, dựa theo khẩu khí Sa Phúc nói dối giúp gã, nhờ thế mà biến câu chuyện hoang đường thành kín đáo như áo trời không kẽ hở. Nghĩ đoạn gã vội vàng tới gặp. Trong lòng gã hiểu rõ, cửa ải này còn khó qua hơn cả việc gặp Khả Đạt Chí.
Sau khi Lý Uyên đi khỏi, Sư Phi Huyên pháp giá quang lâm, nhìn thấy Từ Tử Lăng tức Nhạc Sơn, điềm nhiên hỏi:
- Khấu Trọng vô sự chứ?
Chỉ với câu nói đó, Từ Tử Lăng hiểu rõ nàng và Lý Thế Dân có mối quan hệ sâu sắc hơn gã tưởng tượng. Vậy nên nàng mới biết tin nhay như vậy.
Gã cười nhẹ:
- May mắn thôi!
Sư Phi Huyên tú my khẽ cau lại, ngồi xuống bên cạnh gã, ngữ khí vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi:
- Tử Lăng tại sao đột nhiên thay đổi hoàn toàn thái độ đối với Phi Huyên như thế?
Từ Tử Lăng trong lòng bừng lên một niềm hứng khởi thống khoái mà chính gã cũng không hiểu rõ tại sao. Gã bài trừ tạp niệm, thay đổi đề tài:
- Tà Đế Xá Lợi trong tay chúng ta. Tối nay tiến hành kế hoạch như đã định. Tiểu thư đã chuẩn bị đầy đủ chưa?
Sư Phi Huyên ngọc dung hồi phục trạng thái tĩnh lặng không biểu lộ chút gì ra ngoài, ngưng thần nhìn Từ Tử Lăng một lúc, nhẹ giọng hỏi:
- Thật không còn biện pháp nào khác sao?
Từ Tử Lăng làm như không có chuyện gì đáp:
- Chỉ có cách này mới có thể sát tử Hương Ngọc Sơn, lại làm Ma Môn các phái phân liệt. Tiểu thư có đề nghị gì tốt hơn ư?
Sư Phi Huyên điềm đạm nói:
- Tử Lăng tại sao tránh không trả lời câu hỏi đầu tiên của Phi Huyên?
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Tiểu thư bảo ta trả lời thế nào đây? Vấn đề giữa chúng ta là mục tiêu khác biệt, quan điểm về việc xử lý Tà Đế Xá Lợi như thế nào của chúng ta có chỗ bất đồng.
Sư Phi Huyên thở nhẹ một hơi rồi nói:
- Huỷ Tà Đế Xá Lợi là nhẹ nhàng nhất. Để lại sẽ là một đại hoạ trong tương lai.
Từ Tử Lăng thầm nghĩ nếu như Sư Phi Huyên ngươi không thỉnh Ninh Đạo Kỳ đối phó Khấu Trọng, nói không chừng gã và nàng có thể hợp tác. Chỉ là trước mắt chỉ có một biện pháp đó có thể hoàn toàn kiềm chế những cao thủ tuyệt đỉnh hai đạo chính tà.
Vô luận bên nào thành công đoạt được Tà Đế Xá Lợi, cũng đều vô cùng bận rộn đối phó với địch nhân, không có thời gian để quản chuyện khác.
Nói cho cùng, gã và Khấu Trọng không hề e ngại việc Tà Đế Xá Lợi lọt vào tay người của Ma Môn. Võ đạo tuyệt không có biện pháp thần tốc nào có thể chớp mắt thành công. Hoà Thị Bích chính là ví dụ tốt nhất. Tạo nghệ bọn họ tuy tiến triển chậm chạp nhưng mỗi ngày đều có tiến bộ, căn bản không phải sợ người nào.
Từ Tử Lăng không nghĩ sẽ chia sẻ với những lo lắng của Sư Phi Huyên. Gã đối với Sư Phi Huyên sớm đã không còn vương vấn, bình tĩnh đáp:
- Nếu như tiểu thư có thể thuyết phục Khấu Trọng, Từ Tử Lăng ta sẽ không dị nghị gì.
Sư Phi Huyên thân ngọc run khẽ, mắt phượng nhìn thẳng vào gã, hiển thị đã mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân Từ Tử Lăng thay đổi thái độ đối với nàng. Một lúc sau, Sư Phi Huyên nói:
- Hiện tại bảo khố đã mất. Khấu Trọng có tính toán gì không?
Đây chính là vấn đề Từ Tử Lăng e ngại nhất. Vô luận gã bất mãn Sư Phi Huyên đã bí mật âm mưu đối phó Khấu Trọng thế nào, gã cũng không muốn nói dối nàng. Ngầm hít vào một hơi, gã hỏi ngược lại:
- Tại sao tiểu thư không tự mình đi hỏi Khấu Trọng?
Song nhãn mỹ lệ của Sư Phi Huyên xạ xuất thần sắc phức tạp, u oán cảm thán. Nàng nói:
- Nếu như có thể lựa chọn, Phi Huyên tuyệt không muốn coi các vị là kẻ địch. Như sự tình phát triển đến mức này, Tử Lăng đương nhiên biết Phi Huyên thực sự là bất đắc dĩ.
Từ Tử Lăng trong lòng cười khổ. Khi Khấu Trọng tìm được Dương Công Bảo Khố, sự tình tất nhiên phát triển như vậy, không ai ngăn cản được.
Anh mắt Sư Phi Huyên thoáng nét ai oán, điều chưa từng xuất hiện ở nàng, khóe môi hiện ra một tia cười đau đớn. Đoạn nàng điềm nhiên nói:
- Dù sao đối với việc hai vị nghĩa hiệp trợ giúp Tần Vương, Sư Huyên vẫn vô cùng cảm kích. Tử Lăng bảo trọng.
Nói xong, thong thả đàng hoàng rời đi.
Từ Tử Lăng đầu óc mê muội, ngây ngốc ngồi trên ghế.
Cuối cùng, đã đến lúc quyết liệt với Sư Phi Huyên, trong lòng gã bất giác trỗi lên nỗi niềm cảm xúc và đau thương không giải thích được.
Gã đã có thể không chính diện đối địch với Sư Phi Huyên. Nhưng rồi khi Khấu Trọng trở thành địch nhân lớn nhất của nàng, gã cũng không có cách nào xoay chuyển được để mối quan hệ vẫn giống như trước kia.
Từ khi tiến vào Dương Công Bảo Khố, Khấu Trọng đích xác đã bước vào con đường gian nan đấu tranh vì thiên hạ đại nghiệp. Trừ phi có người đủ khả năng đánh ngã hắn, nếu không cuối cùng sẽ có một ngày hắn trở thành một bá chủ uy nhiếp thiên hạ. Không một ai hiểu rõ thực lực Khấu Trọng hơn gã. Một khi Khấu Trọng triển khai đại nghiệp, mỗi ngày, căn cơ của gã lại được củng cố vững chắc thêm một phần, càng khó có thể áp chế được.