Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người phi thiềm tẩu bích, vượt qua con đường lớn Chu Tước đại nhai đầy tuyết phủ, nhằm hướng kênh Vĩnh An phóng tới.
Bọn họ toàn thân đẫm máu, bị thương nhiều chỗ, chưa biết chạy theo đường nào.
Vòng vây của địch nhân dần dần xiết chặt quanh bọn họ. Bốn phía đèn đuốc sáng rực, mọi vật nhìn rõ mồn một. Trường An là địa đầu của Trường Lâm quân, bọn chúng quen thuộc như trong lòng bàn tay, lại có Khả Đạt Chí, một người tài trí song toàn chỉ huy, càng có thể phát huy hiệu quả đến mức cao nhất.
Thạch Chi Hiên tưởng chừng như vô ý tuỳ tiện phóng ra một cây pháo hiệu, thật ra lại là một chiêu chí tử nhất tiễn song điêu. Pháo hiệu chính là phương pháp liên lạc của Kiến Thành và Nguyên Cát trong việc truy tìm bọn Khấu Trọng. Hỏa quang có thể nhìn rõ từ xa đến mấy dặm, lập tức lôi kéo sự chú ý của Trường Lâm quân vốn đã ở trong trạng thái chuẩn bị cao độ. Toàn thành liền vang động tiếng thanh la cảnh báo. Nhà nhà đều vội vàng đóng cửa, lính phòng vệ trên tường thành liền tập trung tinh thần, nghiêm trận chờ đợi.
Động tác đó của Thạch Chi Hiên không những khiến Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lâm vào mối nguy lớn nhất kể từ khi tiến vào Trường An, mà còn làm bọn Triệu Đức Ngôn, Chúc Ngọc Nghiên đang gắng sức truy đuổi lão phải đối mặt với phiền não không thể giải quyết: đâu thể ung dung chơi trò đuổi bắt trong thành Trường An. Nếu Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bị giết thật, Thạch Chi Hiên sẽ là người duy nhất vừa được lợi vừa chiến thắng.
Hai người Khấu Trọng thấy tiếng động ầm ầm đổ đến càng lúc càng gần, tự biết không hay, lập tức quyết định phóng người lên tường thành.
Trường An cũng như Lạc Dương và Dương Châu đều là những thành lớn rất kiên cố. Tường thành cao tới trên ba mươi trượng. Kể cả những cao thủ có bản lĩnh khinh công cao minh như Vân Soái hoặc là như bọn Khấu, Từ có khả năng lăng không hoán khí, nếu không có công cụ trợ giúp, không thể nghĩ tới khả năng vượt tường ra ngoài. Tưởng tượng dù không có lính gác, muốn vượt tường thành cũng phải tốn rất nhiều công phu, hà huống bây giờ binh lính thủ thành lại đang nghiêm trận chờ đợi. Hai người định dùng kế sét đánh không kịp bưng tai, ngang nhiên vượt thành, không ngờ bị binh lính thủ thành ào ạt bắn tên cứng, câu dài, trường mâu, gạch đá ném xuống, ép hai người rơi xuống.
Bọn họ vừa bị thêm vài vết thương nhẹ, lại vừa bại lộ hành tung để địch nhân biết chính xác vị trí.
Lúc này đường xá đã bị phong toả. Những chỗ cao đều có địch nhân đứng quan sát giám thị. Vô luận hai người nhắm hướng nào đào tẩu đều bị đèn đuốc hướng đến soi rõ hành tung. Cả hai đã vài lần đụng độ với truy binh, may là tránh được chủ lực có cao thủ trợ trận của đối phương, nên may mắn chạy được. Nhưng bọn họ đều đã bị thương nhiều chỗ, cảm thấy bản thân lâm cảnh cùng đường mạt lộ như cá nằm trong lưới, chỉ đợi khi địch nhân kéo lên thu hoạch, cũng là thời khắc bại vong của hai người.
Trong tình hình không còn lựa chọn nào khác này, sinh lộ duy nhất của bọn Khấu Trọng là chạy bừa đến kênh Vĩnh An. Bất quá, nếu hai người có thể thành công tiềm nhập vào lòng kênh, tiến vào bảo khố rồi theo mật đạo ly khai Trường An, bí mật bảo khố sẽ không thể giữ được vì như thế ai cũng có thể đoán ra trong lòng kênh có mật đạo.
Bọn họ đành phải thi triển kế nghi binh. Trước tiên giả vờ chạy đến cửa Nam thành phá cửa, dẫn dụ cho truy binh đuổi đến, lại đột nhiên nhảy xuống, luồn phải lách trái qua các ngõ hẻm đầy tuyết chạy về phía Dược Mã Kiều.
Nếu không nhờ tối nay tuyết lớn dày đặc làm ánh sáng khó có thể truyền xa, thị tuyến mơ hồ, thì dù cho bọn họ cơ linh thế nào cũng sợ không thể không sa vào trùng trùng vây khốn của địch nhân.
Hai người một trước một sau nằm phục trên mái một ngôi nhà gần cầu, nhìn về phía kênh Vĩnh An, lập tức rùng mình hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy hai bên bờ kênh Vĩnh An bày binh nghiêm mật, hỏa quang soi rõ hai bờ và lòng kênh như ban ngày. Lý Kiến Thành mình mặc trang phục theo kiểu của đoàn đi săn mùa Xuân, đang đứng trên Dược Mã Kiều phát lệnh. Bên cạnh có Nhĩ Văn Hoán, Kiều Công Sơn và các đại tướng tâm phúc.
Hai người thấy cảnh đó nóng ran cả gáy, thầm kêu khổ liên hồi. Không nói việc xuống nước không phải dễ dàng, dù cho xuống được dưới nước thì cũng không tránh khỏi cương tiễn của địch. Tình hình này cũng hợp lý vì bọn Khấu Trọng đã từng nhảy xuống kênh đào thoát một lần, địch nhân đương nhiên không đời nào cho phép điều đó lặp lại.
Chiến lược của bọn chúng là giữ chặt con kênh lớn nhất nối thông Nam Bắc trong thành Trường An, từ đó làm cho phạm vi hoạt động của họ thu hẹp rất nhiều. Không có đường chạy cũng như là bắt họ chịu cực hình rồi.
Tiếng xé gió vang lên từ bên trái. Bọn họ kinh hãi quay sang liền thấy trong mưa tuyết trùng trùng, từ xa có hơn mười bóng nhân ảnh đang trèo tường vượt ốc tiến thẳng về phía họ, hiển nhiên đã phát hiện vị trí ẩn nấp của hai người.
Khấu Trọng hít mạnh một hơi hỏi:
- Ôi Mẹ ơi! Giả thiết chúng ta tiến bừa vào một nhà dân nào đó thì sẽ có hậu quả gì?
Từ Tử Lăng cười khổ đáp:
- Nếu thế thì đại khái tiểu mệnh của chúng ta chỉ kéo dài không quá nửa khắc nữa.
Khấu Trọng trong lòng chợt động nói:
- Đi theo ta!
Từ Tử Lăng tịnh không hiểu diệu kế thoát thân của gã thế nào, chỉ đành theo gã rời mái ngói chuyển thân một vòng. Từ ngã tư trước mặt mười đạo nhân ảnh đang tiến đến gần, với ba bó đuốc lớn chiếu sáng hiện trường, bọn họ khó có thể ẩn thân.
Như vậy địch nhân sau khi tạo thành vòng vây lớn xong bèn tiến hành một sách lược rất hữu hiệu, phát xuất vài chục cao thủ tổ chức thành các đội tìm kiếm, linh hoạt điều tra tông tích bọn họ trong vòng vây đã được xác lập. Chỉ cần ép buộc hai người phải hiện thân là lập tức lọt ngay vào trùng vây, thời điểm chết của hai người sẽ tới.
Dẫn đầu là “Kim Thương” Mai Tuần và huynh đệ “Trường Bạch Song Hung” Phù Ngạn, Phù Chân. Những người khác cũng toàn là hảo thủ thân thủ bất phàm.
Khấu Trọng vốn định nhanh chóng đột vây, sát thương một số người cho hạ hoả. Nhưng thấy đội ngũ tiền phương của địch như vậy gã liền lập tức thay đổi chủ ý, nhảy lên nóc nhà xem xét tình hình các mặt bao vây, thấy tất cả có khoảng năm, sáu tổ như vậy, lòng thầm kêu cha gọi mẹ. Khấu Trọng liền dẫn Từ Tử Lăng men theo trạch viện vào một ngõ ngang, tránh tả vòng hữu, thi triển tận hết sở năng, một lần nữa nhằm phía cửa Nam xông tới. Trên đường đi vài lần phải nấp vào trong nhà của thường dân, nhường cho địch nhân phóng qua trên đầu.
Từ Tử Lăng nghi hoặc không hiểu, vì làm thế này khác gì tự tìm đường chết.
Đột nhiên, Khấu Trọng quay ngược trở lại hướng Dược Mã Kiều. Thế này lại càng kinh hiểm trùng trùng, bước bước gian nan vì vòng vây của địch nhân đang di chuyển về phía Nam làm phạm vi hoạt động của họ càng bị thu hẹp lại.
Hai người phóng lên mái nhà nấp vào một chỗ tối. Trước mặt là Dược Mã Kiều và kênh Vĩnh An. Hỏa quang sáng rực phản chiếu những bông tuyết trùng trùng rơi xuống, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục, nhưng đối với bọn họ lại là hoàn cảnh tồi tệ nhất. Hoả quang từ bốn phương tám hướng không ngừng truy đến gần. Bọn họ tuy đã đùa giỡn cút bắt với địch nhân bằng thân pháp vô cùng linh hoạt và linh giác siêu phàm của mình, nhưng hảo cảnh đó khó tái diễn mãi. Cứ như tình thế phát triển thế này, tối đa chỉ có thể chi trì không đến nửa canh giờ nữa.
Khấu Trọng đảo mắt một vòng, thấy đội truy tìm gần nhất cũng đang ở ngoài năm mươi trượng. Gã hoan hỷ nói:
- Thành công rồi! Chúng ta có thể tìm được một chỗ mà ngủ con bà nó một giấc rồi. Đi thôi!
Nói dứt bèn rời khỏi mái ngói, dẫn Từ Tử Lăng bò sát người dưới mặt đất, vòng sang phía tường Vô Lậu Tự. Từ Tử Lăng đột nhiên đại ngộ, lòng thầm kêu tuyệt diệu. Chỗ Khấu Trọng muốn ngủ một giấc chính là trong phòng phương trượng của Vô Lậu Tự. Không ai có thể nghĩ bọn họ đang ở trong nơi đào nguyên lánh thế ấy. Nếu là lúc bình thường chuyện đó tuyệt không có khả năng, nhưng bây giờ thì lại là chuyện khác. Khẳng định Đại Đức Thánh Tăng Thạch Chi Hiên hiện tại không toạ quan trong đó. Tương lai ít nhất một năm nữa cũng không thể gặp Thạch Chi Hiên “tham thiền” nơi này. Bởi vì với tác phong của Thạch Chi Hiên, ngay cả đồ đệ của mình cũng không tin tưởng. Sau khi lão lấy được Xá Lợi khẳng định sẽ ẩn thân tại một nơi bí mật nào khác trong thành chứ không quay về chốn cũ.
Đại Đức Thánh Tăng là người đức cao vọng trọng trong thành Trường An. Việc lão bế quan tu luyện toàn thành đều biết. Khẳng định Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát sẽ không hoài nghi tìm đến nơi “thánh địa” này.
Nửa khắc sau, hai người đã đến bên ngoài phòng phương trượng. Phòng này thiết kế rất đặc biệt, ngoài một cửa lớn ra, không hề có cửa sổ, chỉ có vài lỗ thông hơi lớn bằng đầu nắm tay ở sát gần mái.
Nan giải nhất là chiếc khoá đồng lớn treo ở cửa. Phá huỷ nó không khó nhưng nếu người khác biết được khoá đã bị phá huỷ, không luận ra việc bọn họ đang ở bên trong mới là lạ. Khấu Trọng nói:
- Khẳng định có thông đạo bí mật. Nếu không làm sao lão Thạch có thể ra ra vào vào dễ dàng như thế được.
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Lối ra khẳng định ở bên ngoài Vô Lậu Tự.
Vì Từ Tử Lăng đã từng điều tra toàn bộ chùa này mà không phát hiện cửa vào địa đạo nào hết nên khẳng định cửa đó được đặt ở bên ngoài chùa. Nhưng thời gian và tình thế lúc này không cho phép bọn họ ra ngoài tìm kiếm. Khấu Trọng cầm khoá đồng nhìn nhìn nói:
- Đây là Tử mẫu toả liên hoàn. Trần Lão Mưu từng dạy ta cách mở. Phiền Lăng thiếu gia mang đến cho ta một cái que.
Từ Tử Lăng lĩnh mệnh đi khỏi. Chỉ một lát đã quay lại mang một cành cây đặt vào tay Khấu Trọng. Khấu Trọng quán chú kình khí vào trong cành cây, từ từ đút vào lỗ khoá, làm vài động tác.
“Cách” một tiếng, đầu khoá mở ra.
Từ Tử Lăng cười khổ hỏi:
- Ngươi nghĩ chúng ta có thể che giấu ổn thoả sao?
Khấu Trọng đáp:
- Không thử làm sao mà biết được.
Hai người liền cởi áo ngoài xoá sạch mọi dấu chân để lại trên mặt tuyết trắng rồi tiến vào phòng Phương trượng.
Trời đã về khuya, khí trời lạnh lẽo. Người xuất gia không màng chuyện thế sự. Bên ngoài tuy loạn đến long trời lở đất nhưng trong tự, mọi tăng nhân lại an tường say ngủ trong chăn êm nệm ấm.
Phương trượng thất là một thiện phòng khá rộng, hoàn toàn không có vật gì, chỉ có một chiếc bồ đoàn. Nếu không biết Đại Đức Thánh Tăng chính là Thạch Chi Hiên, bọn họ không chừng sẽ nhận định đại đức quả xứng với danh xưng, chân chính là Thánh Tăng chứ chẳng sai.
Khấu Trọng nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấp giọng gọi:
- Đến đây!
Từ Tử Lăng đặt song chưởng lên lưng Khấu Trọng, nội lực cuồn cuộn truyền sang. Bất ngờ hai người đồng thời toàn thân chấn động, kêu “ủa” một tiếng. Trước đây trong tình huống này, chân khí Từ Tử Lăng tống nhập vào kinh mạch Khấu Trọng, kết hợp cùng với chân khí của Khấu Trọng làm tăng cường công lực Khấu Trọng lên vài lần. Cuối cùng Khấu Trọng sẽ trả chân khí lại cho Từ Tử Lăng. Không ngờ lần này cũng làm như vậy nhưng lại phát triển thành hướng khác. Chân khí sau khi kết hợp với nhau xong không ngờ tự nhiên lưu chuyển về thân thể Từ Tử Lăng rồi lại chuyển qua Khấu Trọng. Cứ thế lưu chuyển không ngừng, mỗi một vòng vận chuyển, chân khí ngưng tụ lại càng tăng lên mạnh mẽ.
Khấu Trọng không rảnh để suy nghĩ nhiều. Thấy tình hình như thế lòng tin lại càng lớn, liền nhắm mắt ngưng thần, song chưởng đặt lên cửa gỗ, thúc đẩy chân khí thấu qua cánh cửa ra tới khoá đồng bên ngoài.
Công phu cách không truyền vật bất cứ người nào có nội công thành tựu ở mức độ nhất định đều có thể làm được. Bất quá việc mượn vật truyền lực độ khó tăng lên rất nhiều. Tình huống lúc này muốn qua cánh cửa để truyền lực nâng chiếc cá sắt khá nặng kia lên bấm vào khoá đồng, trả lại tình trạng khoá chưa từng mở ra thì thật là chưa từng nghe qua, lại là một việc chưa từng có. Kể cả hai người liên thủ hợp lực nhưng Từ Tử Lăng cũng không nghĩ là sẽ thành công. Vì thế khi trước gã đã tỏ thái độ hoài nghi.
Hiện tại hai người tuy không rõ nguyên nhân tại sao khi chân khí hai người kết hợp lại thì mỗi lần chuyển vận một vòng lại tăng cường lên một cách dễ dàng, làm công lực tích tụ tăng lên gấp nhiều lần, khiến cho việc tưởng chừng không thể lại biến thành có thể.
Khấu Trọng cảm giác được luồng chân khí truyền ra bên ngoài cánh cửa vô cùng rõ ràng giống như một thần y đang tra xét kinh mạch bên trong cơ thể người bệnh. Tuy không nhìn thấy bằng mắt, nhưng lại có thể cảm nhận chính xác không sai trật.
Hai đầu chiếc cá khoá dường như bị một bàn tay vô hình từ từ đẩy lên, giao thoa với thân khoá. Đầu cá lọt dần vào trong lỗ trên thân khoá đồng lớn nặng đến hơn chục cân. Dần dần, chiếc cá thép đã di chuyển đến vị trí có thể khoá chặt lại.
Cho dù Khấu Trọng được Từ Tử Lăng trợ giúp nhưng khi đó cũng cảm thấy khó có thể chi trì lâu hơn nữa. Trong lòng gã thầm hô “Trời hãy giúp ta” rồi miễn cưỡng tống xuất luồng nội kình tối hậu.
“Cách!”, cuối cùng khoá đồng cũng khoá lại như mong ước.
Hai người đồng thời lảo đảo ngồi phệt xuống, toàn thân vô lực, cảm thấy mệt mỏi còn hơn đại chiến với Thạch Chi Hiên hoặc Chúc Ngọc Nghiên mấy trăm chiêu. Một lúc sau, trong bóng tối, Khấu Trọng hổn hển hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Từ Tử Lăng đáp:
- Có thể là vì công lực của chúng ta có đột phá mới nên xuất hiện hiện tượng kỳ quái đó. Nếu không như vậy, chúng ta đừng hòng có thể cách lần cửa dày mà chốt được cái khoá phiền phức đó.
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Theo ta thấy việc này có liên quan đến Xá Lợi. Mới rồi chúng ta đã chơi trò cút bắt với địch nhân, chạy đông chạy tây trong thành nội, lại ác chiến liên miên mấy trận. Nếu như trước kia chúng ta đã sớm mệt mỏi đến kiệt sức rồi. Nhưng hôm nay bọn ta lại không có hiện tượng mệt mỏi đó, nếu bảo không liên quan tới Xá Lợi thì là liên quan đến cái gì?
Từ Tử Lăng đang định đáp, bỗng ngoài cổng truyền vào tiếng bước chân.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khẩn trương. Nếu để người ta phát hiện bọn họ đang ẩn thân trong này, cả hai đúng thật là như chim trong lồng, chắp cánh cũng không thể bay thoát. Hai người lập tức phong bế hô hấp.
Tiếng bước chân nhộn nhịp vang lên. Một giọng nói ôn hoà cất lên:
- A di đà phật. Đây là Phương trượng thất nơi Chủ trì Đại Đức Thánh Tăng bế quan tiềm tu. Bốn phía đều kín mít, chỉ có cửa chính có thể ra vào thì đã được khoá chặt. Ngoại nhân tuyệt đối không thể vào được. Thỉnh Tề Vương minh xét.
Âm thanh của Khả Đạt Chí nói:
- Bẩm Tề Vương, nóc phòng và tường nhà đều không có vấn đề gì.
Giọng Mai Tuần cất lên:
- Thật là kỳ quái. Chúng ta rõ ràng nhìn thấy bọn chúng đến gần đây thì mất tích, không thể tìm thấy nữa.
Tiếp đó lại nghe thấy tiếng có người giật thử khoá cửa, cho thấy có người đang kiểm tra cửa và khoá.
Từ Tử Lăng đột nhiên nghĩ ra một sơ hở lớn, liền dịch thân như điện chớp ngồi lên bồ đoàn, rồi phát xuất thanh âm hô hấp nhẹ mà dài.
Khấu Trọng lập tức hiểu ngay, ngấm ngầm toát mồ hôi lạnh, tiếp tục đình chỉ hơi thở, nhường Từ Tử Lăng đóng vai Đại Đức đang hô hấp.
Quả nhiên ngoài cửa gỗ có tiếng động nhẹ, cho thấy địch nhân đúng như bọn họ dự đoán đã áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình trong phòng.
Thanh âm của Lý Nguyên Cát cuối cùng cũng cất lên:
- Đại sư yên tâm. Chúng ta đương nhiên không dám kinh động tới Thánh Tăng đang tham thiền. Nhờ ngài mời tất cả các vị sư phụ tập trung tại đại điện để chúng ta tiện truy tầm điều tra các nơi khác.
Thanh âm xa dần rồi mất hẳn.
Khấu Trọng nằm lăn ra nền đất lạnh giá, nhẹ giọng nói:
- Ngủ một giấc rồi sau đó mới tìm kiếm cửa vào địa đạo.
Từ Tử Lăng lấy viên dạ minh châu ra, chiếu sáng thiện thất, cười nhẹ đáp:
- Không cần tìm nữa. Cửa vào mật thất nằm ngay dưới bồ đoàn này.
Khấu Trọng ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi:
- Mật thất? Thế cũng hợp tình hợp lý. Lão Thạch ít nhất cũng phải có một nơi thay đổi y phục. Nếu không làm sao ra ngoài mà gặp người ta.
Từ Tử Lăng gật đầu đáp:
- Ta nghĩ mà không hiểu sao. Giống như ngươi cách môn đóng khoá vừa rồi, ta truyền chân khí xuống và tự nhiên hiểu rõ tình hình bên dưới. Nếu như không phải vì chân khí không đi được quá xa, nói không chừng ta có thể tra ra mật đạo thông với chỗ nào.
Khấu Trọng hưng phấn đến bên Từ Tử Lăng ngồi xuống hỏi:
- Ngươi còn nói là không có liên quan tới Xá Lợi nữa không? Chúng ta trước đây có lợi hại thế này không? Nhưng thực là kỳ quái, ta tịnh không cảm nhận được chân khí công lực bản thân mình đã tăng tiến mạnh.
Từ Tử Lăng đáp:
- Không có gì là kỳ quái. Bởi sự tăng tiến lớn của chúng ta là ở phương diện cố bản bồi nguyên. Nếu nói Hoà Thị Bích đã cải tạo biên độ và lưu lượng kinh mạch chúng ta thì năng lượng mà Xá Lợi tăng gia cho chúng ta lại là nguyên tinh. Công hiệu sau này thế nào sẽ tuỳ thuộc vào thời gian tu luyện mà biểu hiện ra.
Khấu Trọng vui mừng:
- Nói đúng lắm. Cái mà Thạch Chi Hiên lấy được chỉ là cái xác không của Xá Lợi. Nhưng thật sự toàn bộ năng lượng bên trong Xá Lợi đã chuyển hết vào chúng ta sao?
Từ Tử Lăng điềm nhiên đáp:
- Cứ nhìn thì thấy cái chúng ta được là “nước một”. Nhưng Thạch Chi Hiên có thể dùng Xá Lợi để bổ trợ những khiếm khuyết trong Bất Tử Ấn Pháp của lão. Vô luận trong một năm tới chúng ta tiến bộ thế nào nhưng vì song phương chênh lệch công lực quá lớn nên nếu gặp lại lão, tốt nhất là chuồn cho nhanh. Nếu chỉ dùng nội lực thật sự mà không kể đến tâm pháp chiêu thức và chiến lược, ta tình nguyện chọn Thiên Ma Đại Pháp của Chúc Ngọc Nghiên chứ không muốn đối đầu với Bất Tử Ấn Pháp của lão.
Khấu Trọng lạnh lùng nói:
- Chỉ cần là do con người nghĩ ra, tuyệt không có khả năng hoàn mỹ không tỳ vết. Bất Tử Ấn Pháp thế nào cũng có điểm khiếm khuyết.
Từ Tử Lăng cười khổ đáp:
- Yếu quyết đầu tiên của Bất Tử Ấn Pháp là tra xét địch nhân. Giống như chuyện bọn ta cách tường khiển vật, nó có thể dùng trên cơ thể đối phương. Nhớ lại khi Thạch Chi Hiên dùng chân khí truyền vào trong điều tra ta, ta đã sinh xuất cảm ứng kịp thời dò thám ngược lại lão. Nếu không, ta đã tiêu đời trong hầm rượu của An Long rồi.
Khấu Trọng tặc lưỡi:
- Nguyên lai Thạch Chi Hiên đã đạt tới cảnh giới đó. May là chúng ta cũng không tệ. Mẹ ta ơi! Thử tưởng tượng khi chúng ta tiếp xúc với địch, biết trước được mỗi cử động của đối phương thì thật dễ dàng chiếm được tiên cơ.
Từ Tử Lăng nói:
- Thuật thám sát địch đó kỳ thật là phải nhân lúc người ta phân tâm mới thực hiện được, chỉ có thể ngẫu nhiên dùng được một lần, nếu không chỉ là có hại mà không được ích lợi gì. Giả sử đối phương là cao thủ cỡ Chúc Ngọc Nghiên, Loan Loan, họ đều bảo vệ phòng ngừa rất nghiêm mật, không cho phép người khác tuỳ ý thám sát tình hình. Còn nếu như gặp phải Thạch Chi Hiên thì ý tưởng đó hoàn toàn vô dụng.
Khấu Trọng gật đầu:
- Nói đúng lắm. Trong chiến đấu quan trọng nhất là chiêu thức không có dấu hiệu báo trước và phản ứng của trực giác. Nếu như có thể sớm biết trước địch nhân sử chiêu Đại bàng triển xí hay là Lão thụ bàn căn thì ảo diệu không thể nói hết được.
Từ Tử Lăng bật cười:
- Tiểu tử ngươi đúng là chuyên gia nói khoác. Tối đa có thể cảm ứng được nội công đối phương phân nặng nhẹ, nhanh chậm thế nào thôi. Làm sao có thể biết địch nhân dùng chiêu thức gì?!
Khấu Trọng vặn người đáp:
- Nói chuyện với ngươi làm ta hết cả buồn ngủ. Chi bằng xuống dưới xem thử nhé?
Từ Tử Lăng nói:
- Cửa này đã bị Thạch Chi Hiên dùng then chốt bên ngoài, muốn xuống cần phải tốn một phiên công phu đấy.
Khấu Trọng bực bội đáp:
- Bằng công lực hiện tại của chúng ta, dù là nắp hầm làm bằng thép cũng có thể chấn vỡ được.
Từ Tử Lăng đáp trả:
- Bằng vào mình ngươi có thể chấn vỡ được nắp hầm dày thế này ư? Nếu được thì tiểu đệ cam bái hạ phong.
Khấu Trọng nghi ngờ hỏi:
- Dầy lắm sao?
Từ Tử Lăng để dạ minh châu lên mặt đất, kéo bồ đoàn ra.
Khấu Trọng nằm phục xuống phụ hoạ:
- Cửa hầm này không thấy khe hở hay tỳ vết nào, hoàn toàn không thể bị phát hiện.
Từ Tử Lăng đột nhiên hỏi:
- Tối nay rốt cuộc là chúng ta làm đúng hay sai đây?
Khấu Trọng ngưng thần nhìn gã một hồi rồi cười khổ đáp:
- Có thể nói cũng thành công được hơn một nửa. Chí ít cũng đã khiến ba đại thế lực của ma môn không thể hợp tác với nhau được nữa. Sai lầm là chúng ta không lường được Thạch Chi Hiên không mất chút sức lực đã chiếm được tiện nghi. Giả như Tà Đế Xá Lợi rơi vào tay Âm Quý Phái, Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn sẽ liều mạng tranh cướp, tình hình sẽ khác đi. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Từ Tử Lăng thở dài:
- Chúng ta khả năng đã giúp Khả Đạt Chí và Hương Ngọc Sơn tránh đi một mối hoạ lớn rồi!
Khấu Trọng chấn động nói:
- Nói đúng lắm. Hương Ngọc Sơn và Khả Đạt Chí khẳng định sẽ rút khỏi âm mưu của Dương Văn Can, làm Lý tiểu tử không thể tiêu diệt được bọn chúng nữa.
Trong tai Từ Tử Lăng lại vang lên câu nói của Sư Phi Huyên lúc chia tay, trong lòng gã thầm thở dài rồi hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa?
Khấu Trọng đặt song chưởng lên bối tâm Từ Tử Lăng, gật đầu đáp:
- Hạ thủ đi!
----------------------------------
Tị nạn đào nguyên: nơi tránh nạn lý tưởng/ tránh nạn chốn đào nguyên.