Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường hầm thật dài không thấy điểm cuối, dưới đáy biển không phân rõ là ban ngày hay ban đêm. Chung Ly không biết bọn họ đã đi được bao lâu, ngược lại, hai bắp đùi y đã không còn cảm giác.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Bởi vì Roger phát hiện, bọn họ có thể tự do thò tay ra vùng nước biển bên ngoài, cộng thêm hộp diêm nhỏ trên người Ian, bốn người được ăn bữa tiệc hải sản thịnh soạn nhất từ trước tới nay.
“Vậy chúng ta còn phải đi bao lâu?” Hai bắp đùi An sắp xụi lơ rồi.
“Có lẽ sẽ nhanh thôi.” Boo ở trên đầu Chung Ly cũng trở nên ủ rũ ỉu xìu, Chung Ly kéo nó xuống, ném vào trong biển.
Ngay lập tức, Boo vui sướng mà bơi một vòng.
“Mi cứ chờ ở bên ngoài trước đi.” Chung Ly lên tiếng, Boo phun bọt nước đáp lại.
“Mấy người có cảm thấy hơi quái lạ hay không?” Ian luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Chung Ly hỏi: “Có ý gì?”
“Mấy người nhìn vỏ con hàu phía ngoài kia.” Ian chỉ chỉ một gốc cây san hô màu đỏ.
Mọi người nhìn sang, phía sau san hô đỏ giấu một đống xác con hàu. Không nhìn kĩ, sẽ không phát hiện.
“Đống hàu chúng ta ăn?” Rốt cuộc An đã hiểu, “Chúng ta đã đi vòng vòng một chỗ.”
“Quỷ dị thế này…” Lúc này Chung Ly rất muốn @Ma thổi đèn and Tiểu Ca. (Tiểu Ca trong Đạo Mộ Bút Ký ấy:v)
“Cứ đi tiếp như vậy, dù sao cũng không phải là biện pháp.” Roger nâng cằm, có hơi lúng túng.
Ian nói ra suy nghĩ của mình: “Vây hãm chúng ta ở chỗ này, nhưng lại có thức ăn, rõ ràng bọn họ không muốn để cho chúng ta chết. Cho nên tôi nghĩ chúng ta…”
“Chết cho bọn chúng xem.” An tiếp lời Ian.
“Cùng tiến lên?” Chung Ly không thể nói là… cho dù y không biết bơi.
“Như vậy thực tế hơn.”
“Đi!”
Bốn người thảo luận xong, bắt đầu làm vận động nóng người.
Boo khó hiểu nhìn bốn người, không rõ nguyên do. Trong lúc Boo đánh một vòng, phun nước, chơi cực kì vui vẻ thì chỉ thấy bốn người kia đột nhiên chạy ra khỏi đường hầm.
“Boo! Boo boo boo boo boo!” Boo vô cùng kinh hãi, Chúa ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Chung Ly chạy vào trong nước biển, ngoại trừ lạnh ra thì không có cảm giác gì đặc biệt. Chung Ly nhắm mắt lại, tay chân huơ loạn tr0ng nước, giả vờ dáng vẻ bị chết chìm.
Mệt chết đi được, mệt chết đi được, mệt chết đi được…
Trong lòng Chung Ly vừa đọc lẩm bẩm, thoáng cái đã quên mất tình cảnh của mình.
“Khụ khụ khụ!” Nước biển chảy vào mũi vào miệng, trong lòng Chung Ly hồi hộp, lần này thật sự là tìm đường chết rồi.
Mở mắt ra, Chung Ly cố gắng bơi đến đường hầm, thế nhưng khoảng cách khá xa, Chung Ly chỉ nhìn thấy trước mắt có rất nhiều điểm đen nhỏ di động.
“Mau cứu người.”
Ai đang nói chuyện? Nói chuyện dưới đáy biển là không khoa học!
“Bốn người này có phải bị bệnh hay không.”
Trước khi hôn mê, Chung Ly nghe thấy tiếng chửi rủa của một người phụ nữ.
Trải qua vô số lần hôn mê, Chung Ly cơ bản đã quen. Chỉ là lúc này đây, sau khi tỉnh lại đã gặp phải k1ch thích khá lớn.
Vẫn ở trong đường hầm, nhưng có thêm bốn cô gái, tóc vàng, mắt xanh, ngực bự, eo nhỏ, còn có bốn đuôi cá vẫy vẫy đập đập lên mặt đất.
An: “Mỹ”
Roger: “Nhân”
Chung Ly: “Ngư”
Ian: “?”
“Boo!” Bingo! Đáp đúng rồi. Boo vẫn yếu ớt nằm úp sấp trên đầu Chung Ly.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua mỹ nữ sao, mấy người là một lũ phiền toái!” Một nhân ngư có nốt lệ chí hừ lạnh một tiếng. (lệ chí: nốt ruồi son ở dưới khóe mắt ấy.)
“Xin lỗi, Rossi vẫn luôn như vậy.” Một nhân ngư mặt con nít xin lỗi, nói: “Ta là Lysa, vị bên trái ta là Lucy, còn vị kia là Helen.”
Bốn người rất dễ phân biệt, Lucy nhìn qua rất dễ xấu hổ, mà Helen thì nhiệt tình như lửa.
Mặt bốn người thoáng chốc trở nên đỏ bừng: “Này ~~o(≧v≦)o”
“Mấy người thật là đáng yêu! Đừng nghe Rossi nói càn!” Helen gãi mái tóc còn ướt kia một cái.
“Tại sao các cô phải đi theo chúng tôi?” Đại não vẫn còn rõ ràng, Roger hỏi.
“Thật ra thì đây là nhiệm vụ bí mật đó, đều tại Lucy, không giấu kĩ vỏ con hàu.”
Lucy đỏ mặt nhỏ giọng lầm bầm: “Không thể trách ta, bọn họ ăn rất nhiều hàu, không giấu kịp. Còn có Porch!”
Lysa nhớ lại cái gì, nói với Boo trên đầu Chung Ly: “Porch, kêu ngươi trông chừng họ cho tốt, nhưng ngươi chỉ lo chơi, chuyện lần này, ngươi cũng có trách nhiệm.”
Bị gọi đến tên – Porch – ủ rũ thành một đống, toàn bộ cơ thể biến thành màu đỏ au, vươn xúc tu che hai mắt mình. “Boo…”
“Ôi ôi ôi, thần thú của người nào đó té ra là đã có chủ.” An cười xấu xa.
Chung Ly liền nản lòng thoái chí, sự tín nhiệm cơ bản nhất giữa người và hải sản đâu! Cùng nhau đi lên tột đỉnh nhân sinh đâu!
“Ai là chủ nhân của nó.” Cho dù chết cũng phải chết một cách rõ ràng. Chung Ly ôm lòng tin như vậy, hỏi.
“Chủ nhân?” Nét mặt Rossi dường như nhu hòa hơn chút. “Đương nhiên là cái tên Siren kia rồi.”
Bốn phía trầm mặc…
Chung Ly im lặng lấy đống trên đầu xuống, không chút do dự ném ra ngoài.
“Đi chết đi! Bitch! o( ̄ヘ ̄o)”