Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, Yến Thời Miên sắp xếp đồ đạc để ghi hình chương trình, trước khi đi một ngày Thịnh Tùy có đến nhà giúp cậu xếp hành lý.
Yến Thời Miên sợ hắn đến càm ràm, lại sợ hắn đem chuyện một mình cậu ký chương trình ra nói nên không tình nguyện cho hắn đến lắm.
Thịnh Tùy đem quần áo đã gấp gọn gàng của cậu đặt vào trong vali, cậu ngồi một bên đung đưa chân, cái đầu gối trắng như tuyết cứ đong đưa trước mặt Thịnh Tùy.
Thịnh Tùy chống hai tay lên vali, nhắm mắt lại vài lần, cố gắng kiềm chế cảm giác khô nóng trong lòng.
“Chuyện này cứ giao cho trợ lý là được rồi, anh đi tới đi lui phiền lắm, công ty không bận à?” Yến Thời Miên bắt chuyện nói.
Trong vali đã chất đầy quần áo, từ áo đến quần, thậm chí cả đồ lót cũng do Thịnh Tùy tự mình sắp xếp cho cậu.
Thịnh Tùy đứng dậy, lại bắt đầu chuẩn bị cho cậu mấy sản phẩm chống nắng: “Trước giờ anh không yên tâm trợ lý.”
Yến Thời Miên ngã nhào trên giường, nằm thành hình chữ 大, không mặn không nhạt “Ò” một tiếng.
Từ đó đến giờ, chỉ cần là loại chuyện chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài thì đều là Thịnh Tùy làm thay cậu, thậm chí Thịnh Tùy còn tích cực hơn cả người nhà của cậu nữa, vì thế Yến Thời Miên không nghĩ chuyện này có gì không nên cả.
Điều hòa trong phòng được chỉnh vừa phải, Yến Thời Miên nằm lướt điện thoại một lát thì thiếp đi, âm thanh Thịnh Tùy sắp xếp đồ đạc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, mấy đồ chống nắng và dưỡng ẩm gì đó đều chuẩn bị đầy đủ cho cậu.
Đến khi sắp xếp xong xuôi Yến Thời Miên vẫn chưa tỉnh lại, ngủ nằm ngửa lên trên.
Nhiệt độ điều hoà chỉnh vừa phải, nằm như vậy cũng ổn.
Thịnh Tùy xoay người lại nhìn cậu, dùng ánh mắt phác họa dáng người của Yến Thời Miên.
Đã hai mươi tuổi nhưng lại chẳng khác nào mười tám. Được người nhà và hắn bảo vệ kỹ càng, nét hồn nhiên trên mặt vẫn chưa biến mất.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hai tay hắn chống bên người Yến Thời Miên, không kiềm chế được mà cúi người xuống, dù trong lòng biết rõ mình không nên làm vậy.
Nhưng sự hấp dẫn của Yến Thời Miên đối với hắn thật sự quá lớn, đến nỗi khiến hắn mất không chế.
Hắn cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên mặt Yến Thời Miên.
Hắn ngắm nhìn lông mi của Yến Thời Miên trước, sau đó đến cái mũi hơi vểnh lên, cuối cùng dừng lại trên đôi môi của Yến Thời Miên.
“Hừ!” Hắn thầm nghĩ, bàn tay dùng sức siết chặt lại, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, tiếp tục cúi đầu xuống.
Lúc này hàng lông mi thật dài của Yến Thời Miên bỗng rung lên, bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt còn mang theo vẻ mêm mang nhìn hắn.
“Sao vậy?”
Mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của Yến Thời Miên có chút lười biếng, âm thanh rất thấp, nghe vào có cảm giác như đang làm nũng.
Thịnh Tùy rất khó nói đây là cảm giác gì, nếu như cứ phải nói ra, rất có thể Yến Thời Miên sẽ bảo hắn cút đi.
Hắn lập tức đứng lên, đưa lưng về phía Yến Thời Miên: “Anh….. Vừa rồi anh thấy trên mặt em hình như có cái gì đó.”
“Cái gì vậy?” Từ sau khi Yến Thời Miên vào giới giải trí, cậu rất để ý đến gương mặt mình, nghe vậy thì lập tức bật dậy đi vào nhà vệ sinh xem.
“Không có gì!” Thịnh Tùy tiến vào trước một bước, “Anh nhìn lầm rồi —— Để anh đi vệ sinh trước đã.”
Yến Thời Miên vẫn cầm điện thoại nhìn mình trong màn hình, quả thật là không phát hiện gì cả.
Thịnh Tùy đi vào hơn nửa tiếng, Yến Thời Miên đã đem vali và một vài món đồ khác ra phòng khách, chơi một trận game xong nhưng vẫn không thấy hắn ra.
“Thịnh Tùy, anh đang làm gì thế, sao đi lâu vậy.” Cậu đi qua hỏi tượng trưng một câu.
“Không có gì.” Bên trong giọng nói của Thịnh Tùy khàn đến doạ người, cậu có chút khó hiểu nhưng không để ý nhiều, trong ấn tượng của cậu rất nhiều lần hai người ngủ cùng nhau buổi sáng ngày hôm sau thức dậy giọng nói của Thịnh Tùy đều là kiểu này.
Đợi thêm một lát nữa, mới thấy Thịnh Tùy đi ra, hắn sử dụng nước rửa tay của Yến Thời Miên để rửa sạch tay, mùi hương ngửi vào rất tươi mát.
Yến Thời Miên ôm điện thoại xem, hắn đi qua phát hiện Yến Thời Miên đang xem Weibo của Giang Trú Lai.
“Miên Miên!” Hắn có chút khó chịu, trầm giọng gọi cậu một tiếng, cố ý kéo sự chú ý của cậu quay lại, “Đi ra ngoài nhớ phải bôi kem chống nắng, không được ngại phiền mà không bôi.”
Yến Thời Miên không ngẩng đầu dậy.
“Còn phải uống nhiều nước, phải chú ý an toàn, không được chạy lung tung, chuyện nào nguy hiểm thì đừng làm.” Hắn tiếp tục nói.
Yến Thời Miên nhấn like một bài viết thương mại vừa đăng hôm nay trên Weibo của Giang Trú Lai, vẫn không ngẩng đầu dậy.
“Miên Miên!” Thịnh Tùy đi đến đặt hai tay lên vai cậu, bóp cằm cậu bắt cậu phải ngừa đầu đối diện với chính mình, “Nghe thấy chưa?”
Yến Thời Miên gật đầu có lệ: “Biết rồi ạ.”
Mỗi lần cậu đi ra ngoài Thịnh Tùy đều nói như vậy, tới lui cũng có mấy câu này cậu nghe đến phát chán, tới nỗi thuộc nằm lòng, đơn giản chính là cái này không thể làm cái khi cũng không nốt.
Dù sao đến lúc đó “Trời cao hoàng đế xa”*, cậu không tin Thịnh Tùy còn có thể quản được cậu.
*Trời cao hoàng đế xa: thường được sử dụng để miêu tả tình hình hoặc vị trí xa cách, không thể kiểm soát hoặc can thiệp.
Nhưng mà lần này Thịnh Tùy lại bổ sung thêm một câu mà trước giờ hắn chưa từng nói qua: “Đừng thân thiết với tên đàn ông khác. Miên Miên, chúng ta đã định hôn ước rồi.”
Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, không giống như nói giỡn.
Không khí chợt trở nên im lặng, Yến Thời Miên nhíu mày nhìn hắn, cậu cảm thấy hôm nay hắn có gì đó là lạ.
Trước giờ cậu chưa từng xem chuyện hôn ước ba mẹ thuận miệng nói ra là thật, Thịnh Tùy cũng rất ít khi đề cập tới, cậu tưởng Thịnh Tùy cũng cùng suy nghĩ với mình, nhưng hôm nay hắn nói như thế, hình như không giống với những gì cậu nghĩ…….
“Em…….” Cậu chép miệng, suy nghĩ nên sắp xếp từ ngữ như thế nào.
Thịnh Tùy cho rằng cậu bị dọa sợ, nói: “Ý của anh chính là chúng ta đã có hôn ước rồi, nếu em thân thiết với người khác quá không cẩn thận sẽ bị người khác gắp cp, đến lúc đó nếu có người quá khích đào ra chuyện hôn ước của em, có thể em sẽ bị chửi.”
Yến Thời Miên liền thở phào, xua tay nói: “Ò ò ò, em biết rồi.”
Thịnh Tùy nhìn ánh mắt phát sáng của cậu, không tài nào nói ra những lời trắng trợn hơn.
Đêm đó Thịnh Tùy ở lại không đi, hắn nói ngày mai phải đưa cậu đến sân bay, còn tự tay làm cơm tối cho cậu, cái gì cũng đều làm tốt hết.
Cậu được hầu hạ thoải mái thế là đồng ý.
Ở đây có hai phòng ngủ, đôi khi Yến Quy Nam đến chơi rồi ở lại, Thịnh Tùy cũng hay đến thăm cậu, phòng ngủ đó chuyên dành cho hai người họ ở.
Rửa mặt xong Yến Thời Miên ở lại phòng khách xem TV, Thịnh Tùy thì họp ở phòng sách, lúc đi ra Yến Thời Miên đã chuẩn bị đi ngủ.
“Miên Miên.” Thịnh Tùy gọi cậu lại, Yến Thời Miên quay đầu nhìn hắn.
“Đêm nay em có muốn xem phim kinh dị không?” Hắn nói, “Gần đây có một bộ phim mới, nghe nói rất đáng sợ.”
Yến Thời Miên ghét bỏ bĩu môi, lắc đầu nói không xem, bảo Thịnh Tùy nhanh chóng đi ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại trước mặt Thịnh Tùy, ngón tay cái của hắn khẽ vuốt ve ngón giữa, cố gắng đè xuống cảm giác ngứa ngáy không biết từ đâu ra, hắn sờ ngực mình, có lẽ cơn ngứa đó đến từ trong tim.
Thịnh Tùy làm chuyện gì cũng có kế hoạch rõ ràng, sáng hôm sau thức dậy làm bữa sáng dỗ dành cậu ăn, sau đó lái xe đến sân bay thì vừa kịp thời gian.
Ở cổng hắn lại kéo Yến Thời Miên dặn dò: “Mỗi ngày đều phải nhớ gửi tin nhắn cho anh, buổi tối phải call video cho anh xem, phải bôi kem chống nắng, uống nhiều nước……….”
Yến Thời Miên che đầu kiểu Tôn Ngộ Không*: “Đừng nói nữa mừ!”
*
Thịnh Tùy dõi theo cậu, lần này đương nhiên là lo lắng, quá trình ghi hình chương trình thực tế này rất có thể sẽ đưa Yến Thời Miên vào tình thế mà hắn không thể kiểm soát, chuyện này hắn không muốn chút nào.
“Em đi đây!” Yến Thời Miên thấy hắn đứng ngây ra, nhân thời cơ liền kéo hành lý chạy đi không thèm quay đầu lại.
Nhìn thấy bóng dáng kia biến mất khỏi tầm mắt, Thịnh Tùy vẫn không nhúc nhích, phía sau có người gọi hắn: “Thịnh tổng, ngài đến tiễn Thời Miên à.”
Thịnh Tùy quay lại nhìn, là người tên Lục Xuyên hôm qua hắn mới gặp mặt, hơn nữa còn bàn giao lại rất nhiều chuyện, lần này cậu ta và Yến Thời Miên cùng tham gia một chương trình.
“Ừm.” Hắn gật đầu, vốn định không để ý đến Lục Xuyên, quanh người toả hơi thở lạnh lùng, nhưng lúc xoay người lại vẫn nói: “Chuyện dặn cậu đã nhớ rồi chứ?”
Lục Xuyên gật đầu.
Thịnh Tùy nói: “Có thể nhắm vào em ấy nhưng đừng tổn thương đến em ấy.”
Lục Xuyên vẫn gật đầu, Thịnh Tùy rời đi, không nói thêm bất cứ gì khác với cậu ta.
Cậu ta không quên được dáng vẻ ngày hôm qua Thịnh Tùy gặp mình, Thịnh tổng hô mưa gọi gió trong công ty thế mà lại long lắng dặn dò cậu ta ở trong chương trình phải “chăm sóc” Yến Thời Miên nhiều hơn.
“Tiền đề là cậu không được tổn thương đến em ấy, chỉ cần khiến em ấy chán ghét chương trình này, chủ động rời khỏi.” Đây là nguyên văn lời Thịnh Tùy nói.
Cậu từng nghe qua một ít lời đồn giữa Thịnh Tùy và Yến Thời Miên, nhưng mấy chuyện đó không có chút căn cứ nào.
Thịnh Tùy bảo cậu ta ở trong chương trình cố ý nhắm vào Yến Thời Miên, khiến cậu ta cảm thấy mấy lời đồn đó vừa đáng tin vừa không đáng tin.
Nếu lời đồn Yến Thời Miên là người được Thịnh Tùy nâng niu trong lòng bàn tay là thật, vậy sao Thịnh Tùy lại bảo cậu nhắm vào Yến Thời Miên, làm thế không phải sẽ khiến cho người trong lòng mất vui sao!
Nhưng Thịnh Tùy lại bảo cậu không được làm hại đến Yến Thời Miên……
Lục Xuyên nhìn Thịnh Tùy đang ngồi trong chiếc xe sang trọng, cậu đẩy đẩy kính râm —— haiz, chuyện của nhà giàu thật phức tạp.
Dọc đường đi Yến Thời Miên đều rất kích động, đây là lần đầu tiên cậu tham gia công việc mà không qua tay Thịnh Tùy, còn có thể gặp gỡ Giang Trú Lai.
Là nhân vật 2D mà cậu vẫn chưa công lược xong.
Đáp máy bay là có người trong tổ chương trình đến đón cậu, vì chuyến bay của cậu khá sớm nên cậu là người đầu tiên đến hiện trường quay.
Đẩy cánh cửa xe thương vụ ra, một dàn máy camera phía dưới quay về phía cậu.
Nói không khẩn trương thì là giả, dù sao cũng là lần đầu tiên cậu tham gia kiểu chương trình này.
Khi cậu xuống xe, có vài chiếc camera quay đi chỗ khác một cách rõ ràng.
“?” Yến Thời Miên có hơi khó hiểu, nhưng nghĩ lại đó có lẽ là cách đối xử với nghệ sĩ tuyến mười tám trong giới giải trí.
Cậu kéo vali đi đến giữa sân, những người quay phim vừa nãy khiêng camera chuyển sang quay Lục Xuyên đến muộn hơn cậu chừng vài phút.
Lục Xuyên tháo kính râm xuống chào hỏi với màn ảnh, cảnh tượng náo nhiệt này hoàn toàn tương phản với cảnh Yến Thời Miên xuống xe vừa nãy.
Yến Thời Miên đứng dưới ánh mặt trời, trên trán toàn là mồ hôi, bàn tay kéo vali nắm chặt lại: Về sau tui cũng sẽ được nhiều camera quay như vậy.
Đạo diễn chính ngồi một bên, trong điện thoại vừa mới nhận được hai tin nhắn.
“Đạo diễn Trần, hy vọng ngài quay cảnh của Yến Thời Miên ít một chút, em ấy không nổi tiếng, quay nhiều cũng không tốt. Chúc đạo diễn Trần quay chương trình thuận lợi, chuyện đầu tư mấy hôm trước ngài nói tôi thấy cũng ổn lắm, đợi lần này ngài trở về chúng ta sẽ gặp nhau đàm phán.”
“Trời nóng như vậy, ngài tìm chỗ nào mát mát cho em ấy đứng đi.”
Trần Niên lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán, ông nhìn chàng trai như đang phát sáng dưới ánh mặt trời, rõ ràng nóng đến mức quần áo đều ướt đẫm mồ hôi dính lên người mà cũng không nói một tiếng, cứ thẳng lưng đứng đó.
“Đến đây chờ hết đi!” Trần Niên nói rồi chỉ một chỗ bóng râm dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa.
Nhóm người dời qua đó, Trần Niên nhắn lại: “Thịnh tổng, làm theo căn dặn của cậu rồi.”
Bên kia trả lời lại rất nhanh: “Tôi biết rồi.”
Trần Niên nhếch miệng nhìn những người xung quanh, chương trình này cũng không phải quay trực tiếp, làm sao hắn biết được.
Chuyển đến chỗ mát Yến Thời Miên cảm thấy dễ chịu hơn không ít, Lục Xuyên vắt chéo chân ngồi bên cạnh cậu.
Hai người bọn họ đều là người của công ty Thịnh Tùy, nhưng Lục Xuyên nổi tiếng, bọn họ không có tiếp xúc nhiều.
Bây giờ bọn họ đều ở đây, những khách mời khác vẫn chưa đến, Yến Thời Miên định trò chuyện với Lục Xuyên trước, tạo quan hệ tốt, dù gì sau này cũng ở chung với nhau khá lâu.
“Chào thầy Lục, em là Yến Thời Miên, về sau xin anh giúp đỡ nhiều hơn ạ!” Cậu nghiêng đầu, mỉm cười chào hỏi với Lục Xuyên.
Lục Xuyên nhìn cậu vươn tay ra, vừa nhìn liền biết mềm mại vô cùng, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, gương mặt bị hơi nóng hun đến đỏ hồng.
Lục Xuyên thấy dáng vẻ của cậu ngoan ngoãn vô cùng, nhưng nghĩ đến chuyện Thịnh Tùy dặn dò, khuôn mặt liền lạnh lùng liếc cậu một cái, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì.
“…….” Yến Thời Miên xấu hổ thu tay lại.
Sao cậu lại cảm thấy Lục Xuyên có địch ý với cậu nhỉ?
(⑅ᐢ..ᐢ) (⑅ᐢ..ᐢ) (⑅ᐢ..ᐢ)
Thịnh Tùy: Vợ của tôi là do tôi tìm người nhắm vào, trở về đi mà vợ của anh.