Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cộc!! Cộc!! Cộc!!"
Hàn Thạc đứng ở bên ngoài phòng của Vaeni, đưa tay gõ cửa.
- Bryan hả? Vào đi. - Từ trong phòng vang lên thanh âm nhỏ nhẹ uể oải của Vaeni.
Khi Hàn Thạc đẩy cửa tiến vào thì thấy mái tóc màu tím nhạt của Vaeni còn ướt đẫm, dán chặt vào cần cổ trắng sữa của nàng, trên khuôn mặt kiều mỵ còn đọng vài giọt nước trong suốt. Vaeni hiển nhiên là vừa mới tắm xong, đang khoác trên người một chiếc áo bào mềm mại màu trắng, phần ngực lộ ra một khoảng nho nhỏ trắng muốt, hai tay ngọc ngà cầm một chiếc khăn mặt lau những giọt nước vương trên mái tóc.
Bên trong căn phòng được bố trí vô cùng đơn giản, phòng tắm ở phía sau vẫn còn hé mở, tỏa ra bên ngoài những luồng hơi nước âm ấm. Vaeni ngồi ngay ngắn ở bên cạnh một cái bàn tròn. Đôi mắt màu ngọc bích như gợn sóng, nhìn lên người Hàn Thạc dò xét.
- Vaeni sư phụ, người tìm ta có việc gì không? - Hàn Thạc liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt, sau đó thì bị thu hút bởi vẻ đẹp động lòng người của Vaeni nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ thật thà chất phác, thoáng trông còn có hơi sợ hãi.
- Chuyện gì ư? Hừm, trên lưng chiến mã hôm nay ngươi thật là lớn mật đó, ta vẫn tưởng rằng Bryan ngươi là kẻ nhát gan, không nghĩ được rằng khi sắc tâm nổi lên thật sự lại dám làm những chuyện khiến kẻ khác phải trợn mắt lên nhìn a!! - Vaeni khẽ hừ một tiếng, cau mày đánh giá Hàn Thạc.
Khi đến đây, Hàn Thạc đã thầm nghĩ cách, nét mặt lại càng làm ra vẻ vô tội. Hàn Thạc gãi gãi đầu, cố gắng nín thở làm cho khuôn mặt đỏ bừng lên, sau đó hít sâu một hơi, cúi đầu nói lí nhí:
- Xin lỗi Vaeni sư phụ, người có thân thể xinh đẹp, lại ngồi trên ngựa kề sát vào người ta như thế, bản thân ta cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, căn bản là không thể khống chế nổi hành động của mình. Ta sai rồi, Vaeni sư phụ, người hãy trừng phạt ta đi?
"Bốp!!"
Vaeni thở hổn hển rồi bỗng nhiên đập bàn, Hàn Thạc "kinh hãi", giật lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt khiếp đảm sợ hãi nhìn Vaeni.
- Đồ đáng chết, ngươi xâm phạm ta, ngươi biết không hả? - Vaeni hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thạc, thấp giọng quát khẽ.
Hàn Thạc gật gật đầu với vẻ thật thà nhút nhát rồi nét mặt chất phác nói:
- Ta sai rồi, Vaeni sư phụ, ta sẽ chịu trách nhiệm. Nguồn: http://Janet
- Ha ha! Chịu trách nhiệm? Ngươi chịu trách nhiệm thế nào đây, người chịu được chắc? - Vaeni nghe Hàn Thạc nói như vậy thì giận quá hóa cười. Nàng cười khanh khách nhìn Hàn Thạc chằm chằm nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại không hề có một chút vui vẻ nào cả.
- Ách… người nói sao thì ta nghe vậy, ta mặc cho người xử trí!!! - Hàn Thạc nhận định Vaeni hẳn sẽ không làm gì hắn, tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói rất thành khẩn.
Cho đến lúc này, Vaeni thực sự cũng không biết nên xử trí Hàn Thạc như thế nào. Trong suy nghĩ của nàng cho rằng Hàn Thạc đích xác là không cố ý, hơn nữa cũng chính nàng đã để cho Hàn Thạc leo lên lưng chiến mã. Mặc dù sự cố xảy ra, nhưng đối với Hàn Thạc mà nói thì cũng không phạm phải tội ác tày trời, hắn chỉ là một tển tiểu tạp dịch, nên trừng phạt hắn thế nào quả thật cũng hơi khó quyết định.
Nhìn Vaeni chau mày tỏ ra có chút khó xử, không biết nên xử trí với mình như thế nào, Hàn Thạc trong lòng nảy ra một ý, đột nhiên cất tiếng nói:
- Vaeni sư phụ, người không phải nói rằng ta là đối tượng để người thí nghiệm đó sao, gần đây ta cảm thấy thân thể quả thực là có chút bất thường, trong não thỉnh thoảng có cái gì đó rất lạ. Hai ngày trước ta nghe thấy Lisa niệm chú ngữ Cốt Tiễn, nên cũng niệm thử, không ngờ lại phát ra ma pháp Cốt Tiễn.
Lời này vừa nói ra, Vaeni đang chau mày ngẫm nghĩ đột nhiên giật mình kinh hãi, lúc này ngạc nhiên vui mừng nhìn Hàn Thạc, nói giọng hưng phấn:
- Thật vậy hả, ngươi nói đều là sự thật chứ, ngươi có thể thử phát ra Cốt Tiễn ma pháp cho ta xem được hay không?
Hàn Thạc biết Vaeni mê đắm với Vong Linh ma pháp, đối với trạng thái thân thể của hắn rất tò mò, thêm nữa Hàn Thạc hiểu được bản thân mình không thể vĩnh viễn chỉ là một tên tạp dịch ở mãi trong học viện ma võ Babylon được, cho nên vừa lúc lợi dụng cơ hội này để tự thay đổi hình ảnh của mình trong mắt Vaeni một chút.
Quả nhiên, Vaeni vừa nghe nói đến dị trạng của thân thể hắn thì lập tức quên mất chuyện đang nghĩ cách xử lý hắn, tạm thời dồn tất cả sự chú ý vào chuyện này.
- Đương nhiên là có thể rồi! - Hàn Thạc khẽ cười, sau đó giơ hai tay lên, miệng thấp giọng niệm chú ngữ:
- Hỡi vô tận hắc ám!! Hãy hóa thành phá diệt Cốt Tiễn, lấy ý chí của ta để hủy diệt hết mọi thứ trước mặt đi. Cốt Tiễn!!
Chú ngữ vừa niệm xong, giữa khoảng không trước mặt Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện một cây Cốt Tiễn sắc bén, theo thế tay của Hàn Thạc bắn thẳng vào vách tường bằng gỗ ở bên cạnh, nhưng bay được nửa đường, Cốt Tiễn đầu tiên là lắc lư mất phương hướng, cuối cùng "bộp" một tiếng vỡ tung ra.
- Không đúng, không đúng, chú ngữ mặc dù không sai, nhưng thế tay khi ngươi phóng xuất ma pháp căn bản là không chính xác. Tay phải khi giơ lên thì chậm rãi hướng lên không, tay trái không được làm giống như tay phải.
Vaeni đầu tiên là theo thói quen dạy bảo, sau đó đột ngột có phản ứng, hô lớn một tiếng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Hàn Thạc, thân thể mềm mại run run vì quá hưng phấn, thất thanh hô lớn:
- Ôi, trời ạ, ngươi thật sự… thật sự có thể phóng xuất ra Vong Linh ma pháp.
- Đúng vậy, chính bản thân ta cũng không biết tại sao lại như thế nữa. Đúng rồi, Vaeni sư phụ, người có thể giải thích cho ta chi tiết hơn một chút về thế tay chính xác dùng để phóng thích ma pháp được không? - Hàn Thạc trong lòng cười thầm, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Vaeni.
- Đương nhiên là có thể!
Vaeni thật sự hưng phấn, tiện thể vứt chiếc khăn mặt cầm trong tay sang một bên, đôi chân đẹp thon dài bước nhanh đến bên cạnh Hàn Thạc, bắt đầu giải thích cẩn thận cho Hàn Thạc.
- Như vậy, như vậy, thế này có đúng không?
- Tay nâng lên một chút nữa, tinh thần lực phải được ngưng tụ lại, một điểm cũng không được phân tán. Đúng rồi, thế tay là như vậy đó, uhm, tay trái hơi chậm một chút, ngươi một lần nữa phóng xuất một lượt cho ta xem thử nào.
- Hỡi vô tận hắc ám, hãy hóa thành phá diệt Cốt Tiễn, lấy ý chí của ta để phá hủy mọi thứ trước mặt đi. Cốt Tiễn!!
Hàn Thạc niệm chú ngữ, Cốt Tiễn lần này xuất ra có phương hướng hoàn toàn chính xác nhưng khi sắp chạm vào tường gỗ, thì đột nhiên lại vỡ tan nát.
- Bryan, tinh thần lực, cần phải chú ý tinh thần lực. Tinh thần lực một chút cũng không thể phân tán, phải chờ đến khi Cốt Tiễn hoàn toàn thành công mới có thể hoàn toàn thả lỏng, nếu không Cốt Tiễn sẽ nổ tung ở trên đường đi, ngươi thử lại lần nữa đi.
- Hỡi vô tận hắc ám à, hãy hóa thành phá diệt Cốt Tiễn, lấy ý chí của ta để phá hủy mọi thứ trước mặt đi. Cốt Tiễn!!
Chú ngữ vừa hoàn thành, Cốt Tiễn nhanh như tia chớp, hướng đi hoàn toàn không đổi, bay thẳng về phía bức tường gỗ. "Phạch" một tiếng, Cốt Tiễn đã xuyên thủng bức tường gỗ rồi bay đi mất không thấy tung tích đâu nữa.
- Ối, trời ạ, Bryan, ngươi đúng là thiên tài rồi, ngươi tuyệt đối là một thiên tài ma pháp đó. Ta mới chỉ hướng dẫn ngươi có hai lần mà ngươi đã có thể thi triển thành công ma pháp Cốt Tiễn, một đệ tử bình thường muốn hoàn toàn nắm vững ma pháp này, thì phải mất từ một đến ba tháng, thật sự không thể hiểu nổi ngươi nữa.
Vaeni hoàn toàn bị Hàn Thạc khiến cho sợ ngây người ra, reo hò ầm ĩ, khoa chân múa tay vô cùng vui sướng, xem chừng có lẽ hưng phấn tới cực điểm.
- Chết tiệt, người nào phóng xuất ma pháp bừa bãi thế hả!! Thiếu chút nữa thì đánh trúng ta rồi. Ý, Bryan, Vaeni sư phụ, Bryan sao ngươi lại ở trong phòng của Vaeni sư phụ?
Đột nhiên, tiếng kinh hô của Lisa cách vách truyền qua, một con mắt của Lisa đang nhìn qua cái lỗ bị phá thủng sang phía bên này, kinh ngạc kêu lên.
- Không việc gì chứ, ta tìm Bryan luyện tập một chút Cốt Tiễn ma pháp thôi, Lisa ngươi đi ngủ sớm một chút đi, về sau sẽ không quấy rầy ngươi nữa đâu.
Vaeni vội vàng di chuyển về phía lỗ thủng kia, yêu kiều cười nói vài câu, không đợi cho Lisa mở miệng nói tiếp, Vaeni liền nhặt chiếc khăn mặt vừa tiện tay ném xuống lúc trước bịt kín cái lỗ thủng kia lại.
Xoay người kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, Vaeni bước nhanh về phía hắn, mở miệng nói:
- Ngươi đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem thân thể ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Được ạ! - Hàn Thạc mỉm cười, thản nhiên trả lời, nghĩ thầm bản thân mình tổng cộng chỉ mất thời gian mười ngày đã hoàn toàn nắm vững Cốt Tiễn ma pháp, dựa theo lời Vaeni vừa nói mà xét, bản thân mình không chừng thật sự là có thiên phú để tu luyện ma pháp chứ chẳng chơi.
- Ai da, cái mùi gì lạ vậy? - Vaeni sau khi đến bên cạnh Hàn Thạc, đang định động thủ để quan sát xem tình trạng thân thể hắn thì đột nhiên cái mũi thanh tú chợt nhíu lại, nghi hoặc mở miệng hỏi.
Hàn Thạc sửng sờ, rồi sau đó bất chợt có phản ứng, vẻ mặt xấu hổ liếc nhìn về chỗ hạ thể, vẻ mặt đau khổ nói:
- Trong phòng ta không có phòng tắm, ta chưa tắm rửa cho nên mới còn lưu lại cái mùi này.
Những lời này vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của Vaeni chợt đỏ lên, trừng mắt liếc Hàn Thạc một cái, mắng nhỏ một tiếng:
- Hạ lưu!
Sau đó chỉ chỉ vào phòng tắm của nàng còn đang mở, cau mày thúc giục:
- Nước có lẽ còn ấm đó, nhanh lên một chút đem mấy thứ dơ dáy còn dính trên người ngươi tẩy rửa sạch sẽ cho ta!!
Thật đúng là "hạ lưu", Hàn Thạc có thể cảm nhận được chỗ hạ thân cho tới bây giờ vẫn còn có một tia dịch lỏng, từ kẻ hở không thể kiềm chế nổi đang chảy ra.
Những lời nói này của Vaeni chính là rất hợp với tâm ý Hàn Thạc, ở bên dưới còn đang dinh dính đích xác là rất không thoải mái, lúc này vui vẻ hớn hở trực tiếp bước vào phòng tắm mà Vaeni vừa mới tắm xong.
Bên trong phòng tắm có một bể tắm hình tròn khá thô sơ, bên trong chứa đầy nước ấm, hơi nước đang bốc lên ngùn ngụt. Ở giá treo cạnh đó vẫn còn bày ra một vài thứ quần áo loại... nội y rất khiêu gợi của Vaeni. Loại đồ này được làm từ chất liệu tơ tằm mỏng như cánh ve sầu, Hàn Thạc chỉ nhìn thoáng qua một lần liền cảm giác được tựa hồ như có một đám lửa đang bùng cháy dữ dội từ phía hạ thể.
Trong khi ánh mắt nóng bỏng của Hàn Thạc, đang nhìn chòng chọc vào bộ đồ bó sát thân người gợi cảm mà Vaeni vừa mới thay ra lúc trước thì Vaeni bất thình lình từ bên ngoài vọt tới, vẻ mặt ngượng ngùng bối rối vội thu hồi ngững thứ đồ lót này lại, đến khi nàng xoay người lại thì đã thấy hai mắt của Hàn Thạc như núi lửa trực phun trào, không khỏi khẽ gắt một tiếng, mắng khẽ:
- Đáng ghét!
Sau đó hung hăng nhéo mạnh một cái vào lưng Hàn Thạc, mới ngượng ngùng rời đi.
Cởi quần áo ra, thả mình nằm vào trong bể tắm hình tròn đó, mũi như ngửi thấy hương thơm thanh nhã trên thân thể Vaeni còn lưu lại ở bên trong phòng tắm, cảm thụ được Vaeni đã từng dùng nước trong bể này, Hàn Thạc hiểu được tại thời khắc tuyệt vời này quả thật không thể nói nên lời, không đành lòng rời khỏi nơi này.
Lần tắm rửa này, Hàn Thạc đã tốn một khoảng thời gian khá lâu. Phía ngoài Vaeni phải thúc dục đến vài lần thì mới chịu tiện tay giặt sạch rồi nắm chặt nội khố đi ra khỏi phòng tắm
- Hôm nay thời gian đã không còn sớm, ta sẽ không kiểm tra thân thể của ngươi nữa đâu, ngươi hãy rời khỏi đây nhanh nhanh một chút. - Sau khi chờ Hàn Thạc đi ra, Vaeni làm như chưa hề có sự tình nào phát sinh, ra vẻ bình tĩnh nhàn nhã nói.
Gật gật đầu, trên mặt Hàn Thạc mang theo nụ cười ngây ngô, vui tươi hớn hở hướng về ngoài cửa mà đi. Khi Hàn Thạc sắp sửa rời đi, đột nhiên Vaeni gọi nhỏ một tiếng:
- Bryan.
Quay đầu nghi hoặc nhìn Vaeni một cái, Hàn Thạc gãi gãi đầu, cộc lốc hỏi:
- Làm sao vậy!
- Không có gì, chỉ là, ngươi cũng không ngốc nghếch điên khùng như ta tưởng! - Vaeni nhận xét về Hàn Thạc rồi nói một cách kỳ quặc.
- Có khi đau đầu đến mức không còn biết việc gì xảy ra nữa, nhưng khi ta không bị kích động thì mọi chuyện đều bình thường.
Hàn Thạc trong lòng vừa giật thót lên, ngay sau khi trả lời xong, chột dạ nhanh chóng rời khỏi phòng của Vaeni.
Trích:
Nguyên văn bởi Nghịch Thương Thiên
Nghĩ rằng được nhân vật chính có vũ lực không đủ chăng? Xin hãy kiên nhẫn một chút. Yên tâm đi, tên nhân vật chính tiểu nghịch tử này tuyệt đối sẽ không tệ đến thế đâu. Bây giờ chỉ là một tên Ma Vương đang trong quá trình từ từ phát triển, người thường không có khả năng chỉ trong chốc lát là có thể biến đổi từ một tên đồi bại thành một siêu cường nhân. Tổng hòa phải có một quá trình thay đổi, chỉ cần kiên nhẫn hưởng thụ quá trình từng chút hóa thành kẻ mạnh này, kỳ thật cũng rất thú vị đó.
Cố gắng thay thế thật ít, giữ lại cấu trúc hán văn. Để mọi người có cảm giác chân thật đối với dòng tâm sự của chính tác giả Nghịch Thương Thiên.
---------------------------------------
Quyển 3