Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngạo Thiên cậu về rồi à?" Lương Thái Ngọc từ trong phòng bếp đi ra trên tay con cầm chiếc găn tay cao su, bộ dáng rất bận rộn nhưng vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ hỏi hang.
"Ừ.."người nào đó lạnh nhạt nhìn dáng điệu bận rộn của cô, sau đó mệt mỏi lười biếng ngồi dựa vào sopha. Hôm nay, hắn thật sự rất mệt nha.
"Vô ăn cơm đi, hôm nay tôi có làm mấy món mà cậu thích đó" Lương Thái Ngọc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn là một nam diễn viên nổi tiếng đang được rất nhiều người yêu mến,lịch trình gần đây của hắn cũng dày đặt đến khuya như thế này mới có thể về nhà. Gương mặt vốn dĩ rất tuấn mị nhưng giờ lại nhợt nhạt vô lực.
"Chị tự mình ăn đi, tôi không muốn ăn" Hắn cũng không nhìn xem cô có bao nhiêu lo lắng và chờ mong mà chỉ lạnh lùng từ chối tâm ý của cô.
"Nhưng mà...tôi là vì cậu mà chuẩn bị" Ít nhất cũng đừng có phụ ý tốt của tôi như vậy chứ. Cũng không để ý xem tôi là có bao nhiêu khỗ cực.
"Tôi đã nói là không muốn ăn, chị tự mình ăn đi " Lãnh Ngạo Thiên cau mày,nghiến răng nghiến lợi nói. Cô cũng không biết xem xét tình thế, hắn thật sự đã rất mệt mỏi rồi mà cô con lải nhải mãi bên tay. Phiền phức thật!
"Được rồi, cậu nghĩ ngơi đi tôi về đây" Lương Thái Ngọc ủ rủ cùng mất mát lại gần chiếc sopha lấy chiếc áo khoác màu xanh nhạt của mình xoay người rời đi.
"Lương Thái Ngọc sao này chị này chị nên hạn chế tới nơi này vào buổi tối đi " Lãnh Ngạo Thiên tựa đầu vào ghế, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, thư thản nói.
"Tại sao?" Lương Thái Ngọc nghi hoặc nhìn hắn,nếu cô không ở đây ai giúp hắn dọn dẹp nhà và nấu cơm đây (Nguyên:-_- chị là osin của ảnh chắc?).Đừng có nhìn vẻ ngoài hào hoa của hắn mà bị đành lừa, thật ra hắn rất cẩu thả á. Đã thế còn bị mắc bệnh sạch sẽ nữa.
"Gần đây tôi đang bị nhiều người chú ý, tôi không muốn lại rước thêm phiền phức." Hắn nhàn nhạt nói, nếu để người khác biết có một cô gái suốt ngày tời lui nhà hắn,thì nhất định rất phiền.Mặc dù chỉ là một cô gái hết sức bình thường cơ mà bọn phóng viên ăn không ngồi rồi đó, rảnh chuyện muốn bịa sao mà chẳng được.
"Ân!" Lương Thái Ngọc chợt hiểu ra, cô lại quên mất hắn là một nam thần luôn thu hút mọi sự chú ý.Nhất cử nhất động điều có người tận tình quan xác
Lãnh Ngạo Thiên lười biếng vung tay ngồi dậy, nhìn cô hồi lâu, như nghĩ ngợi ra điều gì đó rồi chợt lên tiếng: "Mà thôi đi,chắc cũng không ai chú ý đến chị đâu"
"..." Lương Thái Ngọc im lặng, cậu nói không sai. Ai lại đi nghĩ một nam thần điển trai trẻ trung lại đi thích một bà cô 28 tuổi như cô chứ? Cô tự biết, không tài giỏi nhan sắc cũng thuộc dạng vô cùng bình thường không có điểm nào xứng đáng với cậu. Nên cô chỉ muốn làm một người nhỏ nhỏ ngắm cậu từ phía xa, làm những việc nhỏ để giúp cậu. Phải cô thật lòng yêu người đàn ông này...cô yêu anh từ 15 năm trước khi anh cứu cô từ dưới nước lên, khi nghe thấy giọng hát trầm ấm của anh...thì cô đã yêu anh.
Lãnh Ngạo Thiên cũng không chú ý tới trên mặt cô có bao nhiêu biến sắc mà tiếp tục vô tình nói:"Nên mỗi ngày, chị có thể tiếp rực đến đây" Dù sao cô cũng rất am hiểu ngôi nhà này với lại hắn cũng không muốn thuê người giúp việc vì như vậy sẽ gây ra thêm nhiều phiến phức. Lân trước hắn cũng mướn người giúp việc, nhưng bà ta lại nhân lúc hắn không để ý mà chụp hình hắn đem đi bán lấy tiền hại hắn phải tốn nhiều công sức, lao tâm lao lực a.
"Tôi biết rồi" trong giọng của cô có chút run rẫy, tự vấn với lòng mình.Không sao!Chỉ cần được mỗi ngày nhìn thấy cậu ấy là cô vui lắm rồi, cô không đòi hỏi hay muốn gì thêm từ cậu ấy nữa.Âm thầm cười khỗ, cô quả thật đã lúng thật sâu vào cái cạm bẫy ngọt ngào này rồi!
"Chị sao vậy?" Hắn nhìn lầm sao?Trông cô giống như sắp khóc vậy.
"Không có gì, tôi về đây mai lại đến" Lương Thái Ngọc xoay người đi về phía kệ để giáy, lấy một đôi giày gót thấp màu tím mang vào sao đó cẩn thận đóng cửa rời đi và cũng không quay lại nhìn cậu lần nào mà đi thẳng ra ngoài.
"...."
Lương Thái Ngọc đi dạo, xung quanh thành phố rồi mới về nha. Thân ảnh cô vừa nhỏ bé lại vừa cô độc yếu đuối. Ngưỡng đầu những ngôi sao trên trời, nước mắt cô không tự mà được mà rơi lăn dài trên gương mặt thanh tú. Lãnh Ngạo Thiên là ngôi sao sáng trên trời cao, anh là người thống trị cả vòm trời.Là một người khiến cho người khác luôn muốn ngước nhìn vương tay chạm tới.Tuyệt vọng đưa bàn tay nhỏ bé hướng lên trời Lương Thái Ngọc đau lòng thừa nhận:"Cậu là ngôi sao mà loài người nhỏ bé như tôi không bao giờ có thể chạm tới"
Phải cô và cậu không chỉ có mỗi cái khoảng cách 5 tuổi, mà còn là khoảng cách cả bầu trời nữa.Thế giới của cậu và cô không giống nhau, và cũng chẳng thể nào hòa hợp được. Ngốc ạ!Mày nên sớm từ bỏ và thoát khỏi cái cạm bẫy ngọt ngào này đi.
"Ngạo Thiên,chuyện ở trên báo là thật hay giả!" Lương Thái Ngọc tay cầm tờ báo nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
"Chị quan tâm chuyện đó làm gì?". Khuôn mặt hắn lạnh lùng nhìn không biến sắc nói. Có liên quan gì đến cô sao?
"Chỉ là tôi quan tâm cậu nên mới hỏi thôi" Lương Thái Ngọc ôn tồn nhìn Lãnh Hạo Thiên nói. Chẳng qua cô cũng chỉ muốn biết những lời trên báo chí nói là thật hay giả thôi.
"Cô nghĩ mình là ai hả? Cô lấy cái quyền gì mà xen vào chuyện của tôi?" Lãnh Hạo Thiên ném cho cô một ánh mắt xem thường, giễu cợt nói.Cô tự cho mình quan trọng quá rồi đấy!
"Tôi..." Cô nghẹn họng, phải, cô lấy quyền gì mà xen vào chuyện của câu, cô có tư cách gì chứ?Nói thẳng ra thì cô chỉ là một người giúp việc cho cậu mà thôi.
"Tôi cái gì?Đừng nói với tôi là cô thích tôi nha ".Giọng hắn mỗi lúc một thêm chăm chọc. Ánh mắt cũng tràn ngập sự khinh thường.
"Phải!Tôi yêu cậu"Lương Thái Ngọc rốt cục không nhịn được nói ra tình cảm của mình suốt mười mấy năm qua cho cậu biết.
Đầu tiên hắn là giật mình nhưng sau đó nhanh lấy lại bình tĩnh lạnh lùng nhìn cô nói:"Cô lấy tư cách gì mà yêu tôi hả?" Không biết coi bản thân có thân phận gì.Cậu mới không bao giờ yêu cô, đúng vậy cả đời này cũng sẽ không!
"Sao cậu có thể nói như vậy?" Lương Thái Ngọc khó tin nhìn hắn.Mặc dù cô biết mình không xứng với hắn, nhưng có nhất thiết nói ra những lời tàn nhẫn như vậy hay không?Sao hắn có thể lạnh lùng sĩ nhục cô như vậy.Uổng công cô đã dành cả tuổi thanh xuân để ở bên cạnh hắn.
"Tại sao tôi lại không thể nói như vậy? Nực cười hắn nói sai gì sao?Không có hắn là đang nói sự thật
"..." Lương Thái Ngọc nước mắt đã sớm không kìm nén nổi, cô quay người bỏ chạy.Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông tàn nhẫn này thêm giây phút nào nữa.Cô phải đi khỏi đây.
"..."
~~~ Phân cách~~~
Kể từ ngày cãi nhau với Lãnh Ngạo Thiên thì Lương Thái Ngọc cũng không còn đến nhà hắn phụ giúp nữa.Bọn họ cứ như vậy cắt đứt mọi liên lạc với nhau.
Cô lạnh lẽo và cô đơn đi dạo trên phố một cách vô hồn. Nhưng...tại sao? Tại sao cô lại đi tới nơi này chứ?Lúc nhận ra thì cô đã đứng dưới tòa nhà chung cư nơi mà Lãnh Hạo Thiên đang ở...là do cô nhớ cuậ sao?Nên bất tri bất giác đi tới nơi này?
"Thái Ngọc? Là chị sao?" một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.Lãnh Ngạo Thiên thân mặc một bộ đồ màu đen lịch lãm,chẫm rãi quan sát người trước mắt.Hắn vừa định xuống đây mua chút nước uống không ngờ lại gâp cô ở đây.
"Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi cậu đừng hiểu lầm"Lương Thái Ngọc vừa nhìn thấy cậu liền lúng túng vội vàng giải thích.Chỉ sợ hắn lại hiểu lầm.
"Bộ tôi có nói gì sao?" Lãnh Ngạo Thiên khinh thường nhìn cô nói.Đồ ngốc!Lớn như vậy rồi mà còn không thay đổi tính tình, dấu trước lòi sau như vậy!Tính lừa trẻ con chắc.?Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn cô thấy cô chột dạ quay sang hướng khác, hắn cau mày sau đó lấy tai phone trong túi ra đeo vào tay, quay người đi về hướng bên kia đường.
"Hạo Thiên cẩn thận đó!" Lương Thái Ngọc hoảng hốt la to.Có một chiếc xe đang hương tới cậu đâm tới.Mà Lãnh Ngạo Thiên vốn đang đeo tai phone nên không hề nghe thấy tiếng la của cô cứ tiếp tục như vậy đi qua đường.(Nguyên:qua vụ việc này ta cảnh báo các nàng đừng đeo tai phone khi qua đường ạ, hay là đọc ngôn tình khi đi trên đường nhé bạn tôi:v kẻo lại mất đt như lần trc:v).
Không!Cô không thể để câu ấy chết!Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ là phải cứu cậu.Lương Thái Ngọc không hề suy nghĩ nhiều rằng phía trước có bao nhiêu nguy hiểm,cơ lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.Lãnh Ngạo Thiên chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ bé đẩy mình về phía trước lúc hắn quay lại chỉ thấy một cảnh tượng làm cho hắn phải thất kinh.
Trời mưa rất to những giọt mưa rơi ướt cả mặt đường.Nhìn cảnh tượng phái trước hắn chỉ lạnh lùng đứng trước cô, gương mặt lúc này càng trở nên lãnh khốc hơn,dùng giọng điệu trầm thấp không nghe ra được bất kì cảm xúc nói:"Cô đã bị xe tông sao?Thật kém cỏi"
"..." Người nằm dưới đất máu chảy đầy trên đường sớm đã không còn ý thức gì,cô chỉ mơ hồ nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn.