Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại cung Thừa Càng. Thái hậu đang mệt mỏi tựa đầu vào thành giường. Suốt một đêm vì lo lắng cho Lưu Dĩ mà không thể chợp mắt, đến sáng nay quan binh báo cáo thế sự đã ổn mới có thể bình tâm.Bên cạnh Thái hậu là Tô ma ma đang từ tốn châm trà.
Bên nhoài điện, bóng dáng Lưu Dĩ y phục chỉnh tề, khuôn trang sáng lạng, trong đôi mắt thâm sâu thoảng qua tia phấn chấn hiếm có. Hắn thản nhiên đi vào sương phòng Thái Hậu.
Khỏi phải nói Thái Hậu nhìn thấy Lưu Dĩ bình an trở về thì nước mắt lưng tròng, đứa con trai luôn khiến bà phiền muộn cũng làm bà đau đầu nhất có thể bình an mà sống là bà đã cảm thấy mãn nguyện.
”Ta đã nghe nói chuyện của Thịnh Vương, con làm tốt lắm!” Thái hậu chấm nước mắt cố giữ điềm tĩnh nói.
Lưu Dĩ thường không biết an ủi người khác, hắn chỉ có thể dùng hành động để chứng tỏ. Lưu Dĩ tự bình châm trà dâng lên cho Thái Hậu.
”Đã phiền người lo lắng!” Lưu Dĩ từ tốn ngồi xuống ghế.
Lưu Dĩ chờ cho Thái Hậu bình tâm lại mới thư thả dùng đôi mắt ngưng trọng nói:“Mẫu hậu, bổn vương có điều này muốn bẩm báo người!”
Thái Hậu đang vui mừng đón lấy ly trà chẳng mấy khi được Lưu Dĩ châm từ từ thưởng thức chờ đợi Lưu Dĩ bẩm báo, lại nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, thầm đoán là chuyện hệ trọng liền ngay ngắn nghe Lưu Dĩ trình bày.
”Tuần sau bổn vương sẽ thành thân!”
Kinh hãi!!!
Hai mắt Thái Hậu trợn tròn, khuôn mặt quý tộc co giật không ngừng. Đám cung nhân trong phạm vi có thể nghe thấy câu nói của Lưu Dĩ mặt ai nấy đều vàng như nghệ, há hốc mồm đủ nhét mười cân dưa vào.
Một mảnh tĩnh lặng như chết.
Nếu nói bất kì vị nam nhân nào nhắc đến chuyện thành thân, vốn đây là hỉ sự trước hết sẽ nhận được lời chúc phúc cùng ánh mắt niềm nở vui vẻ, nhưng trong trường hợp này không ai có thể làm ra hành vi nực cười đó.
Người này là Quốc Công Lưu Dĩ thực ghét nữ nhân, nói về chuyện thành thân đã tự mình không nể mặt Thái Hậu mà khước từ không dưới tám mươi lần, lúc này còn tự mình thông báo thành thân...Mà còn là ngay tuần sau. Đùa nhau à!!!
Thái Hậu nhìn thái độ nghiêm túc của Lưu Dĩ, lại sực nhớ trước nay bên cạnh Lưu Dĩ vốn không xuất hiện nữ nhân, gần đây lại tâm nghi một nam nhân, lòng thoáng bất an khó khăn hỏi:
”Thành thân?”
”Chính vậy!” Lưu Dĩ thản nhiên châm trà từ tốn uống.
”Là với nữ nhân?” Thái Hậu không nhịn được buột miệng nói.
Lưu Dĩ ngưng uống trà, mặt đen hơn đít nồi, lông mày xoắn tít cáu bẳn:
”Mẫu Hậu!!! Bổn vương là nam nhân, còn có thể thành thân với ai ngoài nữ nhân sao?”
Lúc này Thái Hậu mới ôm ngực thở hắt ra một hơi.
May quá, là nữ nhân, Lưu Dĩ cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng cuộc đời nam nhân rồi. Có thể để hắn có người hầu hạ, lại sinh cho ta vài tiểu thế tử, ước nguyện bấy lâu của ta cuối cùng cũng thành rồi.
Thái Hậu không dấu nổi ý cười trong mắt, làn da hồng thuận ửng đỏ hỏi han:
”Là tiểu thư nhà nào, thân thế ra sao?”
Lưu Dĩ đặt ly trà xuống thản nhiên đáp:
”Triệu Mẫn, đích nữ Triệu Viên Ngoại thành Tây An!”
”Thành Tây An?”
Thái Hậu khẽ nhăn trán. Thành Tây An cách xa kinh thành như vậy, sao Lưu Dĩ lại muốn thành thân với nữ tử viên ngoại vô danh tiểu tốt tận Tây An xa xôi được chứ: “Sao con lại muốn cưới nàng ta? Lại gấp gáp như vậy?”
Lưu Dĩ nghiêm túc đáp: “Bổn vương thấy nàng thuận mắt, muốn nàng sớm trở thành người của bổn vương!”
Hả???
Thái Hậu cùng cung nhân lần hai đơ mặt, cảm tưởng muốn úp mặt vào nước lạnh cho tỉnh táo ra một ít. Vị Quốc Công này hôm nay quả thật uống nhầm thuốc rồi.
Thái Hậu thực tò mò, Triệu Mẫn kia có bản lĩnh gì có thể khiến đứa con trai lãnh đạm của bà trực tiếp bày tỏ như vậy. Lại còn không chừa lại thể diện hoàng thất, sớm mong thành thân với nàng gấp gáp như vậy.
”Lưu Dĩ, chỉ cần con muốn thành thân, dù có làm gì ai gia cũng sẽ ủng hộ, nhưng một tuần thì có lẽ hơi...Vả lại Giám Quốc vương phi không phải chuyện đùa, nàng sẽ như Hoàng Hậu của Đại Sở, không thể qua loa được!”
Lưu Dĩ nghiễm nhiên buông một câu:
”Mẫu hậu chỉ cần giúp bổn vương chuẩn bị sính lễ, chuyện còn lại cứ để bổn vương lo!”
Như đã bẩm báo xong, cũng chẳng kịp để Thái Hậu nói thêm điều gì. Lưu Dĩ trực tiếo cáo lui rồi từ tốn đến đại điện Thượng Triều.
Thái Hậu đơ mặt nửa ngày nhìn bóng dáng Lưu Dĩ đi khuất. Tô ma ma đứng bên cạnh mới nhẹ nhàng cúi đầu cung hỉ:
”Chúc mừng Thái Hậu, Quốc Công đã sắp tề gia lập thất, nỗi lo của người cuối cùng cũng đã được gỡ ra rồi!”
Thái Hậu sực tỉnh, mắt phượng khẽ co:
”Mau, phái người đi điều tra Triệu Mẫn kia là ai, tất cả mọi thông tin về nàng ta đều phải tra ra nhanh nhất có thể.”
Tô ma ma thừa hiểu lý do Thái Hậu khẩn trương như vậy. Thái Hậu là người chuyên quyền thích ở trên cao chỉ đạo kẻ khác. Từ khi Lưu Dĩ lên ngôi, bà lại được nước làm tới, trở thành người được thiên hạ quỳ rạp dưới chân không sợ trời không sợ đất. Duy chỉ có Lưu Dĩ bà lại không thể nắm giữ hắn. Lúc này lại có nữ nhân khiến Lưu Dĩ nguyện ý thành thân, lại dùng đôi mắt yêu thương nhắc đến nàng như vậy. Thái hậu sớm e sợ có một ngày nữ nhân kia sẽ trở nên không biết điều mà leo lên đầu bà. Lúc đó giang sơn này có lẽ lại biến lớn như triều đại trước.
Tô ma ma cung kính tuân lệnh rồi nhanh chóng lui đi vội vội vàng vàng phân phó người đi điều tra.
----
Bên trong ngự thư phòng phủ đại tướng quân.
Hoắc Tâm đại tướng đang mặt mày bất lực vỗ vỗ trán thở dài:
”Lão đại, con nói xem lúc nãy Quốc Công nói với chúng ta những điều kia là có ý gì?”
Hoắc Thiện cầm chiết phiến liên tục phẩy quạt. Thời tiết lạnh như vậy, vậy mà hắn lúc này lại thấy nóng nảy hệt như giữa hè, nhớ lại lúc nãy Lưu Dĩ tạt qua như cơn gió mang theo một nam nhân thư sinh lạ mặt quăng lại một câu:
”Đây là Triệu Phạm Hoa, người luôn sống ở tướng phủ, là giám xưởng rèn. Các người nhớ cho kĩ. Hôm nay Triệu Mẫn tiểu muội hắn đến thăm, sắp xếp cho nàng nơi lưu lại!”
Nói rồi cũng không để Hoắc Tâm đại tướng kịp thích ứng với một loạt câu nói vô cùng khó hiểu kia, chỉ giương lên đôi mắt tin tưởng đặt vào đại tướng quân rồi đi như một cơn gió.
Hoắc Thiện sau đó liền nghe Hoắc Sinh trình bày thân phận thật của Triệu tiên sinh liền ngã ngửa hiểu ra.
Thì ra Lưu Dĩ muốn một tay che cả bầu trời, biến Triệu Phạm Hoa thật sự trở thành giám xưởng, biến Triệu tiên sinh trở về với thân phận Triệu Mẫn mà không kẻ nào được phép bàn cãi.
Hoắc Thiện thật sự muốn bẻ gãy quạt. Lưu Dĩ nghĩ người tướng phủ này mù hết rồi chắc. Hai người khác nhau hoàn toàn vầy nói họ chấp nhận tráo đổi thân phận khó khăn nhường nào.
Hoắc Thiện đưa mắt nhìn Triệu Phạm Hoa yên bình ngồi trên bàn trà từ tốn ôm quyền:
”Là Phạm Hoa phiền đại tướng quân cùng Hoắc đại nhân rồi!”
Hoắc Tâm đại tướng thu lại chấn kinh, khoé môi giật giật khó khăn nói:
”Triệu...tiên sinh khách sáo rồi!”
Nói rồi cả ba người cười xã giao rồi im lặng, không ai nói thêm một lời nào cả.
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập chạy vào ngự thư phòng. Hạ Chí vừa nhìn thấy đại tướng quân cùng Hoắc Sinh, cũng không buồn để ý vị khách lạ mặt bên kia liền kinh hô:
”Đại tướng quân, hôm nay trên triều có biến lớn!”
Lời nói của Hạ Chí thành công cắt đứt bầu không khí quỷ dị trong thư phòng. Hoắc Thiện không dấu tò mò liền hỏi:
”Đã có chuyện gì?”
”Hôm nay thuộc hạ cùng Hoắc tướng quân lên triều, đứng bên ngoài liền nghe thấy Quốc Công thông báo tự mình tứ hôn!” Hạ Chí thở dốc nói.
Hoắc Tâm đại tướng cùng Hoắc Thiện miệng há ra như nhét được ba cái bánh bao kinh hô:
”Tứ hôn? Ngươi không nghe nhầm đấy chứ!”
”Chắc chắn là thật, chính tai thuộc hạ nghe thấy. Văn võ bá quan còn không ngừng bàn luận trên kia, không thể sai được!” Hạ Chí khẳng định.
Hoắc Thiện xoa xoa cằm một cái, như sực ngộ ra điều gì liền tròn mắt nói:
”Đừng nói với ta là Quốc Công muốn tứ hôn với...”
”Là Triệu Mẫn, đích nữ viên ngoại nào đó ở Tây An!” Hạ Chí nhanh chóng cướp lời nói.
Xoảng!!!
Chén trà trên tay Triệu Phạm Hoa rơi xuống vỡ làm đôi, đôi mắt trắng chợt vô thần, lại như sực nhớ ra mình vừa lỗ mãng. Lập tức cúi xuống nhặt mảnh vỡ run rẩy nói:
”Thứ lỗi cho Phạm Hoa...lỗ mãng!”
Hoắc Tâm cùng Hoắc Thiện thừa biết tin tức này đối với người kia là khủng khiếp như thế nào. Nếu nói Quốc Công thành thân với tiểu muội hắn vậy chẳng phải chớp mắt đương kim thánh thượng liền trở thành muội phu của hắn sao. Đối với người thường mà nói điều này quá sức chịu đựng rồi. Có thể giữ được bình tĩnh như vậy coi như cũng có vài phần bản lĩnh.
”Triệu tiên sinh cứ để đó, người của ta sẽ sớm dọn dẹp!” Hoắc Tâm đại tướng khách sáo buông một câu.
Triệu Phạm Hoa thu lại hoảng hốt lúc nãy ôm quyền từ tốn nói:
”Vậy phiền đại tướng quân rồi. Phạm Hoa còn có công chuyện trong người, cáo từ trước!”
Nói rồi lập tức chạy biến đi về phía Tây viện.
Hạ Chí nghi hoặc nhìn người kia hỏi:
”Người đó là ai vậy ạ!”
Hoắc Thiện phạch quạt ra phe phẩy cười cười nói:
”Triệu giám xưởng, Triệu tiên sinh ngày ngày ngươi gặp đó còn không nhận ra sao?”
”Triệu tiên sinh?” Hạ Chí hoảng hốt hô lên một tiếng: “Nhưng rõ ràng người vừa nãy là...”
Hoắc Thiện cùng Hoắc Tâm nhìn nhau cười âm hiểm. Hoắc Thiện đập vai Hạ Chí một cái nói:
”Ngươi có biết câu ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ không? Triệu tiên sinh lúc nãy ngươi nên lưu tâm một tí, nghe nhiều một tí, nói ít một tí lập tức sẽ trở thành tuấn kiệt!”
Hạ Chí ngu mặt nhìn Hoắc Tâm cùng Hoắc Sinh vòng vo. Căn bản là không ở cùng một tần số, sớm không thể hiểu thâm ý sâu lường kia.
Bên trong Tây viện tướng phủ. Bóng xám bế trên tay hài tử đang yên giấc ngơ ngẩn. Đôi mắt tròn của Yến Tử xa xăm nhìn mảnh trời tĩnh lặng ngoài kia, trong đầu chỉ có lời nói trầm thấp chạy dọc.
Trở thành vương phi của bôn vương.
Trở thành vương phi của bôn vương.
Trở thành vương phi của bôn vương.
Vương phi!Tiểu Yến run bắn suýt nữa thì làm rơi hài tử, mồ hôi hai bên bắt đầu nhỏ giọt.
Nói vậy không phải là ta sắp thành thê tử của Quốc Công, là nhân vật tài mạo vô song, quyền lực bậc nhất đại Sở, tàn nhẫn vô tình cũng không ai dám tranh hạng nhất với ngài. Ta chỉ là một nữ nhi hiện đại không sắc không hương, sao có thể...có thể trở thành thê tử của ngài, mỗi ngày đều cùng ngài...
Hai má Yến Tử bỗng nhiên đỏ ửng đến bốc khói, tựa như đập trứng đổ lên cũng có thể trực tiếp ăn.
Nàng nhẹ nhàng đặt hài tử xuống giường, đi qua đi lại chục lần mân mê suy nghĩ.
Không ổn, quả thực không hề ổn. Mặc dù đây là biện pháp duy nhất để cứu lấy Triệu gia, nhưng ta không thể để cuộc đời Quốc Công phải níu chặt với một kẻ tầm thường như ta được. Quá thiệt thòi cho ngài rồi. Phải! Ta phải đi tìm Quốc Công, nói ngài ấy suy nghĩ lại.
Nói là làm, Yến Tử trực tiếp bước ra cửa nhưng vừa ra đến cửa đã bị bóng đỏ tuấn tú ngời ngời chặn đứng. Chỉ là khuôn mặt tuấn tú đó hôm nay buồn đến thê lương, khi thường ai nhìn thấy khuôn mặt đó đều cảm tưởng mùa xuân đang đến, hoa đào nở rộ, nhưng bây giờ chỉ thấy mùa thu héo úa, cành lá xác xơ. Đã có chuyện gì khiến mỹ nam khuynh quốc Đại sở héo tàn đến vậy.
“Hoắc tướng quân!”
Yến Tử gọi một tiếng liền bị Hoắc Sinh kéo lại ấn vào ghế ngồi xuống. Hắn thản nhiên kéo ghế ngồi trước mặt nàng.
Bên ngoài trời đã đổi gió, xem chừng sắp có tuyết rơi, mặt trời lúc này chỉ là chấm nhỏ trên bầu trời u lạnh, hoa đào sớm chỉ còn là cành cây khô. Bên trong phòng, hai người mặt đối mặt, tim đối tim, nhưng lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Khuôn mặt Hoắc Sinh cực kỳ nghiêm túc, mắt đào ngưng trọng nhìn Yến Tử:
“Triệu Mẫn, Hoắc mỗ ái mộ nàng!”
Một sợi bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống vương trên mái hiên rồi nhanh chóng hòa tan, gió lạnh khẽ lùa qua khe cửa làm mái tóc của Hoắc Sinh khẽ bung lên, rèm mi tuấn tú như phủ một hàng nước. Chân thật, say mê.
Yến Tử hai mắt trợn ngược.
What??? Cái gì cơ, Hoắc Sinh đang nói cái gì cơ, ta không nghe lầm chứ. Ta vừa mới được đại mỹ nam xinh đẹp nhất ta từng gặp tỏ tình. Hơi...hơi quá rồi.
Hoắc Sinh nhìn Yến Tử đơ như khúc gỗ, không ngại ngần quăng thêm một câu:
“Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ đưa nàng đi khỏi đây, đi xa nơi này, cùng nàng đến chân trời góc bể, cùng nhau....sống đến đầu bạc!” Đôi gò má Hoắc Sinh từ từ đỏ âu lên, mắt đào dâng lên thứ ái vị mặn mà vây lấy người trước mặt.
Yến Tử thấy da đầu tê rần, máu huyết trôi ngược, chỉ trong một ngày được hai đại mỹ nam quyền thế bậc nhất cầu hôn. Thật sự quá mức tưởng tượng. Là độc giả trung thành của hơn hàng trăm cuốn tiểu thuyết, vậy cho nên tình tiết sặc mùi cẩu huyết này thật sự Yến Tử tự mình trải nghiệm đã thấy không thể nào chấp nhận được.
“Hoắc tướng quân đùa hơi quá rồi, Triệu Mẫn nào có được phúc phận đó!”
Hoắc Sinh chụp lấy cánh tay Yến Tử, đôi mắt tràn đầy vị tình, âu yếm hết lòng bày tỏ với nàng:
“Ta mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc đều nhớ nàng, đều muốn gặp nàng, chỉ cần không nhìn thấy, ta liền lo lắng không yên. Từ lúc biết được tâm ý với nàng, Hoắc Sinh ta đã nguyện đời này kiếp này, sẽ không lấy ai khác ngoài Triệu Mẫn nàng!”
Tiểu Yến Tử mơ hồ bị chìm đắm trong đôi mắt xinh đẹp ái tình nồng đượm của Hoắc Sinh, mặt nàng khi thường đỏ ửng lên, tim đập dồn dập không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Ông trời ơi!!Mau giáng sấm xét xuống đầu con đi, một đại mỹ nam dùng cái bộ mặt đó cầu hôn, người trần mắt thịt như con không thể nào chịu đựng nổi đâu!!!
Tiểu Yến Tử khóc không ra nước mắt cố gắng dựt tay ra khỏi gọng kìm của Hoắc Sinh, đôi mắt ái vị của hắn lúc này làm nàng hoảng sợ đến cùng cực. So với ánh mắt sát khí của hàng loạt sát thủ ngoài kia. Ánh mắt này thật sự khiến Yến Tử run rẩy. Không phải run rẩy vì động lòng, mà run rẩy vì sợ...sợ người này sẽ sâu đậm tình cảm với mình đến điên dại.
“Hoắc tướng quân, bỏ tay ta ra có gì từ từ bàn bạc!”
Hoắc Sinh chưa nghe được câu trả lời của Yến Tử, nhất quyết không thỏa hiệp khư khư giữ lấy tay nàng, còn không quên thuận thế áp sát vào mặt nàng khiến nàng phải dao động.
“Hoắc Sinh!!! Bỏ tay nàng ra!”
Ngoài cửa, bóng tím của Cố Vệ Bắc lao tới, chụp lấy cổ tay Hoắc Sinh hét lớn:
“Nàng là thanh mai trúc mã của ta, từ nhỏ chúng ta đã sớm có hôn ước, ngươi là gì mà dám cướp nàng đi!”
Hoắc Sinh thoáng kinh ngạc. Hắn chỉ biết Cố Vệ Bắc cùng Triệu Mẫn có giao tình, thật sự không lường đến chuyện lúc nhỏ có giao hôn.
Hoắc Sinh thu lại tay, khẽ cười khổ một tiếng nói:
“Có hôn ước thì đã sao, nếu ta không đưa nàng đi, Quốc Công cũng sẽ đưa nàng đi!”
“Quốc Công?” Cố Vệ Bắc vẫn mờ mịt không hiểu: “Ngươi nói vậy là có ý gì!”
“Chính là sáng nay Quốc Công đã chính thức tứ hôn cùng Triệu Mẫn, tiểu muội ta!” Triệu Phạm Hoa từ tốn xải bước vào phòng, đôi mắt buồn không rời khỏi Yến Tử.
Hắn mặc kệ hai nam nhân đang đơ mặt bên kia, trực tiếp đi tới trước mặt Yến Tử lúc này đang trắng bệch, nắm lấy đôi tay nàng nói:
“Nếu muội không muốn, thì cứ đi đi. Triệu Phạm Hoa ta thà đánh đổi mạng sống này, còn hơn phải gả muội đi vì mạng sống của Triệu gia, muội không hạnh phúc, ta sống để làm gì!”
Tiểu Yến Tử nhìn khuôn mặt buồn bã của Triệu Phạm Hoa, không đành lòng bật ra một tiếng:
“Đại ca, kỳ thực muội...rất ái mộ Quốc Công!”
Tiểu Yến Tử nói xong, lại tự mình giật mình, sao nàng lại nói như vậy chứ, lại còn nói trước ba người này như vậy. Quả thực nàng ái mộ Quốc Công, nhưng nàng thừa biết một người suất sắc như Quốc Công sẽ không buồn đáp lại. Vậy nàng cố gắng để làm gì.
Triệu Phạm Hoa cùng Hoắc Sinh, Cố Vệ Bắc thoáng kinh ngạc lại cùng nhau thở dài.
Triệu Phạm Hoa ra vẻ bất đắc dĩ nói:
“Mẫn Mẫn à, muội không cần nói vậy để an ủi ta. Chỉ cần muội không muốn, không ai có thể ép được muội. Lúc này hãy còn sớm, muội nên tranh thủ bỏ trốn đi. Chuyện còn lại cứ để đó ta lo.”
“Nàng đi cùng ta, ta sớm đã chuẩn bị hết rồi!” Hoắc Sinh gấp giọng nói.
“Mẫn Mẫn, đợi ta sắp xếp thuốc thang, ta sẽ dẫn muội đi ngay bây giờ” Cố Vệ Bắc chen thêm một câu.
“Nàng sẽ đi cùng ta!” Hoắc Sinh khó chịu trừng mắt nhìn Cố Vệ Bắc.
“Phụ mẫu đã có giao ước, kẻ chẳng liên quan như ngươi há có thể hẫng tay trên như vậy sao!” Cố Vệ Bắc không chịu thua trừng mắt lại.
Tiểu Yến Tử lấy tay đỡ trán. Cái ông anh bệnh tật gầy yếu còn vác thêm đại tẩu hài tử sau lưng có thể tự mình lo việc gì đây. Còn cả đại tướng quân ngốc nghếch kia cùng vị cựu ngự y hồ đồ đó. Nếu nàng bỏ trốn, chống lại thánh chỉ, chỉ e rằng chưa vượt ra khỏi kinh thành sớm đã máu đổ thành sông rồi.
“Triệu Mẫn ta đã quyết định rồi!” Yến Tử hùng hồn tuyên bố: “Ta sẽ tiếp nhận thánh chỉ, thành thân cùng Quốc Công!”
Một câu nói như đánh động cả tinh thần tráng kiện của ba người kia. Triệu Phạm Hoa cùng Cố Vệ Bắc nhìn vào đôi mắt Yến Tử thầm biết lúc này ý nàng đã quyết, cứng đầu như nàng có nói thêm cũng vô dụng. Hoắc Sinh lặng im, đôi mắt thâm sâu khó dò bỗng phát ra tà khí.
Sa Hỏa cùng Sa Thủy từ nãy đã nghe đầy đủ màn đối thoại kia. Đao kiếm cùng ảnh vệ sớm đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần Triệu Mẫn kia bỏ trốn sẽ không thoát nổi vòng vây của đám cao thủ này, nhưng vừa nghe nàng tuyên bố, liền thu kiếm, hài lòng trở về trạng thái bảo vệ.
“Hỏa huynh, huynh nói xem tại sao Quốc Công lại gấp gáp thành thân với tiên sinh...à nhầm...là Triệu tiểu thư đến vậy!” Sa Thủy đứng bên ngoài cửa canh giữ ôm kiếm hỏi.
“Ngươi còn nhớ lúc bị tập kích ở Phong Tình Các?” Sa Hỏa thấp giọng đáp.
“Làm sao ta quên được!”
“Lúc đó không phải chỉ có người của Thịnh Vương tập kích, mà còn có người của phe phái khác!”
Sa Thủy như sực nhớ ra, cũng vì hắn bị đánh lén vì phe khác mới để mất Yến Tử ngày hôm đó, quả thực đến giờ vẫn cảm thấy nhục nhã:
“Đúng vậy, là hai phe, nhưng không phải Quốc Công đã dọn sạch sẽ bọn chúng rồi sao?”
“Quốc Công chỉ thu dọn người của Thịnh Vương mà thôi, đám người phe kia sớm đã chết không đối chứng rồi!” Sa Hỏa thoáng liếc mắt kiểm tra đám người trong phòng Yến Tử đáp.
“Chết không đối chứng? Vậy Quốc Công cũng không phát hiện ra kẻ đứng đằng sau là ai cả sao?” Sa Thủy ngưng trọng.
“Đúng vậy! Kẻ đó muốn hạ thủ với Triệu tiểu thư, không phải bắt nàng để uy hiếp Quốc Công, vậy nên là kẻ đó muốn giết nàng vì mục đích khác!”
“Nếu nói vậy, đám người phe còn lại sớm muộn cũng sẽ quay lại tìm tiểu thư mà hạ sát!” Sa Thủy như ngộ ra.
“Ừm, chính vì thân phận Triệu tiểu thư đã bị bại lộ, thành thân sớm nàng sẽ nhanh chóng trở thành Giám Quốc Vương Phi, không kẻ nào có thể chạm vào. Vừa có được nàng, vừa bảo vệ nàng. Vì vậy mà Quốc Công gấp gáp như vậy!” Sa Hỏa nhìn trời buông một câu.
Sa Thủy cảm giác như đầu óc vừa được khai thông chỉ ồ lên một tiếng lại nhìn về phía sương phòng, đưa mắt nhìn vị Triệu tiểu thư kia, đôi mắt không khỏi ngưỡng mộ cũng có chút đồng cảm khó nói thành lời.
Tiểu Yến Tử đợi ba người kia rời khỏi phòng thì ngồi bệt xuống đất. Lúc nãy nàng còn tính toán đi tìm Lưu Dĩ khuyên hắn đổi ý, vậy mà chính nàng đã tuyên bố chấp nhận thánh chỉ. Là nàng thật sự vì Triệu gia mới làm vậy hay chăng lòng ích kỉ nào đó trong lòng khiến nàng lúc này thật sự muốn mình trở thành thê tử của Lưu Dĩ.