Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời đông mây phủ tầng sương.
Gió lạnh ban mai tuyết phủ đầy đường.
Tết đến xuân về hoa lại nở.
Ái tình sâu đậm kết thành phu thê.
Chỉ còn gần nửa tháng nữa sẽ đến năm mới, bách tính đại Sở tất bật chật kín mọi ngả đường sắm tết. Lại cộng thêm tin tức chấn động thiên hạ, người người nhà nhà đổ ra đường góp nhặt thông tin về chuyện Quốc Công vạn người kính ngưỡng sẽ thành thân, làm lễ lập vương phi trong hai ngày tới.
Mức độ nóng hổi của tin tức này đã đi xa vượt qua cả giang sơn đại Sở, khiến cho chúng bách tính không ngại lạnh ra phố mày mò tin tức.
Phía Tây kinh thành, một đám bách tính bu đen bu đỏ đầy góc phố:
”Ngươi nghe gì không, nghe nói Quốc Công tự mình tứ hôn mà không phải do Thái Hậu sắp xếp đấy!” Lão nương áo khố lên tiếng.
”Thật sao? Ta còn từng nghe mấy năm nay chưa lúc nào Thái Hậu không ngừng an bài nữ nhân cho Quốc Công nhưng đều bị ngài từ chối, vậy mà lần này là ngài ấy tứ hôn. Thực khó tin a!” Một tiểu khất cái chen lời.
”Ta cũng thấy rất khó tin, nhưng người ta quen trong cung đã xác thực rồi!” Vị tiều phu hào hứng bồi thêm: “Nghe nói giám quốc vương phi tương lai đến từ thành Tây An!”
Chúng bách tính thoảng khinh ngạc.
”Tây An sao? Nàng ở xa như vậy, sao Quốc Công lại biết nàng, vả lại nàng có bản lĩnh thế nào khiến cho Quốc Công của chúng ta tự mình tứ hôn như vậy!” Một lão bá khó nghĩ nói.
”Ta cũng thực tò mò, có khi nàng là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khiến cho ai gặp cũng say mê!” Tiểu khất cái lần nữa tỏ rõ quan điểm.
”Cái này có vẻ không hợp lý lắm, ta nghe người trong cung nói, Quốc Công đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử xinh đẹp động lòng người nhưng ngài ấy chưa từng để mắt đến, bất kì ai cả gan leo lên giường ngài đều bị ngài động thủ!”
”Đến mức đó sao. Vậy nữ nhân kia rốt cuộc là người như thế nào mới được!” Chúng bách tính tò mò bắt đầu nhộn nhạo.
”Nàng là nữ tử giỏi giang tất cả mọi thứ trên đời!” Một nam nhân y phục đen với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, tay xách một đống quà cưới, hồ hởi khoe khoang giữa bàn dân thiên hạ, người này chính là Sa Thuỷ thành công cắt đứt bầu không khí lộn xộn kia.
”Ngươi là ai? Ngươi quen biết nàng sao!” Tiểu khất cái liếc xéo mắt nghi hoặc.
”Đương nhiên rồi!” Sa Thuỷ hếch mũi đáp: “Nàng là chủ...là tiểu thư nhà chúng ta!”
Chúng bách tính ồ lên một tiếng, lại quan sát Sa Thủy một lượt nửa tin nửa ngờ, nhưng xem dáng độ chính khí như vậy cũng tám phần là người thật thà.
Lão bá tò mò liền xen tới hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi thân thế như thế nào, nàng giỏi cái gì?”
Sa Thủy bỏ đống quà cưới trên tay xuống, bắt đầu dở ra một bài ca vuốt mông ngựa, khuôn mặt tự hào hếch lên trời khoe khoang.
”Nàng là nữ tử viên ngoại thành Tây An, nàng cưỡi ngựa bắn cung, đánh cờ, đánh đàn văn thơ.... nói chung tất cả đều giỏi, là nữ tử xuất sắc nhất ta từng gặp!”
”Không thể nào, trên đời này làm gì có nữ tử nào tài ba như vậy, ngươi nói quá rồi!” Lão bá cùng chúng nhân xung quanh hừ mũi không tin.
Sa Thuỷ điềm nhiên bĩu môi nói: “Mấy người thì biết cái gì, tiểu thư nhà chúng ta xuất sắc như vậy mới có thể làm rung động được trái tim Quốc Công chứ!”
Đám bách tính nghe Sa Thủy nói vậy cũng gật gù đồng tình.
”Nói cũng có lý!” Lão nương chen vào một câu: “Nếu nói là nữ tử nhà viên ngoại, chắc chắn là tiểu thư lá ngọc cành vàng thế gia giàu có đúng không!”
Giàu có?
Sa Thuỷ đột nhiên cứng họng. Lúc hắn gặp Yến Tử là lúc nàng nghèo túng bẫn đến độ mặt dày đi vay tiền tứ phương, lại không ngừng rủ rê huynh đệ tướng phủ mò vào con đường bài bạc, tàn nhẫn móc sạch sẽ túi tiền của đám vệ binh, còn có một tên binh lính đổ nợ khóc lóc mấy ngày trước cửa phòng nàng đòi nàng trả lại tiền. Con người đó tài giỏi cũng có, mà bất nhân cũng có, đặc biệt ranh ma quỷ quyệt mà nghèo túng thì không ai bằng.
”Cái đó...!”
Sa Thuỷ đang ấp úng không biết nói gì thì đằng sau lưng hắn vang lên giọng nói lạ hoắc.
”Đúng vậy, Triệu viên ngoại thành Tây An giàu có nhất vùng, thế gia ba đời quý tộc, là danh gia vọng tộc nổi tiếng giỏi giang không ai bì kịp, ta nói có phải không tiểu huynh đệ!”
Một đại hán y phục trang nhã lịch sự tầm tuổi trung niên cười nói, bên cạnh đại hán là một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc lộng lẫy, trang sức rườm rà cùng một nam nhân giống y hệt đại hán kia, chỉ là so ra có vẻ trẻ hơn vài tuổi.
Sa Thuỷ nhìn ba người lạ mặt kia, không dấu tò mò hỏi:
”Xin hỏi ba vị đây là?”
”Để ta giới thiệu!” Vị đại hán lên tiếng: “Ta là Triệu Hàn!” Lại chỉ sang nam nhân bên kia: “Đây là Triệu Vân, tam đệ ta!” Tiếp tục hướng người phụ nữ kia nói: “Còn đây là phu nhân của ta. Nếu ta đoán không nhầm ngươi chắc là người hầu hạ bên cạnh Triệu Mẫn, đang đi mua quà cưới cho nàng có đúng không?”
Sa Thuỷ thoáng ngưng trọng. Ba người này khuôn mặt hồ hởi nhưng giọng điệu rất nghiêng kị, đôi mắt lại liếc ngang ngó dọc không ngay thẳng, quả thực có chút đáng nghi.
”Phải, thì sao!” Sa Thủy ngưng trọng, vẻ mặt không vui.
Triệu Hàn cười một tiếng đáp: “Tiểu huynh đệ không cần kiêng dè bọn ta vậy đâu, đều là người quen cả mà!”
”Người quen? Sa Thuỷ nghi hoặc.
”Phải!” Triệu Vân bên kia lên tiếng: “Chúng ta chính là Nhị thúc, tam thúc và nhị thẩm của Triệu Mẫn!”
----
Nhân vật thần bí mang tên Giám Quốc Vương Phi đang làm náo loạn cả kinh thành kia lúc này lại ung dung tự tại từ tốn thưởng thức mỹ thực.
Mấy ngày nay từ lúc Lưu Dĩ yêu cầu tứ hôn, sau đó liền mất tích, ngay cả vạt áo cũng không thấy, chỉ có mỗi ngày đều phái một đám người đến hầu hạ nàng. Cũng chẳng biết Lưu Dĩ đã nói gì khiến cho bọn họ chăm sóc Yến Tử tận tình đến từng ngón tay, giày cũng có người mặc vào, cơm cũng có người hầu cho ăn, ngay cả uống nước cũng khiến cho bọn họ khẩn trương gần chết. Mà bạn Yến Tử nhà ta đâu phải là người thích nhàn tản gì cho cam, đám nha hoàn quả thực bị Yến Tử dọa cho xanh mặt.
Điển hình như vài hôm trước có vài người đến đo may váy cưới cho nàng. Yến Tử khi đó nghĩ đến chuyện sắp làm tân nương vì quá hồi hộp mà mồ hôi vã ra như tắm khiến cho đám nha hoàn tưởng nàng bị bệnh, khiếp đản vội gọi ngự y. Sau lần đó Yến Tử mỗi ngày đều phải giữ nét bình thản, không dám bộc lộ nhiều cảm xúc, tránh cho đám nha hoàn kia vì lo lắng mà giảm tuổi thọ.
Lại nói đến chuyện Lưu Dĩ nghe bảo vì đám cưới quá gấp, một mình hắn vừa lo chuyện thượng triều, vừa sắp xếp ổn thoả đám cưới mà không có thời gian nghỉ ngơi. Ngay cả thời gian ghé thăm tiểu thê tử cũng không có, nhưng ngày ngày sính lễ Lưu Dĩ gửi tới đã ngập phòng của Yến Tử cùng phòng của Triệu Phạm Hoa. Phải nói vị Quốc Công này rất hào phóng, cho gia quyến nhà vợ nhiều của quý như vậy, khiến cho Triệu Phạm Hoa cùng Triệu phu nhân vã mồ hôi hột, cảm thấy gánh nặng không thôi.Còn Yến Tử mặt dày vui vẻ đón nhận cười tươi như hoa nhìn đống sính lễ, thầm tính toán số sính lễ đó đủ để đại ca đại tẩu cùng chất tử sống sung sướng cả đời. Trượng phu tương lai của nàng là hoàng đế, số sính lễ đó là nàng đáng được nhận.
Vì sắp trở thành tân nương, nên việc ở xưởng Yến Tử đều phải tạm thời chỉ đạo Triệu Phạm Hoa giúp sức. Lưu Dĩ đã từng nói sau khi thành thân, nàng vẫn tiếp tục làm ở xưởng rèn trên thân phận chỉ đạo, người trực tiếp thực hiện là Triệu Phạm Hoa. Như vậy vừa giúp Triệu Phạm Hoa có việc làm, vừa bảo quản được bí mật rèn kiếm.
Chính vì lẽ đó mà Yến Tử trở thành kẻ vô công rồi nghề, ngày ngày đánh đàn rồi lại rủ nha hoàn đánh cờ. Hơn nữa nàng sắp trở thành Giám Quốc Vương Phi lập tức không có ai dám tiếp cận hay chơi cùng, thật sự buồn chán a!
Lúc này Tiểu Yến Tử đang từ tốn tập tành phong thái hoàng gia quý sờ tộc, ăn uống thực điềm đạm ôn nhu thì bên ngoài nghe tiếng Triệu Phạm Hoa đến.Yến Tử bắt đầu học cách ra lệnh cho người khác, yêu cầu nha hoàn dọn dẹp đống mỹ thực kia. Cho mời Triệu Phạm Hoa vào.
Tiểu Yến Tử vừa thấy khuôn mặt ngưng trọng của Triệu Phạm Hoa liền biết ngay có biến:
”Đại ca, đã có chuyện gì!”
Triệu Phạm Hoa chậm rãi ngồi xuống bàn trà, với tay hớp một ngụm:
”Mẫn Mẫn!....Tam thúc, Nhị thúc cùng Nhị thẩm đến tìm muội dự lễ thành thân!” Triệu Phạm Hoa không vui đáp.
“Nhị thúc, Tam thúc?” Yếm Tử cau mày, trong mắt liền lóe lên hàn khí: “Không phải đám người đó đã tuyệt giao với chúng ta ba năm trước rồi sao. Ngay cả phụ mẫu đã khuất cũng từ bỏ, lúc này lại tìm đến đây làm gì???”
Tiểu Yến Tử nhớ lại đám người Triệu Hàn, Triệu Vân kia sau khi Triệu viên ngoại cùng phu nhân mất thì liền trở mặt không quen biết. Còn không ngừng đổ nợ lên đầu Triệu gia khiến cho Triệu Phạm Hoa cùng Yến Tử có ngày phải kéo đến mấy xe than mới có đủ cơm ăn qua bữa, trả được số nợ lẻ tẻ. Những kẻ vong ân phụ nghĩa đáng khinh như vậy, nàng thật sự hận còn không hết.
”Bọn họ tìm đến vì biết muội sắp trở thành vương phi!” Triệu Phạm Hoa bất đắc dĩ đáp. Lúc nãy gặp đám người kia thực muốn thẳng tay đuổi ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến bọn họ chí ít cũng là huynh đệ ruột của phụ thân, không thể làm chuyện bất nghĩa như vậy đành mặt dày đến xin đại tướng quân cho họ lưu lại.
”Thì ra là thấy người sang vắt quàng làm họ, sao huynh không trực tiếp đuổi bọn họ đi!” Yến Tử giận dữ nói.
”Ta cũng muốn lắm, nhưng phụ thân đã dạy, làm người chớ nên bất tín bất nghĩa. Ta cũng là bất đắc dĩ!” Triệu Phạm Hoa thở dài nói.
Yến Tử nghiến răng kêu kèn kẹt. Đại ca của nàng quá hiền lành, năm đó nàng còn nhớ như in vì quá tức giận mà mắng chửi đám người đó phụ bạc, nàng đã nhận ngay một bạt tai từ nhị thẩm, còn bị bà ta quăng muối đuổi đánh ra khỏi phủ. Coi nàng không khác gì vận xui của Triệu gia. Mối hận đó không sao kể cho hết.
”Huynh không đuổi bọn họ đi, vậy muội sẽ tự đá bọn họ ra khỏi đây!”
Yến Tử nói là làm, liền bật người dậy tính toán bỏ đi.Đám nha hoàn thấy chủ nhân tức giận như vậy liền sốt ruột không thôi. Tiểu Phi là nha hoàn thân cận mới của nàng vội chạy lại can ngăn.
”Tiểu thư, ngài sắp thành thân không thể ra ngoài lúc này được. Không tốt đâu!”
”Đúng vậy đấy Mẫn Mẫn!” Triệu Phạm Hoa gấp giọng: “Muội làm vậy để làm gì chứ, cứ mặc kệ bọn họ đi!”
Tiểu Yến Tử trừng mắt, mày liễu nhíu chặt, oán hận đặt lên khuôn trang trắng nõn đã ửng đỏ vì tức giận nói:
”Mặc kệ để bọn họ khi dễ, leo lên đầu muội ngồi sao. Năm đó nhị thẩm đã tát thẳng vào mặt muội, nói muội là thứ bỏ đi, còn ép huynh bán muội vào thanh lâu trả nợ. Nhị thúc lúc đó đã đánh huynh đến đổ bệnh rồi đuổi ra khỏi phủ, họ hàng cái gì, huynh đệ cái gì mà ngay cả nửa văn tiền cho hai huynh muội nghèo đói chúng ta lúc đó cũng không cho, huynh còn có thể để họ bình bình an an ngồi đó cho muội quỳ lạy sao? Thứ lỗi đi, Triệu Mẫn này không đủ bao dung để tha thứ cho những kẻ lương tâm chó cắn đó!”
Giọng nói theo cung bậc, càng về sau càng lên cao của Tiểu Yến Tử vang vọng khắp cả Tây viện khiến cho chúng nhân trong ngoài không khỏi rùng mình.Sa Hoả, Sa Thuỷ cùng đám ảnh vệ đứng ngoài không khỏi giật bắn. Họ theo chân Yến Tử đã được một thời gian, nàng ngoài mánh khoé và ranh mãnh, còn là người ôn nhu hiểu chuyện và vui vẻ, chưa từng cáu gắt với ai. Vậy mà lần này có thể giận dữ như vậy. Chỉ e trong lòng vì nỗi khổ cực năm đó mà sinh lòng hận thù.
Sa Thuỷ lấy tay đỡ trán: Ông trời ơi, con rước ổ kiến lửa về nhà rồi!!!
Chúng nhân nhìn hai huynh muội kia tranh luận nảy lửa, đứng bên cạnh liền vã mồ hôi hột. Không phải thường ngày hai bọn họ đều rất nhỏ nhẹ, hết mực yêu thương quan tâm nhau sao. Lúc này lại mặt nặng mày nhẹ như vậy, thật khiến cho lòng người bất an a.
“Triệu Mẫn!” Triệu Phạm Hoa lớn tiếng quát: “Muội là đích nữ Triệu gia, lại sắp trở thành Giám Quốc Vương phi, sao lại có thể hồ đồ nói ra những lời như vậy!”
Tiểu Yến Tử hừ mũi quay mặt không đáp.
Triệu Phạm Hoa thấy tiểu muội hắn nhất quyết không thỏa hiệp, lại giận đến tím mặt như vậy cũng không vừa liền kéo tay Yến Tử nàng bắt đầu giáo huấn:
”Muội muốn để người ta nói muội đã không tam tỉ, chẳng nghe quá đỉnh lời sao (ý là không có cha mẹ dạy dỗ). Muội nên nhớ, mặc kệ kẻ khác bất nhân như thế nào, chúng ta cũng không được giống như bọn họ. Người của Triệu gia sống thì ngẩng cao đầu mà sống, chấp nhặt bọn họ há có được tai tiếng về sau mà thôi!!!”
Tiểu Yến Tử bị khuôn mặt giận dữ của Triệu Phạm Hoa áp chế, cũng coi như lui đi vài phần hổ báo, nhưng cứ nhớ đếm cảnh hắn vừa bệnh tật, vừa ôm lưng bầm tím đẩy xe than lúc đó nàng lại không kìm lòng được.
”Huynh không muốn mang tiếng xấu, vậy cứ để muội gánh hết là được!” Yến Tử hung hăng tính toán đẩy cửa đi.
”Được! Nếu muội làm vậy ta lập tức trở về Tây An, lễ thành thân của muội không có ai làm chủ cũng chẳng sao!!!”
Nói rồi Triệu Phạm Hoa không khách khí đẩy cửa mà đi.
Nói Triệu Phạm Hoa ngu ngốc nhu nhược là không phải. Hắn sinh ra đã làm đích nam của một gia tộc lớn. Được giáo dục ôn nhu hiếu lễ từ nhỏ. Đối với bất cứ ai cũng ôn tồn nhỏ nhẹ, làm một chính nhân quân tử, không chấp nhặt tiểu nhân, càng dùng cả cuộc đời để bảo vệ thanh danh gia tộc họ Triệu, hành vi này của hắn. Yến Tử quen hắn ba năm có thể hiểu được.
Lần này nàng có lẽ chịu thua hắn. Nàng là vì nhớ lúc hắn cực khổ để kiếm miếng cơm cho nàng ăn qua ngày mới tức giận như vậy.
Yến Tử chau mày với tay lấy áo khoác mang vào hướng thẳng cửa mà đi.
Tiểu Phi nhanh chóng lấy ô cùng nha hoàn chạy với theo:
”Tiểu thư, bên ngoài tuyết rơi rồi, người chờ nô tỳ với!”
Yến Tử mặc kệ một đám người gồm cả nha hoàn cùng thị vệ theo sau. Nàng chỉ chầm chậm tản bộ trên con đường phủ tuyết.
Cành cây khô tiêu điều xác sơ, gió bấc về đêm gào thét vào mặt Yến Tử, tà áo nàng theo gió bay phần phật. Bóng lưng cô độc thê lương khiến cho ai nấy thoảng mình buồn rầu.
Phía sau, Sa Hoả tranh thủ lên kê Sa Thuỷ một cái khiến Sa Thuỷ ôm bụng mếu máo:“Ta thật sự không biết tiểu thư hận ba người kia như vậy!”
Sa Hoả không nói chỉ hừ lạnh một tiếng, hắn thoáng đảo mắt liền nhìn thấy trong màn sương đêm, bóng bạch kim đang từ xa tiến tới.
Yến Tử nghịch ngợm đạp trên tuyết thành hõm chân, cứ như vậy tạo thành một hàng dài. Đôi mắt tinh nghịch lấp lánh nước, trong đầu nàng bắt đầu nhớ về quá khứ.
Lúc Tiểu Yến Tử biết nhận thức, nàng đã sống trong cô nhi viện. Một đứa trẻ cô độc không được yêu thương, còn thường xuyên bị bắt nạt.
Năm mười hai tuổi. Tử Du bị bỏ rơi được đưa đến cô nhi viện. Nàng cùng Tử Du liền trở thành bạn thân, cùng nhau yêu thương cùng nhau lớn lên.Yến Tử tháo vác và tài giỏi, nàng có thể làm tất cả mọi việc để kiếm tiền. Đi thi tất cả các cuộc thi để mang phần thưởng về. Cuộc sống làm một tài nữ chỉ là mang đến danh tiếng cho trường, ngày ngày còng lưng kiếm tiền đóng học phí, ngay cả thời gian chăm sóc bản thân cũng không có.Đến khi nàng xuyên về thời đại này, lại trở thành nữ tử túng bẫn, tuy rằng có một đại ca yêu thương nhưng phải làm tất cả mọi việc để kiếm cơm qua ngày. Ở thời đại này lại thiếu thốn đủ bề, từ lúc đó đến bây giờ, nàng đã trải qua không ít cực khổ.
Yến Tử là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, vì vậy mà đối với ai yêu thương nàng, nàng đều hết lòng vì người đó. Nhìn người đó bị khi dễ nàng lại không chịu được.
Tiểu Yến Tử qua kiếp này, gặp đám người nhị thúc mới biết người cổ đại và hiện đại chẳng khác gì nhau, kẻ không tiền không thế thì bất chấp cả người thân cũng bị chà đạp.
Nàng lúc nãy lớn gan cãi nhau với Triệu Phạm Hoa, cũng là không chịu được đám người đã từng khi dễ hắn và nàng được ngồi cao cao tại thượng mong hưởng phúc từ nàng.
Yến Tử nâng đôi tay đã có vài vết chai sạn lên. Chăm chú nhìn vào lòng bàn tay vô định kia hôm nay có mùi thơm từ hoa oải hương, lại được mấy ngày nay nha hoàn tận tình chăm sóc liền cảm thấy những ngày nàng quả thật sung sướng.
Tiểu Yến Tử, vất vả rồi!
Yến Tử cảm thấy không một chút sức sống, mặc cho làn gió lạnh ngoài kia làm khuôn mặt nàng tím tái, mặc kệ cho màn tuyết kia rơi đầy tay nàng. Yến Tử chỉ im lặng bất động.
Trái tim trống rỗng.
Lòng ngực trống rỗng.
Cảm tưởng cuộc sống này đối với nàng không có chút ánh sáng. Chỉ là màn đêm tối tăm đến bi phẫn.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn quen thuộc nào đó phẩy đi làn nước lạnh do bông tuyết tan ra trên tay nàng. Thuận thế úp bàn tay nàng vào bàn tay đó xoa xoa.
Trái tim đang lạnh giá của Yến Tử bỗng nhiên như vừa xuất hiện một đốm lửa. Nàng từ từ ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú thập phần nghiêm túc của Lưu Dĩ. Bàn tay ấm áp của hắn đang siết lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng.
”Giữa đêm không lo nghỉ ngơi, ra đây làm gì?”
Giọng nói trầm thấp như vừa quở trách vừa quan tâm làm ngọn lửa trong tim Yến Tử thêm phần bập bùng. Nàng dùng đôi mắt tròn nghịch ngợm nhìn Lưu Dĩ, đôi mắt Lưu Dĩ đã thẫm mệt hằn lên tia đỏ, gò má bắt đầu sâu hơn mấy ngày trước.
Yến Tử thấy lòng thoáng lạnh, môi sen nhẹ cất tiếng:
”Quốc Công! Người gầy đi rồi!”
Lưu Dĩ đưa mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Yến Tử. Đôi mắt to tròn dâng nước của nàng hôm nay thật dũng cảm dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Dĩ. Hắn thầm đoán hôm nay nàng có chuyện không vui.
Lưu Dĩ không hỏi, cũng không làm gì nhiều, chỉ tập trung tất cả ấm áp vào đôi bàn tay lạnh cóng của nàng mà sưởi ấm nó lên.
Đôi bàn tay Lưu Dĩ như dòng nhiệt điện, thành công khiến đốm lửa trong tim Yến Tử bùng cháy, làm trái tim lạnh lẽo của nàng tan chảy, hình bóng của hắn lấp đầy trong tâm trí nàng.
Yến Tử chăm chú nhìn Lưu Dĩ đang sưởi ấm tay cho nàng, một nhánh cây khô héo từ từ rơi xuống đầu Lưu Dĩ.Khuôn mặt tuấn tú lại vương nhành cây như mèo con rúc khỏi đống rơm, trông khuôn mặt đáng yêu đó thật sự khiến Yến Tử nhịn không được liền phá lên cười.
Lưu Dĩ dương mắt nhìn Yến Tử. Đôi mắt thanh u thoáng qua tinh kinh ngạc. Có chuyện gì khiến nàng cười lớn như vậy.
Tiểu Yến Tử thực lớn mật, dám trước mặt Lưu Dĩ cười thô lố như vậy, cười đến chảy nước mắt. Dần dần nụ cười bị bẻ cong xuống, khuôn mặt tươi cười tràn ngập dòng lệ mặn chát.
Nàng đang khóc.
Yến Tử thu tay ôm lấy khuôn mặt, quay đầu đi, không để cho Lưu Dĩ nhìn thấy.
Thật là mất mặt, sao nàng lại khóc trước mặt Lưu Dĩ cơ chứ.
Lưu Dĩ lặng im nhìn Yến Tử, lòng hắn nhói lên một cái, hắn vươn tay xoay người nàng qua, nâng cằm nàng lên, cúi đầu ngậm lấy cánh môi sen đẫm lệ kia.
Lệ vương tràn khóe mi chầm chậm chảy xuống nơi hai cánh môi đang giao nhau, màn đêm lạnh lẽo dường như đang có một ngọn lửa ấm áp bùng lên. Làn tóc đen mượt của Lưu Dĩ phủ xuống khuôn mặt trắng nõn của Yến Tử.
Đêm thâu quấn quýt người đâu tá.
Tim người trật nhịp oán thu thanh.
Yến Tử quá mất ngờ đến độ đơ mặt, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được môi nàng đang được đôi môi mềm mại ấm áp dán chặt vào.
Nha hoàn cùng thị vệ xung quanh giật mình đỏ mặt, vội quay mặt đi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tự biến mình thành cục đá ven đường.
Duy chỉ có Tiểu Phi len lén nhìn đôi nam nữ bên kia, thầm nghĩ lời đồn quả không sai. Quốc Công thiên tuế rất coi trọng vị tiểu thư này. Dù bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi vẫn tranh thủ đến thăm nàng, còn có thể giữa chốn đông người thể hiện tình cảm với nàng. Chỉ hận không thể cho nàng hết tất cả sủng nịnh trên thế gian. Tiểu Phi liền biết nàng chọn đúng chủ nhân rồi.
Lưu Dĩ dữ nguyên tư thế như vậy được một khắc, cảm nhận được người kia đã ngừng khóc mới từ từ thả môi Yến Tử ra, trượt đến khoé mắt nàng hút lấy dòng nước mắt mặn chát kia mới chịu rời khỏi khuôn mặt cứng đờ đỏ ửng của nàng.
”Tên tục của nàng là gì?”
Tiểu Yến Tử như kẻ đi trong mộng, không quen với một loạt hành động dịu dàng kia của Lưu Dĩ, nàng chỉ cảm thấy hơi thở của hắn còn vương trên mặt nàng. Cũng không kịp thắc mắc tại sao Lưu Dĩ lại quan đến tên tục của nàng. Yến Tử chỉ mơ hồ đáp:
”Tiểu...Tiểu Yến Tử!”
Khoan khoan, tên tục của nàng ở kiếp này là Mẫn Mẫn cơ mà, tại sao nàng là nói tên thật của kiếp trước cơ chứ.
Lưu Dĩ không nhìn thấy biểu cảm rối như tơ vò của Yến Tử chỉ lặng lẽ vuốt má nàng nói:
”Tiểu Yến Tử, chúc ngủ ngon!”
Nói rồi phân phó cho đám nha hoàn cùng thị vệ bồi nàng về phòng nghỉ ngơi, còn hắn cũng một mạch hướng ngự thư phòng làm việc.
Yến Tử ngây dại nhìn bóng bạch kim đi khuất, nghe thấy hắn gọi tên thật của nàng. Cái cảm giác đó thực muốn dọa người.
Yến Tử thấy da đầu tê rần, tim đập không ngừng nghỉ. Nàng run rẩy ngồi thụp xuống ôm đầu mếu máo.
Trời đất quỷ thần ơi. Quốc Công làm con rung động đến phát điên rồi!!!