Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mây gió trôi xa, cảnh vật xung quanh dần dần lùi lại phía sau.
Tiểu Yến Tử thực muốn mở miệng hỏi han vị chúa công tương lai đang ôm nàng bay trên không trung này vài câu.
Gặp được hắn không biết là phúc hay là họa, chỉ là một người hiện đại như nàng, có thể diện kiến danh nhân lưu danh sử sách đang vai kề vai như thế này, xem chừng sống không uổng.
Khác xa Sở Quốc không có chút kiến thức, ngay từ đầu không hề biết Lưu Dĩ là ai. Nhưng Tần Quốc thống nhất thiên hạ, bao nhiêu tinh hoa tập trung ở đó, có thể coi như mù mắt không biết được sao? Năm khi mười họa xuyên đến đã bốn năm, không mong có thể gặp được Đát Kỷ xinh đẹp đã mồ yên mả đẹp, cũng chẳng dám mong gặp được Võ Tắc Thiên thống lĩnh giang san còn chưa sinh ra. Gặp được Tần Chiêu Tương Vương thế này coi như tích được nhiều đức đi. Chỉ là....trong tình huống này....Nàng nên làm gì đây.
Tuy rằng phân vân hồi lâu, rất muốn mở miệng. Nhưng phàm là người thường, một lần bị chó cắn sẽ cả đời sợ chó. Nàng đây từng bị Hoắc Sinh làm rơi trong quá trình vận chuyển trên không trung một lần, lần này lỡ nàng nói điều không phải, phỏng chừng chưa về được với Lưu Dĩ đã què thọt, phế không ra phế. Thôi, tốt nhất nên ngậm miệng cho xong.
Lục Tiểu Phụng đương nhiên không biết nàng rối rắm, chỉ tập trung tốc lực hướng trước mặt mà đi.
Bóng hai người từ từ đáp xuống phía cổng thành, giờ này đã là nưar đêm nhưung đèn đuốc sáng trưng, người đông nghẹt.
Đám dân chúng đang chen chân phía ngoài cổng thành kết hợp với dân chúng bên trong gào thét. So chừng vì bất ngờ đống thành đã khiến cho trong ngoài kinh thành hỗn loạn, dân chúng phẫn nộ, quan binh trụ không được đành mở cổng thành.
Cách đó không xa là một hắc y nhân tay cầm một bộ y phục cung kính dâng lên trước mặt một nam nhân cao lớn trẻ tuổi, khuôn trang sáng lạng trắng trẻo đang giữ chặt tay nữ nhân có đôi mắt ngời sáng tinh quang bên cạnh.
”Bẩm, y phục điện hạ yêu cầu!”
Lục Tiểu Phụng dò xét bộ y phục đơn sắc một hồi, mới đặt vào tay Tiểu Yến Tử đọc lệnh:
”Thay đi!”
Tiểu Yến Tử cầm y phục lên đảo mắt, nhướn mày:“Vị điện hạ này muốn ta cải trang nam?”
Lục Tiểu Phụng thoáng sững người.
Nàng vừa gọi hắn là điện hạ, giọng điệu này...Sao lại có mười phần nhỏ nhẹ ngoan ngoãn như vậy? Vừa nãy còn không phải rất căm phẫn hắn hay sao?
Đương nhiên Lục Tiểu Phụng không hề biết. Người hiện đại rất quý danh nhân, sớm biết sau này hắn sẽ lên ngôi, đương nhiên nên tìm cơ hội quen thân. Không biết chừng sau này hắn sẽ giúp nàng hưởng lộc cũng nên.
”Phải!” Hắn cau mày: “Nàng không thuận tình?”
Tiểu Yến Tử lắc đầu: “Các người đang nắm mạng đám Độc Cô, ta nào dám có lá gan không thuận tình. Chỉ là...”
”Sao?”
Yến Tử đỡ trán thở dài nhìn đám hắc y nam nhân đang vây quanh lấy mình.
”Ta là nữ nhân, vả lại thân phận chí ít cũng là Giám Quốc Vương Phi, điện hạ bắt ta đứng đây thay y phục kiểu gì đây?”
Lục Tiểu Phụng nhướn mày một cái, đảo mắt nhìn quanh một lượt, hắn bình thản kéo tay nàng vào một con hẻm tối che đủ bề, khoanh tay nói:
”Được rồi, mau thay đi!”
Tiểu Yến Tự trợn mắt, này này. Mặc dù ngươi là danh nhân cổ đại nhưng ta cũng không thể vì thế mà thay đồ trước mặt ngươi được. Ngươi coi ta là cái gì chứ.
Thấy vẻ mặt như lâm đại địch của nàng, Lục Tiểu Phụng mới sực nhớ ra nàng vì hắn là nam nhân mà không thể thay y phục. Nhưng nếu hắn rời mắt, nàng sẽ lập tức chạy biến.
”Ta sẽ không chạy. Đám Độc Cô rất quan trọng với ta, ta sẽ không vì bản thân mà bỏ mặc chúng.” Tiểu Yến Tử bực dọc nói.
“Vết thương của nàng!”
Tiểu Yến Tử lúc này mới nhớ quả thật ở bụng có cảm giác đau rát, thì ra là hắn quan tâm đến vết thương của nàng. Tên này nhìn vậy mà cũng có tâm nhỉ.
“Ta đã có thuốc, vết thương cũng không lớn, sẽ không phiền chuyến đi của điện hạ.”
Mày Lục Tiểu Phụng vẫn nhíu, hắn không biết là đang lo nàng ảnh hưởng đến chuyến đi của hắn hay thật sự là vì vết thương kia mà trong lòng có chút khó chịu.Nghĩ một hồi hắn đành miễn cưỡng quay đầu.
Lục Tiểu Phụng vừa quay đầu đã nghe tiếng loạch xoạch của y phục sau lưng. Xem chừng nàng rất nghe lời, rất tốt.
”Vị điện hạ này. Ta có một thắc mắc!” Giọng Yến Tử vọng lại sau lưng hắn.
Lục Tiểu Phụng vẫn chưa quen kiểu ngôi xưng đó, từ lúc quen nàng hắn đã quen kiểu cách ngang ngược của nàng, vẻ thận trọng như vậy thật sự không quen, tuy rằng nghi hoặc trong lòng nhưng không muốn so đo với nàng, cũng miễn cưỡng đáp:
”Chuyện gì?”
”Tại sao điện hạ năm lần bảy lượt muốn bắt ta về Tần Quốc. Nếu muốn bí kíp rèn kiếm, chỉ cần ép ta viết ra là được. Hà tất phải tốn công tốn sức vậy?”
Tiểu Yến Tử vừa nói đã thay xong y phục, chỉ là y phục nam nhân dài rộng, khiến nàng phải sắn tay áo lên.
Lục Tiểu Phụng xoay người, đảo mắt từ trên xuống dưới, không nghĩ ngợi mà vô thức giúp nàng vén tay áo cho vừa tầm vừa đáp:
”Nàng đã quên mất một điều. Bí kíp rèn kiếm kẻ khác có thể làm, nhưng công thức chế tạo thuốc nổ chỉ có mình nàng làm được”
”À! Phải ha!”
Cái đó là đương nhiên, công thức chế tạo thuốc nổ của người hiện đại, người cổ đại ngàn năm nữa mới làm được.
“Ta đã từng kiểm nghiệm qua kiếm do nàng rèn cùng thuốc nổ nàng chế tạo.” Lục Tiểu Phụng tỉ mỉ gấp từng khúc áo lên, nhẹ gạt đi vài đám bụi trên y phục, mắt hắn nhìn nàng sáng ngời: “Quả thực rất có công lực. Không tồi chút nào.”
Được một vị vua trong sử sách khen ngợi, trong lòng Yến Tử không khỏi khấp khởi.
Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa. Tần Chiêu Tương Vương vừa khen ta đấy. Tử Du tới đây mà xem này!!!
Chỉ là bề ngoài Yến Tử lại tỏ ra bình thản như không có chuyện gì phất tay khiêm tốn: “Chuyện nhỏ ấy mà.”
“Chuyện nhỏ?” Lục Tiểu Phụng nhướn mày: “Nàng nghĩ chuyện rèn kiếm, chế tạo thuốc nổ là chuyện nhỏ sao?”
Tiểu Yến Tử gãi gãi đầu. Ai mà chẳng biết người tiền sử rất quý mấy công thức này. Nàng chỉ là theo sách mà làm ra, cũng là tùy ý mới thấy là chuyện nhỏ.
Tiểu Yến Tử không đáp lời chỉ cười gượng hai tiếng cũng vừa lúc Lục Tiểu Phụng giúp nàng chỉnh y phục xong, lại thuận tay vớ lấy bột than gần đó đưa lên mặt nàng.
”Làm gì vậy?” Tiểu Yến Tử không khỏi nghi hoặc.
”Da dẻ nàng quá hồng thuận, không giống nam nhân, phải cho đen một chút.”
Yến Tử xị mặt, trước đây nàng cũng cải trang nam, có ai phát hiện ra đâu. Tên quái đản này thật lắm trò.
Lục Tiểu Phụng bình thản lấy bột than quệt lên mặt nàng. Chỉ là đôi má nàng trắng mịn trơn bóng, rất đáng yêu, đôi mắt tròn to tinh nghịch không chút tà khí, cánh mũi thon nhỏ gọn gàng thực hợp với nàng. Còn đôi môi mọng đỏ vừa đáng yêu vừa quyến rũ. Thật khiến người ta muốn...
Lục Tiểu Phụng lập tức giật mình. Đây là lúc nào chứ. Sao hắn có thể để một nữ nhân khiến hắn phân tâm.
Lục Tiểu Phụng cầm lấy cổ tay nàng kéo đi, một mạch thẳng ngay nơi hắc y đã xếp sẵn hàng cho hắn trước cổng thành.
Quan binh đang xét duyệt thẻ môn bài của từng người lại tất bật kiểm soát người từ bên ngoài vào.
Lục Tiểu Phụng cùng Yến Tử được đẩy lên trên, vừa hay sắp xếp được quan binh xét thẻ.
Lục Tiểu Phụng đứng sau lưng Yến Tử, hắn ép sát vào tai nàng nhỏ giọng:
”Đừng hòng giở trò!”
Tiểu Yến Tử rùng mình một cái, thầm biết tên kia đang nổi sát khí. Lúc này nàng nên thuận ý hắn mà ra khỏi kinh thành. Đợi đám hắc y kia trả Độc Cô về chỗ an toàn, nàng sẽ tìm cách bỏ trốn. Còn trên lãnh địa Đại Sở, còn sợ thoát không được sao. Người của Lưu Dĩ sớm muộn cũng sẽ tìm ra nàng.
Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lệnh. Lục Tiểu Phụng mới đẩy nàng lên, mỉm cười nhìn tên quan binh.
”Đại nhân, huynh đệ chúng tôi là lái thương Tây An, cả ngày hôm nay bị nhốt trong kinh thành không làm ăn gì được, tổn thất bao nhiêu. Không phải bây giờ ngài sẽ không cho chúng ta đi chớ?”
Tên quan binh liếc Yến Tử một cái, lại liếc quanh đám y phục gia nhân đằng sau đang đẩy một đống hàng.
Quan binh đến lật tung hàng hoá một lượt, lại quan sát từ đầu đến chân Yến Tử đang hờ hững buông mắt nhìn về hướng hoàng cung, Lục Tiểu Phụng nắm chặt eo nàng kỉm cười thiện ý.
”Tên!” Tên quan binh độc lệnh.
”Tại hạ là Lục Tiểu Phụng, nhị đệ đây là Lục Tiểu Mạn. Đến từ Tây An.”
Lục Tiểu Phụng tươi cười chìa ra thẻ bài ghi tên của cả hai.
Tên quan binh dò xét lại lần nữa, mắt vẫn không rời khỏi Yến Tử, hắn lẩm nhẩm:
”Tên này...hình như ta đã thấy đâu đó rồi!”
Tiểu Yến Tử lập tức đánh mắt qua tên quan binh.
Quan binh canh cổng trước nay nàng chưa từng quen biết. Kể từ lúc lên làm vương phi, khả năng rời phủ càng thấp, chuyện quen biết tên này coi bộ rất khó.
Trừ phi... hắn là người bên tướng phủ điều qua. Có thể hắn là một trong những tên vệ binh bị nàng thắng bạc, hoặc từng nhìn thấy nàng lúc còn là Giám xưởng. Rất có khả năng.
Nghĩ vậy hai mắt nàng liền sáng ngời, bừng bừng hi vọng. Nàng khấp khởi nhướn nhướn mày đá mắt nháy mắt các kiểu con đà điểu với tên vệ binh.
Chỉ tiếc vải thưa khó lọt mắt thánh. Lục Tiểu Phụng không phải bù nhìn, hắn lập tức nhận ra cô nương này đang dở trò liệt bấm mạnh vào eo nàng kéo về sau lưng cười xoà:
”Vị nhị đệ này của ta kỳ thực có khuôn mặt đại chúng, đi đâu cũng dễ gặp. Suốt mười tám năm nay ta đã nghe câu nói này. Quan gia không phải vì vậy mà làm khó ta chứ?”
Tên vệ binh cơ mặt giật giật, vẫn bị cái nháy mắt sắc lẹm đầy ẩn ý kia doạ xanh mặt.
Trong đầu hắn không hề mường tượng tên tiểu tử nhỏ con đen thui lủi trước mặt là giám xưởng hay vương phi gì gì đấy mà chỉ có một ý niệm.
Tên tiểu tử này đích thị là sắc lang trong thanh lâu. Đang muốn mồi chài hắn đến kỹ viện đây mà.
Tên quan binh kinh hãi quay mặt đi, lại liếc trúng đôi mắt cuồng thế vô hình của Lục Tiểu Phụng bất giác lạnh gáy bước lùi một bước.
”Vị quan gia, ngài còn không mau xử lý!” Giọng nói của Lục Tiểu Phụng cực kì lạnh lẽo, khiến cho quan binh vã mồ hôi hột ngậm đắng không thốt nên lời.
Rõ ràng kẻ trước mặt y phục tầm thường, gia thế tầm thường. Tại sao thân thể hắn lại phát ra khí khái của bậc đế vương, cái khí khái đáng sợ dễ dàng khiến dân đen quỳ rạp.
”Làm cái gì mà lâu thế!”
”Có cho người ta làm ăn không hả!”
”Bao nhiêu người thế này khi nào mới được ra đây chứ!”
”Sao có mỗi một người mà mãi không xong vậy???”
Giọng nói bực dọc của quần chúng từ đằng sau vọng tới khiến tên quan binh giật mình tỉnh trí, lại thấy người trước mặt đã biến về bộ mặt tươi cười ôn hoà, hệt như lúc nãy là ảo giác.
”Được....được rồi. Mau đi đi!”
Quan binh phất tay, giáo mác chặn đứng phía trước lập tức được nâng lên tạo một con đường.
Lục Tiểu Phụng cười tươi nắm cổ tay Yến Tử kéo đi.
Tiểu Yến Tử vừa bị lôi đi vừa oán hận quăng một cái lườm sắc bén cho tên quan binh vô dụng. Hừ hừ, cơ hội tốt vậy mà...
”Đừng hòng thoát khỏi tay ta.” Lục Tiểu Phụng nói bên tai nàng, vừa lúc kéo nàng ra khỏi cổng thành.
Đúng lúc này từ đằng xa trong thành vang lên giọng nói trầm trầm:
”Ai cho phép các ngưoi mở cổng. Mau đóng cổng thành!!!”
Đó là giọng của Hoắc Sinh!
Tiểu Yến Tử quay ngoắt, đưa mắt về bóng đỏ đang thi triển khinh công lao về phía cổng thành. Bên cạnh hắn là bạch kim đang đạp gió dẫn đầu. Lôi phong vần vũ, ầm ầm khiếp đản, mây gió đạp nhau, nộ khít ngút ngàn.
”Lưu...”
Tiểu Yến Tử chưa kịp mở miệng đã bị Lục Tiểu Phụng bịt chặt miệng trói nàng vào lòng kéo nàng lẩn vào trong đám đông bách tính đang náo loạn bên ngoài.
Kẹt!!!
Cổng thành cao lớn thừng thững từ từ đóng lại.
Tiểu Yến Tử cố sức vùng vẫy nhưng Lục Tiểu Phụng như gọng kìm, hắn đưa tay điểm vào huyệt ngủ nàng một cái.
Chớp mắt trước mặt nàng tối sầm, trước khi mất đi ý thức, nàng kịp nhìn thấy qua khe cổng nhỏ hẹp đang từ từ đóng lại.
Khuôn mặt bạch kim lạnh lẽo, u uất hệt như quỷ dữ.
Lưu Dĩ!
----
Lúc Tiểu Yến Tử tỉnh dậy trời đã sáng bừng, nắng rọi đến mông, chỉ cảm thấy cổ đau nhức mỏi nhừ.
Tráo mắt, nàng thấy cảnh vật đang lùi dần, cả cơ thể bị sốc tựa như đang ngồi trên lưng ngựa, đầu nàng tựa nghiêng vào tấm lưng rộng lớn của ai đó ngồi phía trước đang thúc ngựa, giữa eo nàng bị một sợi dây trói chặt với thân người kia.
Cái gì vậy chứ. Ngồi thế này lâu gãy cổ nàng mất.“Mỏi...Mỏi chết ta.”
Người phía trước biết nàng đã tỉnh lập tức kéo dây cương.
Tuấn mã hí lên một tiếng rồi dừng lại.Lục Tiểu Phụng đưa tay tháo sợi dây, không nói một lời, quay đầu giữ lấy eo nàng kéo nàng ngồi lên phía trước.
Tiểu Yến Tử bị một loạt hành động kia làm cho xây xẩm mặt mày thuận thế ngã đầu sang một bên.
Bàn tay vừa buông ra của Lục Tiểu Phụng lại gấp gáp đỡ lấy nàng ngồi thẳng.
“Chịu khó một chút, sắp đến nơi rồi.”
Lục Tiểu Phụng vòng tay qua eo nàng, nắm lấy dây cương tiếp tục thúc ngựa.
Tiểu Yến Tử cố gắng lấy lại tỉnh táo, đỡ lưng ngồi cách xa hắn ra một chút.Nàng nhìn chân trời đã lên cao, phỏng chừng đã ngủ mấy canh giờ. Xem ra Lục Tiểu Phụng đã đưa nàng xa rời kinh thành. Dự là tìm đường ra biên cương về Tần Quốc.
Tiểu Yến Tử nhìn quanh, bên cạnh ngựa mà nàng cùng Lục Tiểu Phụng đang cưỡi là hai hắc y nhân mặt mày lạnh băng đang theo sát bảo vệ, đằng sau là một đám hắc y cầm vũ khí.
Nếu lúc này nàng nhảy xuống, khả năng tàn phế lên đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm, khả năng tẩu thoát là không có. Lộ trình của đám người này đương nhiên sẽ không chịu tiết lộ cho nàng. Vậy nàng nên làm gì để trở về đây?
Nghĩ hồi lâu, người ngựa cũng đã chạy gần một ngày đường. Tiểu Yến Tử chịu không nổi mới nói.
“Điện...điện hạ.”
“Sao vậy?” Lục Tiểu Phụng vẫn gấp gáp cưỡi ngựa đáp.
“Lưng...lưng ta...sắp gãy đến nơi rồi.” Tiểu Yến Tử đau đớn đỡ lưng.
Tên hoàng đế bất lương. Đi cả ngày không cho nghỉ ngơi. Đà này chưa kịp sang Tần Quốc nàng đã gãy vụn rồi.
Mày Lục Tiểu Phụng nhíu lại, nhìn tấm lưng gầy nhỏ của nàng đã cứng ngắc, xem đường xa cũng đi được kha khá. Người ở kinh thành muốn tìm được mà đuổi kịp cũng khó.
Đi được một đoạn đến ngã rẽ, hắn phất tay cho đám người kia đổi hướng.
“Vào thành Hàm Châu nghỉ ngơi một đêm.”
Chúng nhân ôm quyền cúi mình vâng dạ rồi theo bóng ngựa của hắn tiến vào thành Hàm Châu náo nhiệt sầm uất.
Tiểu Yến Tử nghe hai chữ Hàm Châu đã biết nàng bị đưa đi xa như thế nào. Nhưng có một điều khiến nàng quan tâm hơn hết chính là.Ở thành Hàm Châu có Vọng Các Lâu. Ở Vọng Các lâu có cái gì nào?
Đương nhiên là có mỹ nhân.
Nàng là nữ nhân quan tâm mỹ nhân làm gì chứ. Đương nhiên lý do nàng hào hứng không phải là mỹ nhân mà là ở đó có sòng bạc lớn nhất đại Sở. Đi một lần là đào được cả đống bạc. Nàng đã bao lần ao ước được một chuyến công du đến đó đánh một ván bạc cho thỏa cơn mê. Lần này bị bắt cóc lại có cơ hội đến. Chỉ là, nàng sớm bị mấy tên này trói chân, làm cách nào đi đánh bạc đây???
Tiểu Yến Tử xoa xao cằm, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ làm cách nào để có thể dụ Lục Tiểu Phụng đến Vọng Các Lâu đây thì người ngựa của hắn đã đi vào thành rẽ đến một đình viện rộng lớn uy nghi.
“Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây!” Lục Tiểu Phụng nói bên tai, đánh thức nàng đang trầm tư.
Tiểu Yến Tử giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là đình viện tráng lện cao thừng thững đến bốn tầng. Đèn đăng treo trên cửa, rèm hoa phủ xuống, mùa hương của mỹ thực, của phấn hoa nức lên mũi chúng nhân. Điểm nhấn rất bắt mắt rất ấn tượng chính là biển hiệu to lớn vẻn vẹn ba chữ:
‘ Vọng Các Lâu ‘
Trời đất quỷ thần ơi. Nàng còn chưa làm gì, Lục Tiểu Phụng đã tự động đưa nàng đến ổ bạc rồi. Đúng là vẽ đường cho ngan... ý quên vẽ đường cho hươu chạy mà.
Mắt nàng sáng quắc như đèn pha, há hốc mồm không nói nên lời.
Lục Tiểu Phụng lúc này đã xuống ngựa, hắn thản nhiên nắm eo nàng tính toán kéo xuống.
Nàng lại nhanh hơn một bước, tự động leo xuống, hào hứng bước lên trước cửa, chỉ tay lên biển hiệu, vẻ mặt đầy phấn khích quay đầu nhìn Lục Tiểu Phụng.
“Chúng ta thực sự sẽ nghỉ ngơi ở đây?”
Lục Tiểu Phụng bị đôi mắt nghịch ngợm ngập nước, đôi môi mọng đỏ dãn dài, đôi má trắng ngần ửng đỏ mê hoặc. Yết hầu lên xuống hai lần mới vô thức gật đầu.
Tiểu Yến Tử không biết trong lòng Lục Tiểu Phụng nhộn nhạo, không để yên cho hắn sống mà còn chạy lại, chụp lấy vạt áo hắn khiến tim hắn bịch lên một tiếng.
Nàng cười tươi kéo kéo.
“Mau, mau vào thôi, ngoài đây nắng mưa thất thường, lại bụi bẩn, mau vào nghỉ ngơi thôi.”
Lục Tiểu Phụng ngẩn ngơ không hiểu vì sao nàng vui vẻ như vậy.Không phải nàng đang bị hắn bắt cóc sao? Nàng lại không chút sợ hãi, không buồn bã phiền muộn lại cực kỳ hào hứng như hài tử được đi du ngoạn.
Hắn rốt cục đã làm sai đoạn nào rồi?Nữ nhân này... Sao nàng không bình thường như những nữ nhân khác được chứ???