Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một tuần quá vất vả, mọi người được phép nghỉ ngơi một ngày. Triệu Tiểu Đường mang cái tủ mới mua ra, lần mò lắp. Ký túc xá của mọi người hơi chật, mà đồ thì nhiều, cái người tên Ngu Thư Hân kia là chúa là mất đồ, nhưng lại hay mua rất nhiều, có lần còn chắn hết cả lối đi, nên Triệu Tiểu Đường quyết định mua thêm một cái tủ. Mày mò lắp nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra lắp sai nên mãi vẫn không đóng được cửa tủ vào, Triệu Tiểu Đường bất lực, ngồi ... khóc. Mấy ngày này, Triệu Tiểu Đường rất nhạy cảm, áp lực từ việc tập luyện, từ những lời nói của người bên ngoài, từ cả những lần thua cuộc, mọi thứ như mài mòn dần đi sự tự tin ban đầu của cô.
Ngu Thư Hân từ ngoài cửa bước vào, thấy phòng bừa bộn đầy ốc và vỏ hộp, lại nhìn Triệu Tiểu Đường ngồi khóc giữa cả đống đồ lỉnh kỉnh, hiểu ngay ra cái người kia lại mau nước mắt rồi
- Này, lại khóc vì một cái tủ nữa à ?
- Tôi lắp mãi không được, tôi bực mình quá.
- Được rồi, chúng ta cùng lắp, được không, cậu đừng khóc nữa.
Triệu Tiểu Đường ngước mắt lên nhìn Ngu Thư Hân, chỉ thấy nàng đang cười, lộ cả cái nọng cằm kia ra.
- Triệu Tiểu Đường, nhìn cậu khóc thế này, tôi thật sự không liên tưởng được tới Triệu Tiểu Đường trên sân khấu Thập diện mai phục lần trước nữa.
- Cậu lại định trêu tôi ?
Triệu Tiểu Đường nói xong, đẩy Ngu Thư Hân một cái, kỳ thực cô không có mạnh tay, chỉ là người kia ngồi không vững, kết quả là tiện tay bám ngay vào cô, lại trở thành cả người Ngu Thư Hân ngã vào Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường thậm chí còn thoáng cảm thấy được bờ môi mềm mại kia lướt qua má mình.
Khung cảnh bây giờ có chút ngượng ngùng, Ngu Thư Hân nằm trên người Triệu Tiểu Đường, không biết xử lý ra sao, mặt chôn chặt vào hõm cổ người kia. Triệu Tiểu Đường nửa muốn đẩy người kia ra, nửa lại không muốn. Cuối cùng, cô vòng tay qua lưng người kia, nhẹ nhàng xoa :
- Đây là cái giá phải trả cho việc trêu tôi đấy, Ngu Thư Hân, haha.
- Đồ hâm.
Mùi thơm tỏa ra từ người Ngu Thư Hân tràn ngập trong mũi, lại được ôm mỹ nhân bầu bĩnh trong lòng, cảm giác này khiến cho Triệu Tiểu Đường thật muốn thời gian ngừng lại.
Có lẽ, cô đã thực sự xác định được tình cảm của mình.
Rất hạnh phúc, nhưng cũng rất đau lòng.
Buổi tối, Khổng Tuyết Nhi trở về phòng, thấy cái tủ màu trắng, trái tim hồng phấn bay tứ tung, thậm chí còn có chữ forever love, cô ném cái nhìn khinh bỉ về phía Triệu Tiểu Đường
- Này Tiểu Đường, cậu thật sự mua cái tủ này ư ? Tôi thấy không hợp phong cách của cậu chút nào.
- Là Hân Hân thích nên tôi mua đấy.
- Tiểu Đường à, cậu biết không, bây giờ hai chữ Hân Hân này cứ như treo trên miệng cậu cả ngày vậy.
- Tôi cũng hay gọi là Ngu Thư Hân nữa mà.
- Được rồi, cậu không cần nói nữa.
Khổng Tuyết Nhi cảm thấy từ giờ chỉ cần nói chuyện với Ngu Thư Hân thôi là biết được mọi chuyện của cả Triệu Tiểu Đường rồi.
Chiếc tủ đầy mùi hường phấn :))