Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu thư đang ngủ say sưa, bị đánh thức, mơ màng nhìn thấy là ta, cơn giận bùng lên: "Thúy Thúy, trời bên ngoài còn tối đen như mực, ngươi muốn c.h.ế.t à!"
Ta vừa mặc y phục cho tiểu thư, vừa chuẩn bị tất sạch sẽ cùng giày thêu: "Tiểu thư, nghe nói Liễu Ngọc Vân tư thông với nam nhân, làm nô tỷ giật cả mình, Liễu Ngọc Vân này thật sự là không biết xấu hổ, dám tư thông với nam nhân, lại còn ngay trong phủ chúng ta! Tiểu thư, Liễu Ngọc Vân là do người mua về, nếu nàng ta làm ra loại chuyện bẩn thỉu này, lão gia nhất định sẽ trách phạt người. Người hãy ra tay trước, đi với nô tỳ thôi!"
Tiểu thư nghe vậy, cau mày, không nói hai lời, khí thế bừng bừng dẫn theo mười mấy thị vệ xông đến nhà kho.
Quả nhiên, trong sân nhà kho có một đôi nam nữ, dưới ánh trăng mờ ảo, đang tình tự, nhìn vô cùng âu yếm.
Dưới ánh trăng lờ mờ, ta trực giác cảm thấy đó chính là Tiêu Hoài Thịnh.
Phải biết rằng, ngày hôm sau khi mơ thấy tiểu thư, ta liền nhờ người mua một bức tranh vẽ Tiêu Hoài Thịnh, chậc, đắt đến mức khiến người ta xót ruột.
Ta ngày đêm nhìn chằm chằm vào bức tranh, cho dù hắn có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra.
Ta giả vờ kinh ngạc: "Tiểu thư, người xem, hai người bọn họ quấn quýt lấy nhau, thật là kinh tởm!" tay ra hiệu cho thị vệ bắt giữ hai người này.
Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân bị trói đến trước mặt tiểu thư, trên mặt Liễu Ngọc Vân lại mang theo vẻ hả hê và oán hận khó nói nên lời.
"Dám... các ngươi dám bắt bổn..."
Không đợi Tiêu Hoài Thịnh nói xong, ta nhanh như chớp cho hắn một cái tát.
"Dám! Ngươi dám ăn nói với tiểu thư nhà ta như thế hả!"
Tiêu Hoài Thịnh có lẽ là lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, hai mắt như muốn tóe lửa.
Liễu Ngọc Vân kinh hãi: "Ngươi láo xược, đây chính là Quận vương điện hạ!"
Ta lập tức lại cho Liễu Ngọc Vân một cái tát: "Ngươi mới láo xược! Đường đường là Quận vương điện hạ sao có thể nửa đêm xông vào phủ Thái phó, đường đường là Quận vương điện hạ sao có thể để mắt đến loại thôn nữ quê mùa như ngươi! Ngươi dám bôi nhọ thanh danh của Quận vương điện hạ, Liễu Ngọc Vân ngươi rốt cuộc có ý đồ gì!"
Ta chậm rãi đứng thẳng người, nhìn lướt qua khuôn mặt giờ đã tiều tụy của Liễu Ngọc Vân, không khỏi bật cười.
Dù cho có là dung nhan trời ban, ăn không ngon ngủ không yên, cũng sẽ trở nên tiều tụy, nhan sắc úa tàn.
Huống hồ đã thất sủng, không còn được cung phụng như trước, Liễu Ngọc Vân làm sao có thể giữ được vẻ đẹp như hoa như ngọc ngày nào?
Nàng ta dường như biết ta đang châm chọc, phẫn hận đến run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, hận không thể xông lên lăng trì ta.
Ta bước đến trước mặt tiểu thư, thưa: "Tiểu thư, nô tỳ đã thay người trừng trị đôi gian phu dâm phụ kia."
Tiểu thư khẽ hất cằm lên, "Ừm" một tiếng, ra dáng một vị chủ mẫu uy nghiêm.
"Tiểu thư, người xem tên nam tử này dung mạo ti tiện, xấu xí như vậy, lại còn dám mạo nhận là Cô gia, thật đáng cười."
"Phải biết rằng Nhị gia cao lớn tuấn tú, cao đến thước tam có dư." Ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Hoài Thịnh, ra vẻ tiếc nuối lắc đầu: "Chậc chậc, tên nam nhân này nhìn qua đã biết ốm yếu vô cùng, gió thổi qua cũng ngã."
Tiêu Hoài Thịnh tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, quát lớn: "Bản vương là Tiêu Hoài Thịnh, mau thả bản vương ra, nếu không thì đừng trách bản vương san bằng Thôi phủ!"
Ta không hề tỏ ra sợ hãi: "Rừng lớn thì chim muông gì cũng có, hạng người nào cũng dám nói mình là Quận vương điện hạ, đúng là si tâm vọng tưởng! Hạng người như ngươi, ngay cả xách giày cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng, vậy mà còn dám nói mình là Cô gia."
Vừa nói, ta vừa bước đến gần hai người, chống tay lên hông và nhổ nước bọt: “Các người tư thông vụng trộm, hủy hoại danh tiếng Thôi tiểu thư của ta. Ta nghĩ ta nên cởi y phục của các ngươi và đưa ra ngoài phố!”
Tiểu thư gật đầu đồng ý, ta lại càng tự hào hơn.
"Hỗn xược! Sao ngươi dám..."
Ta nhét một miếng giẻ vào miệng hắn và tát hắn hai cái thật mạnh.
Tiêu Hoài Thịnh, Quận Vương Quý Châu, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, trong mắt nhanh chóng đỏ bừng, tràn ngập hung hãn cùng oán hận.
Ta mỉm cười, thấp giọng nói: “Quận vương giả mạo này, ngươi nên trách nữ nhân xấu xí bên cạnh ngươi, nếu không phải tại nàng ta thì ngươi làm sao có thể bị hại được.”
"Ngươi nên suy nghĩ kỹ xem, nàng ta thực sự yêu ngươi hay chỉ đang lợi dụng ngươi?"
Liễu Ngọc Vân nghe hỏi trợn to mắt, đang định tự vệ, nhưng vừa mới thút thít, ta đã chặn miệng nàng ta lại như thường lệ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");