Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
  3. Chương 11
Trước /16 Sau

Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng, tiểu thư hạ lệnh lột y phục của hai người, trói chặt vào cột trụ giữa phố.

Lại lấy một tấm vải trắng, chấm mực, viết lên đó bốn chữ "Gian phu dâm phụ", rồi buộc lên người bọn họ.

Phố xá vốn là nơi người qua kẻ lại tấp nập, chắc hẳn ai ai đi qua cũng đều nhìn thấy, đủ khiến bọn họ xấu hổ đến c.h.ế.t đi được.

Tin tức Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân tư thông với nhau, trong nháy mắt đã truyền khắp cả kinh thành.

Các quý nữ kinh thành dù có yêu thích dung mạo tuấn tú của Tiêu Hoài Thịnh, nhưng được giáo dục trong những gia đình gia giáo, nên rất khinh thường loại hành vi này.

Vị tiểu thư họ Hoàng, con gái ngài Thị lang vốn có hiềm khích với tiểu thư nhà ta, vậy mà lại đưa thiếp đến tận nhà bái kiến, một là để xin lỗi vì chuyện ở Hồng Âm hôm lâu đó đã trách mắng tiểu thư không có chứng cứ, hai là vì chuyện ngày hôm qua.

Bảo sao người ta nói lòng dạ nữ nhân khó đoán như kim dưới đáy biển.

Lúc thân thiết, hai người có thể vừa uống trà, vừa ăn hạt dưa, mắng chửi nam nhân cả buổi chiều.

Lúc bất hòa, đi trên đường cũng phải lời qua tiếng lại, mỉa mai nhau vài lượt.

Hai người mắng chửi nhau cả buổi chiều, vỏ hạt dưa vứt đầy đất, trà cũng phải châm thêm mấy lần.

Tiểu thư đã nguôi giận, Hoàng Tương Nhi cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cuối cùng, Hoàng Tương Nhi nói với tiểu thư: "Hôm lễ Thất Tịch, ta thật có lỗi với ngươi, không ngờ nha đầu ti tiện kia lại độc ác đến vậy."

Tiểu thư khẽ thở dài một tiếng, tay áo phất lên, ra dáng một nữ hiệp hào sảng: "Ta còn tưởng chuyện gì, nha đầu kia thân bại danh liệt, đúng là đáng đời!"

"Chỉ cần ngươi không tranh với ta vịt quay ở lầu Hồng Âm và y phục mới ở cửa hàng Bảo Tiên Các nữa thì mọi chuyện đều dễ nói."

Hoàng Tương Nhi bật cười khanh khách, rồi nói bằng giọng u oán: "Thôi Bảo Nghi, ngươi nằm mơ đi, vịt quay và y phục mới ta nhất định phải giành cho bằng được."

Tiểu thư tức giận đến mức suýt chút nữa đã lấy roi tre đuổi nàng ta ra ngoài.

Còn ta thì hai mắt rưng rưng nhìn tiểu thư: "Tiểu thư khó khăn lắm mới nhớ ra nô tỳ thích vịt quay."

Tiểu thư lảng tránh không đáp.

Chuyện của Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân gây xôn xao dư luận một thời, đến cả Thôi Bảo Trân đang theo học ở ngoại ô kinh thành cũng nghe thấy.

Thôi Bảo Trân hớt hải chạy một mạch ba mươi dặm đường về nhà, vừa bước vào cửa đã vội vã đến thẳng Trục Xuân viện, chẳng nói chẳng rằng, buông ngay một câu với tiểu thư nhà ta: "Tỷ tỷ, đừng thích Tiêu Hoài Thịnh nữa!"

Tiểu thư ngơ ngác: "Ta khi nào thích Tiêu Hoài Thịnh?"

Thôi Bảo Trân nghẹn lời, tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng lên xuống, một lúc sau mới nói: "Vậy tại sao tỷ tỷ lại xin Thái hậu ban ân, nói muốn gả cho Tiêu Hoài Thịnh?"

Tiểu thư giận dữ gõ ngay vào đầu cậu ta một cái rõ đau: "Rõ ràng là Thái hậu yêu quý ta nên mới ban hôn cho ta và Tiêu Hoài Thịnh, Thôi Bảo Trân ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!"

Thôi Bảo Trân chớp chớp mắt, ngây người ra.

Tuy nhiên, Thôi nhị gia đã nhún nhường trước mặt Thôi Bảo Nghi hơn mười năm, làm sao lại không biết cách lấy lòng tỷ tỷ mình chứ.

Thôi Bảo Trân vội vàng nở nụ cười, liên tục nói: "Ra là vậy, ra là vậy, tên Tiêu Hoài Thịnh đáng chết, dám cả gan nói bậy nói bạ rằng tỷ tỷ ái mộ hắn, hại ta tưởng rằng…Hừ, ta đã bảo tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, sao lại phải gả cho hắn ta chứ."

Tiểu thư quả nhiên nguôi giận.

Chỉ có điều đầu óc của Thôi nhị gia đúng là khiến người ta phải lắc đầu ngán ngẩm.

Hắn lại chẳng biết sợ là gì mà nói: "Lần trước gặp Phó Đệ, ta thấy cũng được đấy chứ. Phó Đệ Phó Đệ, sau này nếu hắn làm tỷ phu của ta, ta vẫn có thể gọi hắn một tiếng đệ, ha ha ha..."

Tiểu thư nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận, nhưng tiếng cười của Thôi Bảo Trân thật sự quá đáng ghét, khiến cho tấm lòng bao dung của người tỷ tỷ cũng không thể nhịn được nữa. 

Tiểu thư chỉ tay ra cửa, quát lớn: "Cút!"

"Vâng ạ." Thôi Bảo Trân vội vàng ngậm miệng, trước khi đi còn nháy mắt với ta, để lại một câu "Chăm sóc tỷ tỷ ta cho tốt nhé" rồi vội vã rời đi.

Tiểu thư xoa xoa đầu, thở dài: "Thôi Bảo Trân này đúng là càng ngày càng không biết trời cao đất dày, dám cả gan làm trò trước mặt ta."

Cuối cùng tiểu thư lại đập mạnh xuống bàn, lửa giận bừng bừng nổi lên: "Tức c.h.ế.t ta rồi, bài vở nhiều như vậy mà hắn ta dám trốn học về nhà, xem ta có mắng c.h.ế.t hắn không!"

Ôi, tiểu thư của ta lúc nào cũng dịu dàng như vậy.

Trời lạnh, Thôi Bảo Trân lại gây chuyện.

Thái hậu đáng chết, vì cháu trai ruột của bà ta mà triệu tiểu thư nhà ta vào cung.

Hức, tiểu thư lại còn không cho ta đi cùng, ta chỉ có thể ở nhà mà sốt ruột chờ đợi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Copyright © 2022 - MTruyện.net