Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
  3. Chương 4
Trước /16 Sau

Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiêu Hoài Thịnh là con trai út của Vinh Nam Vương, năm lên mười đã được phong làm Quận vương. 

Đến năm mười ba tuổi, Thái hậu đích thân ban hôn, gả hắn cho tiểu thư làm vị hôn phu.

Nghe đồn hắn có phong thái tựa ngọc, dung mạo tuấn tú, ngày tấn phong khoác long bào năm móng sắc trà, đi giày đen đế dày, đai ngọc bay phấp phới, bỗng chốc trở thành người trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các kinh thành.

Nhưng than ôi, "thần nữ có ý, Tương vương có chủ", vì thế các nàng đều ganh ghét tiểu thư, yến tiệc trong kinh thành hiếm khi có vị tiểu thư nào gửi thiệp mời đến.

Thêm vào đó, Tiêu Hoài Thịnh quanh năm trấn thủ Thanh Châu, nên tiểu thư đến nay vẫn chưa từng gặp mặt vị hôn phu này.

Sao giờ lại nhắc đến Tiêu Hoài Thịnh?

Chỉ thấy tiểu thư khẽ thở dài.

"Ngốc nghếch."

Nàng liếc nhìn ta, vẻ mặt chất chứa muôn vàn ưu tư.

"Kim Châu hận ta, oán ta là vị hôn thê của Tiêu Hoài Thịnh, khiến nàng ta và chàng không thể danh chính ngôn thuận bên nhau, oán ta chuộc nàng ta về rồi còn dạy nàng ta cầm kỳ thi họa, oán ta rõ ràng xem nàng ta như người thân thiết, nhưng chung quy nàng ta vẫn chỉ là một nô tỳ trong phủ. Thúy Thúy, Kim Châu cùng Tiêu Hoài Thịnh đã phóng hỏa thiêu c.h.ế.t ta, cha ta... bởi vậy mà đau lòng vô cùng, chẳng còn tâm trí nào lo việc triều chính. Thế nhưng Tiêu Hoài Thịnh lại vu oan cha ta cấu kết với Ngũ tướng quân, thông đồng với Tây Lương, ý đồ mưu phản. Phủ Thái phó tan nát, cha mất rồi, Triệu di nương cũng không còn, khi quan binh đến tịch thu gia sản, ngươi và Thôi Bảo Trân đều bặt vô âm tín. Hai ả tiện nhân kia lại được sống an nhàn sung sướng!"

Tiểu thư dừng lại một chút, thấy ta phẫn uất, liền dịu giọng nói: "Thúy Thúy, ngươi phải nhớ kỹ, đừng báo thù cho ta, hãy sống thật tốt. Nếu có thể, thay ta thắp cho Phó Đệ và mẹ hắn một nén nhang, ta nợ bọn họ."

Dứt lời, thân ảnh tiểu thư như làn khói tan biến không còn chút dấu vết.

Ta kinh hãi, chẳng còn nghĩ kịp điều gì khác, chỉ biết oà lên khóc lớn.

Hôm sau, ta với đôi mắt sưng húp như quả óc chó đến hầu hạ tiểu thư.

Có lẽ do hôm qua ta khóc lóc quá ồn ào, tiểu thư nhìn ta với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Thúy Thúy, ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa được không! Ngươi đã nhìn ta suốt một canh giờ rồi đấy!"

Ta nghẹn ngào, nhìn tiểu thư trước mặt tươi tắn rạng ngời, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, bèn òa khóc: "Tiểu thư, người đối với nô tỳ thật tốt, còn biết nô tỳ nhìn người đã một canh giờ."

Thôi Bảo Nghi bất đắc dĩ, sao mình lại tìm được một nha đầu ngốc nghếch thế này chứ.

Một lát sau, Kim Châu chậm rãi bước vào.

Nàng ta không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, cứ thế ngồi xuống giường đối diện tiểu thư, ôn tồn nói: "Cây đàn trong phòng nô tỳ không được tốt lắm, nghe nói trong phủ Ngũ tướng quân có một cây đàn làm bằng gỗ cổ thụ, toàn thân đen bóng, tên là Lục Kỳ..."

Chưa đợi Kim Châu dứt lời, ta liền giơ tay cho nàng ta một cái tát.

"Thúy Thúy!"

Tiểu thư giật mình, Kim Châu cũng kinh ngạc đến mức ngã ngồi xuống.

Tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, dù là tiểu thư trong mơ cũng vậy.

Trong mơ tiểu thư bảo ta tát Kim Châu, vậy nên ta mới tức giận cho nàng ta một cái tát.

Chỉ là da mặt Kim Châu dày quá, đánh đến nỗi tay ta còn thấy đau.

Ta xưa nay vốn không chịu được đau, nước mắt lưng tròng nói: "Tiểu thư, Kim Châu là nô tỳ người mua về, vậy mà dám ngang hàng với người, thật quá phận!"

Kim Châu được mua vào phủ đã hơn mười ngày, hôm nay lại là lần đầu tiên dám ngồi cạnh tiểu thư.

Nàng ta rất khôn khéo, biết phải từng bước thử thách giới hạn của tiểu thư.

Tiểu thư cũng nhận ra điều đó, nhưng nhìn Kim Châu vẻ mặt tủI thân, lại mềm lòng, muốn bênh vực nàng ta đôi chút: "Nhưng Kim Châu..."

Ta lập tức cho Kim Châu thêm một cái tát: "Kim Châu, con nha đầu láo xược này, vừa rồi còn dám trừng mắt với người, đây là không phục! Thật sự khiến nô tỳ tức c.h.ế.t mất."

Kim Châu trừng mắt là với ta, nhưng khổ nỗi ta đang đứng cạnh tiểu thư, cho nên trừng mắt với ta chính là trừng mắt với tiểu thư.

Bình ma ma bưng trà vào cho tiểu thư cũng nói: "Tiểu thư, nô tài phải ra dáng nô tài, huống hồ lại là loại nô tài lai lịch không rõ ràng này."

Bà ta lại liếc xéo Kim Châu một cái, khẽ buông lời chế giễu: "Kẻ nào không biết, còn tưởng phủ Thái phó có đến hai vị tiểu thư."

Vị tiểu thư vốn kiêu căng, nghe vậy liền nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt phượng long lên sòng sọc, lấy lại uy nghi thường ngày quát: "Kim Châu! Kẻ nào cho phép ngươi sánh ngang với ta!"

Kim Châu vội vàng quỳ xuống đất, nước mắt tuôn rơi lã chã như những hạt châu long lanh.

"Tiểu thư, là Kim Châu thất lễ, mong tiểu thư thứ tội."

"Cả đến cái đầu cũng chẳng buồn cúi xuống, chỉ nói dăm ba câu như vậy, thế mà gọi là nhận lỗi ư?" Ta tức giận túm lấy tóc nàng ta, hung tợn trừng mắt nhìn.

"Tiểu thư ban cho ngươi cơm no áo ấm, cho phép ngươi học hỏi cầm kỳ thi họa, đó là phúc phần ba đời nhà ngươi, nếu không có tiểu thư nhà ta, ngươi đã sớm bị bán đi nơi nào rồi cũng chẳng hay! Tiểu thư còn dùng ngọc bội mà phu nhân để lại chuộc thân cho ngươi, ân tình sâu nặng như vậy mà ngươi dám quên, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dung Hợp Dị Thế Giới Đích Thế Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net