Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi
  3. Chương 11: Cái gì gọi là tình yêu chân thành
Trước /20 Sau

Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 11: Cái gì gọi là tình yêu chân thành

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: Cái gì gọi là tình yêu chân thành

Kết quả Úc Nhiễm vẫn là đem cái khăn quàng cổ kia mang lên, cô bị nóng đầu đầy mồ hôi, chính là một mực không chịu lấy xuống, bộ khoái đồng hành đều biểu thị sợ ngây người!

"Lão đại đây là thế nào, lạnh thành như vậy?" Bọn bộ khoái bắt đầu xì xào bàn tán

"Nghe nói thân thể không khỏe, có thể nhiễm phong hàn"

"Như vậy a, lão đại thật là tận chức, ngã bệnh còn ra ngoài phá án"

"Phải a phải a...."

Bọn bộ khoái nghị luận đến vô cùng hăng say, Úc Nhiễm bịt tai làm như không nghe thấy, sắc mặt cô trước sau bình tĩnh, dưới da mặt lại nóng đến luống cuống

Chủ hộ họ Chu báo án, ở trong thành có một cửa hàng nhỏ, làm buôn bán trái cây, so với mấy vụ án nhà trước, thực sự không tính là nhà giàu

Một nhóm Úc Nhiễm đi tới trước cửa hàng Chu gia ngừng lại, cô làm theo phép ở bên hong dự định đưa ra một yêu bài để biểu thị thân phận, kết quả lại sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được yêu bào của cô

"Lão đại?" Lô Nguyệt nhỏ giọng kêu cô một tiếng

Úc Nhiễm hơi hoàn hồn, trong đầu lại cảm thấy rất không ổn. Cô không phải người vứt bừa bãi, nhưng lần này tựa hồ thật sự sơ sót rồi

"Xin lỗi, yêu bài rơi ở nha môn rồi"

Kỳ thực người hầu vốn giữ ở ngoài cửa cũng không có ý định cản cô, gương mặt Úc Nhiễm chỉ là bày ở nơi này, ai không quen biết, thực sự không có gì cần phải chứng minh thân phận

Người làm không chút nào làm khó dễ, trực tiếp để cho bọn họ vào cửa

Úc Nhiễm ngoài miệng giải thích như vậy, nhưng trong lòng cô biết, yêu bài của cô cũng không phải bởi vì quên mà không có mang theo. Một lần cuối cùng cô thấy được yêu bài, đại khái là thời điểm tối hôm qua đi ngủ cởi đi quần áo, sau đó cô luôn lơ là việc này

Cùng lúc đó, Tư Không Linh đang đứng ở trong phòng của Úc Nhiễm, trong tay ước lượng yêu bài của Úc Nhiễm, một bên nghiên cứu tài sản của Úc Nhiễm hợp thành, một bên đánh cái ý định quỷ quái gì

Ô..... sau khi Tư Không Linh lục ra một vòng, biểu thị vô cùng ghét bỏ. Cái gì chứ, nói thế nào bộ đầu cũng là nghề nghiệp có mặt mũi, Úc Nhiễm làm sao có thể sống đến bủn xỉn như vậy? tất cả tủ của cô, cơ hồ đều là trống rỗng, hàng xa xỉ gì cũng thanh toán rồi, nhưng Úc Nhiễm tốt xấu là một nữ tử, thỉnh thoảng cũng không biết trang điểm chính mình một chút sao?

Trong tủ quần áo cái gì cũng không có, son phấn của nữ nhi thì càng khỏi phải nói, cô quả thực sống đến sơ xài hơn nam tử

Tư Không Linh lại tìm ra một bình kim sang dược, mở ra đổ rồi đổ, cái gì cũng không có đổ ra

Nàng thực sự là phục Úc Nhiễm, xem ra yêu bài này đã tính là thứ đáng giá nhất rồi

Tư Không Linh suy đi nghĩ lại, ra nha môn một chuyến

"Đại nhân, Kim thiềm (cóc vàng) kia đêm qua khi ta khóa cửa vẫn còn tốt lành ở đây, ai biết hôm nay trời vừa sáng đã không thấy tăm hơi" Chu lão gia tuổi tác không nhỏ, nếp nhăn đầy mặt, quanh năm quản lý chuyện làm ăn cửa hàng, đi đường đến sống lưng đều thật không thẳng

Cửa hàng Chu gia và nhà ở nối liền cùng nhau, trước nhà trọ sau nhà ở, Kim thiềm này đặt ở trong cửa hàng, tượng trưng tụ tài nạp bảo

Úc Nhiễm nhìn địa phương vốn đặt Kim thiềm, án mất trộm liên tiếp, để cô rất khó không đem việc này cũng dính dáng đến phạm nhân chuyên nghiệp Tư Không Linh

Nhưng Úc Nhiễm cũng không phải không có chứng cứ thì tùy tiện định tội người ta, cho dù khả năng cô ôm lên Tư Không Linh là có khả năng, nhưng vẫn là để người đem bộ khoái trong trong ngoài ngoài kiểm tra một lần

Úc Nhiễm sờ soạng mặt bàn một cái, lòng bàn tay dính chút đất hạt đã khô

"Đại nhân, có câu nói ta không biết có nên nói hay không" Chu lão gia ngoài miệng nói như vậy, nhưng mặc kệ có nên nói hay không, hắn vẫn là nói tiếp, "Tiểu tặc này phạm vào mấy cái vụ án, tuy sau đó trả lại tang vật, nhưng nha môn các ngươi, cũng không có thể cứ tính như vậy bỏ đi a! Ai biết cô ta còn có phạm án nữa hay không, ai biết sau này phạm vào án còn có sẽ trả lại nữa hay không, không phải là còn để mấy bách tính chúng ta lo lắng đề phòng sao?"

Úc Nhiễm trầm mặt, cô cũng là có khó xử mà! Lại nói, Tư Không Linh võ công cao như vậy, cô xác thực không bắt được nàng a!

Nhưng mà cô mới phản ứng được, Chu lão gia nói như vậy, ý tứ cũng đã nhận định nghi phạm là Tư Không Linh rồi. Úc Nhiễm muốn nói chút gì để hắn đừng qua loa kết luận, nhưng mà Chu lão gia không cho cô cơ hội mở miệng

"Ngài nói đồ vật khác trộm đi cũng thôi, Kim thiềm này là có xem trọng, người ngoài ngàn vạn không thể chạm vào, lần này ngược lại tốt rồi, trực tiếp thì cho trộm rồi, ngài nói coi như là trả về, khí số kia cũng gần như tan hết, không phải là....!"

"Lão đại, ở ngoài cửa sau có nửa vết chân bùn" Lô Nguyệt đột nhiên chạy tới nói.

Úc Nhiễm liếc mắt nhìn vẻ mặt đau khổ của Chu lão gia, quay đầu lại lập tức đi qua với Lô Nguyệt, cô ngồi xổm người xuống nhìn nữa dấu chân phía trước đồng thời bị kéo dài đến biến hình, tuy rất cạn, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Cô suy nghĩ một chút lại xoay người lại từ trong cửa hàng liếc mắt nhìn bật cửa của cửa sau, quả nhiên có một đạo dấu vết bị đạp

Tư Không Linh chắc là sẽ không lưu lại manh mối rõ ràng như thế. Úc Nhiễm rất nhanh thì có mặt mũi rồi, vỗ vỗ tay đứng dậy

"Chu lão gia, trong phủ còn làm mất đi những vật khác?" Úc Nhiễm hỏi

Chu lão gia lắc đầu, "Không có, là một món này"

Úc Nhiễm trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: "Như vậy trong cửa hàng vào đêm, có phải là trước sau hai cánh cửa đều sẽ khóa lại?"

"Đây là tự nhiên"

"Có thể mượn chìa khóa nhìn hay không?"

Chu lão gia không có từ chối, để người đem hai chìa khóa lấy qua, "Đây là của cửa trước, đây là của cửa sau"

Khóa cửa trước khóa ở bên trong, khóa cửa sau ở bên ngoài. Úc Nhiễm lấy tới tay thì phát hiện, chốt khóa cửa sau có bị khí cụ cứng ma sát qua dấu vết, mới nhìn không cảm thấy gì, nhưng nghĩ kỹ lại, chìa khóa đôi mở khóa, là sẽ không lưu lại dấu vết như vậy

"Tên trộm cạy là cửa sau" Úc Nhiễm nói xong Chu lão gia thì kinh ngạc, Úc Nhiễm không nhanh không chậm nói tiếp, "Nếu như là kẻ trộm ở ngoài, trừ phi hắn khinh công rất tốt, hoặc là thân thủ nhanh nhẹn, có thể leo tường tiến vào sân, sau đó mở khóa cửa sau vào tiệm. Loại tình huống như thế ta cảm thấy không có khả năng lắm, bởi vì sau khi hắn lấy được Kim thiềm vẫn là từ cửa sau trốn đi, sau đó hoang mang hoảng loạn bị bậc cửa vấp ngã, mới có thể vọt tới trước một bước ở trên đất lưu lại nửa cái vết chân như vậy

"Và còn phải tránh né tằm mắt trong phủ, còn không bằng lại cạy cửa trước rời đi an toàn hơn" Úc Nhiễm dừng một chút lại nói, huống chi người hoang mang như thế, làm sao có khả năng có khinh công giỏi như vậy, lại không phải Tư Không Linh

"Ý của ngươi là?"

Úc Nhiễm nhìn đã có bảy, tám phần giác ngộ Chu lão gia, "Quý phủ có thợ trồng hoa?"

Tư Không Linh ra khỏi nha môn tiếp theo lại trực tiếp ra khỏi thành, cây cải đỏ ở bên khe suối nhỏ của nhà gỗ khác câu cá, nhìn thấy nàng trở về cũng không có phản ứng gì quá mức kinh ngạc

"Đệ thì nói, lúc này mới mấy ngày?" Hắn ra dáng thở dài một hơi, thầm nghĩ quả nhiên không thể đối với nữ nhân lăng nhăng Tư Không Linh này ôm hy vọng quá lớn

Tư Không Linh cũng không để ý đến hắn, một mình vào phòng, sau đó hình như lấy đồ vật gì đi ra ngoài

"Huh? Tỷ lại đi đâu a?" Cây cải đỏ nhìn nàng lại muốn đi, không nhịn được thu rồi dây câu hỏi.

Tư Không Linh đi qua xoa xoa đầu của hắn, "Tiểu quỷ, tỷ tỷ lần này để ngươi hảo hảo lĩnh hội một chút, cái gì gọi là tình yêu chân thành"

..... Tình yêu chân thành?

Tư Không Linh không ngại cực khổ trở về một chuyến, thực ra là lấy một ít tiền, nàng xông xáo giang hồ vài năm như vậy, kỳ thực vẫn còn có chút của cải

Úc Nhiễm không tốn chút trí lực phá xong một vụ trộm nhà, khi đó đang được Chu lão gia thịnh tình mời lưu lại dùng cơm, Úc Nhiễm lại khổ với khăn quàng trên cổ thực sự quá nóng, liên tục khéo léo từ chối

Chu lão gia không giữ được cô, chỉ đành để người gói bó lớn trái cây ăn vặt làm tạ lễ, bất luận thế nào để cô nhận lấy. Úc Nhiễm không phải người tham ăn, tuy nhận, nhưng quay đầu thì cho bọn bộ khoái chia ra, chính mình chỉ chừa một chút

Thời điểm trở lại nha môn, Úc Nhiễm ngay lập tức vội vã trở về phòng, lấy xuống khăn quàng trên cổ

Động tác của cô khi đang nhìn đến đồ vật đặt trên bàn hơi run run, cô tiện tay đem khăn quàng cổ ném qua một bên, cầm lấy một bộ thường phục chỉnh chỉnh tề tề trên mặt bàn

Là vải vóc không tệ, màu sắc kiểu dáng cũng rất đẹp, một bộ xiêm y mới tinh như vậy giá cả đương nhiên sẽ không thấp. Là ai đưa cho cô?

Úc Nhiễm thật nghĩ mãi mà không ra. Chẳng lẽ là Lô Nguyệt? Tiểu tử kia tuy ở nha môn làm bộ khoái, nhưng thực sự gia cảnh rất tốt, muốn nói tùy tiện tặng đi y phục như thế, trong nha môn đại khái cũng chỉ có hắn

Nhưng mà đang êm đẹp làm gì tặng cho cô cái này? Hơn nữa vừa rồi, bọn họ không còn cùng nhau ra ngoài phá án sao?

Úc Nhiễm định tìm hắn tới hỏi xem, thế nhưng khổ với dấu hôn, tạm thời thôi đi. Cô không có việc gì, liền thừa dịp thời gian rảnh rỗi, ở trước cửa trên đất trống luyện đao một hồi

Mới lại nghĩ tới chuyện của yêu bài, Úc Nhiễm xuất thần, lưỡi dao trong vô ý cắt vỡ cánh tay của chính mình

"Á...." Úc Nhiễm lập tức dừng lại, hít vào một ngụm khí lạnh. Một bộ thường phục duy nhất cũng bị cắt vỡ, máu từ vết thương chảy ra, làm dơ quần áo

Tư Không Linh ăn mặc quần áo La Hương cách đó không xa, trong lòng không nhịn được mắng cô một câu ngu ngốc

Một người nhìn rất khôn khéo, làm sao sẽ tay chân vụng về thành như vậy!

Hết chương 11

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả quân số dư thông minh không quá đủ, phá án cái gì tạm chấp nhận một chút, các ngươi chỉ cần biết rằng ý của ta là Úc bộ đầu vẫn là rất lợi hại, chỉ là tiểu tặc quá thông mình lanh lợi mà thôi

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mười Lăm Mùa Xuân

Copyright © 2022 - MTruyện.net