Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả nhà cũng nghĩ thì ra là thế, Tô Xán cũng tìm được chỗ dựa cho biểu hiện xuất sắc của mình, chỉ có cậu cả Tằng Toàn Minh hoang mang vì hạnh phúc tới quá đột nhiên, không có phản ứng thích hợp.
Ông ta chẳng nhớ mình bao giờ nói tới chuyện liên quan tới trận lũ lụt này, có điều châm biếm tệ nạn quan trường, thi thoảng cũng lảm nhảm, khi răn dạy cũng nói với Tô Xán không ít thứ, nghĩ rằng mình tình cờ đem công tác vào lời răn dạy cháu, Tô Xán ghi vào trong lòng như thế, làm ông rất vui mừng.
Công tác phỏng vấn của Trương Triêu Dương kết thúc, rời khỏi Hạ Hải, chẳng bao lâu biểu dương với Tằng Toàn Minh cũng tới, khẳng định đầy đủ giác ngộ chính trị của ông, được cả cao tầng tỉnh nhất trí tán thành.
Tờ ( Đảng phong) mới nhất có một chuyên đề, thông qua tác giả nhỏ Tô Xán, viết về ý thức phòng ưu ngừa nạn của cán bộ cơ sở, hưởng ứng yếu cầu tinh thần " cán bộ trong đảng phải kiểm điểm lại" của cao tầng lãnh đạo.
Phó bí thư tỉnh ủy Dương Tranh Lượng là cán bộ từ Hạ Hải đi lên, cũng từng là cấp trên của Tằng Toàn Minh, thực lòng mà nói khó có lãnh đạo nào quên được cấp dưới như Tằng Toàn Minh, chuyên môn gọi điện tới hỏi thăm biểu dương, thuận tiện hồi ức lại thời gian ở Hạ Hải.
Tằng Toàn Minh tức thì thành nhân vật nóng bỏng trong tỉnh Tây Xuyên, khuôn mặt nghiêm nghị bất giác thêm nụ cười, mặc dù nhiều người nhận xét, ông cứ như trước thì hơn, cười quá khó coi...
Ngược lại Tiêu Phi gần đây ít nói đi nhiều, thấy Tằng Toàn Minh liền né tránh, ghen ghét trong ánh mắt càng nghiêm trọng, không thể phát tiết với người ngoài, thi thoảng nói với vợ con:" Chẳng qua là dựa hơi thằng cháu thôi, vênh váo cái gì!"
"Kính coong!" Cả nhà đang ăn uống trò chuyện vui vẻ thì chuông cửa vang lên, Tằng Toàn Minh cau mày, tuy gần đây quen có khách tới bái phỏng, nhưng hôm nay cả nhà quây quần vui vẻ còn có người tới, không khỏi mất hứng.
Dù là thế Doãn Thục Anh vẫn đi ra mở cửa.
Xuất hiện ở cửa là một nam tử trung niên, tay xách hai bình Ngũ Lương Dịch chứa trong bình sứ trắng muốt, bên cạnh là phụ nữ trung niên tay sách hộp thuốc bổ "trí lực quan", thứ thuốc bổ giành cho tuổi trung niên.
Nam tử trung niên nhìn thấy cảnh tượng trong nhà hơi lúng túng:
-.. À, đây là nhà chủ nhiệm Tằng phải không, ừm, mọi người đang ăn cơm, tôi tới thật không đúng lúc.
Thực ra bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, nhưng hôm nay thưc ăn thịnh soạn, mọi người lại nói chuyện vui vẻ, nên ăn hơi lâu, thời gian chuẩn bị cũng lâu.
Doãn Thục Anh hỏi:
- Ông là...?
- Tôi họ Điền, tên Điền Phong, hiện giờ nhậm chức ở Nhất Trung, hôm nay tới báo hỉ cho chủ nhiệm Tằng...
Doãn Thục Anh liền mời vợ chồng họ vào, Tằng Toàn Minh cũng rời bàn ăn đón, thái độ rất nhiệt tình.
Điền Phong biết chuyện cũng là sau này rồi, khi tạp chí đảng của chi bộ đảng Nhất Trung cũng đăng lại chuyên đề liên quan tới Tô Xán và Tằng Toàn Minh, ông ta toát hết mồ hôi, hiện giờ cục trưởng cục kiến trúc vì thất trách mà sắp bị mất trức, bên trên đang thương lượng vấn đề cục trưởng mới, Tằng Toàn Minh tất nhiên tiến vào tầm mắt lãnh đạo cấp trên.
Lớn chuyện rồi, công trình trong tay con rể vẫn cần nhờ vả nhiều cục kiến thiết, nếu như tằng Toàn Minh mà lên thì mọi chuyện muộn rồi, ông ta mà khai đao với Tiêu Phi thì mình cũng bị quy vào cùng một mạch, chạy đâu cũng không thoát. Điền Phong nửa đêm giật mình tỉnh giấc, trằn trọc mãi không ngủ được vì chuyện này, nhưng lời chính bản ngày hôm đó vẫn văng vẳng bên tai, mặt mũi nào tới ăn nói với người ta, cuối cùng bị vợ đùn đẩy mãi mới chịu hỏi thăm địa chỉ nhà Tằng Toàn Minh, sách quà tới. Không ngờ lại gặp đúng lúc cả nhà người ta ăn cơm, có chút lúng túng.
Điền Phong len lén nhìn sắc mặt Tằng Toàn Minh, đoán xem ông ta có bực mình không, giành trước nói:
- Ha ha, chúng tôi ngồi chút rồi đi ngay, chủ nhiệm Tằng, lần trước tôi nói chuyện hơi quá khích, chỗ nào đắc tội, mong anh không để bụng. Về sau kiểm điểm lại, thấy mình không phải...
Tằng Toàn Minh xua tay:
- Không sao, đó chỉ là chuyện nhỏ, còn phiền anh đi một chuyện, lần sau tôi mời khách...
- Tôi mời, tôi mời, nhất định phải để tôi mời.
Không nghĩ hôm nay Tằng Toàn Minh dễ ăn nói như thế, Điền Phong yên tâm hẳn, nhìn sang Tô Xán, mắt sáng lên:
- Ồ, hôm nay còn một tin tức tốt nữa, đây là Tô Xán phải không, rất đẹp trai sáng lán, học sinh ưu tú như thế, Nhất Trung nhất định phải nỗ lực tiếp thu rồi, hôm nay tôi tới là đại biểu cho trường học tuyên bố quyết định của trường. Nhất Trung đã quyết định nhận em, không cần làm thủ tục phức tạp, khai giảng tới báo danh là được! Em có thể tự chọn lớp, không cần dùng máy vi tính xếp lớp.
Thấy cả nhà Tô Xán vui mừng bất ngờ quên cả cám ơn, Điền Phong thấy tới lúc rồi, nói vài câu rồi để lại quà cáp, cùng vợ đi về. Ra cửa hồi tượng lại Tằng Toàn Minh đáng lẽ là nhân vật dần dần ảm đạm, không ngờ nhờ đứa cháu mà được dát vàng lên người, lẩm bẩm:
- Không ngờ, thật không ngờ..
Bữa cơm đó nhà Tô Xán chỉ còn nhớ ăn xong khi mặt trời lặn, rõ ràng không có không khí náo nhiệt như trước đó, cậu út cũng hiếm khi không khoe khoang thành tích kinh doanh của mình, cũng không trách mắng Tằng Viên thái quá, không có khen ngợi hay than thở, thêm vài phần ấm áp.
Bình rượu Điền Phong mang tới được mở ra một cái, uống hết, bình còn lại được ánh nắng sót lại của chiều tà độ thêm một lớp vàng, an tĩnh bày ở đó.
Rời nhà cậu cả, ba người nhà Tô Xán đi bộ về nhà, mẹ thầm lau nước mắt, Tô Xán hỏi vì sao, mẹ lắc đầu, chỉ nói là vui quá nên khóc.
Lại vài ngày nữa trôi qua, trên danh sách trúng tuyển của Nhất Trung viết hai chữ "Tô Xán", đương nhiên loại bổ xung này không cần đưa lên bảng, những người biết chuyện chỉ tự hiểu trong lòng. Tâm thái trường học hơi buồn cười, có người muốn tìm hiểu nguyên do, có điều chẳng ai biết, cái tên này chỉ gây ra chút chấn động nho nhỏ trong tỉnh, cùng với nội bộ đảng cấp cao.
Bất kỳ gợn sóng nào ở xã hội náo nhiệt này đều như thế, có lẽ nhất thời xôn xao, có lẽ nhất thời oanh động, thế nhưng bánh xe thời gian khổng lồ nghiến qua, tất cả giống như con châu chấu bị đè bẹp phía dưới, để lại một dấu ấn phai nhạt.
Có điều đôi khi cũng tạo ra nhánh nhỏ trên dòng sông thời gian chảy cuồn cuộn.
Phó bí thư tỉnh ủy Dương Tranh Lượng đích thân hỏi tới chuyện khu bắc Hạ Hả bị lũ vỡ đê, làm non nửa nội thành bị ngập, tiến hành xử trí người chịu trách nhiệm đê điều, cục trưởng cục kiến thiết thiếu trách nhiệm, đình chức điều tra, do chủ nhiệm ban quy hoạch Tằng Toàn Minh tạm thời thi hành chức quyền cục trưởng.
Dương Tranh Lượng ở tỉnh ủy đang suy thoái, nay đang tìm kiếm mấy cấp dưới cũ như Tằng Toàn Minh, luyện lại mấy cây thương già, bắt đầu dựng lên một nhánh thế lực mới.
Ba người bạn Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương, Tô Xán vẫn cứ nghịch phá như ngày nào, đuổi nhau lên sân thượng dùng làm bếp nướng, cùng nhau tới quán net sớm nhất trong thành phố, chơi Red Alert, Star Craft...
Vương Uy Uy không gọi điện thoại cho Tô Xán một lần nào, Tô Xán cũng chẳng thấy có gì, bọn họ vốn không phải là người ở cùng một thế giới, Tô Xán không cho rằng hai bên qua một lần chơi game mà có thể bỏ qua khoảng cách này.
Khi chơi game, tất cả thân phận và địa vị có thể gạt bỏ, nhưng game chỉ là game, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Game không phân sang hèn, nhưng cuốc sống có tôn ti giàu nghèo, đó là vấn đề hiện thực, tuy người ta suốt ngày nói người người bình đẳng, song chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết thế giới này luôn bất bình đẳng.
Thế giới vẫn vận hành theo quỹ đạo của nó, điều khác biệt duy nhất là cuộc đời người xung quanh Tô Xán đã biến đổi, vô hình trung kết lại với nhau, giống như một chiếc hàng không mẫu hạm, đi về phương xa.
Phương xa, thời xưa gọi là chân trời, bây giờ gọi là thế giới mới.