Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không, buổi tối tao phải học, mày cũng về học đi, hệ thống lại một chút kiến thức, coi chừng thi rớt... À phải, Nhất Trung bọn mày lần này nhận bao nhiêu điểm, giáo viên của mày có tiết lộ không?
Tô Xán cố gắng nắm nhiều thông tin càng nhiều càng tốt, giờ y quên hết điểm trúng tuyển các trường khi ấy là bao nhiều rồi.
Mồm Tiết Dịch Dương há to như cá ngão nhìn Tô Xán, đây có phải là thằng Tô Xán mình quen không, lại bảo mình về học, cẩn thận thi rớt... Nó bị ma nhập à, không vấn đề gì chứ?
Quá ngạc nhiên Tiết Dịch Dương không để ý tới ngữ khí nói chuyện chững chạc đâu ra đó của Tô Xán hoàn toàn không giống học sinh mười sáu tuổi.
Tô Xán đẩy Tiết Dịch Dương một cái:
- Ngậm mồm lại không ruồi nó bay vào bây giờ... Đừng nói mày đến trường ngoài ngắm gái thì chẳng biết cái mẹ gì đấy nhé.
Bị Tô Xán khích đểu, Tiết Dịch Dương quả nhiên quên luôn sự khác thường của y, đáp:
- Không nói rõ, khóa trước điểm trúng tuyển là 610, lần này giáo viên trường tao đoán chừng sẽ hạ xuống một ít.. Mà, mày muốn thi vào trường tao à?
Nói tới đó hắn không khỏi có cảm giác ưu việt:
- Trường tao không dễ thi vào đâu đấy, rất nghiêm khắc, với điểm thi lần trước của mày, bao nhiêu nhỉ, à 480, ở lớp tao có mà đứng bét, mày thực tế một chút đi.
Tô Xán thầm chửi trong lòng, dám dùng thái độ ưu việt này nói chuyện với mình, rất muốn cho hắn một cước xem có còn sĩ diện được không. Mẹ nó, luôn mồm nói trường tao, ông già nhà mày không nộp tiền cho thì hôm nay là ngày cuối cùng mày học ở Nhất Trung đó thằng chó.
- Á!
Tiết Dịch Dương như chợt nghĩ ra cái gì, nhìn Tô Xán với vẻ không dám tin:
- Không phải là... Không phải là mày thi vào Nhất Trung để theo đuổi Trần Linh San chứ!?
Trần Linh San??? Tô Xán ngẩn người một lúc, nhớ ra rồi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó quên, suốt từ thời tiểu học, y thầm thích một cô bé gương mặt hoàn mỹ, cô bé đó tên là Trần Linh San, chóp mũi có nốt ruồi nhỏ cực kỳ duyên dáng, ở trường tiểu học như một cô công chúa, luôn luôn được một đám nữ sinh bảo vệ đằng sau. Sau này càng lấy thành tích ưu tú đỗ vào Nhất Trung, tình yêu trẻ con thơ ngây đó của Trương Khác kéo dài sáu năm, tới khi lên sơ trung mới dần dần phai nhạt. Chuyện này Tô Xán chỉ kể cho hai thằng bạn nối khố là Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ.
Tô Xán về sau vật lộn với cuộc sống, làm sao còn nhớ đối tượng thầm yêu từ cái thời tiểu học, hiện giờ Tiết Dịch Dương nhắc tới mới có cảm xúc, khi đó thầm mến thương nhung nhớ, ngày ngày đi học sớm đợi trước cổng trưởng mong được thấy Trần Linh San, nhưng chẳng bao giờ dám bắt chuyện, chỉ đứng nhìn xa xa... Hiện giờ nghĩ lại, tình cảm trẻ con ngốc nghếch đó mới đẹp nhường nào.
Nhìn bộ dạng mơ màng của Tô Xán, Tiết Dịch Dương có chút thương hại, cũng không hề tán thành cách làm của Tô Xán:
- Mày tốt nhất là bỏ ý định đó đi, có biết Trần Linh San trong trường nổi tiếng ra sao không, có biết bao nhiêu người thích cô ấy không, gần như ngày nào cũng phát hiện ra thư tỏ tình nhét trong ngăn bàn. Huống hồ mày và cô ấy lại không cùng... cùng trường, quên đi, người ta không có khả năng thích mày đâu.
Tô Xán dở khóc dở cười, uổng cho mình vì hắn đau lòng mấy năm, té ra thằng chó này thời nhỏ đáng ghét như thế, có bạn bè kiểu luôn mồm nói bạn mình không xứng với người ta không? Thằng này ngứa da ngứa thịt muốn ăn đòn chắc, sáng tới giờ mình muốn đánh nó mấy lần rồi.
Thừa hiểu Tiết Dịch Dương ít nhiều có cảm giác ưu việt với mình, xem thường ý nghĩ "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga" của mình, nói tuy hơi khó nghe, thực ra cũng muốn tốt cho mình. Tô Xán chẳng buồn giải thích, định giơ chân sút cho hắn một phát vào mông, lòng chợt máy động nói:
- Hay là bọn mình đánh cược, nếu tao thi đỗ vào trường mày, ngày đầu tiên vào trường, máy chổng mông lên cho tao đá một cái. Còn không, ta chổng mông cho mày đá! Chơi không?
Tiết Dịch Dương nhìn thấy Tô Xán vừa hạ chân xuống, bạn bè bao năm thừa hiểu Tô Xán định làm gì mình, cũng xung lên:
- Chơi, thằng nào nuốt lời là con chó.
Bọn họ chia tay nhau, Tiết Dịch Dương lên tuyến xe bus số 8 tới trường Nhất Trung, còn Tô Xán thì đi bộ tới trường, Tam Trung cách nhà y khá gần, chỉ đi bộ chưa tới 15 phút là đến rồi.
Lớ ngớ vừa ngó quanh vừa đi vào trường, như anh chàng nhà quê lên tỉnh vậy, nhìn cái gì cũng hứng thú, Tô Xán từng học ở đây sáu năm, kỷ niệm vô số, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không một lần quay lại nơi này.
Láng máng đi tới lớp, song lúc này di chứng chuyến du hành thời gian xuất hiện, Tô Xán quên mất chỗ ngồi của mình ở đâu, nói đùa, y nhớ được mới là lạ, cho nên y túm luôn một tên bạn học trông có vẻ quen mắt, điều này chứng tỏ thời đó quan hệ đôi bên không tệ, hỏi:
- Ê, tao ngồi chỗ nào vậy mày?
Đúng lúc đó Đường Vũ đi ngang qua nghe thấy, không khỏi quay sang nhìn Tô Xán.
Tô Xán chẳng để ý thái độ của thằng bạn không nhớ nổi tên, ngồi vào chỗ theo hướng chỉ của hắn, dãy ba bàn năm. Ngồi bên Tô Xán là một người bạn không nhớ tên nốt, hàng trước không ngờ là lớp phó Đồng Thanh Vân, còn mỹ nữ lớp trưởng Đường Vũ thì ngồi ở dãy bàn bốn dãy hai, ngay sát đường đi giữa lớp.
Hôm nay là ngày đi học cuối cùng thời sơ trung rồi, mọi người đều có chút đa sầu đa cảm, Đường Vũ cũng vậy, ánh mắt ít đi chút lạnh nhạt thường ngày thêm một phần nhu hòa ưu thương, làm cô bé đẹp não nề. Thường ngày vốn không để ý hôm nay thấy hết sức lưu luyến cuộc sống sơ trung sắp qua đi, đang tán gẫu với cô bạn cùng bàn. Đột nhiên có cô bạn ngồi bàn sau vỗ vai Đường Vũ một cái, đưa cho một đồng năm hào và một tờ giấy.
Cô bạn sau lưng còn cười ám muội chỉ về vị trí của Tô Xán.
Đường Vũ nhận lấy số tiền photo To Xán trả, mở tờ giấy được gấp vuông vức ra, bên trên viết:" Buổi chiều tan học cho mình mượn tập đề các môn hôm qua thấy giáo phát cho bạn được không? Cám ơn!"
Đường Vũ vo tờ giấy lại, quay đầu sang, đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại có vẻ ngạc nhiên, hôm qua Tô Xán photo tập đề số học cực kỳ khó của Đồng Thanh Vân rồi, hôm nay lại còn mượn tập đề các môn khác nữa. Tối hôm qua ăn cơm xong Đường Vũ thử làm tập đề kia, tới mười hai giờ đêm mới giải được sáu mươi đề, mặc dù đối chiếu kết quả tỉ lệ là 95%, muốn làm xong tất cả tập đề các môn, thì bốn ngày tới cũng chỉ vừa vặn đủ thời gian thôi, đương nhiên là trừ đi thời gian Đường Vũ tính dùng để nghỉ ngơi, cô không phải là con mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học.
Không phải kiêu căng nhưng Đường Vũ không cho rằng Tô Xán có thể làm được chuyện giống mình.
Hơn nữa ở thời điểm này với Tô Xán mà nói nên ôn lại kiến thức cơ sở cho vững vàng, chứ không phải là đâm đầu vào giải mấy đề khó, chẳng những không ích gì còn làm kiến thức của y hỗn loạn. Chưa bao giờ nghe nói tới một con chim chưa đứng vững đã học bay. Tuy Đường Vũ với ai cũng lạnh nhạt, nhưng cô là một lớp trưởng tận trách, với mỗi bạn học trong lớp đều nắm được tương đối, cô không lạ gì thành tích học tập của Tô Xán.
Mặc dù lòng đầy nghi hoặc, có điều Đường Vũ vẫn gật đầu với Tô Xán, là học sinh kiểu mẫu, Đường Vũ không thích cái chuyện truyền giấy cho nhau trong lớp thế này, cô cũng chưa bao giờ truyền giấy cho bất kỳ nam sinh nào, là người rất chú trọng nguyên tắc, đương nhiên không thể vì Tô Xán mà có ngoại lệ.
Tô Xán không biết gì cả, chỉ thấy Đường Vũ khẽ gật đầu là yên tâm rồi.