Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt ở xung quanh huyện Linh Thông cải tiến ra, tuyệt đối là một số công tích vĩ đại.
Giang Long một mình lĩnh những chiến tích này, cũng sẽ không được Hoàng thượng đề bạt lên mấy cấp.
Một là Hoàng thượng không thích Cảnh phủ;
Thứ hai là quan viên luôn luôn là nửa cấp nửa cấp mà đi lên, vừa công tác vừa lịch lãm, vừa học tập, theo năng lực dần dần tăng lên, tầm mắt rộng rãi, thông hiểu lõi đời, mới có thể làm càng nhiều chuyện hơn, ngồi trên vị trí cao hơn nắm trong tay quyền lực lớn hơn nữa.
Không có năng lực, không thông lọc lõi, ngồi trên địa vị cao, cũng sẽ chỉ làm lung tung lộn xộn.
Nếu một người lĩnh nhiều công tích như vậy có chút lãng phí, như vậy chỉ cần mấy người này thành thành thật thật không cần vung tay múa chân, như vậy mở cho bọn họ nhiều tiện lợi hơn, cũng không sao rồi.
Dù sao Thường Khiêm và Hạ Lâm đều là lai lịch không tầm thường, dưới tình huống có khả năng, vẫn không cần thụ địch.
Mà xung đột trước đó, chẳng qua là tranh chấp nho nhỏ thôi.
Nếu Giang Long ngăn cản những người này tới dát vàng, đó mới là chặt đứt tài lộ, hủy con đường làm quan của người khác, sẽ kết thù hận tới chết không thể hóa giải.
Hơn nữa bề trên trong nhà hai người này, cũng sẽ coi Giang Long là cái đinh trong mắt, không trừ không được.
Thường Khiêm, còn có Hạ Lâm đích thật là đến dát vàng, còn lại vài quan viên kia cũng có thể lây dính chút lấp lánh, nhưng Giang Long tại đây giống như không chút nào vòng vo nói trắng ra, không khỏi khiến cho bọn họ xấu hổ một trận.
Loại chuyện này, dưới tình huống bình thường đều là trong lòng biết, khó mà nói ra.
Nói ra, thì có chút khó nghe chói tai rồi.
Chỉ có điều Giang Long trước đó quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, không ngờ động thủ, và ném đám người Tần Thọ ra cửa chính, cho nên cũng không có người nào dám mở miệng nói thêm cái gì.
Giang Long liếc nhìn trên mặt mọi người chung quanh một vòng, lúc này mới nhẹ nhàng xua tay.
Hạ Lâm sắc mặt lạnh lẽo, hơi hơi chắp tay, mang theo Hàng Vận và Thư Nghĩa rời khỏi.
Thường Khiêm giờ phút này áo xộc xệch, rất là chật vật, y không dám nhìn thẳng vào Giang Long, bằng không khẳng định còn phải chịu thiệt, tuy nhiên đợi khi xoay người, trong ánh mắt đã hiện đầy vẻ oán độc.
Tần Thọ và Hứa Sinh, dắt díu lấy Vương Thành, gắt gao đuổi kịp.
- Thiếu gia, vài tên này sợ cũng không phải đèn cạn dầu.
Trình Trạch từ cửa hông đi vào đại sảnh, hạ giọng nói.
Giang Long gật gật đầu, cười lạnh nói:
- Ta sẽ phái nhân sự đi nhìn chằm chằm bọn họ, ai dám không nghe ta lúc trước khuyên bảo, hừ!
Đến lúc đó Giang Long dĩ nhiên sẽ không nhân từ nương tay.
Nếu đây là đang ở kinh thành, Giang Long còn sẽ có một ít băn khoăn.
Nhưng ở Bắc Cương, ở huyện Linh Thông!
Trừng trị, thậm chí là giết người, phương pháp xử lý nhiều lắm.
Kế tiếp, Giang Long dặn Phàn Nhân tìm được ba huynh đệ Tề thị đi tới bên ngoài dịch trạm trong thành nhìn chằm chằm.
Hạ Lâm mang theo Hàng Vận và Thư Nghĩa hai người, đi ra khỏi huyện nha, lập tức có tôi tớ dắt ngựa chào đón.
Ba người lên ngựa, lập tức về tới dịch trạm.
Hạ Lâm thân phận cao quý, lần này tới huyện Linh Thông ước chừng dẫn theo gần trăm tên tùy tùng, những tùy tùng này phần lớn là hộ vệ có chút thân thủ, trước khi đến, đều biết rằng Bắc Cương khá hỗn loạn, mang hộ vệ theo để phòng thân, còn có mấy người khác phụ trách nấu cơm cho mọi người và Hạ Lâm.
Đồ ăn tất nhiên là tách ra, thức ăn của Hạ Lâm tinh mỹ nhất.
Vì thế, còn đặc biệt dẫn theo một đầu bếp lại đây.
Thấy ba người trở về, những người này đều tiến lên nghênh đón.
Hộ vệ đội trưởng là người thứ nhất mở miệng:
- Công tử, Cảnh Giang Long kia liệu có chuẩn bị viện cho ngài nghỉ ngơi không?
Trong thành, sau khi dịch trạm trải qua cải biến, tuy rằng có mấy chục gian sương phòng, nhưng lại không đủ tất cả bọn họ ở.
Huống chi, bên kia còn có một đám người, là tùy tùng do Thường Khiêm mang đến.
Hạ Lâm nghe vậy chỉ nhướn mày.
Lấy thân phận của y, mặc kệ đi tới chỗ nào quan viên địa phương nhất định sẽ hầu hạ thật là tốt.
Nhưng Giang Long, căn bản không an bài nơi ở.
Đây là một việc khá xấu hổ, mất mặt.
Hiện tại bị hộ vệ đội trưởng hỏi tới, sắc mặt Hạ Lâm liền có một chút khó coi.
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Lâm đi sát qua hộ vệ đội trưởng.
Hộ vệ đội trưởng đã giật mình với phản ứng của Hạ Lâm, liền vội vàng khom người xoay người.
Hàng Vận nhanh đi theo.
Thư Nghĩa thì lại chậm một bước, hạ giọng nói:
- Cảnh Giang Long lai lịch không tầm thường, vô cùng cường thế, lúc trước ngay cả Thường Khiêm đều bị thiệt hại nặng, công tử bởi vì bất mãn thái độ của Cảnh Giang Long, cho nên không có cho thấy thân phận, ngươi nói với các tùy tùng hộ vệ, tạm thời ở tại dịch trạm, chật trội một chút. Qua mấy ngày, Cảnh Giang Long cũng sẽ an bài thỏa đáng đấy.
- Vâng!
Hộ vệ đội trưởng Lâm Đồng đáp.
- Còn có, Cảnh Giang Long quản lý rất nghiêm khắc, các ngươi không thể ở chỗ này làm xằng làm bậy, đừng uống chút rượu liền gây rối khắp nơi, bằng không đến lúc đó ngay cả công tử sợ là cũng không thể nào cứu được các ngươi!
Thư Nghĩa lại bổ sung một câu.
Lâm Đồng vẻ mặt cảm kích, may mà có Thư Nghĩa để lại nhắc nhở, bằng không theo tính tình của đám thủ hạ coi trời bằng vung lão tử đệ nhất thiên hạ kia, nhất định sẽ nháo ra chuyện.
Những hộ vệ này từ kinh thành đến, tự cho mình rất cao, coi mình là người kinh thành mà kiêu ngạo.
Quan viên và dân chúng huyện Linh Thông trong mắt bọn họ, chỉ là một đám quê mùa mà thôi.
Dọc theo con đường này, đã gây rối không ít.
Chẳng qua ven đường quan viên địa phương sợ hãi Hạ gia quyền thế, không ai dám giải quyết việc chung thôi.
Vẫn nhìn theo Hạ Lâm lên lầu, về tới phòng, Lâm Đồng mới mở miệng an bài.
Nghe được Huyện lệnh huyện Linh Thông không ngờ không có an bài gì khác, những hộ vệ này ai nấy đều không hài lòng.
Đều nói ra oán giận.
Tuy rằng bọn họ chỉ là thân phận tôi tớ, nhưng ở kinh thành, đi ở trên đường cái cũng không ai dám đắc tội.
Hiện tại lặn lội đường xa tới chỗ này, mệt giống con chó, lại còn phải chịu vài người chen chúc trong một gian phòng ở không lớn.
- Dịch trạm tổng cộng mới có mấy gian sương phòng a, có thể chen chúc sao?
- Phòng quá ít!
- Căn bản ở không được!
Lâm Đồng nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi đều nghe rõ ràng cho ta, phòng nơi này, các ngươi chỉ có thể chiếm dùng một nửa.
- Cái gì? Một nửa?
- Vậy một gian phòng chẳng phải là mười người chen chúc?
- Ta vừa rồi tiến đi xem, trong một gian phòng chỉ có hai giường!
- Vậy còn ngủ thế nào?
Bọn hộ vệ đều bất mãn lớn tiếng ồn ào.
- Chỉ có thể chiếm dùng một nửa, là vì một nửa khác phải để cho bọn họ ở.
Lâm Đồng nói xong, dùng cằm hất hất chỉ hướng đám tùy tùng của Thường Khiêm:
- Về phần ở như thế nào, một gian phòng chen chúc bao nhiêu người, các ngươi tự an bài thì tốt rồi.
Gã ở đây là hộ vệ đội trưởng, nhiều lắm thì để một người cùng chỗ là được.
Nghe được Lâm Đồng nói như thế, bọn hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau, tạm thời yên tĩnh trở lại.
Nói như vậy, Huyện lệnh huyện Linh Thông, cũng không an bài nơi nghỉ ngơi cho Thường Khiêm sao?
Thật là thật to gan!
- Còn nữa, nhắc nhở các ngươi một câu, Huyện lệnh huyện Linh Thông lai lịch không nhỏ, quản lý rất là nghiêm khắc, các ngươi đừng giống như dọc theo con đường này vẫn kiêu ngạo càn rỡ, bằng không bị nha dịch địa phương bắt lại, ta cũng sẽ không đi huyện nha cứu các ngươi.
Lâm Đồng thanh sắc đều mãnh liệt:
- Càng sẽ không báo cáo cho công tử gia biết, xuất đầu cho các ngươi!
Dứt lời, xoay người rời đi.
Ông!
Lâm Đồng đi ra vài bước, những hộ vệ này đều giao đầu kết tai lên.
Có người đoán thân thế lai lịch Huyện lệnh huyện Linh Thông.
Có người thì châm biếm, nói ô sa của Huyện lệnh huyện Linh Thông, sợ là sắp bị tháo xuống.
Cũng có người chuyển động con mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Chỉ chốc lát, Thường Khiêm nét mặt đầy vẻ giận dữ mang theo một số người cưỡi ngựa trở lại dịch trạm.
Đều có tùy tùng lên đón.
Lúc nghe thấy phải ở chỗ này nghỉ ngơi, các tùy tùng tất nhiên cũng đều oán giận một trận.
Hạ gia bên này nhìn nhau, xong đều tự tán đi, tự đi an bài phòng nghỉ ngơi.
Đều là người quen, giao hảo chen chúc ở cùng một chỗ là được.
Tuy nhiên phòng thật sự quá ít, cho nên nhất định phải nằm cả đất nghỉ mới đủ.
Thời tiết đã hạ nhiệt độ, ở như vậy, ngược lại sẽ không cảm thấy lạnh.
So sánh với Hạ Lâm, Thường Khiêm mang người đến càng nhiều.
Ngoại trừ hộ vệ và đầu bếp, y còn mang đến không ít nha hoàn, bà tử.
Văn nhân chú ý nhiều, Thường Khiêm mang đến nha hoàn chuyên môn phụ trách thay y xử lý thư phòng, pha trà bưng cơm.
Bà tử thì di chuyển một vài vật phẩm khá nặng.
Chuyến này Thường Khiêm ước chừng mang đến bảy xe ngựa to hàng hóa, tất cả đều là những vật như đồ cổ kinh thư và tranh chữ.
Gian phòng quá mức đơn sơ, Thường Khiêm có thể sẽ không ở đấy.
Giờ phút này bà tử và chúng nha hoàn nghe vậy, lại phải ở chỗ lại này, ai ai cũng kêu khổ.
Kéo tới mấy xe ngựa to đồ dùng hàng ngày như vậy, sương phòng dịch trạm làm sao có thể bày hết?
Cũng không bày ra đến, Thường Khiêm nhất định sẽ quen.
Tuy rằng bề ngoài Thường Khiêm giống nữ nhân quyến rũ, có thể mê đảo đám lớn cô gái.
Nhưng các nàng đều biết rằng, vị công tử gia này thiên tính lạnh lùng, vô cùng khó hầu hạ.
Sơ suất một cái...
Các nàng từng thấy rất nhiều nha hoàn trong phủ bị Thường Khiêm hấp dẫn, mới đầu Thường Khiêm còn lời ngon tiếng ngọt.
Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, không còn cảm giác mới mẻ, vị công tử này sẽ vứt bỏ như rác rưởi bình thường, không bao giờ hỏi đến nữa.
Ai nếu còn không hết hy vọng, dám tiếp tục giằng co.
Kết cục nhất định rất thê thảm!
Nha hoàn chết ở trên tay Thường Khiêm đã không phải là một hai người rồi.
Những nha hoàn bà tử này đều có trái tim vô cùng băng giá.
Đối với Thường Khiêm đều rất là sợ hãi.
Mấy ngày hôm trước còn khanh khanh ta ta, sau đó không lâu, có thể làm cho người ta đánh chết tại chỗ.
Người lãnh huyết lương bạc như vậy, không ai sẽ không sợ hãi.
Đầu lĩnh nha hoàn bà tử tuy rằng e ngại, nhưng cũng không thể không đi làm cái gì.
Nhưng vừa mới đi tới cửa phòng nơi Thường Khiêm ở, chợt nghe đến bên trong truyền đến một trận tiếng đồ sứ ném lên vách tường vỡ vụn.
Các nàng bị dọa sắc mặt tái nhợt, thực không có dũng khí gõ cửa vào lúc này.
Khẩn trương lui ra.
Trong phòng, Thường Khiêm vẻ mặt giận dữ, quẳng đập đồ sứ, phát tiết.
Từ nhỏ đến lớn y vẫn là con cưng của trời, được bề trên trong nhà nắm trong lòng bàn tay, lúc nào đã từng chịu khuất nhục như hôm nay?
Nếu có thể, Thường Khiêm thật muốn một đao đâm chết Giang Long!
May mắn Thường Khiêm thể cốt yếu, khí lực không lớn, cho nên chỉ đem mười mấy đồ sứ lúc trước đám nha hoàn tùy ý bầy đặt ném vụn, cũng đã thở hồng hộc rồi.
Bằng không nếu đồ sứ không đủ quẳng, khẳng định y sẽ giận lây sang nha hoàn bà tử.
Tần Thọ, Hứa Sinh, còn có Vương Thành đều trong phòng, dựa vào tường đứng thẳng.
Ba người giờ phút này một câu cũng không dám nói.
Sợ mở miệng, sẽ dẫn tới Thường Khiêm chửi mắng một trận.
Vương Thành bị ném bị thương chân, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đau đến nỗi trên mặt chảy mồ hôi.
- Thù này không báo uổng đã làm người!
Xả giận một hồi, Thường Khiêm rốt cục mới cảm thấy dễ chịu đi một chút, nghiến răng nghiến lợi quát.
- Không sai!
Hứa Sinh tiến lên trước một bước đáp cùng.
Tần Thọ đảo mắt, đề nghị:
- Công tử, nếu không ngài hiện tại liền viết phong thư, gửi về kinh thành?
Nhưng mà Thường Khiêm vẻ mặt tức giận nghe vậy, cũng đột nhiên chần chừ.
Bởi vì trước khi đến, ông nội đã cẩn thận dặn dò, bảo y tận lực không cần phát sinh xung đột với Giang Long.
Y mới vừa vặn đi tới huyện Linh Thông, liền kết oán thù với Giang Long.
Nếu lập tức viết thư trở về, ông nội không thể không khiển trách y vài câu.
Nhìn đến phản ứng của Thường Khiêm, ba người làm sao không biết, biện pháp này không được.
- Vậy họ Cảnh không phải nói, không cho chúng ta nhúng tay sự vụ trong huyện sao?
Vương Thành chịu đựng chân đau, oán hận nói:
- Vậy chúng ta liền càng không như ý của hắn!
- Đúng, cứ như vậy!
Thường Khiêm vỗ hai tay.
Tần Thọ và Hứa Sinh nghe vậy, cũng nhíu mày một trận.
Hôm nay bọn họ đã thấy được thủ đoạn của Giang Long, không một lời liền động thủ.
Căn bản không sợ hãi quyền thế của Thường gia.
Cho nên thực muốn đối phó Giang Long, chỉ có thể do bên trên ra tay.
Bọn họ và Giang Long đối đầu, không sợ Giang Long lại thu thập bọn họ một lần nữa sao?
Hai người đều lườm Vương Thành một cái, tên kia lại đưa ra ý tưởng thối tha gì thế.
Chỉ bị quăng đau chân, vừa rồi không có ném tới đầu.
Nhưng Thường Khiêm đều nói xong rồi, bọn họ không dám lần nữa phản đối.
-----------oOo----------