Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Quốc Tặc
  3. Chương 334: Bao tải
Trước /348 Sau

Đại Quốc Tặc

Chương 334: Bao tải

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Giang Long lập tức hạ lệnh, khiến sai dịch đi chỗ nghỉ của Tiền gia, đem mấy tên hộ vệ đến đại sảnh.

Hà quản gia cũng không khẩn trương sợ hãi, mấy người kia bị dẫn tới càng tốt, có đồng bọn, dũng khí của gã ngược lại càng mạnh hơn một chút. Không giống hiện tại trên đại sảnh chỉ có một mình mình, trong lòng nhiều ít có chút không cứng. Chỉ chốc lát sai dịch dẫn đến sáu tên hộ vệ Tiền gia.

Sáu tên hộ vệ xếp thành một hàng ở phía sau Hà quản gia quỳ xuống.

- Các ngươi ngày hôm qua ở nơi nào uống rượu, uống rượu xong lại làm gì? Buổi tối đó lúc nào thì trở về?

Giang Long nhìn đám người quỳ gối ở dưới, không phải sắc mặt hung ác, mà như chẳng hề để ý, dường như căn bản ngày hôm qua không có chuyện hai người bị giết bởi thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể đi giết. Đổi lại người thường, nói cho chúng vô tội, bọn chúng cũng không dám động thủ.

Vài người ngươi một câu ta một câu, đem lời khai đã sớm thương lượng nói ra. Hà quản gia sau khi nhìn thấy biểu hiện của mấy người này thì yên lòng. Mấy người đều rất bình tĩnh, không ai bối rối.

- Người tới, để bọn họ đưa đi quán rượu theo như lời bọn họ nói, để tiểu nhị quán rượu chỉ ra và xác nhận.

Giang Long khi nói chuyện ánh mắt hơi hơi lóe lên:

- Lại đến chỗ Tiền gia ở, hỏi thăm một chút bọn họ nói đêm khuya trở về, ở cửa nhà có đụng tới người nào hay không, tốt nhất có thể đưa ra thời gian chuẩn xác một chút.

Hà Đạo dẫn theo hai người thủ hạ tiến lên, bảo đám người Hà quản gia dẫn đường.

Dọc theo đường đi, Hà quản gia và sáu tên hộ vệ cười cười nói nói, một chút cũng không coi là quan trọng. Bọn chúng đêm qua làm kít mít không chút kẽ hở, tùy ý Giang Long tra như thế nào thẩm như thế nào cũng là vô dụng thôi, trừ phi chính nội bộ bọn chúng rối loạn.

Nhưng không ngờ lại đã xảy ra ngoài ý muốn.

Ở quán rượu, tiểu nhị nói thời gian bọn chúng uống rượu xong và rời khỏi khác. Tiếp theo lại có khách nhân đứng ra kiên định nói đêm qua cũng tới uống rượu, nhìn đến trong bọn họ một người cầm bao tải, khiến đám người Hà quản gia giận đến sắc mặt đỏ bừng.

Đợi đi tới chỗ Tiền gia nghỉ chân, đám người Hà Đạo hỏi, một hộ vệ Tiền gia ngày hôm qua phụ trách gác đêm nói ra thời gian chính xác bọn chúng trở về. Đây là bởi vì Hà quản gia không muốn quá nhiều người biết, cho nên không lên tiếng kêu gọi, hơn nữa ban đêm hôm qua bọn họ lặng lẽ trở về, nên nghĩ đến thần không biết quỷ không hay.

Lại không nghĩ nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, vẫn bị một hộ vệ nhìn thấy.

Lại vòng trở lại đại sảnh, mặt Giang Long đã sa sầm, uy nghiêm.

- Hà quản gia, ngươi hiện tại đến nói một câu, vì sao trước đó phải nói dối, cố ý lừa bịp bản quan?

Giang Long chỉ ra chi tiết điều tra có chút bất đồng với lời lúc trước đám người Hà quản gia nói.

Tuy rằng phát sinh vấn đề, nhưng Hà quản gia cũng không hoảng loạn:

- Hồi đại nhân, không phải tiểu nhân cố ý lừa bịp, mà là ngày đêm qua uống nhiều rượu lắm, cho nên quên rồi, mặt khác, theo như lời tiểu nhị tửu lâu và người kia nói chúng ta cầm bao tải không có căn cứ chính xác nên thật sự không thể tin.

- Nếu uống rượu quá nhiều, vậy ngươi vì sao có thể khẳng định là tiểu nhị quán rượu nhớ lộn như vậy?

Giang Long hừ lạnh một tiếng:

- Hơn nữa đêm qua các ngươi đều uống rượu quá nhiều, nhưng vì cái gì lời khai trước đó, khẩu cung của tất cả bảy người các ngươi cũng đều giống nhau như đúc?

- Này...

Hà quản gia có chút trả lời không được. Bảy người uống nhiều quá, sau có người hỏi lại mà nói, đích xác là không thể nào mỗi người đều nói giống nhau như đúc. Dù sao uống nhiều rượu rồi, thì đều không nhớ rõ cái gì nữa rồi.

- Hơn nữa, ngươi tại sao phải kiên quyết phủ định, nói các ngươi không có cầm bao tải?

Giang Long lại nói:

- Một cái bao tải mà thôi, cầm thì cầm, có cái gì to tát đâu? Mà sao ngươi lại khẩn trương như vậy?

Hà quản gia cúi đầu không nói. Nói thật dễ nghe, cái gì gọi là cầm thì cầm, không có gì to tát? Đêm qua là bọn họ trước tiên dùng bao tải bao người lại, sau đó đánh cho bất tỉnh, lại cõng đến ngõ cụt hẻo lánh động thủ đấy, bao tải tuyệt đối là một trong những căn cứ chính xác rất trọng yếu.

Sau khi giết người, bọn họ đem hai bao tải đấy mang quay về chỗ ở rồi đốt luôn.

- Không nói lời nào?

Sắc mặt Giang Long lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:

- Hiện tại chứng cứ rất bất lợi đối với các ngươi, theo như lời tiểu nhị quán rượu thời gian nếu như là thật sự, như vậy vừa lúc trùng với thời gian vụ án xảy ra, ở khoảng thời gian này sau khi các ngươi sát hại người xong, lại vừa ứng với thời gian đêm khuya các ngươi trở lại chỗ ở.

Lại có người chứng minh các ngươi cầm bao tải, như vậy bản quan có lý do hoài nghi, hung thủ án này chính là bảy người các ngươi làm đấy!

- Oan uổng a!

- Chúng ta thật sự oan!

- Thật không phải là ta làm đâu.

Sáu tên hộ vệ Tiền gia lập tức lớn tiếng gào thét kêu lên.

Nhìn đến bộ dạng vô lại của sáu tên này, Hà quản gia cười lạnh trong lòng, xem ngươi như thế nào phá án, liền chút năng lực ấy còn muốn bắt chúng ta quy án chém đầu?

- Người tới!

Lúc này Giang Long đột nhiên quát chói tai:

- Sáu tên này rít gào trên công đường, hung hăng đánh cho ta! Mỗi tên hai mươi đại bản!

Trong nháy mắt, sáu tên hộ vệ ngừng tru thét, trợn mắt há hốc mồm.

Hà quản gia cũng sửng sốt. Ở kinh thành, nếu có người bắt bọn họ đến đại đường, bọn họ không kêu kêu vài tiếng thì chính là lăn lộn khóc lóc om sòm cũng không ai dám tra tấn bọn họ a, cho nên liền dưỡng thành thói quen. Hiện tại không ngờ Giang Long không khách khí như vậy.

Bọn họ sửng sốt, nhưng sai dịch huyện nha lại không sửng sốt, lập tức nhào tới đè lại tay chân sáu người.

Mặt khác có sáu nha dịch giơ lên gậy công sai, hạ xuống thật mạnh.

Bốp! Bốp! Bốp!

Cho đến khi trên mông đít truyền đến cảm giác nóng bỏng đau đớn, sáu tên hộ vệ mới phản ứng lại, dùng sức giãy dụa nhưng căn bản không thể giãy ra.

- Ngươi, ngươi đây là vu oan giá hoạ!

Hà quản gia rốt cục hơi nóng nảy.

- Bản quan chỉ trừng phạt bọn họ lớn tiếng rít gào trên công đường, không liên quan đến vụ án.

Giang Long lạnh lùng liếc nhìn Hà quản gia một cái:

- Ngươi lại dám hoài nghi? Người tới, cũng thưởng gã hai mươi đại bản.

- Vâng!

Hai nha dịch nhào tới, liền đè tay chân Hà quản gia xuống.

Hà quản gia từ sau khi trở thành quản gia Tiền phủ, vốn không bị người đánh nữa, bản năng giãy dụa:

- Ta chỉ là tùy ý nói một câu, ngươi không thể đánh ta!

- Bản quan lại có thể để một nô bộc đê tiện như ngươi có thể tùy ý nói.

Giang Long quay đầu.

- Khoan đã!

Nhưng mà lúc một nha dịch cầm trong tay gậy công sai giơ lên cao, một thanh âm thản nhiên đột nhiên vang lên, lập tức thấy Tiền Đới một thân quan bào chậm rãi đi vào đại sảnh, sau đó nhìn thẳng Giang Long:

- Không biết bọn họ phạm vào chuyện gì, không ngờ Cảnh đại nhân hạ độc thủ như vậy?

- Ngươi có tư cách gì hỏi?

Giang Long bĩu môi. Hai nha dịch chết, khiến hắn đối với tất cả mọi người Tiền gia rất là chán ghét, cho nên không chút khách khí.

Tiền Đới nhíu mày:

- Dù nói thế nào, ta cũng là mệnh quan triều đình.

- Ngươi là quan viên không sai, nhưng ngươi phải nhớ rõ ràng, ngươi phụng chỉ đến huyện Linh Thông là làm cái gì!

Giang Long lạnh giọng mở miệng:

- Đào đường sông khai hoang đồng ruộng, ngươi còn có chút tư cách vung tay múa chân, nhưng chính vụ khác trong huyện Linh Thông ngươi không xứng nhúng tay!

- Tốt tốt tốt!

Tiền Đới liên tiếp nói ba tiếng tốt, mắt liếc Hà quản gia xong, xoay người rời khỏi đại sảnh.

Vượt qua cánh cửa xong, Tiền Đới hít sâu một hơi, sắc mặt tối tăm.

Lúc này phía sau cũng truyền đến tiếng Hà quản gia bị ăn gậy và từng đợt rú thảm.

Văn sĩ trung niên đứng ở cửa, nhìn liếc Tiền Đới một cái, lại cúi đầu. Có khi tâm tư và tính toán của Tiền Đới lão cũng bắt đoán không ra. Hà quản gia muốn trả thù, Tiền Đới hẳn là có đoán trước, nhưng biết rõ Giang Long không dễ chọc còn không đi ngăn cản. Như vậy suy đoán kết quả là Tiền Đới muốn buông tha Hà quản gia, giết chết hai nha dịch cũng coi như nói cho Giang Long, mình không phải là dễ chọc đấy.

Nhưng nếu tính toán bỏ qua, vì sao hiện tại lại tới đại sảnh định bảo vệ Hà quản gia?

Văn sĩ trung niên đau khổ suy tư mãi mà vẫn đoán không ra.

Tiền Đới chú ý tới sắc mặt của văn sĩ trung niên, trầm mặc rời khỏi.

Chỉ chốc lát, hai mươi gậy đã đánh xong, mông Hà quản gia và sáu tên hộ vệ đã nở hoa, có vết máu từ trên mặt quần áo thật dày rỉ ra.

- Ngươi, chỉ ra trong bọn họ, đêm qua là người nào lấy bao tải!

Giang Long lúc này chỉ về phía người ở trong tửu lâu đứng ra làm chứng.

Đây là một nam nhân tướng mạo thật thà chất phác, tựa hồ bị hành hình trên đại sảnh lúc trước dọa, run rẩy nâng lên tay phải tùy ý chỉ một hướng, thanh âm run rẩy nói:

- Là gã.

- Ngươi nói bậy!

Hộ vệ bị chỉ đến lập tức phản bác.

- Bản quan cho ngươi mở miệng sao?

Giang Long xệ mặt xuống:

- Còn dám tự tiện nhiều lời, bản quan lại cho ngươi ăn gậy.

Hộ vệ lập tức tức giận đỏ mặt tía tai.

Dĩ vãng gã gây không ít chuyện, sau đó lên công đường liền giở trò là được, không nhận trướng, quan viên thẩm án căn bản không có biện pháp, đều là người cáo trạng gã bị tức giận, có oan không chỗ thân, lúc này gã rốt cục cũng nếm đến tư vị đó.

- Ngươi xác định là gã?

- Chính là gã!

Giang Long vừa nhìn về phía gã sai vặt làm chứng:

- Thời gian bọn họ uống rượu, rời khỏi quán rượu, ngươi cũng có thể xác định?

- Tiểu nhân tuyệt đối nhớ không lầm!

Tiểu nhị cam đoan.

Giang Long nhìn về phía văn thư, bảo y ghi nhớ kỹ tất cả.

Cho đến lúc này, Hà quản gia rốt cục không còn vững vàng nữa rồi, xem điệu bộ này, là muốn lập tức định tội a, còn không mở miệng nói chuyện, đợi cho Giang Long phán quyết, vậy thì xong rồi.

- Đại nhân, tiểu nhân oan uổng a!

Có Hà quản gia đi đầu, sáu tên hộ vệ còn lại cũng lại lên tiếng kêu to oan uổng.

- Đánh! Hung hăng đánh, cho đến khi bọn họ câm miệng mới thôi.

Giang Long không chút do dự hạ lệnh. Những người này nhất định là hung thủ, thủ đoạn giết chết hai nha dịch cực kỳ tàn nhẫn, hiện tại đánh một trận cũng khiến mấy tên này ăn một lần nỗi đau da thịt.

Chờ bọn chúng nhận tội rồi, ngược lại không thể đánh nữa.

Đương nhiên, đợi đem bọn họ nhốt vào lao tù, sai dịch trong huyện nha nhất định sẽ chạm vào lao tù, báo thù cho đồng bạn.

Từng đợt gậy hung hăng đánh vào trên mông, làm cho bọn hộ vệ và Hà quản gia đều đau chảy nước mắt. Bọn họ không dừng lại kêu la, Giang Long sẽ không cho dừng tay, dần dần, những hộ vệ này cũng cảm thấy luống cuống. Giang Long sẽ không thật sự dám đánh chết bọn họ ở trên công đường đi chứ.

Đồng thời cũng hối hận, ngày hôm qua không nên giúp Hà quản gia, bằng không sẽ không ăn đau khổ như vậy.

Sáu tên hộ vệ, mỗi tên đều tâm tư không đồng nhất.

Thật sự là không thể chịu được đau, rồi một tên ngừng kêu oan.

Hà quản gia đồng dạng chịu không nổi, ngừng lại.

- Như thế nào không hô?

Giang Long đứng dậy, chậm rãi từ trên đài cao đi xuống, ánh mắt sắc bén:

- Giết người hung tàn đến như vậy, ta nghĩ đến đám các ngươi phải giỏi đến mức nào chứ nhỉ.

- Tiểu nhân thật sự là bị oan uổng.

Hà quản gia nhỏ giọng phản bác.

- Tốt lắm!

Giang Long đột nhiên nhìn về phía hộ vệ lúc trước bị vu cáo hãm hại cầm bao tải, quát lớn:

- Ngươi nói bao tải không phải ngươi lấy đấy, vậy là ai lấy?

- Gã!

Tên hộ vệ kia bị đánh thảm rồi, tâm thần cũng bị khí thế của Giang Long bức bách, bản năng chỉ về hướng một đồng bạn.

Trong nháy mắt, trong hành lang an tĩnh lại, kim rơi cũng có thể nghe thấy.

-----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /348 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Copyright © 2022 - MTruyện.net