Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô suy nghĩ một lát cuối cùng cũng nhớ ra cậu thanh niên này. À, hóa ra là cậu ta! Dù sao cái dây chuyền vàng lấp lánh trên cổ đối phương cũng rất ấn tượng.
Cô khẽ nói: "Là cậu đấy à?"
Vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn đối lập với vẻ phấn khích của Doãn Văn Giác.
Nhưng với Doãn Văn Giác thì đây mới là bình thường. Cô gái này tuy còn trẻ nhưng là đại sư hàng thật giá thật đấy! Đương nhiên phải có chút kiêu ngạo rồi, mà đối phương còn nhận ra cậu khiến cậu thật sự rất vui vẻ.
Dù là ai cũng có thể nhìn ra được tâm trạng cậu đang cực kỳ sung sướng.
Phó đạo diễn vẫn đang ung dung xem kịch, thấy cô Lý sắc mặt đã xanh mét thì cực kỳ vui vẻ, "Anh Doãn đây không phải đến để làm chủ cho bạn gái à?"
Doãn Văn Giác lắc đầu, "Tôi chỉ qua đây xem tí thôi".
Cô Lý kia tức muốn nổ tung rồi, "Anh, anh bắt cá hai tay!".
Doãn Văn Giác vội vàng phủ nhận, vẻ mặt chính trực nói: "Làm sao có thể? Tôi làm sao mà xứng với đại sư được! Cô có thể vu khống tôi nhưng không được phép hủy hoại danh tiếng của đại sư!". Ai cũng nhận thấy đây là lời thật lòng của cậu ta.
Cô Lý này cũng không phải ngốc, thấy thái độ của Doãn Văn Giác như vậy, đây không phải người mà cô có thể đắc tội, sau khi ngậm miệng lại cũng thấy có chút hối hận.
Khóe miệng Điền Vũ Kha giật giật, trời đất ạ, đường đường là Doãn đại công tử mà ở trước mặt Dương Tam lại biến thành fan não tàn.
Sau khi Phó đạo diễn đã xem hết kịch hay, mới nói với Doãn Văn Giác: "Vốn dĩ nể mặt cậu, chúng tôi cho cô ta một cơ hội, nhưng cô ta đến muộn những một tiếng đồng hồ, chúng tôi đã chọn xong rồi cô ta lại gây chuyện, nếu không phải vì nể cậu tôi đã cho người tống cổ cô ta ra ngoài rồi".
Ông liếc mắt nhìn cô Lý một cách khó chịu.
Doãn Văn Giác cau mày, cậu thực sự cũng không biết rõ nội tình câu chuyện.
"Tôi biết rồi". Cậu gọi điện thoại bảo lái xe đưa bạn gái về rồi xin lỗiP đạo diễn. Ông ấy cũng không để ý mà lại càng hiếu kỳ về thái độ của Doãn Văn Giác hơn, "Sao cậu lại gọi Dương Tam là đại sư?".
Doãn Văn Giác liếc nhìn Dương Tam, thấy cô không có ý phản đối liền mang chuyện Dương Tam cứu mình kể từ đầu đến cuối. Sau đó cậu cũng đã điều tra, người lái xe tốc độ cao đó đã chơi thuốc mới như vậy, suýt nữa hại cả cậu.
Phó đạo diễn sửng sốt, ánh mắt nhìn Dương Tam đã có thêm vài phần kính trọng. Chẳng trách Doãn Văn Giác có thái độ đấy, một vị đại thần có thể tính được lành dữ, dù có xem trọng thế nào cũng không quá đáng. Mà so với việc này thì việc có thể dự báo thời tiết của Dương Tam lại là chuyện quá bình thường luôn.
Trong bụng Phó đạo diễn đang suy nghĩ đến lúc ghi hình chương trình thì quan tâm đến đại sư một chút, coi như kết thiện duyên.
Doãn Văn Giác nói: "Chuyện lần trước tôi còn chưa cảm ơn đại sư, không bằng hôm nay tôi mời ngài ăn cơm được không?".
Có người mời, được ăn miễn phí. Dương Tam khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Doãn Văn Giác này nhà giàu, qua sự giới thiệu của cậu ta kiểu gì cũng có khách chủ động tìm tới.
Doãn Văn Giác mừng rỡ, hỏi Dương Tam có kiêng gì, thích ăn gì hay không, sau đó gọi điện đặt chỗ, mời cả phó đạo diễn và Điền Vũ Kha.
...
Sau khi ăn xong, Phó đạo diễn về trước, Doãn Văn Giác đưa Điền Vũ Kha và Dương Tam về.
"Không ngờ đại sư cũng có hứng với giới giải trí", Doãn Văn Giác cảm thán nói: "Nhà chúng tôi cũng quen biết ông chủ mấy công ty giải trí, nếu ngài muốn ký hợp đồng tôi có thể giúp đỡ".
Dương Tam lắc đầu: "Không có hứng".
Tự dưng chui vào cái giới giải trí này làm gì, khổ như trâu như chó đến tận lúc chết.
Điền Vũ Kha khẽ cười, nói: "Đại sư là vì Từ đại thần".
Doãn Văn Giác cảm thấy đã hiểu rõ, thì ra là vì theo đuổi ngôi sao! Sản phẩm chính của nhà họ Doãn là hàng điện tử cao cấp, cậu đang suy xét có nên dứt khoát mời luôn Từ Xuân Thâm và Dương Tam làm người đại diện không, đến lúc đó hai người có thể cùng nhau chụp quảng cáo rồi.
Dương Tam không biết suy nghĩ của Doãn Văn Giác, nếu không cô sẽ nói có hiểu lầm lớn ở đây rồi. Hôm nay ra ngoài đã thu hoạch được khá nhiều, một mặt là đã tóm được show truyền hình vào tay, mặt khác Doãn Văn Giác vì để bày tỏ lòng biết ơn đã đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng, mặc dù không biết rõ bên trong có bao nhiêu nhưng cứ nhìn cái kiểu ra tay hào phóng của cậu ta thì chắc chắn cũng không ít.
Có điều Doãn Văn Giác chưa kịp đưa Dương Tam về thì đã nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn thấy người gọi đến là cha mình, cậu không thể không nhận điện thoại.
"Vâng, đúng vậy, bây giờ con đang đưa đại sư về".
"Sao ạ, sơn trang của cậu có vấn đề ạ? Vâng, để con hỏi xem sao".
Dương Tam dựa vào cái tai thính hơn người của mình đã nghe được gần hết cuộc trò chuyện. Cậu của Doãn Văn Giác năm ngoái vừa mua được một ngọn núi, chuẩn bị xây dựng một sơn trang nghỉ dưỡng. Trước kia vẫn bình thường, hai ngày nay lại xảy ra vài chuyện, kiểu như nửa đêm nhìn thấy bóng trắng, nghe thấy tiếng khóc khó hiểu, sáng nào dậy cũng thấy có vũng máu ở ngoài cửa. Sáng nay, Lâm Trạch Hải, cậu của Doãn Văn Giác ra ngoài, sau khi về bắt đầu nói năng linh tinh, thậm chí còn ăn sống gà, vịt.
Cha của Doãn Văn Giác là Doãn Bình đang định mời người đến xem. Trước khi Doãn Văn Giác đi ăn cơm đã khoe với cha cậu là mình gặp lại đại sư nên bây giờ mới muốn mời Dương Tam qua xem.
Doãn Văn Giác vừa cúp điện thoại, Dương Tam gật đầu nói: "Vậy qua nhà cậu của anh trước".
Điền Vũ Kha cũng cảm thấy hơi hưng phấn, có thể tận mắt thấy mấy chuyện kỳ lạ cũng coi như bổ sung thêm kiến thức.
Sơn trang kia có tên là Sơn trang Phỉ Thúy bởi vì có hồ nước xanh như ngọc bích, cũng là một nơi non xanh nước biếc. Dương Tam xuống xe, nhìn cảnh vật xung quanh sơn trang này, cũng không khỏi khen ngợi.
"Mảnh đất này không tồi đâu".
Điền Vũ Kha tò mò hỏi: "Thấy thế nào?".
"Bên này là điển hình thế nước uốn quanh, nước chảy có thế tụ Minh Đường (1), nước từ nhiều hướng quy tụ trước cửa nhà, nước đẹp ở phía sau nhà, đại diện cho việc trước sang sau giàu.
(1) Minh Đường là nơi vua coi chầu, trăm quan vào hầu. Tất cả hội họp tế lễ các nghi thức đều cử hành ở minh đường. Trong Phong thuỷ học, Minh Đường chỉ dài núi vây tròn trước huyệt, nơi các dòng chảy hướng về, sinh khí tụ lại.
Điền Vũ Kha chỗ hiểu chỗ không, chỉ cảm thấy nơi này vừa cao vừa rộng.
Doãn Văn Giác gật gù nói: "Hồi trước lúc cậu tôi mua mảnh đất này, đã tốn một trăm vạn để mời một đại sư phong thủy nổi tiếng đến xem, những gì ông ta nói cũng như cô".
Dương Tam cười cười, quan trọng nhất là mảnh đất này có linh khí dồi dào hơn những nơi khác, là yêu quái cô khá nhạy cảm với điều này, tất nhiên là chút linh khí đó cũng chẳng đáng lọt vào mắt cô.
Doãn Văn Giác vội vàng dẫn Dương Tam vào.
Do Lâm Trạch Hải xảy ra chuyện nên bạn bè và người thân của ông ấy ở đây khá nhiều. Vợ Lâm Trạch Hải là Dương Vi, khoảng năm mươi tuổi, không giấu được sự lo lắng trên mặt.
Lâm Trạch Hải bị trói vào cột, ra sức giãy dụa, trong mắt mơ hồ có ánh đỏ hiện lên.
Dương Tam quét mắt nhìn qua, thấy sau lưng Lâm Trạch hải có bóng một con chồn ẩn hiện. Cô nhíu mày – đây là bị chồn tinh chiếm cơ thể à?
Dương Vi nhìn Doãn Văn Giác sốt ruột hỏi: "Văn Giác, đại sư mà con bảo đâu?".
Bà nhìn quanh, chỉ thấy có hai cô gái Doãn Văn Giác đưa tới mà không thấy cái người được gọi là đại sư đâu.
Dương Tam đã sớm quen với tình huống này, với những người này nếu trên mặt không có mấy nếp nhăn thì không thành đại sư được.
Doãn Văn Giác nhìn Dương Tam, Dương Tam chậm rãi bước tới. Người trong phòng cảm thấy chỉ trong chớp mắt cô đã đến trước mặt Lâm Trạch Hải.
Dương Tam đặt ngón tay trắng nõn, nhỏ nhắn lên trán của Lâm Trạch Hải, không giữ lại chút nào phát ra toàn bộ mùi của mình.
Lông tóc Lâm Trạch Hải trực tiếp nổ tung! Tóc dựng đứng như lông nhím, không, nói chính xác thì là lông con chồn tinh trong cơ thể ông ấy nổ tung.
Nhìn thấy cái đầu như con nhím của người cậu bình thường vẫn lịch sự, tao nhã của mình, Doãn Văn Giác rất không đúng lúc mà khúc khích cười thành tiếng, thành công nhận được ánh mắt hung hăng của cha cậu.
Lâm Trạch Hải thét lên một tiếng thảm thiết, con chồn tinh trong cơ thể ông nhận ra mùi nguy hiểm, cuống cuồng lao ra chạy trốn.
Dương Tam làm sao mà để cho nó có cơ hội đấy, cô tóm ngay lấy con chồn tinh, trói chặt, quăng một phát, động tác nhanh nhẹn, linh hoạt.
Một con chồn to như con hổ bỗng xuất hiện giữa bãi đất trống, ở đó mà run rẩy.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, một con chồn to như thế xuất hiện trước mặt mọi người, đây là thành tinh rồi à? Nhưng thủ đoạn này cũng đã làm tiêu tan tất cả hoài nghi của mọi người.
Cha của Doãn Văn Giác cực kỳ vui mừng: Thằng con đóng nhiều học phí như vậy, cuối cùng cũng thu lại vốn rồi.
Dương Tam nhăn nhó, nhìn qua thấy hết sức buồn rầu.
Doãn Văn Giác thăm dò: "Có phải không xử lý tốt được không ạ?". Cũng phải, một con chồn tinh to như vậy cũng không dễ mà giải quyết sạch sẽ.
Dương Tam hồi phục tinh thần, nói một cách thản nhiên: "Không phải, vì tôi chưa ăn chồn bao giờ, không biết làm kiểu gì thì ngon hơn".
Con chồn tinh kia nằm trên mặt đất run rẩy kịch liệt đến mức nhìn rõ luôn.
Mọi người: "..."