Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rõ ràng đó là một ma nữ, hơi thở mong manh, nhưng ánh mắt nhìn người nhà họ Tôn tràn đầy căm hận. Cô bị vây trong một cái trận pháp, nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ hồn bay phách tán. Hứa Giai Hâm bất giác tránh xa trận pháp kia, hiển nhiên trận pháp này do nhà họ Tôn mời người đến làm cho.
Sau khi ma nữ nhìn thấy cô, mắt sáng lên, chỉ về một hướng với vẻ mặt khẩn thiết, nhưng cô ấy lại không nói được nên lời, hoa chân múa tay.
Hướng kia hình như là phòng của A Nguyệt.
Hứa Giai Hâm vốn lo lắng cho cô ấy, khi nhìn thấy phản ứng của nữ quỷ cô càng muốn xem tận mắt. Cửa phòng đóng chặt nhưng không thể ngăn cản được cô. Hứa Giai Hâm đi thẳng qua đó.
Cô đã không gặp người chị hàng xóm này khoảng một hai năm, vừa nhìn thấy chút nữa thì không nhận ra nổi. Đầu tóc cô tán loạn, vẻ mặt chết lặng, ngơ ngác nhìn bức tường. Ánh mắt Hứa Giai Hâm bị cái bụng to của cô thu hút, không khỏi hoảng sợ.
Tôn Nguyệt mang thai? Người nhà họ Tôn không nói đến việc này, chỉ nói cô lên cơn điên, còn nói phải đưa cô vào bệnh viện tâm thần. Bất cứ ai cũng có thể thấy nhà họ Tôn này có vấn đề.
Hứa Giai Hâm rời khỏi phòng, ra hiệu cho mẹ Hứa và Hứa Giai Nhạc ý bảo hai người ra ngoài.
Mẹ Hứa và Hứa Giai Nhạc ngầm hiểu rồi lấy cớ đi vệ sinh rồi đi khỏi.
Hứa Giai Hâm lập tức nói với họ những gì cô nhìn thấy ở trong phòng.
Mẹ Hứa nghiến răng nói: "Chắc không phải vì A Nguyệt mang thai, nhà họ sợ thanh danh không tốt nên mới cố ý bảo nó điên? Thảo nào mỗi lần gặp A Nguyệt con bé đều đang ngủ”.
Sau đó bà lại thấy không hợp lý, "Không phải, nếu là như vậy thì bỏ đứa bé là được mà". Cứ lén làm ai mà biết được.
Hứa Giai Hâm cũng không rõ nguyên nhân, do đang ở nhà họ Tôn nên cô không xuất hiện trước mặt, sợ dọa cô ấy. Tinh thần A Nguyệt bây giờ đang rất không ổn.
Cho dù là người xa lạ cô cũng phải xem việc này huống chi là người quen.
Hứa Giai Nhạc cau mày, "Những cửa bị khóa rồi".
Hứa Giai Hâm im lặng. Không biết có phải do cô tưởng tượng không mà cô thấy ma nữ bị giam ở phòng khách kia nhìn rất quen.
Cô bỗng nghĩ ra một cách, nói với mẹ Hứa một cái rồi lại đến phòng của Tôn Nguyệt. Với bản lĩnh của cô bây giờ di chuyển đồ vật cũng không có gì khó.
Cô trực tiếp làm cho đồ trên bàn rơi xuống đất tạo ra âm thanh lớn. Làm cho cô đau lòng chính là dù như vậy Tôn Nguyệt vẫn chết lặng như trước, giống như chìm đắm trong thế giới của mình, không có chút phản ứng gì với bên ngoài.
Bà Lý đang nói chuyện với Thạch Anh, thím của Tôn Nguyệt thì nghe được tiếng động, nhăn mày, "Có phải A Nguyệt dậy rồi không? Sao bên trong lại ồn ào vậy?"
Trên mặt Thạch Anh lộ vẻ bối rối, rồi lại bình tĩnh ngay, "Có thể con bé lại nổi điên, không cần quan tâm đến nó đâu".
Hứa Giai Nhạc nói thẳng: "Sao lại không quan tâm được, nhỡ đâu chị ấy ở trong đó mà bị thương thì không tốt đâu".
Thạch Anh vội nói: "Tình hình của nó bây giờ ai cũng không nhận ra. Hồi trước thím ngó nó mà bị nó cắn cho bị thương đây này". Vừa nói vừa vén tay áo lên để lộ ra một dấu răng.
Hứa Giai Nhạc nói: "Không sao đâu, cháu khỏe lắm, sẽ đè được chị ấy". Cô dừng chút rồi nói, "Nếu không thì báo công an luôn".
Thạch Anh nghe thấy gọi Công an, cả người bất giác hơi run. Cuối cùng hai mắt đỏ hoe, khóc ngay tại chỗ.
"Tôi cũng không giấu mọi người nữa, con bé A Nguyệt ở với quỷ, sau khi bị quỷ đè nó lại mang thai. Sau khi nó biết chuyện này không chấp nhận được nên mới điên điên khùng khùng".
"Vì thanh danh của nó mà chúng tôi không dám nói chuyện này ra, chỉ có thể lấy danh nghĩa bị trúng tà mà đuổi quỷ đi".
"Nhưng chúng tôi sợ con quỷ kia quay lại trả thù nên cũng không dám bỏ đứa trẻ đi".
Những người khác đều choáng váng vì tình hình này. Mẹ Hứa tin vì bà nhìn thấy đứa con gái đã chết của mình, những người còn lại thì nửa tin nửa ngờ.
Ở một góc trong phòng khách, lửa giận ngút trời.
...
"... Tóm lại sự việc là như vậy. Vì thanh danh của chị ấy nên chúng tôi không nói chuyện này ra được". Hứa Giai Hâm kể cho Dương Tam biết ngọn nguồn mọi chuyện.
Dương Tam vừa ăn sủi cảo mẹ Hứa làm, vừa cười nhạt nói: "Phét đấy!"
"Sao ạ?"
Dương Tam nói một cách thản nhiên: "Người và quỷ không thể có con được, dù sao cũng là việc đi ngược lại mệnh trời. Muốn có con phải trả giá cực lớn - cái giá lớn đến mức tôi cũng không nhận nổi. Một con quỷ mà bị hòa thượng đuổi được, cái bản lĩnh đấy mà cũng có con với con người được à?"
Người với yêu thì có thể. Nhưng là yêu nữ với con người thì được, yêu nam cùng phụ nữ loài người, bán yêu trong bụng chưa sinh ra rất có thể sẽ hút hết sinh khí của người mẹ.
Dương Tam nói cho Hứa Giai Hâm một chút kiến thức.
Hứa Giai Hâm hơi ngây người, "Thế đứa bé trong bụng chị ấy thì sao?"
Đáy mắt Dương Tam hiện lên chút châm biếm, "Chẳng qua là đẩy lên người quỷ thần mà thôi, chắc chắn là của loài người!"
Tuổi thọ của cô so với loài người dài hơn rất nhiều, chuyện kỳ lạ gì cũng đã từng gặp qua. Dôi khi lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Bây giờ Dương Tam đang nhàn rỗi, hoạt động gân cốt một chút cũng được.
Cô vỗ vai học trò rồi nói: "Bảo mẹ cô mang ít sủi cảo tới đây, tôi sẽ giúp cô việc này".
Dương Tam rất thích ăn sủi cảo mẹ Hứa làm, vỏ mỏng nhiều nhân, hơn nữa còn tràn đầy yêu thương.
Hứa Giai Hâm cười cười, "Ngài thích là được rồi ạ".
...
Trên thực tế Dương Tam tình nguyện ra tay cũng là do gần đây chẳng có việc gì, mặt khác cũng là do tò mò với chân tướng của sự việc.
Nhà họ Tôn đó không ngại dùng quỷ thần để che đậy, rốt cuộc là vì sao. Còn có nữ quỷ bị nhốt trong phòng khách kia...
Dương Tam dùng bùa ẩn thân che giấu cơ thể, cùng Hứa Giai Hâm đến nhà họ Tôn. Hơi thở của nữ quỷ yếu hơn lúc trước, giống như ngọn nến trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào. Trận pháp vây khốn cô ấy Hứa Giai Hâm không phá giải được, nhưng với Dương Tam mà nói chỉ là tiện tay.
Cô vung tay lên, trận pháp liền bị phá, nữ quỷ vẫn như đang mơ, sau đó làm lễ với Dương Tam, cúi đầu từng cái.
Động tác quen thuộc này làm cho Hứa Giai Hâm nhớ ra. Nữ quỷ này là Mã Tình, bạn học trung học với Tôn Nguyệt, từ nhỏ không thể nói chuyện cho nên hay bị đám trẻ bắt nạt. Tôn Nguyệt và cô ấy có quan hệ rất tốt, thường xuyên bảo vệ cô ấy. Có điều khi Mã Tình học trung học đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.
Nếu là cô ấy, dựa vào quan hệ của cô ấy và Tôn Nguyệt, không thể hại Tôn Nguyệt được.
Dương Tam nhướng mày nói: "Không nói chuyện được à? Vậy có thể viết chứ?"
Cô lấy giấy bút ra đặt trên bàn.
Ngòi bút lướt nhanh trên giấy, thậm chí làm rách giấy, có thể thấy được sự phẫn nộ của Mã Tình.
Trên giấy viết: Đứa trẻ Tôn Nguyệt mang là của chú cô ấy. Tôn Nguyệt không biết, tưởng bị quỷ đè nên vậy mới phát điên.
Chỉ có mấy chữ này, Dương Tam đã hiểu được, lúc trước cô cũng từng đoán đến việc này, có điều không thấy tận mắt nên không thể khẳng định được.
Mã Tình không ngừng viết những chuyện khác.
Sau khi cô chết Tôn Nguyệt thường đi viếng cô. Vì lo lắng cho Tôn Nguyệt nên cô trở về cùng cô ấy. Kết quả người và quỷ khác biệt, Tôn Nguyệt bị xung đột, vì thế mới bị sốt. Sau khi cô ấy hết bệnh, chú cô ấy làm vấy bẩn cô ấy rồi nói là bị quỷ đè. Tôn Nguyệt không chấp nhận được nên tinh thần mới có vấn đề.
Mã Tình từng nhập vào người Tôn Nguyệt, muốn giúp cô ấy rời khỏi nơi này, kết quả không thành. Việc duy nhất cô có thể làm được là sử dụng chút pháp lực của mình, biến nhà họ Tôn gà bay chó sủa. Nhà họ Tôn mời pháp sư đến nhốt Mã Tình lại.
Sự thật còn đen tối hơn cả những gì Hứa Giai Hâm nghĩ, cả người cô lạnh toát.
Dương Tam nói: "Chú cô ấy không thể sinh con à?"
Hứa Giai Hâm sững người một lúc rồi nói: "Vợ chồng họ lấy nhau đã mấy chục năm vẫn chưa có con. Có thể vì vậy mà bọn họ muốn giữ đứa bé này". Giọng nói của cô tràn đầy sự chán ghét. Chú của Tôn Nguyệt trông có vẻ hiền lành, đúng là biết mặt không biết lòng.
Suy cho cùng đối với nhiều người, không có con là sự bất hiếu lớn nhất.
Với tình hình của Tôn Nguyệt không phải vì bị va chạm mà sinh bệnh, mà là do chịu đả kích mới thế. Bùa của Dương Tam trong tình huống này là vô ích, trừ phi có bác sĩ gỡ rối tơ lòng cho cô ấy. Dương Tam chỉ biết ăn, thật sự không làm được chị gái tri kỷ đâu.
Dương Tam nói một cách dứt khoát: "Vậy đưa cô ấy đi trước rồi báo cảnh sát đi. Tôi nhớ loài người các cô có thể xét nghiệm DNA phải không?"
Cô cân nhắc một chút, nhìn Mã Tình: "Cô có muốn báo án không? Cho dù cô đã chết nhưng cũng là nhân chứng".
Cô cười nhẹ: "Nếu như người sống tố giác sự việc mới có thể được giải quyết. Nếu là quỷ thần báo án, bọn họ cũng không dám đi, bằng không sẽ dẫn tới việc quỷ thần trả thù thì không hay lắm".
Hứa Giai Hâm giơ tay nói: "Gần nhà tôi có đồn Công an, có chú cảnh sát Triệu là người rất tốt, tôi cảm thấy có thể tìm chú ấy báo án".
...
Cảnh sát Triệu nhìn đồng hồ trên tường - đã gần mười hai giờ. Mấy ngày nay trong đồn bận rộn nên ngày nào ông cũng gần mười hai giờ mới về.
Sau khi tắm rửa xong, ông lau đầu, nhanh chóng lau khô tóc đi ngủ để sáng sớm mai còn đi làm.
Đột nhiên đèn trên đầu ông bắt đầu nhấp nháy, sau đó tất cả đều vụt tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Cảnh sát Triệu cau mày, chẳng nhẽ bị sập cầu dao à?
Ông lấy di động ra, chuẩn bị mượn ánh đèn điện thoại để thăm dò xung quanh. Một cơn gió thổi tới, hơi lạnh lẽo khiến cho người ta lập tức tỉnh táo.
Từ từ đã? Ông nhớ không mở cửa sổ mà nhỉ?
Hình dáng người phụ nữ hiện ra giữa không trung, áo trắng tóc dài, xinh đẹp thuần khiết nhưng sắc mặt lại có màu xanh thiếu tự nhiên.
Quỷ!!! Cảnh sát Triệu gào thét trong bụng, cảm thấy tay chân run rẩy. Ông an ủi bản thân: Quỷ thì làm sao đâu? Ông không làm việc sai trái, lại thường xuyên giúp đỡ người khác.
Mặc dù vậy giọng ông cũng không ngừng run rẩy, "Cô, cô là ai?" Đây là phản ứng bản năng, không thể khống chế nổi.
Hứa Giai Hâm xin lỗi nói: "Rất xin lỗi, sợ chú ngủ mất nên cháu hơi vội vàng, không cẩn thận làm đèn bị tắt hết".
Sau đó đèn trên đầu lại sáng, ánh sáng làm cho cảnh sát Triệu đỡ sợ hơn một chút. Dưới ngọn đèn mặt Hứa Giai Hâm cũng không còn đáng sợ như vậy.
Cảnh sát Triệu thấy thái độ hòa nhã của cô, bất giác thở dài một hơi., "Ơ? Cô là?" Nhìn kỹ một chút, ông cảm thấy nữ quỷ này hơi quen mắt.
Hứa Giai Hâm nói một cách nghiêm túc: "Cảnh sát Triệu, cháu tới để báo án".
Cảnh sát Triệu giật giật khóe miệng, báo án? Quỷ đến tìm ông để báo án?