Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Hạ Trường Sinh đến nơi, toàn bộ pháp đàn đã kín người hết chỗ. Hắn chỉ có thể chọn nghiêng người ở một góc hẻo lánh.
Mọi người ngồi xuống tại chỗ.
Hạ Trường Sinh cảm thấy trái tim mình quặn đau chết mất.
Sao có thể ngồi thẳng xuống đất như vậy chứ?
Nhưng nếu không ngồi xuống thì quá bắt mắt rồi. Hạ Trường Sinh đành lén lút kéo một tấm vải treo ở bên cạnh, trải lên mặt đất rồi mới ngồi xuống.
Hạ Trường Sinh cảm thấy, trải qua chuyện này rồi bản thân đã hoàn toàn trưởng thành.
Sau khi người ngồi xuống hết, toàn bộ không gian chìm vào im lặng, người ở đây đều đang sốt ruột chờ pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm đến.
Hạ Trường Sinh cũng vậy, hắn không muốn ngồi trên mặt đất, cũng không muốn chen chúc trong đám người, cho nên muốn mau chóng xem thử, rốt cuộc cái kẻ được xưng là pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm này là thứ gì.
Thiên Thượng Diệu Âm lên sân khấu rất có quy mô.
Người còn chưa đến, toàn bộ không gian đã vang lên tiếng tụng niệm kinh Phật, những hòa thượng vẽ hoa trên đầu xuất hiện rồi đứng hai bên, chắp tay trước ngực, bày đủ lễ nghi Phật giáo.
Một đoạn kinh Phật được tụng niệm suốt một hồi lâu, ở đây còn có một số người bắt đầu niệm theo.
Tuy Hạ Trường Sinh biết việc có Phật tu nhưng chưa từng tiếp xúc, hắn cũng chỉ đành mấp máy môi theo, im lặng niệm mấy thứ mình biết.
Thịt heo, thịt bò, bào ngư, cá hoa vàng.
Y phục đẹp, giày đẹp, trang sức sặc sỡ.
A, a di đà phật.
Niệm kinh xong, cuối cùng Thiên Thượng Diệu Âm cũng ra sân, gã ngồi trên kiệu không có mành che, được bốn hòa thượng khiêng vào. Hai chân gã xếp bằng, từ đầu đến cuối đều không hề cử động.
Thì ra là thế, khó trách nhóm người Thường Khê Đình mò đến, nếu bọn họ không có tin tức gì về Đông Phương Tố Quang, chi biết hai chân cậu ta không thể đi lại, cộng thêm tên này lại xuất hiện vào thời điểm trùng hợp như vậy thì đúng là sẽ rất tò mò.
Phía sau Thiên Thượng Diệu Âm có một vật phẩm khổng lồ, dùng một tấm vải che lại. Sau khi gã xuất hiện thì lập tức có người xốc tấm vải kia lên.
Vải bị kéo ra, bên trong là tòa tượng Phật ba đầu hai thân sáu tay kia.
“Đây là Phật ba đầu của A Súc giáo chúng ta, một mặt là Phật tướng Hoan Hỉ, bởi vì thấy được lòng hướng thiện của thế gian mà vui vẻ. Một mặt, Mẫn tướng Bi Thiên, bởi vì thấy được thế gian gặp phải khó khăn mà bi thống. Một mặt, Phật đà Nộ Tượng, bởi vì trông thấy tội nghiệt của thế gian mà phẫn nộ.” Thiên Thượng Diệu Âm chắp hai tay trước ngực vái một vái với trời đất: “Tòa Phật ba đầu này có thể tiếp nhận tất cả bi thống của thế gian, khoan thứ cho tất cả tội nghiệt của thế gian, mang lại cho các ngươi niềm vui.”
“A di đà phật.” Mọi người khom người vái một vái.
Hạ Trường Sinh: “...”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây mẹ nó chắc chắn là một tên lừa đảo.
“Phật đang nhìn, thế nhân cần rũ bỏ tạp niệm, đối xử thẳng thắn thành khẩn.” Nói xong, Thiên Thượng Diệu Âm thẳng người lên, bắt đầu tụng niệm kinh văn.
Tất cả mọi người nhắm hai mắt lại, cảm thụ âm thanh Phật pháp kì diệu.
Hạ Trường Sinh không dám quá nổi bật, đành phải nhắm mắt lại theo.
Sau khi nhắm mắt lại thì không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, bên tai chỉ truyền đến tiếng tụng kinh.
Hạ Trường Sinh không ngờ đến, mình sẽ rơi vào bẫy thế này.
Ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, đến khi hắn lấy lại tinh thần, biết không thể tiếp tục nghe nữa, lập tức mở choàng mắt.
Xung quanh trống không, không còn ai khác, không còn âm thành nào nữa.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại Hạ Trường Sinh và tòa tượng Phật ba đầu hai thân sáu tay thật lớn kia.
Tượng Phật kia đột nhiên trở nên cao lớn, Hạ Trường Sinh đứng dưới mặt đất vậy mà chỉ cao đến cổ chân nó. Người bình thường bất ngờ đứng dưới quái vật khổng lồ, hoặc sẽ sợ hãi, hoắc sẽ tôn kính. Hạ Trường Sinh ngẩng đầu đối diện với hai mắt của tượng Phật, chỉ nheo hai mắt cười cười. Tựa như trước mặt hắn, vật có khổng lồ hơn nữa cũng chỉ có kích cỡ như hình ảnh trong mắt hắn thôi.
Tượng Phật nhìn Hạ Trường Sinh lộ ra pháp tướng Phật đà Nộ Tượng, nó tức giận, nháy mắt lại đổi, lộ ra một mặt Phật tướng Hoan Hỉ, lại nháy mắt cái nữa là Mẫn tướng Bi Thiên.
“Thế gian vô biên, vô vàn pháp tướng, ta phán đoán cho một đời của người phàm.” Tượng Phật không hề động đậy nhưng lại có giọng nói truyền ra.
Ý là nói ra cả đời ngươi, Phật sẽ bình phán ngươi.
Hai tay Hạ Trường Sinh vòng trước ngực, rơi vào trầm tư, cả đời này của hắn có thứ gì có thể lấy ra cho người khác bình phán nhỉ?
“Ta thường xuyên vì để cho mình mặc được nhiều y phục đẹp hơn mà khiến người trong sư môn chịu đói, ta làm sai sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Tượng Phật chuyển động, quay mặt phẫn nộ ra.
Hạ Trường Sinh coi như đã hiểu cách chơi rồi.
“Lúc trước ta vội vã lên đường, có một con yêu quái nhất định muốn chắn trên con đường ta phải đi, ta đã chém nó, tiện cho mình, lợi cho người, ta làm đúng phải không?”
Tượng Phật vui mừng.
Những lời Hạ Trường Sinh muốn nói trên cơ bản đều là cái loại lông gà vỏ tỏi thế này, không phải về ăn uống thì cũng là mấy lời cười nhạo của hắn về cuộc sống hàng ngày của mọi người.
Hắn kể xong một việc, tượng Phật sẽ căn cứ vào lời hắn nói để đưa ra phản ứng.
Trong một mảnh trời đất trắng xóa chỉ có chính hắn và tượng Phật.
Tượng Phật kia đang dẫn đường con người tiến vào nội tâm của mình, nói ra chuyện chân thật nhất.
Đối với những người tượng Phật đã từng gặp, nhiều lắm thì hai ba câu là đã tự lột sạch bản thân, nhưng người này bị làm sao thế nhỉ, sao lắm lời vô nghĩa thế không biết? Vào lúc nó đã hơi mất kiên nhẫn, một câu nói nhẹ như gió truyền vào trong tai.
“Ta có thể giết sạch tất cả sinh vật, hủy diệt thế gian này không?”
Tượng Phật vốn đang dùng mặt bi thương đối diện với Hạ Trường Sinh, quên mất phải chuyển động.
Hạ Trường Sinh cười tủm tỉm.
Trong không gian này, con người chỉ có thể thành thật đối diện với bản thân. Tượng Phật ba đầu hai thân sáu tay có thể cảm nhận rõ ràng, đối với người trước mặt này, giết sạch tất cả sinh vật và y phục bị bẩn thế mà lại có mức độ quan trọng ngang nhau.
“Xem ra ngươi cũng không phải Phật thật.” Hạ Trường Sinh mở quạt, ánh mắt lạnh lùng, vung về phía cổ tượng Phật.
Cây quạt bay qua, xẹt qua cổ tượng Phật, trong nháy mắt, cổ tượng Phật đã bị cắt xuống gọn gàng, đầu rơi từ không trung xuống.
Quạt bay trở lại trong tay Hạ Trường Sinh, hắn dùng nó che đi nửa dưới khuôn mặt, hai mắt âm u.
“Nếu là Phật thật, nghe ta nói hủy diệt trời đất, sẽ chỉ… vui mừng!”
Tượng Phật sụp đổ tan tành.
Nháy mắt tiếp theo, không gian biến ảo. Trời xanh mây trắng, cỏ xanh rì, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp thế gian này, con bướm bay qua chân tóc của Hạ Trường Sinh.
Ở nơi tuyệt vời thế này, giữa mặt đất bằng phẳng hiện lên một tòa kiến trúc to lớn, bên trong treo đầy y phục xinh đẹp, còn có một mặt gương trơn bóng thật lớn.
Thích không? Đây là thứ ngươi muốn nhỉ, vậy ở lại đây mãi mãi đi.
Hạ Trường Sinh bất động, khẽ lắc cây quạt.
“Phạch.” Hắn thu cây quạt lại.
Ảo giác bất lực tan biến.
Hạ Trường Sinh từ chối những thứ hư ảo này, cái đám này không đả động được đến đáy lòng hắn, không thể dụ dỗ hắn sa ngã được.
Hạ Trường Sinh trở lại hiện thực.
Sau khi mở to mắt nhìn rõ tình huống, Hạ Trường Sinh hận không thể lập tức quay lại trong ảo giác.
Lúc này hắn đang ở giữa bóng đêm, giữa không trung giăng mấy cái mạng nhện thật lớn, trên những chỗ mắt thường có thể thấy được trói đầy người đang mơ mơ màng màng. Trên mạng nhện, những con nhện khổng lồ nhanh nhẹn bò qua, đến trước mặt những người đang chìm trong mộng đẹp.
Dựa theo trình tự, yêu quái nghe xong phiền não của các người sẽ dệt cho các người một giấc mộng đẹp, các người cứ thế rơi vào trong mộng đẹp, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Những cái móng vuốt xù xù lông của đám nhện lần lượt đặt bên cạnh mặt, cơ thể và chân của con người, sau đó chúng ngẩng đầu, mạnh mẽ dùng miệng cắn xuống, ghim thẳng vào đầu của họ.
Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng biết vì sao trên đầu những người kia đều có cái lỗ rồi.
Nhện ăn cái gì sẽ rót vào trong con mồi một loại chất lỏng trước, con mồi bị rót chất lỏng xong sẽ run rẩy rồi rơi vào hôn mê.
Sau đó, nhện sẽ hút khô toàn bộ những gì đã được hòa tan bên trong. Sau khi bọn chúng ăn xong một người sẽ đá cái xác xuống, người rơi xuống mặt đất sẽ đột nhiên đứng dậy, tự mình tìm đường về nhà.
Bọn họ có thể đứng dậy được là bởi vì trên người vẫn còn quấn tơ nhện.
Người bị hút khô đều đã chết, lũ nhện dùng tơ của chúng thao túng bọn họ, khiến bọn họ rời đi, cũng chỉ là bởi vì để hấp dẫn nhóm người tiếp theo mà thôi.
Trong lúc Hạ Trường Sinh bị vây trong ảo giác còn chưa có chuyện gì cả, vừa tỉnh lại lập tức muốn khóc. Cả người hắn đều bị dính trên mạng nhện, y phục coi như bỏ. Hắn hơi dùng sức một chút, thế mà lại không tránh khỏi mạng nhện.
Cách đó không xa, có một con nhện thật lớn đang bò về hướng Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh dốc sức, cuối cùng thành công rút được một chân ra.
“Tốt, lại rút tay ra thôi.”
Hạ Trường Sinh dùng sức, có làm thế nào cũng không rút được tay ra, về sau, hắn đành phải đặt cả hai chân lên tơ nhện, cùng dùng sức, cuối cùng tay thì rút ra được nhưng lại dính cả hai chân vào.
Hạ Trường Sinh: “...”
Dù Hạ Trường Sinh cố gắng thế nào, hắn cũng không thoát khỏi mạng nhện. Thử vài lần, hắn lật người qua, hai tay hai chân dính trên mạng nhện, gian nan tiến về phía trước, tránh khỏi con yêu quái nhện đang đi về phía hắn.
Hắn cứ như vậy vừa thử thoát thân, vừa tránh con nhện, chơi suốt một ngày.
Hạ Trường Sinh ở bên này chơi cũng coi như vui vẻ, người bên kia lại đang hoảng loạn vô cùng. Bởi vì gần như đã một ngày Hạ Trường Sinh chưa quay về, cuối cùng Thường Khê Đình cũng nhận ra không thích hợp.
“Có nên đi hỏi những người hôm qua đi xem tọa đàm có gặp hắn hay không nhỉ?” Lâm Kiến đề nghị.
“Được.” Thường Khê Đình đi tìm hiểu.
Không đi xem thì không biết, vừa nhìn hắn ta đã phát hiện, trên đầu rất nhiều người trên đường đều có một lỗ thủng.
“Chẳng lẽ?” Thường Khê Đình có một suy đoán không tốt.
Lâm Kiến đi theo phía sau Thường Khê Đình, thấy Thường Khê Đình đột nhiên bắt lấy một người qua đường rồi kéo vào trong hẻm nhỏ. Lâm Kiến còn chưa kịp hỏi hắn ta muốn làm gì đã thấy Thường Khê Đình rút kiếm ra, chém người qua đường kia một nhát.
Lâm Kiến đã bị dọa, y không ngờ Thường Khê Đình sẽ làm loại chuyện thế này.
Một kiếm bổ xuống thế mà người qua đường lại không hề hoảng sợ.
Lưỡi kiếm chém từ đầu người qua đường xuống tới ngực, lúc này hai người mới phát hiện thì ra người nọ chỉ còn một tấm da. Sau khi bị lưỡi kiếm cắt ra, người mới vừa rồi còn sống sờ sờ lập tức rũ xuống hệt như một tấm vải.
Lâm Kiến nghẹn họng nhìn trân trối.
“Đi mau.” Thường Khê Đình nắm chặt lấy tay Lâm Kiến, muốn đưa y rời khỏi chỗ này.
Bọn họ vừa chạy ra phố đã có người phát hiện ngay.
“Thường Các chủ!” Người của Long Quang kỳ vội vã chạy đến.
“Sao vậy?” Thường Khê Đình quay đầu lại hỏi.
“Không thấy sư huynh của chúng ta đâu! Hôm qua huynh ấy đi xem tọa đàm Phật pháp của Thiên Thượng Diệu Âm, sau đó thì chưa từng trở về.” Bọn họ là đến tìm sự giúp đỡ.
Vẻ mặt Thường Khê Đình nặng nề.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, bầu trời đã tối sầm. Cách đó mấy con phố, Phạn âm lượn lờ, Thiên Thượng Diệu Âm xuất hiện.
“Đi, chúng ta đi xem tình hình!” Thường Khê Đình nói xong, đột nhiên khó xử mà nhìn Lâm Kiến.
Bọn họ phải đến nơi nguy hiểm, không tiện dẫn Lâm Kiến theo lắm. Nhưng nếu hiện tại để y một mình quay về, hắn ta lại không yên tâm. Làm sao đây? Phái một người đưa y về chăng?
“Đi nhanh đi!” Lâm Kiến vừa thấy ánh mắt của hắn ta đã biết hắn ta đang đắn đo điều gì, vì thế nhấc chân lên chạy trước.
“Khoan đã!” Thường Khê Đình lập tức đuổi theo.
Đương nhiên Lâm Kiến sẽ không xông lên phía trước, đợi Thường Khê Đình đuổi kịp, y lập tức đi giữa bọn họ. Thường Khê Đình phát hiện động tác của y, thở ra một hơi nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng là một thằng bé thông minh.
Khi bọn họ xông đến hiện trường Thiên Thượng Diệu Âm giảng kinh, cảnh tượng nhìn thấy giống hệt như Hạ Trường Sinh trông thấy. Thiên Thượng Diệu Âm và một số hòa thượng đang tụng kinh, tín đồ phía dưới nhắm mắt lại nghiêm túc nghe, nhìn qua cũng không có gì khác thường.
Lâm Kiến lấy mảnh vải trên mắt phải xuống, khi y lại nhìn tình cảnh trước mặt lần nữa đã bị dọa đã ngã ngửa xuống mặt đất.
“Ngươi làm sao vậy?” Thường Khê Đình kéo y dậy.
“Trên người nhóm người này có tơ nhện, tất cả tơ nhện đều xuất phát từ đó.” Lâm Kiến vươn tay chỉ vào tòa tượng Phật.
Y dứt lời, mọi âm thanh đều im bặt, đến cả tiếng tụng kinh cũng dừng lại. Thiên Thượng Diệu Âm mở mắt, tòa tượng Phật kia lại phát ra tiếng, chỉ trong nháy mắt, một mặt phẫn nộ trừng mắt hướng về Lâm Kiến.
Lâm Kiến không nhịn được lùi về sau một bước.
“Yêu tăng!” Thường Khê Đình rút kiếm ra.
“A di đà phật, Phật giả gặp Phật, ma giả gặp ma.” Thiên Thượng Diệu Âm cười khẽ một tiếng: “Vị thí chủ này, xem ra tâm ma của ngươi rất nặng đấy.”
Thường Khê Đình không nhiều lời với gã, đang muốn cầm kiến tiến lên.
Lập tức, mọi người vốn đang ngồi yên tĩnh đột nhiên đứng lên, đồng thời giang tay che trước mặt Thiên Thượng Diệu Âm.
“Yêu đạo, các ngươi muốn làm gì!” Mọi người thấy có kẻ chĩa kiếm về phía thánh tăng, rõ ràng đều đã phẫn nộ.
Động tác của Thường Khê Đình khựng lại. Hắn ta không phải bị lời nói của mọi người mạo phạm mà bởi vì không muốn làm tổn thương những người trước mặt.
Nhóm người Long Quang kỳ phía sau nóng nảy: “Trước mặt các ngươi mới là yêu tăng đó!”
Thường Khê Đình không biện luận với bọn họ, hắn ta dùng một Phù Không chú bay lên, muốn lao thẳng đến chỗ Thiên Thượng Diệu Âm. Hắn ta mới vừa bay lên đã bị một lực nào đó kéo xuống.
“Chân ngươi đã bị tơ nhện quấn lấy.” Lâm Kiến nhắc nhở hắn ta.
Thường Khê Đình nghe vậy, kiếm vung về hướng bên chân, đáng tiếc vẫn không chặt đứt được tơ nhện, hơn nữa hắn lập tức bị kéo lấy rơi xuống mặt đất.
Càng đáng sợ hơn so với tơ nhện chính là đám người sau khi tỉnh lại lại không ngừng đi về phía bọn họ kia. Dường như nhóm người đó đã chắc chắn rằng người trước mặt này chính là yêu đạo cản trở bọn họ tiếp tục tiến hành mộng đẹp.
“Chậc.” Cuối cùng Thường Khê Đình cũng chém đứt được tơ nhện, quay về bên cạnh nhóm Lâm Kiến. Tay hắn ta cầm bội kiếm, ý chí kiên định đứng chắn trước nhóm Lâm Kiến, nhất quyết dù có thế nào cũng phải xử lý xong yêu tăng này.
Trong lúc bên này đang đại loạn, rốt cục Hạ Trường Sinh đã thoát được khỏi mạng nhện. Đến khi hắn xuống mặt đất, một mảng lớn mạng nhện phía sau hắn giống như nóc nhà bị sập, rơi xuống toàn bộ, người bị trói phía trên cũng rơi xuống đất hết.
Hai tay hắn đều là máu, hắn ngồi xổm xuống, dùng y phục trên người ngã xuống đất lau khô vết máu, sau đó, hắn đứng lên, rút cây quạt bên hông, tiêu sái mở ra.
Trên mặt đất, thi thể con nhện nằm rải rác khắp nơi..
Ánh trăng chiếu xuống, rơi lên trên người hắn.
“Xí.” Nhìn cả người bẩn thỉu, Hạ Trường Sinh vội lao ra khỏi nơi này.
Hắn tìm đường, nhanh chóng về đến khách điếm. Ông chủ thấy hắn trở về như vậy thì hoảng sợ.
“Nhanh nhanh nhanh! Nước ấm, ta muốn tắm rửa, muốn thay y phục mới!” Hạ Trường Sinh sốt ruột xoay vòng vòng.
Sau khi đổ đầy nước ấm trong thùng tắm, Hạ Trường Sinh ngâm mình trong làn nước ấm, thở ra một hơi dài thoải mái.
Sau khi hắn thay một bộ y phục sạch sẽ, thu xếp ổn thỏa cho mái tóc thì nhẹ nhàng khoan khoái đẩy cửa sổ ra, chuẩn bị nghênh đón ánh trăng sáng tỏ, hưởng thụ một chút thời gian thư giãn.
Cửa sổ vừa mở, yêu khí đập vào mặt.
Vẻ mặt Hạ Trường Sinh cứng đờ, sau đó khẽ chớp mắt.
Có phải hắn đã quên gì rồi không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");